1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới bầu trời đêm lấp lánh muôn vàn tinh tú, boong tàu chập chờn trong ánh trăng bạc. Hơi men nồng nàn len lỏi trong từng ngóc ngách của con tàu, mang theo những tiếng cười đùa rồi lắng xuống trong không gian tĩnh lặng. Zoro và Sanji, hai linh hồn tưởng chừng đối lập, giờ đây lại tìm thấy sự đồng điệu trong khoảnh khắc này.

Bất chợt, giọng hát trầm ấm của Zoro cất lên, phá vỡ bầu không khí yên ắng. Giai điệu lạ lùng, có chút hoang dại như chính con người anh, nhưng lại mang một nét dịu dàng hiếm hoi. Sanji, vốn quen với những lời châm chọc và cãi vã, giờ đây lại im lặng đến bất ngờ. Đôi mắt xanh biếc của cậu mở to, như muốn thu vào tầm mắt từng cử chỉ, từng biểu cảm của người đối diện.

Khi khúc nhạc vừa dứt, Zoro nhìn thẳng vào mắt Sanji, ánh mắt như muốn dò tìm điều gì đó. Rồi, với giọng khàn đặc trưng, anh cất lời:

"Tôi chỉ biết hai bài hát. Một là bài vừa rồi, và một..." - Zoro ngập ngừng, như đang cân nhắc từng từ - "...là bài dành cho bạn đời."

Trái tim Sanji như ngừng đập trong thoáng chốc. Cậu cảm nhận được hơi thở của mình trở nên gấp gáp, còn bàn tay thì vô thức siết chặt thành nắm đấm.

Zoro tiếp tục, giọng anh nhẹ nhàng hơn bao giờ hết: "Cậu có muốn nghe không?"

Câu hỏi ấy vang vọng trong đêm, như một lời thì thầm của gió, như tiếng sóng vỗ nhẹ vào mạn thuyền. Nó mang theo một lời mời gọi, một lời tỏ tình không cần nói ra.
​​​​​​​​​​​​​​​​
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Sanji cảm thấy như thời gian ngừng trôi. Cậu lắng nghe tiếng sóng vỗ nhẹ vào mạn tàu, hòa cùng nhịp đập hỗn loạn trong lồng ngực mình. Rồi, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó điều khiển, Sanji nghe thấy chính giọng mình cất lên, nhẹ nhàng mà kiên định:

"Được, tôi muốn nghe."

Lời đồng ý vừa thốt ra, Sanji đã thấy một thoáng ngỡ ngàng hiện lên trong đôi mắt Zoro. Nhưng có điều gì đó không đúng. Thay vì niềm vui hay sự hài lòng, một nỗi đau khổ thoáng qua trong ánh mắt của kiếm sĩ tóc xanh, nhanh đến mức tưởng chừng như ảo ảnh.

Zoro quay đi, vai anh căng cứng dưới ánh trăng bạc. Khi anh quay lại, trên môi đã nở một nụ cười gượng gạo.

"Ha! Cậu thật sự tin à? Đúng là đầu bếp ngốc," Zoro cười lớn, nhưng âm điệu có chút khô khốc. "Đùa thôi. Làm gì có bài hát nào dành cho bạn đời chứ. Tôi chỉ biết mỗi bài vừa rồi thôi."

Sanji đứng im, cảm giác như vừa bị tát một cái thật mạnh. Cậu nhìn Zoro, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu, một tia nhìn, bất cứ điều gì cho thấy đây thực sự chỉ là một trò đùa. Nhưng tất cả những gì cậu thấy là bức tường vô hình Zoro vừa dựng lên giữa họ.

"Vậy à..." Sanji lẩm bẩm, cố gắng che giấu nỗi thất vọng trong giọng nói. "Đúng là tên ngốc như cậu thì chỉ biết có một bài hát thôi."

Họ đứng đó, im lặng, mỗi người một góc boong tàu. Bầu không khí trở nên nặng nề, đặc quánh bởi những cảm xúc không thốt nên lời. Sanji rút một điếu thuốc, châm lửa, khói thuốc cuộn lên trong không trung như những lời muốn nói nhưng không thể cất thành tiếng.

Zoro nhìn ra biển, ánh mắt xa xăm. Anh siết chặt chuôi kiếm, như thể đang cố gắng níu giữ điều gì đó vừa tuột khỏi tay mình. Đêm vẫn đẹp, sao vẫn sáng, nhưng giữa họ, một cơ hội đã lặng lẽ trôi qua, để lại sau lưng những tiếc nuối không nói thành lời.​​​​​​​​​​​​​​​​

Rất lâu về sau, câu chuyện kia như đã rơi vào lãng quên.

Trong hang động u tối, ánh lửa nhảy múa trên những vách đá ẩm ướt, tạo nên những bóng ma kỳ ảo. Zoro ngồi bên đống lửa, ánh mắt không rời Sanji đang nằm cách đó không xa. Gương mặt xanh xao của đầu bếp tóc vàng càng thêm nhợt nhạt dưới ánh lửa bập bùng, đôi mắt khép hờ như đang chìm vào giấc ngủ.

Bỗng, giọng Sanji vang lên, yếu ớt nhưng rõ ràng: "Này, đồ đầu tảo... hát một bài đi."

Zoro giật mình, nhìn Sanji đầy ngạc nhiên. Anh thoáng chút do dự, rồi khẽ lắc đầu: "Cậu mê sảng rồi à, đầu bếp ngốc? Tôi đâu biết hát."

Sanji khẽ mỉm cười, mắt vẫn nhắm: "Đừng giả vờ nữa. Tôi nhớ... cậu từng nói có hai bài."

Im lặng bao trùm hang động. Chỉ có tiếng lửa tí tách và hơi thở nặng nhọc của Sanji phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch. Zoro nhìn Sanji chăm chú, dường như đang cân nhắc điều gì đó.

Cuối cùng, Zoro thở dài, rồi cất giọng trầm ấm:

"Trong đêm tối mịt mùng, khi ánh sáng le lói
Tôi tìm thấy ngọn lửa, trong đôi mắt của người
Dù bão tố cuộc đời, hay sóng gió muôn nơi
Tôi nguyện sẽ bên người, như kiếm sắt bên đời"

Giọng Zoro, dù không thuần thục, vẫn mang một sức mạnh kỳ lạ, vang vọng trong hang động như một lời thề. Sanji mở mắt, nhìn Zoro với ánh mắt xúc động.

"Bài hát này không giống lần trước, đừng nói là..." Sanji thì thầm.

Zoro gật đầu, ánh mắt không rời Sanji: "Phải. Bài hát mà tôi chưa từng hát cho ai nghe."

Sanji cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau khiến cậu rên lên. Zoro vội vàng đến bên, đỡ Sanji dậy.

"Tại sao... tại sao lúc đó cậu lại nói dối?" Sanji hỏi, giọng run run.

Zoro im lặng một lúc, rồi đáp: "Vì tôi sợ. Sợ mất đi những gì chúng ta đã có. Nhưng giờ..." - anh nhìn sâu vào mắt Sanji - "Tôi còn sợ hơn nếu không nói ra."

Sanji mỉm cười yếu ớt: "Đồ ngốc... ". Cậu đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.

Zoro cúi xuống hôn vào trán Sanji.

Trong khoảnh khắc ấy, Sanji cảm nhận được hàng ngàn lời muốn thốt ra, nhưng đôi môi khô ran của cậu chỉ kịp hé mở. Bóng tối nhanh chóng bao trùm, kéo cậu vào cõi vô thức.

Khi Sanji tỉnh dậy, cậu thấy mình đã trở về Thousand Sunny, được bao quanh bởi những gương mặt lo lắng của các nakama. Chopper đang kiểm tra vết thương, trong khi những người khác thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ánh mắt Sanji nhanh chóng tìm kiếm một người.

Và rồi cậu thấy Zoro, đứng tựa vào khung cửa, vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc. Không còn dấu vết nào của khoảnh khắc ấm áp trong hang động. Trái tim Sanji nhói lên. 'Lại như vậy sao?', cậu tự hỏi.

Nhưng lần này, một ngọn lửa bùng lên trong lòng Sanji. Cậu nhớ lại giai điệu của bài hát, nhớ hơi ấm của Zoro khi anh ở bên cạnh. Cậu không thể, và sẽ không để Zoro đẩy mình ra một lần nữa.

Khi mọi người đã rời đi, chỉ còn lại hai người, Sanji nhìn thẳng vào mắt Zoro:

"Này, đầu tảo" giọng Sanji yếu ớt nhưng kiên định. "Đừng có mà nghĩ đến chuyện lại giả vờ như không có gì xảy ra."

Zoro khựng lại, ánh mắt thoáng chút bối rối. "Cậu đang nói gì vậy, đầu bếp ngốc?"

Sanji cố gắng ngồi dậy, mặc cho cơn đau nhói lên. "Bài hát ấy. Lời nói ấy. Tất cả những gì đã xảy ra trong hang động. Tôi nhớ tất cả."

Zoro im lặng, vẻ mặt càng thêm cứng rắn. Nhưng Sanji không nao núng.

"Tôi không để cậu trốn tránh nữa đâu, Zoro. Không phải lần này." Sanji nói, giọng mỗi lúc một mạnh mẽ hơn. "Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa."

Zoro vẫn đứng đó, bất động như một bức tượng. Nhưng Sanji có thể thấy được sự dao động trong đôi mắt anh.

"Nếu cậu thực sự muốn quên đi tất cả, thì hãy nhìn vào mắt tôi và nói rằng cậu không cảm thấy gì. Nói rằng bài hát ấy chẳng có ý nghĩa gì." Sanji thách thức, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Một khoảng lặng kéo dài như cả thế kỷ. Rồi, từ từ, bức tường lạnh lùng trên gương mặt Zoro bắt đầu sụp đổ. Anh tiến lại gần giường Sanji, ánh mắt đầy xúc động.

"Tôi... tôi không thể nói dối như vậy," Zoro thì thầm, giọng khàn đặc. "Không phải với cậu."

Sanji mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập tâm hồn. Cậu vươn tay, nắm lấy bàn tay Zoro.

"Vậy thì đừng trốn chạy nữa. Hãy ở lại, bên tôi."
​​​​​​​​​​​​​​​​

Ánh hoàng hôn dần buông xuống Thousand Sunny, cả băng Mũ Rơm tụ họp quanh bàn ăn trong bầu không khí ồn ào thường lệ. Sanji, dù vẫn còn hơi yếu, vẫn khăng khăng đứng bếp, chuẩn bị bữa tối cho cả nhóm. Cậu liếc nhìn Zoro, người đang ngồi im lặng với chai rượu sake quen thuộc, và mỉm cười nhẹ. Sanji đã sẵn sàng cho một mối quan hệ kín đáo, nghĩ rằng đó là điều Zoro muốn.

Bỗng nhiên, tiếng cốc chạm mạnh vào bàn vang lên. Zoro đứng dậy, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Sanji.

"Mọi người," giọng Zoro vang lên, khiến cả phòng ăn bỗng im bặt. "Tôi có chuyện muốn nói."

Sanji đứng chết lặng, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Cậu không thể tin được điều sắp xảy ra.

Zoro hít một hơi sâu: "Sanji và tôi... chúng tôi đang quen nhau."

Cả phòng ăn chìm trong im lặng trong vài giây, rồi bùng nổ.

Luffy cười lớn, miệng vẫn đầy thức ăn: "Shishishi! Cuối cùng cũng chịu nói ra rồi hả? Tuyệt quá!"

Nami và Robin trao đổi ánh mắt đồng cảm, rồi cười dịu dàng. "Đã đến lúc rồi," Nami nói, trong khi Robin chỉ khẽ gật đầu.

Usopp và Chopper nhìn nhau kinh ngạc, rồi bật cười. "Vậy là những trận cãi vã đó thực ra là... tán tỉnh à?" Usopp hỏi, vẻ mặt hài hước.

Brook đứng dậy, rút đàn violin ra: "Yohohoho! Đây là lúc cho một bài tình ca!"

Franky, với đôi mắt rưng rưng, hét lên: "SUPER! Tình yêu thật tuyệt vời!"

Jinbe mỉm cười hiền hậu: "Chúc mừng hai cậu. Hãy chăm sóc nhau thật tốt nhé."

Sanji đứng đó, choáng ngợp bởi phản ứng của mọi người. Cậu cảm thấy một bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình. Zoro đã đến bên cạnh, ánh mắt anh tràn đầy tình cảm.

"Xin lỗi vì không báo trước," Zoro nói nhỏ. "Nhưng tôi muốn mọi người biết. Tôi muốn cả thế giới biết về chúng ta."

Sanji cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ òa vì hạnh phúc. Cậu siết chặt tay Zoro, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.

"Đồ ngốc," Sanji thì thầm, giọng đầy xúc động. "Cậu luôn biết cách làm tôi bất ngờ."

Cả băng Mũ Rơm hò reo, nâng cốc chúc mừng. Bầu không khí tràn ngập niềm vui và tình yêu thương. Sanji nhìn quanh, thấy những gương mặt thân thương đang mỉm cười với mình và Zoro. Cậu cảm thấy may mắn và biết ơn vô cùng.

Đêm đó, dưới bầu trời đầy sao trên Thousand Sunny, Sanji hiểu rằng cậu đã tìm thấy không chỉ tình yêu của đời mình, mà còn cả một gia đình luôn ủng hộ và chấp nhận cậu vô điều kiện. Và với Zoro bên cạnh, cậu biết rằng những cuộc phiêu lưu tuyệt vời nhất vẫn đang chờ đợi phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro