Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: 諦聽
Dịch: Tulip và dịu dàng dành riêng em

1.

“ Ý Ý, con đang ở đâu! Con cần di chuyển , ngay bây giờ! Ngay lập tức! Con thu dọn nhanh chóng một vài đồ dùng rồi lập tức đi lên đảo đi!” Mẹ tôi gọi điện nói với giọng điệu nghiêm túc làm tôi đang đi mua sắm với bạn thân- Tiểu Nghiên cảm thấy có chút không tiếp thu nổi.

Tôi hốt hoảng chỉnh âm lượng nhỏ lại, ra chỗ khác nghe điện thoại rồi lén lút hỏi: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”

Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh ồn ào, mẹ tôi có vẻ cẩn trọng hạ thấp giọng nói: “Con nhớ lúc trước mẹ từng nói với con loại virus kia không?”

“Đương nhiên là con nhớ .”

Mẹ tôi là tiến sĩ sinh vật học, được chiêu mộ vào làm việc tại Viện nghiên cứu Quốc gia nước L, tôi vì vậy mà theo mẹ chuyển đến nước L tiếp tục học. Nửa năm trước mẹ đột nhiên nghỉ việc, nhân tiện xin nghỉ phép một khoảng thời gian.

Về nhà thì mẹ tôi cả ngày nói về chuyện này, hành động cũng không bình thường, đổ hết tài sản nhiều năm tích góp cùng với di sản thừa kế của ông bà ngoại, tìm một thương gia nào đó, không nói hai lời dứt khoát mua một căn biệt thự lớn ngoài đảo.

Lúc đầu tôi còn tưởng rằng mẹ chỉ nghỉ phép để giảm stress nhưng mà từ đầu đến cuối mọi chú ý của bà đều hướng về căn biệt thự này. Hận không thể lắp pháo đài xung quanh cải tạo nó thành một căn biệt thự bất khả xâm phạm.

Lúc tôi nghỉ học ở nhà qua chỗ mẹ nhìn thoáng qua còn biết rằng mẹ còn mua một chiếc du thuyền và tôi được mẹ lôi đi dạy cách lái thuyền từ đầu đến cuối.

Hơn nữa còn kiên nhẫn nhắc đi nhắc lại vị trí đảo hoang và vị trí giấu du thuyền.

Mẹ nói rằng viên nghiên cứu gần đây phát triển ra một loại virus kiểu mới, thử nghiệm thành công trên con tinh tinh trong phòng thí nghiệm, thí nghiệm vô cùng thuận lợi, nhưng lãnh đạo cấp cao lại yêu cầu gắt gao muốn thử nghiệm trên cả người.

Mẹ tôi vì không đồng ý quyết định cấp trên mà viện đã buộc mẹ nghỉ phép ở nhà mấy tháng.

Tôi không hỏi thêm mẹ chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy vẻ thận trọng của mẹ, tôi cũng để ý đến chuyện này nhiều hơn.

"Con về biệt thự ngay ! Trốn trong nhà, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không ra, khóa cửa ra vào cửa sổ, ai gõ cửa cũng không được mở, kích hoạt hệ thống phòng ngự mức khẩn cấp nhất."

“Mẹ, còn mẹ thì sao?” Hai mẹ con tôi cùng nhau nương tựa nhau nhiều năm, tôi đương nhiên không thể chỉ quan tâm đến an nguy của mình được.

"Mấy ngày mẹ sẽ đến gặp con. Nhớ kỹ! Lập tức đi ngay! Đừng chậm trễ thêm chút nào nữa! Nghỉ phép và cũng đừng quay lại trường học!"

“ Dạ, vâng, con hiểu rồi mẹ.” Tôi liên tục đáp lại, “Vậy con cần mang theo những thứ gì nữa?”

"Không cần, mẹ đã chuẩn bị mọi nhu yếu phẩm cần thiết rồi. Bây giờ con chỉ cần lấy những đồ cần thiết của con!"

" Lái xe đến bãi biển và rời đất liền bằng du thuyền nhanh nhất có thể!" mẹ dường như sắp hết kiên nhẫn với sự dài dòng của tôi, tuy nhiên mẹ vẫn dặn dò kĩ lưỡng.

"Được! Con lập tức đi!" Tôi không dám chậm trễ nữa, vội vàng đi tới chỗ Tiểu Nghiên cách đó không xa, không quên dặn mẹ, "Mẹ, mẹ nhớ cẩn thận một chút!"

“Hiểu rồi.” Mẹ tôi dứt khoát cúp điện thoại và tiếng ồn ở đầu dây bên kia cũng biến mất cùng với giọng nói của mẹ tôi.

“ Ý Ý, dì sao vậy?” Tiểu Nghiên thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, có chút lo lắng hỏi

“Có chuyện gì à?”

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng duy trì tâm trạng bình tĩnh, nắm chặt tay Tiểu Nghiên nghiêm túc nói: “Tiểu Nghiên, không ổn rồi.”

“Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?” Tiểu Nghiên vẻ mặt khó hiểu. Tôi đè thấp thanh âm nói đại khái tình hình cho Tiểu Nghiên nghe.

“Sao đột nhiên dì lại kêu cậu đi lên đảo là sao?”

Tôi cảnh giác liếc nhìn xung quanh, trung tâm thương mại vẫn đang tấp nập người qua lại, tôi nhíu mày, cắn răng hỏi: “Tiểu Nghiên, cậu còn tiền không?”

Tiểu Nghiên thoáng chốc sửng sốt, theo bản năng sờ sờ túi của mình, cho rằng tôi đang hỏi vui, cô ấy lắc đầu : “Không có, Ý Ý, tớ có bao nhiêu tiền cậu còn không biết sao?”

Tôi không có thời gian để ý tâm trạng Tiểu Nghiên đang khó hiểu, chỉ nói: "Số tài khoản ngân hàng, gửi cho tớ."

Tiểu Nghiên hoang mang: "Để làm gì cơ?"

"Gửi cho tớ, nhanh lên!" Tôi lo lắng gằn giọng.

Tiểu Nghiên bị tôi làm cho giật mình, cuối cùng cũng nhận ra rằng tôi không phải đang đùa, nhanh chóng gửi số thẻ ngân hàng cho tôi.

Đinh~

Rất nhanh chóng, điện thoại đã nhận được thông báo chuyển khoản thành công. Tiểu Nghiên nhìn số dư tài khoản trên điện thoại di động của mình.

“Một trăm triệu?!” Tiểu Nghiên kinh ngạc nhìn thẳng vào tôi
“ Cậu điên à, lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”

"Mẹ tớ cho, tớ có thể dùng thẻ chi tiêu."

“Vậy tại sao cậu lại chuyển cho tớ nhiều như thế ?” Tiểu Nghiên vội vàng giật lấy điện thoại, đang định chuyển lại cho tôi.

Tôi giữ chặt tay cậu ấy, sắc mặt ngưng trọng nói: "Tiểu Nghiên, thật sự sắp xảy ra chuyện lớn rồi. Virus trong viện nghiên cứu sinh học của mẹ tớ đã bị làm rò rỉ nghiêm trọng, hiện tại tớ phải đến lánh nạn trên đảo."

" Cậu... Nhanh lên, đi mua nhu yếu phẩm dự trữ, đồ ăn, nước, tất cả những thứ cần thiết, càng nhiều càng tốt.”

Tiểu Nghiên bị tôi làm cho ngây người trong giây lát.

Tôi không dám ở lại trung tâm thương mại nữa, nắm tay Tiểu Nghiên rảo bước đi về phía bãi đậu xe.

" Đi thôi"

"Ý Ý à..."

"Sau khi cậu trở về, không nhất thiết phải nói thật với bố mẹ cậu, họ có thể sẽ không tin ngay đâu, chỉ cần nói là tớ nhờ cậu đi mua giúpmấy thứ đồ dùng hàng ngày này, tớ để nhờ ở nhà cậu trước." Tôi vừa nói với Tiểu Nghiên vừa đạp ga.

“Được.” Tiểu Nghiên ngơ ngác gật đầu, “Virus rò rỉ nghiêm trọng lắm sao?”

“Um,  mẹ tớ không kể chi tiết, nhưng đây chắc chắn là một thảm họa.” Tôi gật đầu, vượt qua vài lần đèn đỏ và đưa Tiểu Nghiên về an toàn dưới khu chung cư của cậu ấy, “Nhớ kỹ, cậu cùng bố mẹ mau chóng chuẩn bị nhu yếu phẩm quan trọng, tốt nhất là coi nó như... một bệnh dịch mới nghiêm trọng hơn cả đại dịch Covid."

Tiểu Nghiên xuống xe, gật đầu rồi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho bố mẹ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không thể buông lỏng tâm trạng, tiếp theo là lái xe đến bờ biển, chỉ cần lên du thuyền là tôi cơ bản an toàn.

“ Ý Ý, quà sinh nhật, đây là đồng hồ của cậu.” Tiểu Nghiên ném hộp đồng hồ qua cửa kính ô tô, nháy mắt cười dịu dàng với tôi, “ Mặc kệ thế giới có xảy ra đại hoạ đi chăng nữa, Ý Ý cũng phải có một sinh nhật vui vẻ nhé.”

Tôi ngây người nhìn Tiểu Nghiên quay lưng lại và chạy vào khu chung cư, hộp đồng hồ lặng lẽ nằm yên vị trên ghế phụ.

Chợt cảm giác bi thương trào lên, lan tỏa khắp xung quanh.

Cuộc chia tay này có thể là lần gặp mặt cuối cùng.

Mặc dù tôi không biết chính xác loại virus mà cơ quan mẹ tôi đang nghiên cứu là gì, nhưng tôi chắc chắn rằng nếu tình hình không nghiêm trọng đến cấp độ nguy hiểm nào đó, mẹ cũng sẽ không nói cho tôi biết về nó một cách nghiêm túc và khẩn trương như này.

Thành phố của tôi cách nơi mẹ đậu du thuyền khoảng 300 km, cách nhanh nhất và an toàn nhất là lái xe đến đó. Dọc đường rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tôi có chút cảm giác rằng mẹ tôi chỉ đang nói đùa với tôi, nhưng dưới sự yên tĩnh đó, tôi lại càng cảm thấy có chút đáng sợ.

Tôi không hiểu tại sao những thí nghiệm lẽ ra đã thực hiện thành công trên động vật đó lại phải thực hiện trên cả người.

Tôi lại càng không hiểu tại sao mẹ tôi lại sẵn sàng quay lại tiếp tục nghiên cứu virus sau khi bị viện nghiên cứu cho nghỉ phép dài hạn.

Sau khi lên đường cao tốc, tôi nhấn ga và tính nhẩm, tôi còn phải lái xe gần ba tiếng đồng hồ nữa mới đến địa điểm đậu dự thuyền.

Bất quá lúc này trời đã tối, bên bến tàu chỉ có vài ngọn đèn rải rác, màn đêm yên tĩnh lờ mờ một thứ ánh sáng le lói, không khí thập phần quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro