Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


14.
"A Hoành, sư phụ ngươi đâu? Ta đi gặp người trước."

Ôn Hoành có chút không quen với dáng vẻ đoan trang lễ độ của ta, nhưng vẫn nói: "Hình như có khách quan trọng tới, lão sư đang tiếp khách, có đói không? Ta dẫn tỷ đi ăn tối. "

Ta gật gật đầu, lại nhướng mày: "Không bằng đệ cùng ta xuống trọ ở dưới chân núi đi, sợ đệ nhớ thức ăn ở nhà, lần này ta dẫn cả đầu bếp A Phúc ngươi thích đến cùng đấy."

Ôn Hoành lập tức biến sắc, nghiến răng nghiến lợi: "Đây là nơi học tập, không thể xa hoa lãng phí như vậy".

Ta im lặng, rồi thản nhiên nói: "Là cha bảo ta mang đến mà".

Ôn Hoành lườm ta một cái, ta vội vàng nhận lỗi: "Được, được, tỷ sai rồi, bình thường đệ ăn món gì, dẫn ta cùng đi nếm thử nào."

Đệ ấy dịu đi rồi dẫn ta đến học viện.

Học viện ở núi Thanh Viễn rất lớn, ngoại trừ Kỷ Thanh Trần là người thành lập, còn có rất nhiều tiên sinh và học trò khác.

Chỉ là sau khi nhận Ôn Hoành làm đệ tử thân truyền, Kỷ tiên sinh cũng không thu học trò nữa.

Đi ngang qua một sân độc lập tao nhã, Ôn Hoành giới thiệu với ta: "Đó là chỗ ở của Kỷ sư phụ."

Ta nhìn hàng thị vệ mặc áo đen đứng ngoài cửa, nhíu mày định nói gì đó.

Cổng sân đột ngột mở ra, nhìn thấy một bóng người mặc áo lông bước ra, ta lạnh cả người.

Ta không ngờ lại gặp Huyền Vũ Triết một cách bất ngờ như vậy.

Nhân lúc hắn không nhìn thấy ta, ta quay đầu rất nhanh, kéo Ôn Hoành đến trước mặt để chặn ánh mắt của hắn.

Một giây sau, ta kéo cậu đi về một hướng khác.

Ôn Hoành khó hiểu: "Ngươi làm sao vậy?"

Hai bàn tay trong ống tay áo lỏng lẻo của ta siết chặt lại.

Ôn Hoành cuối cùng cũng ý thức được có chỗ không đúng, nhíu mày: "Ngươi không thoải mái sao?"

Khỏi phải nói ta cũng biết bây giờ mặt ta chắc xấu lắm.

Ta không nhìn kỹ khuôn mặt của Huyền Vũ Triết, nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng ấy, toàn thân ta lại đau nhói như một phản xạ có điều kiện.

Ta gật đầu lia lịa.

Ôn Hoành còn muốn hỏi thêm, nhưng ta chiếu lệ: "Khí hậu không hợp, chuyện của nữ nhân ngươi không hiểu đâu".

Đại khái là bởi vì trước đây đã quen với Ôn Nguyệt Nguyệt mỏng manh, Ôn Hoành cảm thấy khí hậu lần này cũng có chút không thích hợp với nàng.

Hắn gật đầu: "Trên núi gió đúng là có chút lớn, tỷ muốn trở về nghỉ ngơi sao?"

Ta không biết tại sao Huyền Vũ Triết đột nhiên xuất hiện ở đây, gật đầu lơ đãng.

"Vậy ngày mai gặp lại."

Nói xong ta liền cùng thị vệ vội vàng xuống núi.

Về quán trọ, ta không khỏi lo lắng, bồn chồn.

Đi đi lại lại trong phòng một mình vài lần, sau đó ta mở cửa và gọi A Phong tới, hạ giọng dặn dò.

Hắn nghiêm túc gật đầu.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa phòng ta.

"Thưa tiểu thư, ta đã mua những gì người yêu cầu."

Ta lấy những thứ đó, sau khi lăn lộn nửa giờ, ta nhìn cô gái với lớp trang điểm đậm trong gương và gật đầu hài lòng.

Với vẻ ngoài này, sẽ không ai nhận ra ta ngoại trừ người dân thành Dương Châu.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau, ta lên núi như thế này.

Ôn Hoành vừa nhìn thấy ta, sắc mặt liền tối sầm lại: "Ôn Nguyệt Nguyệt, ngươi tới đây để đắc tội với ta phải không?"

Ta cũng hơi áy náy, nhỏ giọng hỏi: "Người hôm qua còn ở trên núi không?"

Ôn Hoành cảnh giác nhìn ta một lát, lạnh lùng nói: "Ngươi ngày hôm qua vội vàng xuống núi chỉ vì để trang điểm? Ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi dám khi dễ nam nữ ở núi Thanh Viễn, ta lập tức đoạn tuyệt quan hệ với ngươi."

Thằng nhóc ngớ ngẩn này không phải nghĩ rằng ta ăn mặc như thế này để tán tỉnh đàn ông đúng không?

Ta chụm ba ngón tay lại: "Ta thề là không có."

Ôn Hoành nghi hoặc.

Ta không có can đảm để ăn mặc như thế này.

Ta đành phải che đậy nói: "Đó là người cũ của ta, đệ cũng biết đó, ta đã từng..."

Ôn Hoành ngắt lời ta: "Vậy chẳng phải như này thì hắn nhận ra tỷ dễ dàng hơn sao?"

Dù sao, Ôn Di Hồi đã từng có dáng vẻ như thế này mỗi ngày.

Ta không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể ngậm ngùi nói: "Đệ nói đúng, ta ngốc quá, có lẽ ta nên quay về thôi!"

Ôn Hoành dừng một chút, sau đó thở dài: "Quên đi, ngày hôm qua người kia đã đi rồi, không phải ngươi muốn gặp sư phụ ta sao?"

Ta lắc đầu kiên quyết từ chối: "Không, ta sợ sau này lão sư và đồng học của đệ sẽ tránh đệ vì đệ có một người tỷ bị bệnh".

Ôn Hoành: "... Ngươi cũng biết sao?"

Ta u sầu nói: "Ta chỉ là tới thăm đệ thôi, cũng đến lúc ta phải về rồi."
Ngoài này quá nguy hiểm.
Ôn Hoành nhìn ta, vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ: "Không sao, một tháng nữa ta sẽ về nhà vào Đông Y hội, ngươi trở về chú ý an toàn."

Ta xoa đầu Ôn Hoành, cười nói: "Vậy tỷ ở nhà đợi đệ, cố gắng học tập nhé."

Lại nói: "Làm phiền đệ đem đồ vật này giao cho sư phụ ngươi, còn có..."

Ta quay người vẫy tay với thị vệ rồi cầm lấy một hộp đồ ăn: "Đây là món ăn A Phúc làm, đệ có thể cùng ăn với đồng học!"

Đi được một quãng, ta quay đầu lại, Ôn Hoành vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Ta mềm lòng vẫy tay chào đệ ấy.

Sau khi trở về nhà trọ rửa mặt sạch sẽ, ta nói với A Phong: "Chúng ta hãy đi thuyền để trở về!"

Ở đây có rất nhiều đường nước, ta chọn thuyền, một là nhanh hơn, hai là sẽ không còn người đi đường lộn xộn nữa.

Nhưng sợ gì thì ta cũng không rõ.

Vừa lên thuyền lớn đã nghe tiếng đánh nhau trên bến.

Ta ngồi trên tầng hai nhìn ra ngoài, hành khách bên ngoài vô cùng sợ hãi.

Ngay lập tức, ta nói với A Phong: "Thêm tiền để cho người chèo thuyền ra khơi ngay lập tức."

Nhưng đã quá muộn, hai bóng dáng quen thuộc đã tiến về phía tàu của ta.
Trên bờ biển cách đó không xa, đôi mắt của Huyền Vũ Triết âm trầm, lạnh lùng.

Ta lẩm bẩm: "Trời giết mình mất".
Không cần nhìn kỹ cũng biết hai người đó là Cố Kỳ và Hạ Mộng Du.

Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao Huyền Vũ Triết lại đích thân xuất hiện ở Giang Nam, hẳn là để bắt Hạ Mộng Du nhân tiện cũng không từ bỏ ý định mời Kỷ tiên sinh xuống núi.

Rốt cuộc, người này nắm bắt mọi việc khá tốt, cũng không bao giờ lãng phí bất kỳ cơ hội nào.

Ta thở dài, lúc này hai mươi hộ vệ mà ta dẫn ra đều đã đứng quanh ta.

Huyền Vũ Triết liếc nhìn, sau đó thờ ơ rời đi.

Ta cảm thấy biết ơn khi chạm vào khuôn mặt được che kín của mình và hối hận tại sao mình lại tẩy trang nhanh như vậy.

Ta không biết Cố Kỳ và Hạ Mộng Du có nhận ra ta không.

Ta cau mày, giả vờ bình tĩnh, có chút phiền chán nhìn đám đông đang đánh nhau.

Ngày càng có nhiều người ở bên cạnh Huyền Vũ Triết, Cố Kỳ và Hạ Mộng Du bê bết máu, bất lực chống đỡ.

Ta chống má bằng một tay và dựa vào cửa sổ, nghịch chiếc cốc ngọc bích trong tay.

Đột nhiên, như thể vô tình, chiếc cốc rơi xuống sông.

Ta liếc nhìn với sự tiếc nuối.

Lúc này, một lượng lớn đồng bạc vỡ nát không biết từ đâu rơi xuống bến tàu.

"Tiền, rất nhiều tiền, nhặt lên. . ."

Trên thế giới này, có rất nhiều người muốn tiền đến nỗi không muốn mạng sống của họ, thế là đám đông trở nên hỗn loạn.

Những người đang đánh nhau cũng bị đám đông hỗn loạn cản trở.

Nắm bắt cơ hội này, Cố Kỳ và Hạ Mộng Du đã nhảy xuống sông và biến mất không dấu vết ngay lập tức.

Ta khẽ lắc đầu: "Tiếc cái ly ngọc của ta quá".

A Phong đúng lúc đưa ra một cái chén khác, tiếp tục bưng trà.

Ta liếc nhìn hắn một cách tán thưởng, nở một nụ cười và nói thầm, "Làm tốt lắm."

A Phong vẻ mặt bình tĩnh.

"Tiểu thư nói đường đi nguy hiểm, mọi việc đều phải chuẩn bị trước."

Ta yêu cầu A Phóng sắp xếp đám đông hỗn loạn trên bến tàu, chỉ để ngăn ngừa tai nạn.

Dù sao, kể từ khi ta quyết định ra ngoài, ta có vẻ như đang bắt đầu bị dẫn đi sai đường.

Bất cứ khi nào có hai con đường trước mặt, ta nhất định sẽ chọn sai không phải nghi ngờ, vì vậy ta phải đề phòng mọi thứ.

Không ngờ lần này lại để nam nữ chính được lợi.

Quên đi, coi như trả nợ của ta đi.

Mặc dù ta vẫn không biết tại sao mình lại được sinh ra lần nữa.

Nhưng vì nỗ lực chuộc lỗi của ta, ta hy vọng rằng một loại hệ thống nào đó sẽ thương xót cho ta trong cuộc đời này.

Có thể sống sung túc, được cả nhà nuông chiều thì ai lại muốn chết!

Bên kia, Huyền Vũ Triết hờ hững phất phất tay, thị vệ bên cạnh lấy ra một cái lệnh bài, thanh âm the thé vang lên.

"Phong tỏa các bến tàu để bắt những kẻ chạy trốn, không cho phép tàu thuyền đi lại."

Ta thầm mắng, giọng điệu không vui: "Nếu ta biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, ta ở lại cùng A Hoành trên núi 2 ngày nữa cho rồi."

Vừa nói ta vừa đứng dậy xuống thuyền.

Khi anh đến mạn thuyền, ta bị ai đó giơ tay chặn lại.

"Chúng ta nghi ngờ rằng có đồng phạm của kẻ gây ra hỗn loạn ở đây nên không ai được phép rời đi cho đến khi chúng ta phát hiện ra."

"Tiểu thư, xin hãy cởi mạng che mặt ra."

Ngay khi ta định nói điều gì đó, Huyền Vũ Triết đã từ từ bước lên thuyền.

Hắn ta liếc nhìn ta một cách hờ hững, rồi hắn dừng lại, đôi đồng tử co lại.

Ta lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, trái tim ta đột nhiên nhấc lên.

Đúng lúc này, một trận gió thổi qua, mạng che mặt của ta bị gió thổi bay, rơi xuống dòng sông đục ngầu.

Mắt ta trùng xuống, nghĩ rằng thật không ổn.

Đôi mắt của Huyền Vũ Triết theo sát ta, khuôn mặt lạnh lùng của hắn dần trở nên kinh ngạc.

Không biết lúc nào trời đã mưa lâm thâm, lạnh thấu xương.
Ta đứng trên mép thuyền.

Gió sông buốt giá thổi váy ta tung bay, như đám mây trên trời.

Hắn gọi ta như thể đang thở dài: "Di Hồi, nàng đã quay lại rồi sao?"

Ta sững người, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Trong thế giới tĩnh lặng, trong mắt hắn dường như chỉ có ta.

Ta bình tĩnh lại, khẽ nhướng mày và mỉm cười.

Hắn loạng choạng, tiến lại gần ta như một bóng ma, đưa tay vuốt ve má ta.

Ta giơ tay che trước ngực, nụ cười trên môi chợt lạnh đi, sau đó không chút do dự giơ tay đẩy hắn ra.

Giữa những làn sóng nhấp nhô, có tiếng nước bắn tung tóe.

Xung quanh hắn vang lên tiếng tuốt kiếm, nhưng ta vẫn bình tĩnh phủi tay: "..........................."

Mọi người hoảng loạn, những tiếng la hét nối tiếp nhau vang lên.
"Mau cứu công tử, người không biết bơi..."

Ta đoán ta hận hắn.

Mối hận này vẫn luôn giấu sâu trong lòng, vừa nhìn thấy Huyền Vũ Triết, nỗi hận trong lòng này không khỏi trào dâng.

Vậy nên hành động này, ta tự nhiên không thể khống chế được.

Ta khẽ lắc đầu với A Phong đang chuẩn bị rút dao, nhỏ giọng nói với hắn: "Dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng làm như vậy."

Mặc dù những người thị vệ mà Ôn Vân Hải giao cho ta đều là cao thủ, nhưng chúng ta không thể cạnh tranh với sức mạnh của quân đội đất nước.

Những thị vệ của Huyền Vũ Triết cũng trở nên lịch sự không rõ lí do sau khi nhìn thấy ta.

Đương nhiên, Huyền Vũ Triết không chút xấu hổ nào tự cứu mình.

Công phu của hắn luôn luôn tốt, ta biết, dù sao ta cũng đã luyện tập với hắn trong những ngày từ mùa đông lạnh giá sang mùa hè nóng bức.

Ta không có thiên phú và ta cũng không thể chịu đựng được khó khăn, nhưng ta vẫn ở bên hắn mỗi ngày.

Chỉ là càng về sau, địa vị của hắn càng cao, cơ hội cùng nhau luyện tập càng ít.

Hắn bước lên khỏi mặt nước và đáp xuống trước mặt ta, tóc ướt đẫm nước nhưng vẻ đẹp vẫn còn nguyên vẹn.

Đôi mắt của Huyền Vũ Triết có chút đỏ ửng, kinh ngạc cùng hưng phấn ban đầu đều biến thành bình tĩnh.

Nhưng ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng có một sự điên cuồng không thể nói thành lời ẩn dưới sự bình tĩnh đó.

Hắn nói: "Di Hồi, cuối cùng ta cũng đợi được cho đến khi nàng quay lại."

Giọng điệu đó tràn ngập niềm vui khi lấy lại được những gì đã mất, như thể trong một giấc mơ.

Ta không khỏi nói: "Công tử, ngài nhận nhầm người rồi."

Hắn lắc đầu, với một nụ cười trên khuôn mặt mà ta không thể nhìn thấu.

"Chúng ta đã từng ở bên nhau, mặc kệ ngươi trông như thế nào, ta đều biết là ngươi."

Người bảo vệ của ta, A Phong, mắng: "Đừng làm nhục thanh danh của tiểu thư chúng ta."

Chỉ là rõ ràng có chút xấu hổ trong lời nói đó.

Rốt cuộc, cả thành Dương Châu đều biết Ôn Nguyệt Nguyệt trước đây là người như thế nào.

Huyền Vũ Triết ngoảnh mặt làm ngơ, phảng phất trong mắt không có người khác, hắn vươn tay về phía ta, cực kỳ ôn nhu.

"Quay về với ta."

Ta lui về phía sau một bước, ngữ khí khó hiểu mà lạnh lùng: "Ta không biết ngươi."

Huyền Vũ Triết bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn duy trì nụ cười: "Ngươi quên rồi sao? Không sao, ta sẽ nói cho ngươi từng chuyện một."

Ta tức đến muốn cười, lại dám nói với ta từng chuyện một.

Ngươi làm những điều đó, ngươi không xấu hổ khi nói ra sao?

Đúng lúc này, một giọng nói trẻ trung trong trẻo đầy lo lắng vang lên bên tai ta.

"Tỷ tỷ."

Ngẩng đầu nhìn, thấy Ôn Hoành đã bị chặn lại cách bờ biển không xa, thị vệ của Huyền Vũ Triết đã rút kiếm.

Ta đột nhiên nổi sát khí, lạnh lùng liếc mắt: "Ai dám động đến đệ đệ của ta?"

Lời của ta vừa nói ra, A Phong bọn người đều rút kiếm ra, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Huyền Vũ Triết nhàn nhạt liếc hắn một cái, hộ vệ vội vàng thả Ôn Hoành ra.

Ôn Hoành lập tức chạy đến bên ta, bảo vệ ta ở phía sau.

"Ngươi muốn làm gì tỷ tỷ của ta?"

Thiếu niên có lông mày và ánh mắt sắc bén, không có một tia sợ hãi.

Chỉ thấy Huyền Vũ Triết khẽ cau mày đánh giá hắn, trong đôi mắt đen ẩn hiện sự lạnh lùng.

Biết tính tình của hắn, ta vội vàng kéo Ôn Hoành lại: "Tỷ không sao, đệ đang làm gì ở đây vậy?"

Ôn Hoành có chút không hài lòng, nhưng vẫn là giải thích nói: "Ngươi quên mang theo thư ta gửi cho cha mẹ, ta liền vội vàng chạy tới nhưng chủ quán trọ lại nói ngươi đã ra bến tàu, lại nói bến tàu xảy ra tai nạn"

Vừa nói, hắn vừa hạ thấp giọng nói: "Ngươi lại gây ra phiền phức gì thế? Đây không phải Dương Châu, sẽ không ai thay ngươi giải quyết hậu họa đâu."

Ta cười khổ, nói: "Ta đổi tính lâu rồi, lần này thật sự không phải ta."
Khi Huyền Vũ Triết nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta, một chút bối rối hiện lên trong mắt hắn.

Ta ngước mắt lên nhìn hắn ta: "Vị công tử này, ngươi không phải muốn bắt người sao? Ta thực sự chỉ là một người qua đường vô tội thôi."

Huyền Vũ Triết nhìn Ôn Hoành, rồi nhìn ta, đôi môi tái nhợt không còn chút máu khẽ hé mở.

"Xin lỗi, bây giờ ta sẽ để tiểu thư đi."

Hắn vừa dứt lời, thị vệ bên cạnh liền đứng sang 2 bên.

Ta vừa mới kéo Ôn Hoành đi được hai bước, giọng nói trầm trầm của Huyền Vũ Triết từ phía sau truyền đến.

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi."

Kể từ khi ta gặp Huyền Vũ Triết, ta nhận ra rằng vấn đề này không dễ dàng giải quyết như vậy.

Nhưng khi mọi chuyện đi đến hồi kết, ta thực sự buông xuống trái tim đang lơ lửng.

Ngược lại, Ôn Hoành lại lộ vẻ lo lắng.

"Người kia tựa hồ có thân phận khác, ngay cả lão sư đối với hắn cũng rất lễ phép."

Ta ngồi trên chiếc xe ngựa sang trọng êm ái, vừa ăn hoa quả vừa chọc ghẹo đệ ấy.

"Vậy đệ vừa rồi còn dám hung dữ như vậy?"

Ôn Hoành tức giận trừng mắt nhìn ta: "Ngươi nói xem tại sao?"

Ta cười vô tâm.

Ôn Hoành lại hỏi ta: "Ngươi thật sự là người cũ của hắn?"

Không muốn Ôn Hoành lo lắng nhiều, ta cố ý nói lung tung: "Biết đâu? trước đây nợ nần nhiều như vậy."

Ôn Hoành hít sâu một hơi, đè nén lửa giận.

Ta đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt đệ ấy, an ủi: "Đừng lo lắng, có lẽ hắn ta chỉ yêu vẻ đẹp của tỷ tỷ đệ thôi."

Ôn Hoành có vẻ không muốn nói chuyện với ta.

A Phong thanh âm từ bên ngoài truyền đến: "Tiểu thư, thiếu gia, đã đến học viện rồi."

Ôn Hoành vén rèm đi ra ngoài, không nhịn được nói với ta: "Trở về thì ở trong nhà đi, đừng ra ngoài nữa."

Ta mỉm cười gật đầu: "Được, nghe đệ".

Nhìn Ôn Hoành vào học viện, A Phong hỏi ta: "Tiểu thư, chúng ta bây giờ làm thế nào?"

Nụ cười của ta nhạt đi: "Mau chóng quay lại Dương Châu trong đêm."

A Phong đáp: "Được."

Ta không muốn ở lại nơi này lâu hơn nữa.

Đầu tiên là Cố Kỳ và Hạ Mộng Du, sau đó là Huyền Vũ Triết. Chỉ trong vài ngày sau khi ta ra ngoài, những người này lần lượt xuất hiện trước mắt ta, như thể mọi chuyện đều đã được ai đó sắp xếp.

Nghĩ đến những ngày qua, ta siết chặt tay, một quả nho bị bóp nát trong tay.

Ta lấy khăn lau tay như không có chuyện gì xảy ra, nhắm mắt lại.

Lời nói của Huyền Vũ Triết chắc chắn không chỉ là lời nói suông.

Ta đã chờ đợi sự xuất hiện của hắn, nhưng ta không gặp ai cả cho đến khi ta bước vào cổng thành Dương Châu.

Ta hoang mang một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm, chắc là đã dồn hết sức lực để tìm Hạ Mộng Du rồi.

Ta thở dài ngậm ngùi, không biết nam chính, nữ chính khốn khổ của chúng ta giờ ra sao rồi!

Khoảnh khắc ta bước vào nhà, nhìn thấy Ôn Vân Hải và Thẩm Ninh Mộng, ta cảm thấy nhẹ nhõm.

"Cha, nương, con đã về!"

Ta nở một nụ cười thật tươi, định chạy tới nhưng dừng lại khi nhìn thấy những người phía sau họ.

Ta lạnh lùng: "Sao ngươi lại ở nhà của ta?"

Huyền Vũ Triết phe phẩy chiếc quạt gấp, mặc quần áo lông, trông giống như một công tử tuyệt thế.

"Ta đã nói là chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi mà."

Ôn Vân Hải thần sắc cứng ngắc, trong mắt hiện lên một chút căng thẳng.

"Nguyệt Nguyệt, con biết...Huyền tiên sinh?"

Huyền tiên sinh?

Ta nhìn kỹ hơn vào Ôn Vân Hải và Thẩm Ninh mộng, ta chưa bao giờ nhìn thấy hai người này như vậy trước đây, vào lúc này, cả hai đều tỏ ra thận trọng, với ánh mắt u ám mà ta không thể hiểu được.

Chẳng lẽ hai người này... đã biết thân phận của Huyền Vũ Triết?

Ta cố nén cơn giận trong lòng, giả vờ ngu dốt và kiêu ngạo, lên tiếng chế giễu

"Cái gì mà Huyền tiên sinh, kẻ điên cũng giống như vậy thôi."

Thẩm Ninh Mộng lo lắng cao giọng: "Nguyệt Nguyệt ăn nói cẩn thận."

Ta thấy Ôn Vân Hải liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi Huyền tiên sinh, vợ chồng ta đã dạy hư tiểu nữ rồi"

Trái tim ta chùng xuống, chắc chắn rồi.

Huyền Vũ Triết vẫn cười nói: "Không có việc gì, ta vừa vào Dương Châu thành liền nghe thấy thanh danh của Ôn tiểu thư, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.

Hắn đứng dậy, nhìn ta đầy ẩn ý.

Hắn nói với Ôn Vân Hải: "Ta đi trước, ba ngày sau sẽ tới đón người."

Ta gắt gỏng hỏi: "Ngươi đón ai vậy?".

Huyền Vũ Triết không trả lời, trầm ngâm lẩm bẩm khi bước ra ngoài: "Nàng tên Nguyệt Nguyệt phải không? Quả là cái tên hay."

Huyền Vũ Triết vừa đi, Thẩm Ninh Mộng ngồi ở trên ghế, nước mắt lưng tròng.

"Lão gia, người kia muốn Nguyệt Nguyệt tiến cung, chúng ta phải làm như thế nào đây?"

Như bị sét đánh, đầu ta lập tức nổ tung.

Sau tất cả những tính toán của ta, ta không ngờ rằng Huyền Vũ Triết sẽ trực tiếp đến gặp Ôn Vân Hải và Thẩm Ninh Mộng, trực tiếp dùng chiêu rút củi đáy nồi này.

Ôn Vân Hải lo lắng đi tới đi lui: "Làm sao có thể là Nguyệt Nguyệt? Không nên là vậy."

Thẩm Ninh Mộng cũng nghi hoặc lẩm bẩm: "Không phải bệ hạ chỉ có hứng thú với vị thần nữ kia sao, hai năm này..."

Lúc này, ta bình tĩnh lại một cách thần kỳ.

Ta ngắt lời Thẩm Ninh Mộng và hỏi: "Nương, thần nữ gì cơ?"

Thẩm Ninh cau mày nhìn ta, sau đó nhìn Ôn Vân Hải, tựa hồ có chút do dự.

Nhưng Ôn Vân Hải lại nói: "Nguyệt Nguyệt đã không còn như trước, hơn nữa trừ tình hình hiện tại ra, không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, nhất định phải cho con bé biết một chút mới có thể tính toán được."

Ta im lặng quan sát cả hai.

Ôn Vân Hải nói: "Nguyệt Nguyệt, Huyền tiên sinh ngươi vừa thấy chính là hoàng đế hiện tại của triều Chu ... Huyền Vũ Triết."

Mặc dù trong lòng ta biết điều đó, nhưng khuôn mặt ta giả vờ thay đổi chóng mặt, và ta trở nên bối rối và sợ hãi.

Thẩm Ninh Mộng trấn an nắm tay ta, trong mắt lộ ra vẻ bi thương: "Hắn hôm nay tới cửa, trực tiếp bại lộ thân phận, nói muốn ngươi tiến cung"

Vừa nghe nói nhập cung, ta liền cảm thấy một loại buồn nôn, cảm thấy vô cùng chán ghét.

Nơi đó là cơn ác mộng ta sẽ không bao giờ quên.

Ta nuốt xuống cơn buồn nôn, hỏi: "Nương, người vừa rồi không phải nói hắn chỉ muốn thần nữ sao?"

Tất cả những người hầu trong viện đều được cho lui ra.

Ôn Vân Hải tiếp lời: "Nghe nói, nam nhân này có thể lên ngôi hoàng đế như vậy là nhờ có một thần nữ đứng sau giúp đỡ, thần nữ luôn che mặt bằng một tấm khăn che mặt ấm áp, giúp đỡ vô số người, và thành lập Thương hội Ôn gia, thần nữ đó tên là ... Ôn Di Hồi."

Nói đến đây, Thẩm Ninh Mộng khẽ thở dài: "Tên gốc của ngươi cũng giống như vậy, chúng ta lo lắng vi phạm điều cấm kỵ của thần, cho nên đổi tên ngươi thành Ôn Nguyệt Nguyệt, để khỏi mạo phạm thần nữ. . . "

Hóa ra đây là nguồn gốc của tên Ôn Nguyệt Nguyệt.

Ta trầm tư một lát, cố ý hỏi: "Vậy cũng là việc liên quan đến thần nữ, nhưng tình hình bây giờ là sao?"

Mặc dù chỉ có ba người chúng ta, nhưng Văn Vân Hải vẫn hạ giọng: "Khoảng hai năm trước, kinh thành xảy ra biến cố lớn."

Với một suy nghĩ, ta mím môi.

Ôn Vân Hải sắc mặt nghiêm túc: "Tại lễ sắc phong tân hoàng hậu, nữ nhi Hạ gia sắp trở thành mẫu nghi thiên hạ lại ám sát hoàng thượng, khiến vô số người bị liên lụy."

Ta cau mày thật chặt, chuyện gì thế này? Tại sao nó hoàn toàn khác với trí nhớ của ta.

Nhưng nghĩ đến mạch não của Huyền Vũ Triết khác với người thường, ta không nói gì.

Ôn Vân Hải thở dài: "Trước đó, thần nữ đã trở thành yêu nữ rồi, sau chuyện này, còn biết được thần nữ là bị Hạ gia hãm hại, mục đích là đẩy con gái ruột của mình thượng vị. "

"Hạ gia vốn là đệ nhất gia tộc của triều đại, đột nhiên mất đi thanh danh cùng thế lực, trở thành hạ đẳng gia tộc, hai năm gần đây cơ hồ biến mất."

Một cái gì đó vụt qua tâm trí ta như một tia chớp.

Hóa ra đây mới là mục đích thực sự của Huyền Vũ Triết.

Có lẽ hắn có chút tình cảm với Hạ Mộng Du, nhưng cuối cùng thì thứ hắn yêu nhất vẫn là bản thân mình.

Cái chết của ta cuối cùng đã khiến hắn ta có được cơ hội để chống lại nhà họ Hạ, làm suy yếu thế lực của nhất đẳng gia tộc và củng cố địa vị của mình.

Dù là ta hay Hạ Mộng Du, chúng ta từ đầu đến cuối đều là con tốt thí của hắn.

Ta nghiến răng: "Sau đó thế nào?"

"Sau đó, thánh thượng bỏ ra mấy vạn lượng vàng xây miếu thờ nữ thần, xây đài cao, khắp nơi tìm kiếm luyện đan sư. Có ngươi từng đồn rằng, thánh thượng đang thử vận mệnh... kêu lên linh hồn."
Ta tuyệt vọng cắn chặt môi, trong miệng có mùi tanh nồng của máu.

Thẩm Ninh Mộng vẫn luôn có suy nghĩ, cũng nhíu mày: "Cho nên, thánh thượng vì sao lại để Nguyệt Nguyệt của chúng ta vào cung, Nguyệt Nguyệt, nói cho mẫu thân, lần này ngươi ra ngoài làm cái gì?"

"Ta cũng không biết, ta gặp hắn ở núi Thanh Viễn, hắn vừa mở miệng đã gọi ta là Di Hồi, sau đó hắn vẫn luôn không buông tha cho ta."

Trong lòng ta đã có dự tính, quay đầu an ủi hai người: "Cha, nương, hai người đừng lo lắng."

Ta nhàn nhạt nói: "Có lẽ hắn bị điên rồi, nên coi con trở thành thần nữ của hắn."

Nhưng khi họ nghe những lời của ta, sắc mặt của hai người họ càng trở nên xấu hơn.

Thẩm Ninh Mộng suýt nữa khóc: "Chẳng lẽ muốn đưa Nguyệt Nguyệt của chúng ta vào cung làm vật tế cho thần nữ gì đó sao..."
Nói xong, bà ấy nhận ra điều gì đó, đột ngột dừng lại và gượng cười với ta.

"Nguyệt Nguyệt, nương nói bậy rồi, chúng ta nhất định sẽ tìm biện pháp."

Nàng nhìn về phía Ôn Vân Hải cầu cứu: "Làm sao bây giờ? Lão gia."
Ôn Vân Hải nghiến răng nghiến lợi: "Vạn nhất, ta nguyện đem toàn bộ tài sản hiến vào ngân khố quốc gia, đổi lấy tự do cho Nguyệt Nguyệt."

Là người giàu có nhất ở Dương Châu, nơi giàu có nhất ở phía nam sông Dương Tử, toàn bộ giá trị tài sản ròng của Ôn Vân Hải có lẽ có thể so sánh với ngân khố.

Xét cho cùng, cuộc sống ta sống ở đây còn xa hoa gấp mấy lần so với cuộc sống trong cung điện.

Đôi lông mày ôn hòa của Thẩm Ninh Mộng cũng lóe lên một tia kiên định: "Dù sao thánh thượng hai năm nay vẫn luôn muốn cắt đứt quan hệ với các quý tộc, nếu như Thẩm gia sụp đổ, chúng ta cũng không giữ được vạn gia tài sản. ."

Ôn Vân Hải tán thưởng gật đầu: "Thánh thượng bệ hạ mặc dù không nói ra, nhưng là thật sự coi trọng thanh danh, có lẽ bởi vậy, mới có thể cho Ôn gia, Thẩm gia chúng ta lưu lại tới giờ."

Nói đến đây, Ôn Vân Hải không kịp chờ đợi đứng dậy: "Ta hiện tại đi gặp thánh thượng..."

Ta không ngờ hai người này lại sẵn sàng làm nhiều như vậy.

Lòng ta vô cùng chua xót, nhưng dường như lại có thứ gì đó ấm áp được tiêm vào khiến ta càng thêm quyết tâm.

Ta không thể để họ mất tất cả chỉ vì ta.

Vì vậy ta ngăn lại Ôn Vân Hải đang muốn đi ra ngoài, lắc đầu nói: "Cha, nương, hai người đừng đi."

Họ nhìn ta khó hiểu.

Ta nhắm mắt lại, và khi mở ra lần nữa, ta tràn đầy quyết tâm.

"Ta quyết định rồi, ta sẽ tiến cùng cùng Huyền Vũ Triết"

Hai người sắc mặt đại biến: "Nguyệt Nguyệt, ngươi nói nhảm cái gì thế?"

Thấy vẻ mặt của ta không có vẻ gì là giả tạo, hai người bọn họ kinh ngạc nhìn nhau.

Ôn Vân Hải nhíu mày: "Có thể sau khi quyên tài sản vào quốc khố, thánh thượng sẽ không còn muốn chúng ta đưa ngươi tiến cung nữa thì sao."

Ta không chắc.

Chỉ sợ cuối cùng tên khốn Huyền Vũ Triết kia sẽ lấy hết tài sản của Ôn gia, nhưng ta vẫn không thoát khỏi vận mệnh nhập cung.

Không phải là hắn không làm được.

Danh tiếng? Dù sao, hắn là kẻ có tiếng nói cuối cùng trong thế giới này, ai có thể cãi lại được?

Mọi thứ bắt đầu từ ta.

Vì ta được sinh ra một lần nữa, ta nên tự mình chấm dứt mối quan hệ này giữa ta và hắn.

Hai người vẫn không chịu, ta đành phải dùng con át chủ bài của mình: "Cha, người làm như vậy, nhưng ta vẫn phải vào cung thì sao? Như vậy ta và người liền mất đi chỗ dựa cuối cùng."

Khuôn mặt của Ổn Vân Hải và Thẩm Ninh Mộng đột nhiên tái nhợt, trở nên sa sầm.

Tim ta đau như bị ai kéo.

Để không làm họ lo lắng, ta nói một cách bình tĩnh và không khiến họ nghi ngờ gì.

"Tin tưởng nữ nhi của người, ta sẽ bằng mọi giá bảo vệ Ôn gia."

Ba ngày sau.

Ta nhìn người đàn ông trước mặt và chậm rãi hỏi.

"Ta chỉ là tiểu cô nương vô danh mà thôi, không biết bệ hạ muốn ta lấy thân phận gì tiến cung?"

Huyền Vũ Triết không ngạc nhiên với sự câu hỏi của ta, thay vào đó hắn lại hỏi: "Nguyệt Nguyệt muốn có thân phận thế nào?"

Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng sâu thẳm của hắn.

Hồi lâu sau, ta cười nhạt: "Nếu như ta nói, dùng lễ nghi cho
phượng cung chi chủ nghênh đón ta, bệ hạ sẽ làm thế nào?"

Hắn im lặng hồi lâu, tim ta dần chùng xuống.

Trong mắt Huyền Vũ Triết hiện lên một tia ý cười: "Vậy thì tùy ngươi."

Ta đột nhiên ngước mắt lên, ý tứ không rõ ràng: "Bệ hạ, người biết thanh danh của ta ở thành Dương Châu không?"

Huyền Vũ Triết không coi trọng: "Ta biết, vậy thì sao?"

Ta cũng cười cười, ngữ khí nhẹ nhàng ngoan ngoãn: "Ta cũng chỉ là nói đùa với bệ hạ người chút thôi, nữ nhân vào cung chính là phúc khí."

Thấy vẻ mặt dịu đi của hắn, ta nhân cơ hội mặc cả.

"Chỉ là có thể hay không để ta cùng cha mẹ ở nhà lưu lại mấy ngày, kinh thành cùng Dương Châu thành cách xa ngàn dặm, không biết khi nào mới có thể gặp lại hai người họ."

Huyền Vũ Triết nói: "Nếu như ngươi muốn, ta cũng có thể để cha mẹ ngươi cùng đi kinh thành."

Ta thẳng thừng từ chối: "Đa tạ ân đức của bệ hạ, nhưng khí hậu và thức ăn ở nam và bắc rất khác nhau, ta sợ họ không quen sống ở đó, đây sẽ làm ta bất hiếu với họ."

Huyền Vũ Triết cũng không có khó chịu, nhẹ giọng nói: "Không sao, ta còn có chút việc cần xử lý, ngươi cứ yên tâm ở nhà đi, mọi chuyện xong xuôi ta tới đón ngươi."

Ta mỉm cười và gật đầu, hoàn toàn nghe lời.

Sau khi Huyền Vũ Triết rời đi, Ôn Vân Hải và Thẩm Ninh Mộng bước vào với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Tại sao Bệ hạ lại bỏ đi một mình? Nguyệt Nguyệt, Bệ hạ... có đổi ý không?"

Ta nghe thấy những kỳ vọng trong lời nói của họ, trái tim ta đau nhói.

Nhưng vẫn là lắc đầu: "Hắn nói, còn có một số việc cần xử lý."

Đôi mắt của cả hai mờ đi ngay lập tức.

Ta đã quan tâm và cố gắng làm cho họ vui lên.

Trong vài ngày tiếp theo, trong khi đi cùng vợ chồng, ta đã viết ra giấy những điều mà công việc kinh doanh của Ôn gia cần cải thiện hoặc thay đổi.

Sau bữa tối, ta cùng thảo luận Ôn Vân Hải.

Vẻ mặt Ôn Vân Hải nhìn ta cũng càng ngày càng buồn bã cùng hối hận.

Thỉnh thoảng, một ngày, ta nghe thấy ông và Thẩm Ninh Mộng thở dài đầy xúc động: "Nếu Nguyệt Nguyệt của chúng ta không gặp được người đó, con bé nhất định sẽ trở thành một nữ thương nhân giàu có tài giỏi hơn hết thảy nam nhân trên thế giới này."

Chỉ là không nghĩ tới, ta không đợi được Huyền Vũ Triết, mà lại đợi được hai người ta không ngờ tới.

Thời tiết hôm đó rất đẹp.

Cha, nương cùng ta lên thuyền tranh trên hồ, khi mặt trời lặn, gương mặt hai người dần lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Sau khi tiễn hai người lên bờ, ta nói: "Cha, nương, các người về trước đi, con muốn ở lại một lát."

Hai người bọn họ chắc cũng biết gần đây ta hay cáu gắt nên dặn dò ta đừng uống nhiều kẻo cảm lạnh, sau đó rất ân cần rời đi.

Bọn họ rời đi không bao lâu, Ngọc Dương thị nữ của ta ở bên ngoài nói: "Tiểu thư, có hai vị khách nhân nói là bằng hữu của người ."

Ta muốn nói thôi, nhưng hai hình ảnh chợt lóe lên trong tâm trí ta.

Ta hỏi lại: "Họ của 2 người đó là gì?"

Ngọc Dương lại chạy tới, khi nàng ấy quay lại, giọng điệu có chút khó hiểu: "Nói là... Cố?"

Ta dừng lại và nói, "Để họ vào."

Không lâu sau, một đôi nam nữ không mấy nổi bật bước vào.

Ta nhìn họ cười khẽ: "Vẫn còn sống, tốt lắm".

Hai người này là Cố Kỳ và Hạ Mộng Du cải trang.

Hai người nhìn nhau, hành lễ với ta: "Đa tạ Nguyệt Nguyệt tiểu thư hai lần cứu ta."

Ta sửng sốt: "Lần ở bến tàu, các ngươi thấy ta sao?"

Hạ Mộng Du cười nói: "Nguyệt Nguyệt tiểu thư ra ngoài, khó có thể không chú ý."

Ta nghĩ về nó, nhưng cũng cười.

Không tính những thị nữ và nha đinh khác, ta có hai mươi thị vệ, cảnh tượng quả thực có chút uy nghiêm.

Ta lại hỏi: "Vậy sao các ngươi cho là ta cứu các ngươi?"

"Trong tình huống đó, người có thể vung tiền như nước chảy như vậy, còn có thể là ai ngoại trừ tiểu thư chứ?"

Sắc mặt ta đột nhiên thay đổi, lúc đó ta mới nhận ra mình đã để lộ ra một khuyết điểm lớn như thế nào.

Nếu không phải vì khuôn mặt này, ta sợ những người xung quanh ta đã chết vào ngày hôm đó.

Khi ta nghĩ về điều đó, mồ hôi lạnh toát ra trên lưng ta.

Ở phía đối diện, Cố Kỳ và Hạ Mộng Du, nhìn thấy biểu hiện của ta, cũng cố nén nụ cười của họ.

Hạ Mộng Du trông có vẻ lo lắng và thận trọng hỏi: "Nguyệt Nguyệt tiểu thư, chuyện gì đã xảy ra sao, hay là ... ai?"

Nghĩ đến những lời Ôn Vân Hải nói về vận mệnh của Hạ gia, mặc dù không biết bằng cách nào mà hai người này thoát khỏi tay Huyền Vũ Triết, nhưng nhất định bọn họ đã phải chịu rất nhiều đau khổ.

"Cứ gọi ta là Nguyệt Nguyệt."

Ta biết họ có ý tốt nên khẽ thở dài, không giả làm rắn lượn một vòng nữa.

"Ta nghe qua ngươi nhắc tới người tên là Huyền Vũ Triết, lại không nghĩ tới hắn chính là thánh thượng hiện tại."

Hai người sắc mặt kịch liệt thay đổi, Hạ Mộng Du lo lắng hỏi: "Hắn đối với ngươi làm cái gì rồi?"

Ta nhìn bọn họ: "Trước khi trả lời vấn đề này, các ngươi trước tiên nên nói cho ta biết, hai người các ngươi có thân phận gì chứ nhỉ?"

Hạ Mộng Du cắn môi: "Nguyệt Nguyệt, không phải ta không muốn nói cho ngươi, ta sợ ngươi bị tổn thương."

"Không phải lo lắng."

Ta nâng ly rượu lên, nhìn chất lỏng trong ly, giễu cợt cười: "Chỉ là Huyền Vũ Triết lệnh ta vào cung mà thôi."

Hạ Mộng Du tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Hắn điên rồi, thật là điên rồi."

Ta bất lực nhìn cô ấy còn tức giận hơn cả ta: "Đừng kích động, ta vẫn còn ngồi đây mà."

Cố Kỳ thở dài: "Xin lỗi, có lẽ tiểu thư không không biết danh tính của chúng ta, nhưng ta là thuộc hạ của cựu thái tử."

Trên thực tế, ta biết rằng nếu không có Huyền Vũ Triết, Cố Kỳ đã trở thành tể tướng trẻ nhất trong triều.

Đất nước yên bình, nhân dân yên bình, sau khi Hải Yến và Hàn Thanh được giải phóng, anh ta sẽ đưa người yêu của mình là Hạ Mộng Du lui về vùng nông thôn.

Ta chỉ muốn xem liệu họ có đáng để ta giúp đỡ hay không.

Hạ Mộng Du hai mắt đỏ hoe: "Ta suýt chút nữa trở thành hoàng hậu của Huyền Vũ Triết, nhưng tại lễ phong hậu, ta đã dùng kiếm đâm Huyền Vũ Triết"

Ta trố mắt nhìn, sau khi ta chết thật sự có đoạn này sao?

Cô ấy xứng đáng là nữ chính, thật dũng cảm!

Hạ Mộng Du nắm lấy tay ta: "Nguyệt Nguyệt, đừng sợ, ngươi hãy đi theo chúng ta, chúng ta..."

Ta ngắt lời nàng ta: "Ta đi với các người, thế còn cha mẹ ta, đệ đệ ta thì sao, Ôn gia chúng ta có mấy trăm người, chưa kể vô số tiểu thương, công nhân, tá điền phụ thuộc vào công việc làm ăn và ruộng vườn của Ôn gia chúng ta, còn cả gia đình của bọn họ thì sao"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu