Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic dịch Zhonglumi: Nuôi dưỡng thần linh (Phần 1)

#Zhonglumi

Tác giả: HUILISHI

Dịch giả: Selina

---------

Link tác phẩm gốc: https://archiveofourown.org/works/34989196

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả và dịch với mục đích phi thương mại, vui lòng không mang đi nơi khác.

---------

45

"Ly biệt."

Dường như mọi việc đã được định đoạt khi hắn được đặt cho cái tên này. Người đã nuôi dưỡng hắn, người con gái mà hắn trân trọng nhất, cũng như cái tên của hắn, cô cũng muốn mang đến cho hắn cảm nhận về sự chia ly.

Đối với người con nhỏ chưa nhận thức được thế giới, sự ra đi của người nuôi dưỡng chính là ngọn lửa lớn nhất thổi bùng lên nỗi sợ hãi trong nó. Trong buổi sáng sương mù mờ ảo, hang động vắng lặng, những tiếng kêu của đám ma vật ngoài kia ám ảnh vô cùng, chú rồng nhỏ thức dậy sau cơn ác mộng, xoa xoa đầu rồi cất tiếng rít khe khẽ, kiếm tìm hơi ấm và sự an ủi của "người nuôi dưỡng".

Nhưng nó chẳng tìm được gì.

Chiếc miệng nhỏ há ra giữa không khí lạnh lẽo vì bất ngờ, móng vuốt nhỏ vô thức cào liên tục vào mặt đất đá. Nó mở mắt với sự bất an tột cùng, nhưng trong mắt hắn không còn bóng dáng quen thuộc nữa.

Nó chưa bao giờ rời xa Huỳnh kể từ khi sinh ra. Nó đã quá quen với hơi thở và vòng tay của cô, cả cuộc sống sinh hoạt của nó gắn liền với cô – giống như đàn con mới sinh nở, không thể lìa xa người nuôi dưỡng.

"Người nuôi dưỡng" là nơi chăm sóc, là bến đỗ êm ấm để trở về, là sợi dây liên kết giữa thiện chí và thù địch với thế giới – trong khoảnh khắc nó mất đi người nuôi dưỡng, cả thế giới với nó như sụp đổ.

Chú rồng nhỏ kêu lên một tiếng rõ khó chịu. Nó đang gọi Huỳnh – người trốn ở đâu vậy, ta làm gì sai sao, mau ra đây đi, ta nhớ người muốn chết đi được.

Nhưng tiếng gọi của hắn chẳng được đáp lại, mà bị lấn áp bởi tiếng gió và tiếng rít của bọn ma vật ngoài kia.

Cả cơ thể nó như bị đông cứng, trái tim yếu ớt đập nhanh liên hồi, nó tròn mắt nhìn cửa hang phía trước – giây tiếp theo, ngay giây tiếp theo, người sẽ bước ra, người sẽ nhẹ nhàng xin lỗi ta rồi ôm ta vào lòng, ôm ta vào vòng tay ấm áp của người rồi người sẽ nói người cũng nhớ ta, phải không?

Huỳnh chính là niềm tin, là ánh sáng, là cả thế giới của hắn.

Nhưng chẳng có ai xuất hiện, cửa hang chứa những bụi cây khô đan chéo nhau, tựa như vô số bóng ma vặn vẹo trong bóng tối, bầu trời ngoài hang là màu máu nhạt, ánh mặt trời đỏ chót nhìn thẳng vào mắt nó như con mắt kì dị, khổng lồ, sắp sửa ăn hắn.

Nó cảm thấy sợ hãi, bản thân thấy khó thở từ lúc nào nó cũng không biết – tiếng kêu của rồng nhỏ ngày càng chói tai, khô không khốc, tiếng kêu một lúc một to, nhưng vẫn chẳng có ai đáp lại nó.

Cô không nhớ nó, cô không muốn nó, cô không muốn nó sao?

Hơi ấm ngày xưa thoáng qua như một thước phim quay chậm, đằng sau bóng dáng hạnh phúc là sự trống trải mênh mông. Con rồng nhỏ loạng choạng bay trong không trung. Nó rên rỉ, chui qua khe hở, thoát khỏi sự truy lùng của đám ma vật, nó tuyệt vọng đi tìm người nuôi dưỡng của nó, trong thế giới rộng lớn và đáng sợ như vậy.

Nếu ngươi yêu ai đó, hãy đem ánh sáng đến cho hắn. Nếu ngươi hận ai đó, cũng hãy đem ánh sáng đến cho hắn.

Rồi tàn nhẫn, rời đi không một dấu vết.

Cuối cùng nó cũng tìm thấy Huỳnh, cô trong một đám xác máu me , thở hổn hền vì mệt, lau đi vết máu bắn trên mặt.

Đầy oán hận mà cũng đầy vui mừng, giây phút nó thấy khuôn mặt vô tư của cô, nó chỉ có thể khóc, nước mắt chảy ra không ngừng.

Khái niệm "ly biệt" cô từ đó cũng hình thành sâu sắc trong tâm trí cả chú rồng nhỏ.

Nặng nề, ngột ngạt, ngột ngạt khiến người ta muốn ngột thở.

Ngay từ giây phút khái niệm đó hình thành, nó như muốn khắc sâu vào trong tâm hồn non nớt của rồng nhỏ một vết thương muốn rỉ ra máu.

Đã qua bao lâu, vết thương đã lành nhưng vẫn còn ở đó, lành thành sẹo.

Dù cố ý hay vô tình, Huỳnh vẫn luôn tàn nhẫn như vậy, không thương tiếc đâm vào vết thương đó, làm cho nó rỉ máu hết lần này đến lần khác.

Nó khiến trái tim hắn run rẩy vì đau đớn.

46

Cơ thể của Huỳnh đã lâu không vận động nhiều như vậy. Ván cờ giữa cô và A Ly đã kết thúc rồi. Huỳnh thua rồi, cô đã bị đánh bại bởi cơn sốt cao kinh khủng, làm đầu óc cô choáng váng, đứng không vững.

Cơ thể nóng lạnh bất thường, bao tử quặn lại vì đau, chóng mặt, đầu óc mơ hồ. Khi đầu óc mơ hồ, sức khỏe vấn đề, con người ta vẫn luôn dễ bị tổn thương. Huỳnh cuộn mình lại trong đau đớn, liên tục gọi tên A Ly và Không trong mơ hồ.

Từng giọt mưa lạnh rơi xuống cổ áo, gió rét như muốn cứa vào da thịt cô. Trong màn sương trắng mờ ảo, Huỳnh mơ hồ nghe thấy tiếng binh lính từ đằng xa, cô thấy mọi người đầu ngõ tay những chiếc ô giấy nhạt màu, tay kia thả đèn hoa đăng lên trời.

Huỳnh đã ngã xuống trong góc tối của một con hẻm, bộ quần áo ướt đẫm vì mưa trở nên vô cùng nặng nề, cơn đau dữ dội bao phủ lên toàn cơ thể, cổ họng đau rát gần như không thể phát ra tiếng.

Thật đáng xấu hổ!

Đau quá!

Đau quá! Đau quá! Đau quá!

Trán của Huỳnh chạm vào nền đất ẩm ướt, thô ráp, ánh trăng sáng, những giọt mưa rơi trước mắt cô, nước mắt cô bất giác rơi xuống.

Trong cơn đau dữ dội, con người dường như luôn vô thức gọi tên những con người mà họ tin tưởng nhất, trước kia chỉ có Không (Aether), bây giờ có thêm một A Ly nữa.

Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?

Huỳnh không muốn đau khổ như vậy, lại càng không muốn hắn đau khổ như vậy.

Vùng đất Li Nguyệt là trách nhiệm của cô sao? Tại sao cô lại phải vô duyên vô cớ hy sinh hạnh phúc của mình như vậy?

Ở bên hắn, ở bên người mình yêu, điều đó có gì sai trái sao?

Tại sao Huỳnh lại không được ích kỷ?

A Ly rõ ràng là của cô, là của cô, rõ ràng là của cô –

Chàng thiếu niên luôn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ánh nhìn chỉ tập trung vào Huỳnh, luôn sáng lên vẻ gì đó háo hức.

Rõ ràng là như vậy –

Nhưng bóng hình của Chung Ly luôn hiện lên trong tâm trí Huỳnh. Hắn nhìn non sông nước biếc, núi rừng ẩn dật của Li Nguyệt, hắn đứng trên vị trí cao nhất, trong mắt hắn là sự bình tĩnh và cả sự vui vẻ khi là một người bảo vệ.

"Ta ghét ngài, Chung Ly."

Cổ họng cô khàn khàn, cô ho hai lần, những giọt nước mắt theo đó cũng rơi xuống. Cơn đau dưới bao tử như lấy hết ý thức của cô, chẳng còn gì để dựa dẫm, Huỳnh chỉ còn cách ôm mình trong góc.

Huỳnh chẳng thể phân biệt được sự khác biệt của khái niệm "Nguyên nhân" và "Kết quả".

Buông hắn ra, mau buông hắn ta ra, buông tha cho Chung Ly –

Hy sinh hiện tại để nghĩ về tương lai.

"Ta ghét ngài, Chung Ly!"

Huỳnh run đến mức không thể phát âm rõ ràng, chỉ lẩm bẩm một mình,

"Ta ghét ngài, ta hận ngài...ta hận ngài."

Huỳnh yêu hắn, Huỳnh yêu hắn...Huỳnh yêu hắn.

Nếu không, tại sao hắn có thể lảng vảng khắp tâm trí cô trong lúc sinh tử kề bên thế này?

"A Ly!" Huỳnh thấp giọng nức nở. "Chung Ly..."

Trong cơn đau cùng với sự choáng váng, Huỳnh dường như đã thấy bóng dáng của người mình yêu, khuôn mặt bình tĩnh của một vị thần trẻ tuổi.

Hắn đưa tay về phía cô, yêu cầu cô đi theo hắn.

Huỳnh ngọ nguậy lắc đầu, loạng choạng muốn lùi lại.

Sáu nghìn năm nữa, Chung Ly chắc chắn sẽ chẳng còn nhớ Huỳnh. Hắn đối xử với cô như một người thân, như một người em. Huỳnh luôn có chỗ ngồi bên cạnh hắn, nhưng hắn sẽ luôn lịch sự, không vượt quá giới hạn của mình.

Hắn thậm chí còn chưa lần nào gọi tên cô.

"Nhà lữ hành"...sao?

Hắn sẽ luôn gọi cô như vậy, mãi mãi luôn gọi Huỳnh như vậy.

Đó là sự tri ân duy nhất của hắn với "người ngoài".

Đó chính là sự thật, rốt cuộc đến cùng Huỳnh chỉ là một nhà lữ hành nhỏ bé ghé qua vùng đất của hắn, rồi sớm muộn cũng sẽ tiếp bước cuộc hành trình, đi đến những vùng đất mới.

Nhưng Huỳnh lại vô cùng sợ.

Huỳnh đang bị tổn thương sâu sắc, nỗi đau, nỗi tủi hổ trong cô như bùng phát, muốn xé nát trái tim của cô, muốn làm cho cô phát điên lên. Huỳnh run rẩy ôm đầu, hét đến khan cả giọng –

"A LY!!!"

Xin đừng tìm ta –

Làm ơn, mau chóng tìm ra ta –

"HUỲNH!!!"

Cô nghe thấy bước chân loạng choạng, nghe thấy giọng nói run rẩy, rồi ngay tức khắc cô được ôm vào lòng.

Ah...ah, hắn tìm thấy cô rồi, hắn tìm thấy cô rồi –

Huỳnh khóc nức nở, nước mắt không thể ngừng chảy.

A Ly bị choáng ngợp, hơi bối rối, nhưng hai cánh tay vẫn ôm chặt Huỳnh vào lòng. Đôi mắt hắn hơi đỏ, chất lỏng nóng ấm rơi trên mặt cô. Hắn bắt mạch cho cô, áp trán mình vào trán cô, khẽ run rồi hôn lên những giọt nước mắt của Huỳnh.

Đầu mũi cô ngập tràn mùi hương thảo mộc quen thuộc.

Giọng hắn nhẹ nhàng cầu xin.

"Huỳnh ơi...chúng ta về nhà thôi, được không?"

Huỳnh mò mẫm, ôm lấy cổ hắn, cô ngước lên để tìm môi, A Ly nhanh hơn cô một bước, khẩn trương đưa lưỡi vào.

Mạnh hơn nữa, sâu hơn nữa.

Để Huỳnh nhớ đến hắn, để hắn nhớ đến Huỳnh –

Cô cắn lưỡi hắn, mùi máu lan tỏa khắp khoang miệng.

A Ly dừng lại vài giây, sau đó hôn Huỳnh sâu hơn, mạnh hơn.

Mùi máu hòa cùng vị mặn của nước mắt, xen lẫn với vô số cảm xúc phức tạp, hòa quyện cùng vị ngọt và mùi thảo mộc trên đầu lưỡi.

Cuối cùng, Huỳnh đã có thể nuốt trọn tất cả.

"...Đừng đi."

Môi chạm môi, hình bóng Huỳnh trọn vẹn tụ lại trong ánh mắt mạ vàng của kẻ si tình. Giọng hắn phảng phất chút buồn bã, đọng lại cùng cảm xúc thăng trầm, tuyệt vọng.

"Ta yêu người."

Hắn liên tục lặp đi lặp lại với thanh âm khan khan, như thể sợ cô không nghe thấy.

"Huỳnh, ta yêu người, ta yêu người."

"Đừng đi mà..."

Huỳnh vô thức gật đầu, nhưng lại ngay tức khắc lắc đầu. Hai cánh tay của hắn ôm lấy cô, siết chặt lấy cô, Huỳnh vòng tay qua cổ hắn, cố gắng tìm cách đến gần hắn hơn.

Tách biệt với bóng tối của con hẻm, với những đau khổ, muộn phiền.

Hai trái tim đỏ tươi rung động.

47

Có lẽ do cả ngày lẫn đêm đều sợ hãi, lo lắng, dạo gần đây Huỳnh hay mơ thấy Chung Ly.

Dung mạo ưu tú, bình tĩnh như đá, hắn đứng ngay thẳng như tre. Viền mắt của hắn được viền đỏ, thực rất sinh động, khiến cho đồng tử của hắn trở nên tráng lệ, đẹp đẽ hơn rất nhiều. Hắn đứng từ xa, nhìn Huỳnh một cách bình thản.

"Nhà lữ hành."

Huỳnh nghe thấy hắn gọi mình. Giọng nói tao nhã, điềm tĩnh.

Như bị một sợi chỉ vô hình ràng buộc, Huỳnh vô thức tiến gần lại chỗ hắn.

Lông mày hắn thả lỏng, mềm mại. Hắn cười nhẹ, đưa tay ra chỗ cô.

"Đừng sợ...mau đến với ta."

Ý thức của Huỳnh mơ hồ, lê lết những bước đi thật vô ích. Hắn càng lúc càng đến gần cô, ngay khi cô định đặt tay lên tay hắn, bóng dáng của hắn tựa như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, mờ mờ ảo ảo biến mất.

Huỳnh vội vàng, nắm lấy những mảnh vụn của bóng hình hắn, cô liên tục gọi tên hắn, đưa tay ra một cách vô vọng.

"- ! -"

Qua lớp sương mù dày đặc, Huỳnh dường như có vẻ đã nghe thấy ai đó gọi mình.

Giọng nói càng lúc càng khẩn trương, gần hơn, rõ hơn –

"Huỳnh!!!"

Huỳnh đột ngột mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của A Ly. Cô đang thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.

Thấy cô tỉnh dậy, hắn trở nên nhẹ nhõm trông thấy. Hắn kéo cô vào lòng, gục đầu vào vai cô. Hơi thở không ổn định phả vào da thịt, Huỳnh thấy tim hắn đập nhanh dữ dội.

"Không sao đâu Huỳnh, không sao đâu."

Hắn an ủi cô.

"Có ta ở đây, ta ở đây."

48

Huỳnh càng ngày càng trở nên yếu ớt đi.

Đêm lễ hội đèn hoa đăng, đám đông tụ tập trên con đường vắng vẻ, những chiếc đèn đơn lẻ, bay trên bầu trời, rực sáng màu đỏ sẫm, thắp sáng cả bầu trời u tối.

Mặt trăng, sao trên trời bị mây đen bao phủ, trong cái u tối đó, con người phải tạo ra ánh sáng của riêng mình.

A Ly không muốn rời Huỳnh nửa bước, nhưng đã đến lúc cô phải uống thuốc, hắn chỉ có thể tạm rời buông cô ra, rời giường đi vào bếp sắc thuốc.

Trong tâm trí hỗn loạn, ý thức mơ hồ, Huỳnh nhắm hờ mắt nhưng lại nghe thấy ai gọi mình.

Huỳnh coi đó là ảo giác, vì mệt mỏi nên cô làm lơ.

Nhưng tiếng gọi vẫn không dừng lại, mà trở nên rõ ràng hơn –

"Nhà lữ hành."

Huỳnh đột ngột mở mắt ra.

"Chung...Ly?"

Giọng cô hơi yêu, nhưng phát ấm tên của hắn vẫn rất chuẩn.

"Đúng, là ta."

Bên kia thở phào nhẹ nhõm.

"Là lỗi của ta, liên lụy đến em vào vòng xoáy hỗn loạn của thời gian và không gian. Tàn tích của ma thần coi bạn là mồi nhử, cũng là do ta sơ xuất."

"Tìm em trong không gian và thời gian phức tạp này như mò kim đáy bể. Ngay cả là ta, cũng rất khó xác định thời gian và vị trí của em một cách chính xác. Dòng chảy thời gian mỗi lúc lại khác nhau. Ta đã ở đây vài tháng để tìm em. Ta xin lỗi vì đã để em đợi."

"Chờ...chờ một chút."

Huỳnh bối rối một hồi, vừa muốn ngồi dậy ra khỏi giường nhưng lại phải ôm trán, ngăn bản thân không ngã xuống.

"Xem ra tình trang cơ thể của em rất tệ."

Chung Ly im lặng một lúc, rồi lại lến tiếng.

"Nhà lữ hành, ý thức của ta không thể ở trong không gian và thời gian này quá lâu. Ta không biết em đã trải qua việc gì và không biết em đã tạo lập mối quan hệ gì ở trong không gian và thời gian này. Nhưng nhà lữ hành, đây không phải là nơi em thuộc về. Em nên nhớ quy luật vận hành thế giới này."

"Ta sẽ đưa em trở về. Nếu có bất cứ câu hỏi nào, ta sẽ trả lời sau."

"Quá trình sẽ hơi đau đớn một chút. Xin hãy kiên nhẫn."

Giây tiếp theo, Huỳnh cảm thấy như có gì đó đang quấn lấy cổ hỏng của mình, khiến cô không thể thở được, cơ thể như bị dội nước sôi, cơ thể nóng bừng và đau đớn.

"Em...không muốn."

"A...Ly!"

Hơi thở vốn rất ổn định của Chung Ly có chút dao động khi nghe thấy cái tên đó, nhưng hắn ngay lập tức bình tĩnh lại.

"Ta xin lỗi, nhà lữ hành. Nhưng, xin hãy chịu đựng một chút."

Hơi thở của Huỳnh ngày càng trở nên yếu đi.

Cô nghe thấy bát thuốc rơi trước cửa giòn tan, cánh cửa bị đập một cách thô bạo. Huỳnh chưa bao giờ thấy vẻ mặt sợ hãi như vậy của A Ly, hắn loạng choạng, chạy về phía cô một cách tuyệt vọng.

"Huỳnh!!!"

Hắn đưa tay về phía cô, chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ chạm vào cô –

Đột nhiên, một ánh sáng trắng mở ảo xuất hiện, không gian và thời gian biến dạng tựa như một chiếc kính vạn hoa, trong lúc đó, cô có thể nghe thấy chàng trai của mình la hét trong cơn thịnh nộ, tuyệt vọng, buồn bã –

"Tên khốn nhà ngươi rốt cuộc là ai?"

Huỳnh chỉ có thể lắc đầu ngọ nguậy.

"Đừng, xin đừng ghét hắn, đừng hận hắn.

Vì hắn, chính là ngươi của tương lai."

...

Huỳnh đã có thể thở trở lại sau một thời gian không rõ, cơ thể thả lỏng đột ngột, tầm nhìn trở nên rõ ràng.

Cô bị rơi tự do, nhưng một lực vô hình đã giữ cô lại, giúp cô tiếp đất từ từ.

Trong mắt cô chính là ánh sáng muôn nơi của cảng Li Nguyệt. Những chum đèn, những gian hàng phát ra ánh sáng ấm áp như muôn ngọn lửa thắp sáng tựa như dải ngân hà.

Huỳnh nghe thấy tiếng cười đùa của lũ trẻ, tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông.

Dưới khung cảnh lộng lẫy như vậy, có một bóng người đứng sừng sững.

Đôi mắt và con ngươi mạ vàng, màu hổ phách, hàng ngàn ánh đèn vàng xung quanh, còn cô ở giữa, như trở thành trung tâm của bức tranh.

Vị cựu thần kia như tượng đá hiên ngang. Hắn nhướng mày, cất giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng.

Chung Ly chìa tay ra phía Huỳnh.

"Nhà lữ hành."

Hắn gọi cô như vậy.

Ánh sáng ban mai ló dạng phía xa xa.

Sắp bình minh rồi.

49

Huỳnh nhớ về A Ly khi xưa. Chàng trai nhỏ cầm gậy gỗ múa kiếm, còn cô cười cười, tưởng hắn là chiến binh hào hiệp chốn võ lâm. Khi đứa trẻ ấy bắt đầu học y thuật và các loại thảo mộc, cả khi hắn đã dần trưởng thành, dáng vẻ sáng suốt, thông minh, là cánh tay đắc lực của vị lãnh chúa, Huỳnh mơ hồ có thể tưởng tượng được phong thái của hắn ở tương lai không xa.

Nhưng tưởng tưởng vẫn chỉ là tưởng tượng, cuối cùng hy vọng vẫn là hy vọng viển vông. Theo như cách cô hiểu hắn, hắn sẽ chẳng nghiêm túc vào bất cứ điều gì nếu hắn không có hứng thú. Huỳnh lung túng, đấu tranh để tồn tại trong vạn vạn những quy tắc, quy luật khó hiểu của thế giới, và việc hoàn thành trách nhiệm của một người nuôi dưỡng quả thực là một việc quá đỗi xa xỉ. Những gì mà cô có thể cho hắn, để lại cho hắn rốt cuộc vẫn chỉ là một ngôi nhà nhỏ bé.

Một chiếc lá rơi xuống dòng nước chảy xiết, con thuyền nhỏ đưa người vào giấc ngủ.

Cuối cùng, cảm xúc cô đã vạch ra ngay từ đầu vẫn bị xáo trộn, trở nên vấn đục.

Không biết bao nhiêu đêm, trong những ngóc ngách mà ánh sáng chẳng thể xâm phạm, hắn đã chạm vào cô và hôn cô như thế nào.

Bàn tay hắn hơi lạnh nhưng ánh mắt của hắn lại lóe ra sự khẩn trương, nóng vội và đau đớn.

Hắn nhìn cô nhẹ nhàng như làn nước mùa thu, đôi khi lại nghiêm khắc tựa như dao cắt lá.

Huỳnh cúi đầu để hắn hôn lên trán mình. Huỳnh quay đi để hắn hôn lên má cô. Cuối cùng cô cũng dũng cảm đối mặt với hắn, còn hắn lại thở dài, liếm nhẹ môi cô.

"Huỳnh ơi."

"Ừm."

"Huỳnh ơi."

"Ta đây."

"Huỳnh ơi."

Đầu ngón tay cô kẹp chặt lấy tà áo hắn, hắn cúi mắt hơi nhìn xuống. Nhịp tim của hắn đập nhanh như trống gõ, hơi thở tươi mát cùng với mùi nhẹ của thảo mộc, cũng hừng hực mà phả vào mặt cô. Huỳnh cảm thấy bàn tay đang đặt trên eo mình như căng ra, như thể sự im lặng của cô làm hắn hơi khó chịu, cũng hụt hẫng.

"Ngươi thật là, rõ ràng không còn là trẻ con..."

Không biết nên than thở hay thở dài, cô chưa từng biết hắn lại "đạo đức giả" như vậy.

"Ta sẽ không đi đâu."

Giọng của Huỳnh rất nhẹ, nhưng đủ cho con người đang mong chờ kia nghe rõ.

Sau một vài nhịp thở, hắn nở nụ cười hơi run rẩy, dường như đã quá vui sướng. Hắn lại hôn Huỳnh, hôn lên môi, rồi lại hôn xuống cổ. Những nụ hôn của A Ly không đồng đều, luôn bị đứt mạch, không rõ muốn hôn ở đâu và trong bao lâu, chỉ có điều lúc này hắn không khác gì những người đồng trang lứa.

Rõ ràng đối với người khác rất lạnh lùng, mà đối với Huỳnh lại bám người như vậy.

Huỳnh thỉnh thoảng vẫn luôn đến chỗ hắn khi hắn đang cứu chữa cho người dân. Vị y sĩ trẻ tuổi vững vàng, ôn hòa, ngay thẳng, tâm tình khép kín. Cô nhìn hắn từ xa, nhưng hắn liền nhận ra cô, quay đầu lại mà nhìn cô.

Mắt hắn như sáng hẳn lên. Hắn lập tức cười, đối với bệnh nhân vài câu, không thèm thay y phục, nếp quần áo lộn xộn mà chạy tới chỗ cô, tức khắc mà ôm trọn.

Cái nhìn đã trở nên quá quen thuộc đối với Huỳnh.

Ngay cả khi đã quay trở về, Chung Ly đưa tay về phía cô, Huỳnh đã ngay lập tức nhìn ra ánh nhìn vui mừng lóe lên trong mắt hắn.

Hắn tìm thấy cô rồi.

Không biết có phải trở về không gian và thời gian hiện tại hay không, nhưng dường như cơ thể của Huỳnh đã trở nên thoải mái hơn nhiều. Cơn sốt cao dai dẳng đã đeo bám cô cũng dần hạ giảm, sự thư giãn của thể chất thì có, song cô lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Khác với mùi thảo mộc hơi nồng của A Ly, mùi hương gỗ đàn hương trên người của Chung Ly còn nồng hơn, lấn át cả mùi thảo mộc còn sót lại trên người cô. Bộ quần áo gọn gàng, được trang trí sắc sảo, rất tương phản với phong cách của A Ly, quần áo của A Ly mềm mại hơn, nó luôn ôm sát vào làn da cô, cô còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của màn đếm thông qua một màn vải.

"Nhà lữ hành."

Chung Ly gọi cô.

Huỳnh đang rất buồn ngủ, mệt mỏi, ý thức còn lại chỉ có thể giúp cô đáp lại hắn bằng mấy tiếng "ưm" khó chịu. Có lẽ đó là sự "bao dung" và "nhường nhịn" của người bệnh, Chung Ly đã có thể xác định cô không làm điều gì phá lệ hay quá giới hạn, tốc độ đều đặn, ánh sáng của những chiếc đèn bao trùm cả không gian, Huỳnh mơ hồ cảm giác hắn đang ôm cô qua đám đông ồn ào, náo nhiệt.

Phải một lúc lâu, Huỳnh mới lấy lại được ý thức, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô cố gắng đứng dậy, túm lấy cổ áo của mình, nhưng như phải đụng trúng kim loại cứng cáp, cảm giác đau đớn khiến cô rút tay lại ngay lập tức.

Chung Ly dừng lại.

Con ngươi của vị cựu thần nhìn chằm chằm vào Huỳnh. Hắn rất tập trung, trông vẻ muốn nói rất nhiều điều, nhưng rồi chỉ hỏi.

"Có đau không?"

Rõ ràng là cố tình hỏi! Huỳnh đau, cô đau chết đi được. Nhưng cô lại nói.

"Không đau."

Đột nhiên Huỳnh lại nhớ về lúc cô bị kim đâm vào tay trước đây, đôi mi của A Ly run lên, hắn cúi xuống mà mút ngón tay cô.

Huỳnh cảm thấy bản thân thật vô lý, quyết định mím môi không muốn nói một lời nào nữa.

"Chúng ta nên tới nhà thuốc Bubu trước."

Chung Ly rũ mắt xuống, thấp giọng lên tiếng.

"Cơ thể của em vẫn cần thời gian để hồi phục, ta sẽ nhờ Bạch Truật kê cho em một đơn thuốc. Nếu em không phiền, nhà lữ hành, em có thể đến Vãng Sinh Đường, ở đó có một căn phòng trống, em có thể ở đó để hồi phục sức khỏe, ta đã nói trước cho Hồ Đào một tiếng, cô ấy rất hoan nghênh em."

Câu từ được sắp xếp rất cẩn thận, giọng nói thuyết phục, hắn đã tìm cho cô một chỗ ở tốt như vậy, cô chẳng có lý do cớ sự nào mà lại đi từ chối, đáng lẽ ra cô nên nói cảm ơn, nhưng sao cô lại bày ra vẻ chán nản như vậy.

Chung Ly giọng nói điềm tĩnh, lời nói và phong thái của hắn rõ giống với một trưởng lão. Trước kia Huỳnh chẳng để ý đến nó, nhưng bây giờ mọi hiện tại, hiện thực như bị đảo lộn. Huỳnh không muốn nhìn thẳng vào mắt của hắn chút nào.

Đôi đồng tử màu vàng hổ phách, nhìn mọi thứ đều chẳng có cảm xúc, ánh mắt của hắn nhìn cô cũng như ánh mắt nhìn một người bạn cũ đã lâu không gặp.

Suýt nữa đã khiến cô vui mừng, cô chẳng hề mảy may nhận ra đó chỉ là ảo tưởng của bản thân.

Huỳnh mơ hồ biết rằng Chung Ly đã quên hết mọi thứ, nhưng cô vẫn không chắc chắn.

Niềm hy vọng tan vỡ thành băng, hơi lạnh như len lỏi trong trái tim cô. Huỳnh đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn – cô vô thức muốn nắm lấy áo của A Ly, nhưng những cúc áo của Chung Ly như thức tỉnh cô.

"Nhà lữ hành..."

Chung Ly chậm rãi thờ dài.

"Chung Ly...tiên sinh"

Huỳnh có thể nghe thấy giọng nói nặng nề, khó khăn của mình.

"Em nhớ ngài đã nói...ngài có một trí nhớ rất tốt."

Nham Vương Đế Quân của Li Nguyệt tồn tại đã hơn sáu nghìn năm. Hắn đã quá quen thuộc với những phong tục, nghi lễ cổ xưa với những phương thức phức tạp, hắn vẫn nhớ tính khí của người bạn cách đây nghìn năm, nhớ tất cả lịch sử của vùng đất Li Nguyệt – hắn thậm chí còn nhớ rõ ngày mà hắn triệu tập năm vị Dạ Xoa, bảo vệ vùng đất...

Nhưng trong những thứ ấy, từ vòng xoáy không gian và thời gian của tàn tích Ma thần, thứ duy nhất mà hắn không hề nhớ tới, đó chính là Huỳnh.

"Lời ta nói lúc đó chỉ là tùy tiện, ta mong em hãy quên nó đi."

Giọng của Chung Ly vẫn bình tĩnh, có chút mềm mại, thản nhiên như nói chuyện với đàn em.

"Có phải em gặp chuyện gì không? Có lẽ ta có thể giúp em...chỉ là một hoặc hai...nhà lữ hành?"

Hắn đột ngột dừng lại.

Huỳnh không muốn nhìn vào mắt hắn, cô chỉ thấy môi hắn hơi hé mở, run rẩy vài cái rồi lại khép lại.

Thật nực cười, thật nực cười, ai là người khiến con người tâm tình khép kín kia mở lòng, ai là người đã khiến trái tim trái tim hắn rung động liên hồi –

"Nhà lữ hành."

Một lúc sau, cô nghe thấy Chung Ly lên tiếng. Hắn tạm dừng một lúc, giọng nói nhẹ nhàng hạ xuống. Huỳnh đang trong một tình cảnh nào đó khó khăn à? Giọng của hắn thận trọng, tìm kiếm lời nói phù hợp.

"Sao em lại..."

Nhưng rồi hắn lại mím môi.

Lúc sau hắn mới lên tiếng.

"Đừng khóc."

Huỳnh vô thức đưa tay chạm lên mặt mình.

Huỳnh không biết, từ khi nào cô đã khóc.

51

"Chung Ly tầm nhìn vẫn luôn xa rộng như vây. Trước đây tôi chưa hề để ý đến căn phòng trống kia, từ khi anh ấy đề nghị đó là nơi tốt để nghỉ dưỡng, tôi mới để ý đến."

"Chưa chắc đâu. Thương hội Phi Vân cũng có rất nhiều phòng. Chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi sẽ liền chuẩn bị phòng nghỉ dưỡng tốt nhất cho cô ấy, tôi sẽ cử người làm việc này, sẽ có phòng nhanh nhất có thể."

"Aida, nếu như vậy thì không phải rất xa nhà thuốc Bubu hay sao? Cậu cũng nên biết khoảng cách giữa Vãng Sinh Đường với nhà thuốc Bubu, chỉ mất vài phút để đi đến đó thôi. Chung Ly cũng sẽ luôn ở đây theo dõi cô ấy. Tôi không tin cậu có thể tìm một y sĩ giỏi hơn Bạch Truật."

"Nếu như tôi nhớ không lầm, Bạch Truật đã nói cô ấy chỉ cần uống thuốc đúng giờ thì sẽ không gặp vấn đề gì lớn. Tôi biết y sĩ riêng của tôi không thể tài giỏi bằng anh ấy được."

"Bạch Truật tầm nhìn hiểu biết xa rộng, là y sĩ đứng đầu Li Nguyệt. Nếu để nhà lữ hành ở đây, chúng ta có thể theo dõi cẩn thận tỉ mỉ, chẳng may phát hiện ra vấn đề gì thì sẽ có cách chữa trị kịp thời."

Hành Thu đưa đầu ngón tay của mình nhẹ nhàng xoa xoa dòng chữ mạ vàng của cuốn sách đang cầm trong tay. Đầu óc của cậu thiếu gia đó rất tinh ranh, cũng hay đi thương lượng với người khác, biểu hiện và hành vi cũng càng thêm ma mãnh.

Hắn cười với Hồ Đào.

"Thương Hội Phi Vân có những người nhanh nhẹn nhất ở Li Nguyệt."

"Không được, bất luận cậu tranh luận với tôi như thế nào, tôi sẽ để cô ấy ở đây, tôi sẽ đối xử thật tốt với cô ấy."

Hồ Đào ngồi trên ghế, một tay chống lên bàn, nheo đôi mắt kì lạ của mình lại một cách thật giận dữ, nhưng trông thật buồn cười.

"Hơn nữa tôi cũng có thể làm nhà lữ hành vui hơn khi cô ấy thấy buồn chán. Tôi cũng biết mối quan hệ giữa cậu và cô ấy tốt như thế nào, nhưng..."

Nụ cười của Hồ Đào trở nên hơi méo mó, khóe miệng kéo cao, để lọ hàm răng sắc nhọn.

"Thật bất tiện khi cô ấy muốn nói chuyện con gái phải không, Hành-Thu-thiếu-gia?"

Mặt trời vừa lên ngoài cửa sổ, ánh nắng lơ lửng xen lẫn cùng mùi thảo mộc nồng nặc bay khắp phòng. Có lẽ do nhiều người bận rộn vì đợt lễ hội vừa rồi, không nghỉ ngơi đều đặn nên đa số bị mắc bệnh vặt, hôm nay việc làm ăn của nhà thuốc Bubu rất thành đạt.

Sau khi Bạch Truật kê thuốc cho Huỳnh, hắn ta sắp xếp cho cô nghỉ ngơi trong một căn phòng nhỏ đằng sau. Chung Ly cầm lấy đơn thuốc xem xét hồi lâu, thấy không gặp vấn đề gì mới đi theo Bạch Truật ra ngoài. Ngay sau khi họ rời đi vài bước, Hồ Đào và Paimon chạy đến, nghe ngóng tin tức của Huỳnh. Cô nghe nói rằng Paimon trong thời gian cô biến mất đã được Hành Thu đem về nuôi dưỡng. Thương Hội Phi Vân quả thực là dịch vụ tốt nhất ở Cảng Li Nguyệt. Paimon được nuôi dưỡng trở nên mập mạp, đầy đặn, da mặt mịn màng. Khi em ấy lao vào người Huỳnh khóc lóc, cô gần như đã nghĩ đó là quả bóng da bọc trắng mới sáng chế của Li Nguyệt.

Thật vui khi gặp lại bạn bè sau một thời gian, nhưng...

"Ở với tôi đi mà."

Nụ cười của Hồ Đào có chút rùng rợn. Hiếm khi cô ấy cố chấp như vậy. Ngày thường cô ấy ăn mặc thoải mái, chỉ khi tổ chức tang lễ, người ra mới thấy cô nghiêm túc một chút. Hồ Đào đối với Huỳnh cũng rất tốt, cô ấy đã từng kéo Huỳnh lang thang chu du khắp vùng nông thôn hoang dã. Có thể cô ấy đã rất buồn khi nghe tin Huỳnh biến mất, đến khi cô trở lại thì sức khỏe của cô không ổn chút nào, và có vẻ Hồ Đào cũng rất khó chịu vì điều này, dường như lần này cô ấy quyết tâm giữ Huỳnh bên cạnh mình cho bằng được.

"Tất nhiên Huỳnh sẽ ở với tôi." Hành Thu, Huỳnh đối với hắn là người bạn thân. Là nhị thiếu gia của Thương Hội Phi Vân, hắn thường bận rộn cả ngày, nhưng người này rất nhây, Huỳnh và Trọng Vân đã bị hắn trêu chọc không ít. Tuy còn trẻ nhưng hắn rất hiểu biết. Mặc dù có thể học rất nhiều trên sách vở, nhưng hắn không những không phiền mà còn rất vui khi có thể đưa Huỳnh dạo chơi khắp nơi, hắn cũng rất biết cách giải đáp những thắc mắc của Huỳnh. Hắn còn kéo Huỳnh đi bái kiến, trên đời này chỉ có duy nhất cô là tỷ đệ thân thiết nhất.

Hành Thu gõ nhẹ vào bàn, Huỳnh biết đây là thói quen của cậu thiếu gia nhỏ khi hắn căng thẳng.

"Với tôi." Nụ cười của Hồ Đào rất tươi.

"Với tôi." Nụ cười của Hành Thu mang theo sự quý phái, rất ra dáng người nhà quý tộc.

"Được rồi, được rồi."

Trọng Vân đã rất lo lắng, hắn đang ngồi bên cạnh cô, hỏi thăm tình hình sức khỏe của Huỳnh, nhưng cuộc cãi vã giữa hai người họ thực sự khiến hắn không thể không quan tâm. Hắn vốn cho rằng mình chỉ là một phương sĩ vô danh, không có lai lịch như họ. Ban đầu Trọng Vân cũng chỉ cố gắng lờ đi hai người họ, nhưng càng nói càng thấy sai. Hắn không chịu được nữa, vì vậy hắn phải đi ra ngoài can ngăn hai người bọn họ, vẫy tay, nói.

"Hai người..."

Nhưng sau đó hắn chợt nhận ra họ cũng đâu có lớn tiếng cãi nhau, hắn phân vân một lúc. Trọng Vân trong một khắc không biết nên nói như thế nào, liền lắp bắp.

"Đừng có như vậy nữa..."

Nhưng Chung Ly đã lấy thuốc về, đẩy cánh cửa bước vào, để rồi chứng kiến cảnh tượng xấu hổ này.

"Chung Ly."

Hồ Đào gọi hắn. Hiện tại tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, hẳn cô ấy đã phải kiềm chế bản thân khi đối mặt với hắn.

"Chung Ly tiên sinh."

Hành Thu hơi cúi đầu. Trọng Vân ở bên cạnh thì ngại ngùng sờ sờ gáy.

"Chung Ly tiên sinh về rồi."

Chung Ly nhìn Huỳnh. Đôi con ngươi mạ vàng, màu vàng hổ phách, phát sáng trong nắng, Huỳnh vô thức tránh ánh mắt, nhưng rốt cuộc, cô vấn muốn nhìn thấy hắn.

"Có khó chịu chỗ nào không?"

Ánh mắt hắn chậm rãi, lộ rõ vẻ ôn nhu. Hắn nhẹ nhàng tiến gần lại giường cô. Bát thuốc màu đen, đặc sệt, bốc lên mùi đắng được đặt trên đầu giường của cô. Thất Thất chạy từng bước nhỏ, mang đĩa bánh nhỏ đặt bên cạnh bát thuốc.

"Người ta nói thuốc đắng, bánh thì ngọt. Ăn xong bánh ngọt...thuốc sẽ không đắng nữa."

Huỳnh đã hơi choáng một lúc.

Bánh Quế Hoa đẹp mắt, được phủ bên ngoài bởi lớp gạo nếp trắng muốt, mỗi khi uống thuốc quá đắng, đắng đến nỗi không nói được lời nào, A Ly sẽ dùng nó để dỗ dành cô.

Đó là món bánh đầu tiên mà A Ly đã làm cho cô.

Ngay tức khức đầu mũi của Huỳnh trở nên hơi xót, cô cố nén hơi thở của mình, nhanh chóng cúi đầu xuống.

"Chung...Ly!"

Paimon ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi sau đó bay đến gần eo Chung Ly tức giận.

"Anh bắt nạt cô ấy phải không?"

"Thực sự là lỗi của tôi khi đã để nhà lữ hành trải qua những điều như vậy."

Huỳnh có thể nghe thấy giọng nói trầm ấm của vị cựu thần.

"Paimon, tôi sẵn sàng chấp nhận những tội lỗi của mình. Những trước hết bạn phải để cho nhà lữ hành uống thuốc."

"Anh...anh..."

Paimon nhất thời không thể nói được gì, chỉ còn biết tức giận bay về phía Huỳnh. Cô nàng nhỏ lơ lửng ôm lấy đầu cô, hỏi.

"Huỳnh, trước đây bạn đã ở đâu vậy?"

Huỳnh vô thức ngước mắt nhìn lên Chung Ly, nhưng lại vô tình chạm phải ánh mắt của hắn. Cô lắc lắc đầu.

Cô muốn tránh nỗi sợ không cần thiết.

Hay vì dính líu đến quá khứ mà run sợ trước luật lệ, biết rằng sẽ gây tai họa vô cớ cho người vô tội.

Rất nhiều kí ức thoáng qua trong đầu Huỳnh, cuối cùng cô cũng lên tiếng với một nụ cười chua chát.

"Tôi bị mắc kẹt trong một bí cảnh mà không thể thoát ra."

"Này –"

Hồ Đào nhìn Chung Ly rồi quay sang hỏi Huỳnh.

"Còn có bí cảnh nào có thể làm khó bạn sao?"

Huỳnh đang suy nghĩ một lời nói dối nào đó hợp lí, cô càng không muốn Chung Ly mở lời trước mình.

"Bí cảnh cổ xưa được tạo nên từ tàn tích cùng nỗi oán hận của Ma thần, ngay cả những người có sức mạnh của thần cũng chẳng dễ dàng gì thoát ra. Đó là sự thật. Nhà lữ hành đã bị mắc kẹt ở đó. Đó là điều hiển nhiên."

Lời nói của Chung Ly từ trước đến nay vẫn luôn có một sức mạnh vô hình nào đó, nhưng Hồ Đào không bị thuyết phục hoàn toàn. Cô ấy ngồi bên mép giường của Huỳnh, đưa tay sờ vào trán cô, như thể cô ấy đang sử phục y thuật được học từ Chung Ly xem Huỳnh có đang trong tình trạng nghiêm trọng hay không. Nụ cười của cô ấy thật dễ lan truyền, khi Huỳnh nhìn cô ấy, lông mày của cô đã giãn ra một chút.

"Chung Ly đã kể với tôi nghe về tên Ma thần đó."

Cô ấy nói chuyện với Huỳnh một cách thật tự nhiên.

"Tôi và Hành Thu đã đọc một vài cuốn sách. Hì, tên đó theo như đề cập của sách vô cùng mạnh."

"Đoán xem trong sách nói gì? Hm, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Có vẻ như "tôi đã bị giết chết bởi lãnh chúa Cẩm."

"Nham Vương Đế Quân giận dữ. Đất đổ, biển sụp. Hắn chết không phanh thây."

Hành Thu, người bên cạnh, tiếp lời, đọc rành mạch.

"Đúng, đúng, chính nó."

Hồ Đào cười nói.

"Hành Thu, cậu cũng không tệ."

Nhưng đó lại là chuyện xưa của Chung Ly.

Nghĩ như vậy, Huỳnh liền quay mặt nhìn hắn.

Hắn lại bày ra khuôn mặt không biểu cảm.

"À, còn nữa, tên Ma thần đó tên gì vậy?"

Hồ Đào hỏi lại.

"Không phải chúng ta vừa mới đọc ở trong hiệu sách cách đây không lâu hay sao, hắn tên là..."

Hành Thu dừng lại.

"Này, lạ quá, hắn tên là gì?"

"Nhìn xem, ít nhất tôi không phải là người duy nhất quên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhonglumi