Tập 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

E: Jimin, em ăn nói lung tung cái gì đó. Đi học về não em có vấn đề rồi hả Jimin, thai gì cơ chứ.

- Em cũng không dám tin, em đã thử bằng que thử thai nhưng đều là 2 vạch. Em phải làm sao đây chị EunJi. 

E: Vậy... thiếu gia đã làm với em rồi sao? À đúng nhỉ, làm rồi. Nhưng em không có biện pháp phòng tránh sao Jimin

- Em đâu có biết là sẽ dính đâu chứ, em phải làm gì đây. Giờ trong bụng em có 1 đứa bé đang dần lớn lên từng ngày này, em chưa thể đánh mất tuổi thanh xuân như vậy được. 

E: Vậy chẳng lẽ... em định bỏ nó sao?

- Em không biết, sáng mai chúng ta hãy đi khám rồi tính sau được không vậy. 

E: Được, sáng mai em sẽ bị mất 1 buổi học đó Jimin. Em chắc chắn muốn nghỉ chứ?

- Em phải làm rõ chuyện này, cứ cho là em bị đau bụng cần phải đi khám là được. Nhưng chuyện này... chị đừng cho ai biết nha. 

Rồi cuộc trò chuyện kết thúc, Jimin mang theo sự lo lắng và hồi hộp mong chờ đến ngày mai vào trong phòng tắm. Ngâm người trong bồn nước nóng, hơi nước bay lên khiến khung cảnh mờ ảo. Cô nằm nhìn lên trần nhà, tự bỗng giác chạm nhẹ vào bụng mà nghĩ thầm, nếu như trong nơi này thực sự tồn tại 1 sinh linh bé nhỏ thì phải làm sao, có nên nói cho chị Jiyeon biết không hay chỉ chị EunJi biết và bản thân biết rồi sau đó im lặng giải quyết. 

Những câu hỏi khác cũng dần xuất hiện trong đầu cô, khiến cô mệt mỏi mà ngủ quên đi lúc nào không hay. Trong mơ, cô thấy bóng dáng của mình đang đi và nắm tay 1 đứa trẻ bên cạnh, trông thật hạnh phúc. Bên trái thì là hình bóng cô đang ẵm 1 đứa trẻ với nụ cười hạnh phúc trên môi, bên phải là hình ảnh của đứa trẻ đó đang đeo cặp sách nắm tay cô đi đến trường. 

Cô dơ 2 tay lên trước mắt nhìn, cô tiến tới chạm lấy hình bóng của cô. Hình bóng của cô quay qua nhìn cô mỉm cười, cô có thể nhận thấy nụ cười hạnh phúc đó. Đó chính là cô của tương lai, cô đang rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại của mình. Nhưng cũng rất nhanh ảo ảnh đó biến mất, cô đứng lạc lõng giữa màn đêm đen. 

Rồi từ đâu đó lại phát ra tiếng hét đau khổ, nghe như giọng nói của cô. Cô từ từ tiến lại chỗ có luồng ánh sáng nhỏ chói mắt đó, trước mắt cô là hình ảnh cô đang đau khổ, đang chịu mọi hình ảnh tra tấn từ 1 người nào đó. Trông có lẽ là gần với hiện tại hơn ảo ảnh vừa rồi, nhưng cô tự hỏi sao lại xuất hiện ảo ảnh cô đang bị tra tấn. Vậy... đứa bé đó đâu? 

Người đang tra tấn cô bỗng dừng lại, từ từ chậm rãi quay lại nhìn cô rồi nở nụ cười khó hiểu và tay chạm rãi giơ súng lên, chĩa đầu súng về phía cô mà bóp cò. Tiếng súng nổ vang lên khiến cô giật mình sợ hãi mà tỉnh dậy, cô đưa tay lên bên ngực trái mình để kiểm chứng xem mình có thực sự bị trúng đạn không. Thật tốt khi đó chỉ là giấc mơ vô tình lướt qua, hơi thở của cô vẫn còn trong tình trạng thở gấp. 

Cô giữ ngực mình như đang cố gắng điều hòa lại hơi thở của mình thì bên ngoài tiếng gọi của bà Kang và chị EunJi cất lên. Nghe giọng 2 người như đang rất lo sợ hoảng loạn điều gì đó thì phải, cô định cất tiếng nhưng sao lại không thể. 

Bỗng bồn tắm từ nước trong suốt dần chuyển đỏ, 1 màu đỏ của máu tràn ra ngập bồn tắm. Cô hoảng sợ nhìn mọi thứ xung quanh, vội đứng dậy vơ lấy khăn tắm quấn tạm che thân chạy vội ra cửa để mở cửa thoát ra. Nhưng cánh cửa hoàn toàn bị kẹt, không là khóa lại mới đúng. Cô cố gắng gọi lớn để cầu cứu ai đó nhưng hoàn toàn không có ai, nước máu trong bồn tắm mỗi lúc 1 nhiều hơn tràn xuống nền đất. 

Dần dần, cô như đang chìm trong biển máu. Nước đã ngập qua đầu cô, cô bơi và bơi. Cô tiếp tục lần nữa nhìn thấy hình bóng của mình đang dần chìm sâu xuống đáy nhưng không có đứa bé nào xung quanh. Cô bơi tới cố cứu lấy ảo ảnh của mình nhưng cứ bơi mãi và bơi mãi sao không thể với tới, nhìn như sắp chạm tới nhưng lại không thể chạm. 

Cơ thể cô cũng chẳng còn chịu nổi được bao lâu nữa, nhưng cô vẫn cố gắng cứu lấy ảo ảnh của mình. Và rồi, cô đành bỏ cuộc mà bơi lên trên mặt nước. Cô ngóc đầu ra khỏi mặt nước vội há miệng lớn để hít lấy không khí, cô quay người nhìn xung quanh thì thấy 1 người phụ nữ khác đang giữ 1 đứa trẻ đứng trên cầu mà mỉm cười độc địa nhìn xuống dòng sông. 

Người phụ nữ đó bước lùi vào trong, khoảng 1 lúc sau thì có 1 đứa bé xuất hiện đứng bên thành cầu. Nếu không nhầm thì chính là đứa bé lần trước đã nắm tay ảo ảnh của cô cùng đi đến trường đây mà. Rồi người phụ nữ đó xuất hiện, đứng bên cạnh đứa bé đó. Cùng lúc đó, cô đã đứng trên cầu từ lúc nào không hay biết. 

Người phụ nữ đó bồng đứa bé lên trên tay, nhìn nó rồi mỉm cười. Đứa bé cũng cười lớn lại rồi người phụ nữ đó lạnh lùng thả đứa bé đó xuống lòng sông, cô sững người vội lao đến nhưng không thể chạm. Cô hoảng hốt, cố gắng nắm lấy tay đứa bé nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh cô không thể chạm và chúng. Cô lặng người nhìn lòng sông rồi quay qua nhìn người phụ nữ đó, lúc đó cũng chính là lúc người phụ nữ đó cùng chiếc xe lao đến phía cô, cô giơ tay lên theo phản xạ chắn trước người và.....

Cô tỉnh lại sau cơn ác mộng vừa rồi, cô thực sự đang thở gấp hay sao. Cô chỉ là vừa gặp ác mộng? Nhưng cô nhớ rõ mình đã tỉnh lại rồi mà nhỉ, sao lại còn gặp được ác mộng nào nữa cơ chứ. Cơ thể cô hoàn toàn vẫn nằm trong bồn tắm, nước vẫn còn hơi nóng bốc lên nhưng chỉ có cô là bất thường. Giấc mơ đẹp xen lẫn ác mộng là có ý gì cơ chứ. 

Lúc đó tiếng chị EunJi bên ngoài gọi vọng vào như lôi cô ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn đó của mình, cô nhanh chóng trả lời rồi bước ra khỏi bồn tắm, quấn khăn vào người rồi rời ra khỏi nhà tắm 

E: Jimin, em gặp chuyện gì không ổn sao? 

- Đâu có, em hoàn toàn bình thường mà

E: Em chắc chứ Jimin?

- Em chắc mà, sao chị lại hỏi như vậy?

E: Do chị thấy nay em ở trong đó rất lâu mà chưa chịu ra, chị lên gọi em không biết bao lần mà không thấy em trả lời.

- Em đã ở trong đó bao lâu rồi?

Vừa mặc đồ cô vừa hỏi chị EunJi, cô thực sự muốn biết mình thực sự có xảy ra chuyện gì hay không hay đó chỉ là 1 ác mộng.

E: Em đã ở trong đó 1 tiếng 29 phút, chị không hiểu nổi em làm gì mà lâu như vậy. Thực sự rất hại cho sức khỏe

- Lâu tới vậy sao?

E: Đúng rồi đó, bình thường em chỉ tắm có 20 phút hoặc căng lắm là 30 phút là em đã xong. Nay em tắm tận 1 tiếng 29 phút, đúng là kì lạ ghê gớm. 

- Em ngủ quên mất trong lúc ngâm người đó mà, hihi

E: Cái con bé này, sao không nói ngay từ đầu đi chứ. Chị còn tưởng em xảy ra chuyện gì trong đó, xíu nữa là chị bảo với phu nhân rồi đó. 

- Được rồi mà, đừng mắng nữa, em biết lỗi rồi. Em đói rồi, chúng ta mau xuống ăn thôi. 

Cô mỉm cười rồi đẩy người EunJi ra khỏi phòng, vừa đi vừa đùa nghịch rất vui vẻ. Xuống dưới, ngồi trong bàn ăn mà hàn thuyên với EunJi đang chuẩn bị 1 chút đồ ăn nhanh cho cô. Vì đã tới giờ dùng bữa đâu cơ chứ và mọi người cũng chưa về nữa. 

Sau 1 lúc chuẩn bị cho cô, EunJi bưng ra 1 bát canh rong biển cỡ to đến trước mặt cô. Cô ăn 1 cách ngon lành, EunJi bị sốc luôn ấy chứ. Vừa mới gần tuần còn mắc chứng buồn nôn mà giờ đã có thể ngồi ăn ngon lành được rồi. Cái con người này thật kì lạ nha, nhưng ăn được còn hơn là cứ nôn ọe. 

- Em ăn xong rồi, đúng là ngon thật đó. Nhưng sao chả thấy no gì nhỉ, hay chưa đủ.

E: Ya, em ăn 3 bát canh to rồi đó Jimin, dừng lại thôi. Để bụng tối còn ăn cơm nữa chứ, cứ để em ăn uống không có giờ giấc như này thì có ngày lăn nhanh hơn chạy mất thôi. 

Nói là làm, EunJi đem bát của cô đã dùng xong đi rửa, còn nồi canh quyết đậy lại đề phòng con mèo tinh nghịch đó lại vụng trộm. Dọn dẹp xong cũng là lúc mọi người tan làm dần quay trở về. Phu nhân vừa bước chân vào cửa đã lập tức gọi tên cô con dâu cưng như vàng của mình 

M.Mẹ: Jiminnie~

- Nae~

M.Mẹ: Con đang làm gì đó? 

- Con đang ngồi chơi với chị EunJi ạ. 

M.Mẹ: Con đi học mệt không? Giáo viên ổn chứ?

- Tất cả đều ổn ạ.

M.Mẹ: Vậy là tốt rồi, con mau lên thay đồ đi.

- Làm gì ạ? Chúng ta sẽ đi đâu sao?

M.Mẹ: Đúng, tối nay chúng ta sẽ đi sang nhà họ Lim dự 1 bữa tiệc nhỏ. 

- Liệu... có phải là....

M.Mẹ: Chính xác là cô ta.  EunJi, cùng ta lên chọn đồ phụ Jimin. 

E: Vâng!

Nói rồi, bà cầm tay cô cùng cô lên trên tầng. EunJi lấy tất cả những bộ đồ dễ thương được để 1 ngăn riêng ra cho bà xem, bà nhìn qua chúng rồi lại lắc đầu. Ngăn tủ tiếp theo là theo phong cách tinh nghịch, bà cũng lắc đầu. 

Cứ hết phong cách này cho đến phong cách kia, bà cứ nhìn qua rồi lại lắc đầu. Cô ngồi khoanh chân trên giường cũng bắt đầu dần chán mà thò chân xuống đi tìm đồ ăn. Lúc quay trở lại với núi đồ ăn vặt ôm trên tay, đây đều là tủ đồ ăn riêng được bà chuẩn bị cho riêng cô. 

Cuối cùng chính là quyến rũ, bà dần mỉm cười hài lòng hơn những lần trước. Bà tiến tới lựa qua lựa lại, bàn bạc đi lên đi xuống với EunJi để tìm ra bộ đồ phù hợp nhất. May sao EunJi cũng cùng ý bà, 2 người như hiểu được ý nhau mà bàn xuyên thủng địa cầu. 

M.Mẹ: Đây rồi, bộ này. Jimin, con mau dừng ăn lại đi thay đồ này ra cho ta xem. Ta nghĩ nó là phụ hợp nhất rồi đó. 

- Không được, cái này quá hở rồi. Con không mặc nó đâu, bộ khác đi mẹ. 

M.Mẹ: Không, con cứ nghe ta. Thay bộ này ra rồi ta sẽ giúp con tiếp, ta sẽ chỉ cho con biết con cần phải làm gì với bộ đồ này. 

- Vâng~

M.Mẹ: EunJi, con cũng đi thay đồ đi. Ta chuẩn bị cho cả con rồi, đây là đồ của con. 

E: Con được đi cùng sao phu nhân?

- Con đi cùng với tư cách là con của ta và là chị chồng Jimin và từ bé tới giờ đây đâu phải lần đầu của con được đi dự với ta đúng không EunJi?

E: Vâng, con thay nhanh rồi sẽ quay lại. 

M.Mẹ: Được, mau đi thay rồi quay lại giúp ta make cho Jimin. 

E: Vâng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro