1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sáng sớm Lưu Vũ mơ màng thức dậy, chính xác hơn là từ trong lòng Châu Kha Vũ tỉnh lại...

Con ngươi đen bóng hoảng hốt nhìn xung quanh, người kia thoạt nhìn vẫn đang ngủ rất say, một trương khuôn mặt hoàn mỹ đẹp đẽ ở bên cạnh khiến Lưu Vũ đầu đau như búa bổ, còn vô cớ nhớ lại một đêm triền miên sa đoạ.

- - -

Trước khi gặp Châu Kha Vũ, Lưu Vũ vẫn luôn tự hào rằng mình là một sinh viên chăm chỉ nỗ lực hoàn thiện bản thân toàn diện đầy đủ ở năm tiêu chí - "Học tập tốt – Đạo đức tốt – Kỹ năng tốt – Hội nhập tốt – Thể lực tốt", cộng thêm vẻ ngoài đặc biệt bắt mắt, không còn nghi ngờ gì chính là mục tiêu cao cấp trong mắt các em trai em gái.

Vậy mà 419 thì thôi đi, cậu còn là...cái người bị đè bên dưới.

Giữa lúc tâm tình còn hỗn loạn, người con trai bên cạnh cậu đã tỉnh dậy từ khi nào không biết, hắn chầm chậm ngồi dậy, ánh đèn khách sạn hắt lên sống mũi cao thẳng. Đôi môi mỏng mím chặt một hồi, Lưu Vũ bối rối cũng ngồi dậy theo. Quá lúng túng rồi đi.

"Xin lỗi."

Bỗng nhiên nam nhân kia nói, cậu quay đầu sang nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen nhánh sâu thăm thẳm của đối phương, bất giác cảm thấy giọng điệu của người này tuy còn vương chút hơi thở nặng nề nhưng vẫn lạnh lẽo hệt hồ nước bị đóng băng.

"Tôi là Châu Kha Vũ, còn nhớ chứ?"

Châu Kha Vũ, cái tên này thành công khơi gợi một vài cảnh tượng tối qua hiện lên trong đầu cậu.


- - -

Tiệc cuối năm ở Y đại kết thúc, sinh viên ồ ạt kéo nhau đến một quán bar nhỏ cách trường học không xa. Lưu Vũ bình thường nhân duyên không tồi, trong ánh đèn nhấp nháy cụng ly hết người này đến người khác, đem toàn bộ rượu trút vào cổ họng.

Một hồi lâu đèn trên đầu cũng đổi vàng để kết hợp với âm nhạc, ánh mắt mơ màng của cậu vô tình va phải một thân ảnh cao ráo bên quầy. Đại khái là một cái nhan khống cấp S, cậu từ trước đến nay chưa từng đối người khác rung rinh qua. Rượu trong dạ dày nóng nảy sục sôi, Lưu Vũ nương theo động tác lắc cốc bia của đối phương nhìn đến hàng lông mi cùng xương quai hàm sắc bén.

Con mẹ nó thật thoả mãn tấm lòng của con người nhan khống này.

Có men rượu làm chỗ dựa, Lưu Vũ chủ động mở miệng bắt chuyện.

"Anh tới quán rượu chỉ để uống bia sao?"

Châu Kha Vũ nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào lệ chí lay động lòng người của đối phương. Hàng lông mi hắn rũ xuống, u ám đến nỗi Lưu Vũ cảm thấy chật chội trong lòng.

"Anh có tâm sự đúng không? Thời tiết lạnh giá thế này bia đá sao có thể giống như rượu, giúp anh thiêu đốt tâm tình."

Để bọt khí ở cốc bia tràn vào khoang miệng, Châu Kha Vũ nhếch khoé miệng cười, "Bạn nhỏ, hôm nay tôi không tỉnh táo đâu, muốn liêu người phiền em tìm đối tượng khác."

Lưu Vũ bị một nụ cười của đối phương hạ gục, hậm hực bưng ly rượu trước mặt một hơi cạn sạch, hương vị cay nồng xộc lên đại não.

"Tôi không ngại, chúng ta có thể cùng uống."

Có lẽ Châu Kha Vũ mặc kệ cậu, cũng không biết uống đến mức nào, đầu óc Lưu Vũ nóng đến mức bốc cháy, hướng cái người xa lạ mới nói với mình một vài chữ kia chủ động ôm cổ.

Tiểu gia hoả này giống như một con mèo lông trắng muốt bị nhuốm ướt vị rượu, đuôi mắt xinh đẹp hồng lên hệt cánh anh đào liêu xiêu giữa mờ mịt sương khói.

Châu Kha Vũ biết hắn say.

Gương mặt nhỏ vùi vào hõm cổ hắn, rủ rỉ nói những lời không thể nghe rõ. Mềm mại da dẻ cọ đến tâm Châu Kha Vũ ngứa ngáy. Hắn miễn cưỡng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

"Anh nói, tôi thật sự không có mị lực gì sao? Tôi cảm thấy bản thân...cũng khá xinh đẹp mà, đúng không?"

"Chúng ta uống nhiều, tôi không muốn khi dễ cậu. Nếu không đợi cậu tỉnh lại sẽ hối hận vì đụng phải tôi."

Lưu Vũ ngây thơ cười rộ lên, "Vậy là đẹp rồi."

Thân ảnh nhỏ chen vào lồng ngực nam nhân, ánh mắt Châu Kha Vũ đột nhiên trở nên sắc bén khó hiểu. Lưu Vũ lớn mật vẫn luôn nương theo hơi men câu dẫn hắn, môi đỏ hồng chạm vào hõm cổ hắn, Châu Kha Vũ không khỏi buồn cười.

- - -


Hay quá, tự mình bán mình cho người ta rồi.

"Tên anh, còn nhớ. Vậy anh nhớ tên tôi là gì không?"

"Còn đau không?" Châu Kha Vũ không có ý định dây dưa thêm, hắn chỉ muốn nhanh chóng thu xếp cho bạn nhỏ này rồi quay lại cuộc sống thường ngày tối tăm của bản thân.

"Có một chút." Đau thì một chút, nhưng mà tê! "Thực ra tôi nghĩ anh sẽ nhân lúc tôi còn đang ngủ bỏ đi mất."

"Vì sao?"

"Phim ảnh đều như vậy diễn mà, không phải sao?"

"Đứng dậy đi, tôi đưa cậu về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro