|9|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không!"

Phác Trí Mân buông tay Điền Chính Quốc. Một lời từ chối yêu cầu của anh. Cậu hít sâu để lấy lại tinh thần. Ngón trỏ chỉ vào anh và nói.

"Tôi sẽ không chăm sóc hay giúp đỡ Thạc Trấn gì cả. Dù cậu ấy rất tốt với tôi nhưng chúng tôi chỉ vừa quen biết nhau thôi, tôi chẳng có nghĩa vụ gì với cậu ấy. Ngược lại, anh mới là người cần bảo vệ cậu ấy với tư cách là cấp trên hay anh trai. Tinh thần của người cảnh sát chẳng phải là bảo vệ người dân khi trái tim vẫn còn nhịp đập sao? Anh cũng đừng quên mục đích của anh đến đây là gì. Muốn bỏ cuộc như thế chẳng phải đã phụ biết bao nhiêu lòng tin mọi người đặt vào anh. Vậy nên đừng từ bỏ bản thân khi chưa đến cuối cùng, cảnh sát Điền à"

Nói xong một tràn Trí Mân hít thở để lấy hơi, cậu chưa từng nói nhiều trong một lần như thế. Nhưng biết sao được vì Trí Mân là công dân lương thiện đâu thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Điền Chính Quốc gần như hóa đá khi nghe tất cả những lời Phác Trí Mân nói ra. Anh im lặng và tiêu hóa lời cậu. Có lẽ Trí Mân đã nói đúng, anh chỉ vừa rơi vào hoàn cảnh lâm nguy đã định từ bỏ cuộc sống lại còn muốn người khác gánh thay mình trọng trách. Anh cũng không được quên chính mình là cảnh sát trách nhiệm mình là gì. Dù cho chỉ còn hơi thở yếu ớt cũng không thể từ bỏ.

"Trí Mân cậu nói đúng. Tôi đã quá dễ để buông xuôi tất cả, yếu đuối và tự nhốt bản thân vào bi thương"

Điền Chính Quốc ngửa mặt nhìn trần nhà. Nghĩ về lí do tại sao mình lại chọn con đường cảnh sát dù biết nó có vô vàn khổ cực. Đâu chỉ đơn thuần muốn giúp mọi người trừ bạo an dân, anh còn muốn chứng minh cho người khác thấy anh có thể thực hiện được ước mơ của mình bằng chính bản thân. Chung Quốc không muốn đi theo lối mòn của bố mẹ càng không muốn gò mình vào công việc để rồi quên mất đi người thân bên cạnh. Anh chọn con đường riêng cho chính bản thân nhưng điều đó đã làm tình thân gia đình vốn xa cách nay càng rạn nứt.

"Anh đâu có yếu đuối cũng chẳng bi thương, nếu đổi lại là tôi trong hoàn cảnh như anh tôi hẳn cũng vô vọng. Nhưng anh biết đó tôi không thể nào trơ mắt ra nhìn anh chịu chết được. Anh chết rồi Thạc Trấn chắc chắn sẽ buồn lắm, đến lúc đó tôi có giúp cậu ấy hay không cũng không lấp đầy được đau thương với lại....người tốt như anh chết không đáng"

Câu cuối Trí Mân nói khá nhỏ nhưng Chính Quốc vẫn nghe được. Ngạc nhiên quay sang nhìn cậu Chính Quốc hỏi lại.

"Người tốt sao?"

"Phải. Anh đã luôn bảo vệ tôi trong mọi tình huống và liều cả mạng sống để cứu tôi" nói đến đây mặt Trí Mân phiếm hồng. Cậu cuối đầu xuống chỉ để lộ mái tóc xù xù hơi bám bụi trên đấy.

Chính Quốc vươn tay phủi từng đám bụi trên đầu cậu.

"Bảo vệ người khác vốn là nhiệm vụ của tôi còn cứu cậu có lẽ đó là bản năng của một người cảnh sát"

"Nhưng tay anh bị thương cứu tôi cũng không phải chuyện dễ dàng. Dù cho anh vì thế nào, cứu người vẫn được xem là người tốt"

Trí Mân ngẩng đầu vô tình khiến động tác của Chính Quốc ngừng lại.

"Ờ"

"Vì anh là ân nhân của tôi nên tôi sẽ có trách nhiệm cứu anh"

"Cậu định làm gì?" Chính Quốc nhướng mày.

Trí Mân đảo xung quanh căn phòng một lượt. Dù nơi này ánh sáng kém nhưng vẫn có thể nhìn rõ sự vật. Có kệ trung tải đựng vài lọ thủy tinh trông như lọ thuốc nằm lăn lóc trên các ngăn, tủ locker 30 ngăn to lớn cạnh bên đó. Phía dưới sàn vài khay nhôm nằm ngổn ngang xung quanh. Trông có vẻ như đây là kho chứa thuốc và đã từng xảy ra hỗn loạn. Trí Mân từ từ đứng dậy và đi từng bước nhẹ nhất có thể đến bên kệ trung tải, trước đó cậu nhẹ nhàng đặt từng khay nhôm sang một bên.

"Gì thế?" Chính Quốc thều thào hỏi Trí Mân.

"Tôi nghĩ mình sẽ tìm được vài thứ hữu dụng"

Trí Mân chăm chỉ với việc dựng từng lọ thuốc lên và xem nhãn hiệu cùng thành phần của chúng trong mỗi ngăn kệ trung tải.

"Cậu biết về y dược sao?"

"Có một chút" thật ra còn nhiều hơn thế nữa nhưng Trí Mân không thể nói.

"Bất ngờ thật" Chính Quốc cảm thán.

"Sau này anh có thể bất ngờ hơn nữa đấy"

Trí Mân nói trong khi tay không ngưng nghỉ đọc từng nhãn thuốc và thành phần. Cậu ngạc nhiên khi thành phần của chúng toàn bộ đều phù hợp về đột biến gen, tái tạo gen và tế bào chết. Như cậu nghĩ đây có thể là nhà kho của phòng thí nghiệm nào đấy. Bỏ lọ thuốc đang cầm Trí Mân tiến về tủ locker.

"Tại sao?" bên đây Chính Quốc vẫn mang nhiều thắc mắc.

"Anh có cây kim loại nào nhỏ dài không? Chẳng hạn như cây ghim cài" Trí Mân quay sang phải hỏi Chính Quốc hoàn toàn bơ đi thắc mắc của anh.

"Tôi không"

Thở dài, Trí Mân tìm kiếm xung quanh cậu xem có gì có thể giúp ích cậu không. May mắn cậu tìm được thanh kim loại nhỏ dài nằm lẫn trong đám khay ban nãy. Đút thanh kim loại vào ổ khóa Trí Mân dễ dàng mở được chúng trước sự bất ngờ lần nữa của Chính Quốc. Có quá nhiều điều anh chưa biết về Trí Mân.

Bên này Trí Mân lục lọi trong từng ngăn tủ locker. Tất cả đều là tài liệu ghi chép về di truyền học, tái tạo lại tế bào chết. Trí Mân đổ từng dòng mồ hôi lạnh khi đọc chúng. Không đơn thuần chỉ là tạo ra loại virus sở hữu gen trội và có khả năng tái tạo lại tế bào chết mà còn được nghiên cứu sâu hơn để chế tạo vũ khí sinh học. Hơn hết chúng còn được thử ngay trên cơ thể người!

Mở ngăn tủ cuối cùng trong dàn 30 ngăn Trí Mân có phần khá bất ngờ. Đó là một ngăn tủ đông lạnh, bên trong còn đang giữ lạnh thứ dung dịch xanh thẫm. Nhướng mày Trí Mân suy nghĩ đôi chút rồi đem sơ đồ chế tạo mình vừa đọc được ra so sánh. Không quá khó để nhận ra thứ dung dịch này là thành phẩm nhưng nó không phải là thứ họ thật sự muốn. Bởi vì nó có tái tạo tế bào nhưng đồng thời cũng khiến cơ thể mất kiểm soát, nói trắng ra các nhà khoa học đã tạo ra con quái vật mà không một ai trong họ kiểm soát được nó thế nên mới thành ra cớ sự như ngày hôm nay. Một điều sai lầm.

Nhìn vào bảng sơ đồ chế tạo Trí Mân nghĩ mình có thể biết họ sai ở đâu và rồi cậu có thể cứu Chính Quốc, vấn đề nằm ở thời gian.

Có tiếng động grừ grừ sau lưng. Chết thật! Chính Quốc bắt đầu chuyển hóa rồi. Quay lại chỗ Chính Quốc thật nhanh Trí Mân đỡ anh dậy. Người anh bây giờ mềm nhũn, trên mặt đã bắt đầu xuất hiện mạch máu đen. Trí Mân rối rắm lên tiếng.

"Chính Quốc anh cố chịu một chút. Tôi có cách cứu anh, anh phải cố gượng lại. Được chứ?"

Chính Quốc mê man gật đầu. Bấm bụng kéo anh đến góc xa nhất trong căn phòng, Trí Mân quay về việc của mình. Đọc kĩ từng thành phần được ghi trong sơ đồ, tìm ra kẽ hở trong đó.

Chính Quốc bên này cố chịu đựng cơ đau như xé người, vừa đau vừa cảm giác như hàng ngàn con kiến đang bò trong người anh. Cổ họng khát khô, cần thứ gì đó ấm nóng để xua tan cơn khát. Mờ mờ ảo ảo nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Trí Mân, Chính Quốc muốn tiến đến ôm lấy bóng lưng đó cắn lên cần cổ trắng ngần nhưng anh không thể, làm vậy anh thật sự sẽ trở thành thây ma, sẽ thất hứa với cậu. Nắm tay đến bật máu, ngàn vạn lần không cho khối cơ thể này quyền tự quản.

Trí Mân miệt mài phân tích thành phần, lòng bàn tay cầm giấy sớm đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu run sợ Chính Quốc sẽ biến thành thây ma nhưng cậu phải cố giữ lấy cái bình tĩnh cuối cùng mà cậu có để phân tích. Chỉ một chút nữa thôi.

"Hiểu rồi"

Vui mừng thốt lên, Trí Mân nhanh chóng cầm lọ dung dịch tiến đến tủ trung tải tìm lọ thuốc rồi hòa cả hai dung dịch vào một ống kim tiêm với liều lượng nhất định.

Cảm giác sau lưng có hơi người Trí Mân vội vàng quay lại, Chính Quốc...không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa.

-----------
(Dạo này sao tôi cứ đăng chap đêm khuya thế không biết :<)




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro