Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương thiếu gia, đêm nay xõa một bữa không?"

"Xõa cái rắm, tôi đang bận." Vương Nhất Bác lười biếng tựa vào thành cửa sổ, vừa nói chuyện điện thoại, vừa nghịch chiếc quần lót màu đỏ trên tay.

"Hê!" Đầu điện thoại bên kia phát ra tiếng kinh hô, "Kẻ rảnh rỗi như cậu thì có thể bận cái mẹ gì!"

"Sao tôi lại không được bận, tôi phải lo chuyện chung thân đại sự đấy nhé!"

"Ố..... Chẳng lẽ anh rể cậu về rồi?"

Vương Nhất Bác chỉ cười không nói, thay đổi tư thế khác, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trịnh Phồn Tinh thấy đầu bên kia im lặng, ra vẻ ngầm thừa nhận liền giật mình: "Ôi đệt! Không thể nào! Tôi đoán đúng rồi hả, anh rể cậu về thật rồi à?!"

"Ồn ào cái gì! Anh ấy chỉ ra nước ngoài tu nghiệp hai năm, về nước là chuyện rất ư bình thường, sao phải ngạc nhiên!"

"Không phải......" Trịnh Phồn Tinh thoáng ấp úng, lúc sau mới mở miệng nói ẩn ý, "Tôi bảo này Vương Nhất Bác, người đó nói thế nào cũng là anh rể cậu, phải cẩn thận suy nghĩ đấy!"

"Là anh rể 'trước'!" Vương Nhất Bác nhíu mày nói, "Tôi con mẹ nó đã suy nghĩ nhiều năm rồi! Lại suy nghĩ nữa chắc liệt dương mất!"

"Thế nhưng......"

"Không nhưng nhị gì nữa!" Vương Nhất Bác không chút khách khí ngắt lời Trịnh Phồn Tinh. Cậu nhất định không thay đổi mục tiêu, vừa nói chuyện điện thoại vừa chú ý ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi nhìn thấy một bóng người đi tới, thân thể cậu lập tức căng thẳng, trái tim vô thức trật nhịp.

"Được rồi, tôi không nói với cậu nữa, có thời gian thì hẹn nhau sau." Không đợi bên kia trả lời, cậu đã vội vã ngắt máy, sau đó rón rén bước tới sân thượng, mở cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng người dưới lầu, chớp đúng thời cơ, tung em sịp đỏ đỏm dáng kia ra ngoài.

Quần lót đỏ sặc sỡ theo gió phiêu đãng, cuối cùng không hề phụ sự mong đợi của mọi người, thẳng tắp đáp xuống mái tóc hợp quy củ, không hề thừa ra một sợi rối của người kia.

Vương Nhất Bác thấy mục tiêu đã chạm đích, giả bộ giật mình "Á" một tiếng, sau đó lập tức phi thân xuống lầu.

Tiêu Chiến vừa về nước đã được thể nghiệm cái gọi là "Vận may phủ đầu".

Hắn bình tĩnh mò mảnh vải trên tóc xuống, cúi đầu nghiêm túc tự hỏi.

"Anh rể!"

Lúc này Vương Nhất Bác đã chạy tới cửa, nhìn người đàn ông nghiêm nghị đang nghiên cứu cái quần lót mà cậu cố tình ném xuống trên tay, ngực nhất thời tràn đầy sự hưng phấn cùng căng thẳng. Cậu cố ra vẻ bình tĩnh bước về phía trước, bắt đầu mở lời: "Anh rể, anh về rồi!"

"Ừ." Tiêu Chiến đáp, thoải mái giơ cái quần lót ra hỏi, "Không biết là của ai, lúc anh đi ngang qua lại đúng lúc rơi xuống".

".....Thật ra, nó là của em." Vương Nhất Bác dĩ nhiên có chút ngượng ngùng, cậu lén để ý sắc mặt Tiêu Chiến, rồi nói tiếp, "Em đang phơi quần áo, nhưng nhỡ tay làm rớt nó......"

Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, đáy mắt thoáng hiện chút kinh ngạc. Cái quần lót này quá kiệm vải, vừa nhìn đã biết không phải loại đứng đắn, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ thứ này lại thuộc sở hữu của chàng thanh niên trước mắt. Hắn nhịn không được xoa nắn chất vải, và lập tức bị sự mềm mại của nó làm cho chấn động.

Vương Nhất Bác nhìn ra hành động mờ ám của Tiêu Chiến, trong lòng thầm mắng "Giả vờ đứng đắn", ngoài mặt thì nói, "Anh rể, anh trả nó cho em được không? Hay anh muốn giữ làm kỉ niệm?"

"Hả? À ờ?" Tiêu Chiến sửng sốt, hắn vội vàng trả lại sịp đỏ cho Vương Nhất Bác. Thấy ánh mắt sáng quắc của thanh niên, hắn bất đắc dĩ xoa đầu cậu nói, "Càn quấy, ngay cả anh mà em cũng dám trêu đùa hả?"

Phải biết rằng từ trước đến nay Vương Nhất Bác luôn coi trọng hình tượng, cậu không bao giờ cho phép người khác xoa đầu mình, nơi đó chính là cấm địa! Nhưng trước mặt người đàn ông này, cậu lại chẳng thể làm được gì, chỉ có thể cam tâm tình nguyện cảm nhận sự ấm áp mà bàn tay thô ráp ấy mang lại.

Nhưng Tiêu Chiến thu tay về rất nhanh, tay còn lại nâng túi xách lên, nói:"Những..... thứ này anh mua về cho em, em xem có thích không?"

"Chỉ cần là đồ anh rể mua thì gì em cũng thích." Vương Nhất Bác cười tỏa nắng, kèm theo nốt ruồi nhỏ (lệ chí) nằm bên khóe mắt, nhìn càng thêm quyến rũ. Tuy rất ư bất mãn vì quá trình tiếp xúc thân mật với anh rể chấm dứt quá nhanh, nhưng nếu giờ cậu lại mặt dày yêu cầu anh âu yếm mình thì rất kì, cậu sợ sẽ dọa người ta chạy mất, đến lúc đó có khóc cũng chả làm gì được. Vì vậy, Vương Nhất Bác dứt khoát bỏ qua cảm giác chưa thỏa mãn trong lòng, xoay người lại đẩy cổng ra, cười nói, "Anh rể, mau vào nhà, chúng ta lên lầu nói chuyện".

Tiêu Chiến gật đầu, nhanh chóng đi theo cậu.

Khu chung cư Vương Nhất Bác ở khá thấp, hai người không chờ thang máy mà trực tiếp leo bộ. Vương Nhất Bác đi phía trước, Tiêu Chiến bước theo sau.

Vì ban nãy vội vàng chạy ra khỏi phòng nên hiện tại Vương Nhất Bác chỉ mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản, tuy dáng áo rộng thùng thình, nhưng mặc trên người cậu lại tôn dáng vô cùng. Vóc người Vương Nhất Bác rất đẹp, eo nhỏ mông cong chân dài, nhất là khi nhìn từ phía sau, bờ mông cong vểnh được bó sát trong tấm vải mỏng cực tròn trịa, thoạt nhìn như một quả bóng đầy khí, theo từng động tác leo cầu thang, trái phải lay động, liền thoáng lộ vẻ mê hoặc bức người.

Những động tác nhỏ này không thể không rơi vào mắt Tiêu Chiến đi phía sau, thậm chí trong đầu hắn còn hiện ra quỹ tích chuyển động của quả cầu trước mặt. Đường nhìn của hắn khó có thể rời khỏi cái mông của Vương Nhất Bác, câu được câu không nói chuyện với cậu.

"Anh rể, mau vào đi!" Vương Nhất Bác mở cửa phòng, tiện tay lấy chiếc dép đi trong nhà mới tinh ra, đặt dưới chân Tiêu Chiến, nói: "Anh rể, xỏ cái này".

"Được".

Tiêu Chiến thay dép, đặt đồ đã mua lên mặt bàn trà trong phòng khách, vừa cởi áo khoác vừa hỏi: "Tiểu Bác, em ăn trưa chưa?"

Vương Nhất Bác cười tủm tỉm nhìn hắn cởi quần áo, trả lời: "Đương nhiên chưa, em chờ anh rể!"

"Anh biết ngay mà." Tiêu Chiến thở dài, nhận mệnh đi vào bếp, quen thuộc mở tủ lạnh, "Em muốn ăn gì?"

Vương Nhất Bác lại gần, dựa sát vào cánh cửa, giọng ngọt như đường: "Anh rể làm gì em cũng thích ăn".

Tiêu Chiến không hỏi lại nữa, hắn đeo tạp dề, sắn tay áo sơ mi lên ngay ngắn, rồi bắt đầu nấu cơm.

Vương Nhất Bác hài lòng vô cùng, tròng mắt dính chặt trên người Tiêu Chiến, vừa nhìn dáng người cao to đậm chất đàn ông của hắn vừa thầm chảy nước miếng.

Lại nói Tiêu Chiến thật sự là một người đàn ông ưu tú, thân cao 1m90, tướng mạo anh tuấn, học thức phi phàm. Còn là học giả vừa từ nước ngoài về, năm 30 tuổi đã là phó giáo sư của một trường đại học nổi tiếng, từ chỉ số thông minh đến bằng cấp đều cực cao, quả thực thập phần hoàn mỹ. Cơ mà chẳng hiểu vì sao chị gái cậu lại muốn ly hôn với hắn!?

Vương Nhất Bác bất bình thay Tiêu Chiến, nhưng thâm tâm vẫn ẩn chút vui mừng, nếu hai người họ không ly hôn, cậu làm gì có cơ hội tiếp cận anh rể, thế nên ly hôn là tốt, rất đúng ý cậu!

Tiêu Chiến vẫn đang mải mê bận rộn nấu bếp, Vương Nhất Bác chăm chú quan sát đến mức thân thể nóng bừng, nội tâm ầm ầm dậy sóng, không ngừng gào thét "Đẹp trai quá đi mất!".

"Anh nghe chị em nói, em vẫn muốn tiếp tục làm nghiên cứu sinh à?" Tiêu Chiến vừa khuấy nồi vừa hỏi.

Vương Nhất Bác thoáng chau mày: "Anh vẫn còn liên lạc với chị em?"

Đồ ăn trong nồi phát ra tiếng sôi sung sục, đủ để che giấu ngữ khí có chút kì quái của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không để ý lắm, tùy tiện trả lời, "Không thường liên lạc, lần trước đơn giản hỏi qua tình hình của em thôi, chị em nói cho anh biết em muốn làm nghiên cứu sinh, còn phàn nàn dạo này quá bận rộn chuyện công ty, nhờ anh sau khi về nước phải thay cô ấy quản thúc em".

"À....." Vương Nhất Bác rầu rĩ đáp.

Thật ra chị cậu rất vất vả, cha mẹ mất sớm, lúc đó Vương Nhất Bác đang học cấp hai, toàn bộ trách nhiệm gánh vác công ty đổ lên vai Vương Châu Linh, cậu hoàn toàn không có năng lực giúp đỡ, chỉ có thể ngày ngày lo lắng nhìn chị mình đi sớm về muộn. Tình huống này kéo dài mãi đến khi Tiêu Chiến xuất hiện, nhờ có hắn giúp đỡ lo cho gia đình mà công việc ở công ty dần đi vào quỹ đạo. Vậy cho nên Vương Nhất Bác không thể hiểu nổi vì sao Vương Châu Linh lại khăng khăng muốn ly hôn với người đàn ông luôn thầm lặng giúp đỡ mình, rất đột ngột nhưng cũng rất dứt khoát.

"Anh rể......" Vương Nhất Bác do dự mở miệng, "Em có thể hỏi tại sao anh cùng chị em lại ly hôn không?"

Động tác thái đồ ăn của Tiêu Chiến thoáng khựng lại một chút, nhưng sắc mặt vẫn bình thường, hắn liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, trả lời qua loa, "Không hợp nhau thì dĩ nhiên không thể ở bên nhau, em còn nhỏ, có một số việc em không hiểu được đâu".

Vương Nhất Bác thầm trợn trắng mắt, nhưng bất chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu tiến lại gần Tiêu Chiến, cố ý ghé sát vào tai hắn nói nhỏ: "Anh rể, chị em không thích anh, cơ mà em thích anh lắm........"

Nhiệt khí ấm áp thình lình phả bên tai khiến Tiêu Chiến run rẩy, dao thoát khỏi khống chế, sượt qua đầu ngón tay hắn, lưu lại vết cắt không nhỏ, máu trong nháy mắt trào ra.

"Anh rể!" Vương Nhất Bác vội vàng nắm lấy ngón tay chảy máu của Tiêu Chiến, không hề nghĩ ngợi, ngậm thẳng trong miệng mình.

Ngón tay bất chợt tiến vào nơi ẩm ướt mềm mại làm Tiêu Chiến chấn kinh, dây thần kinh phản ứng đình trệ.

Vương Nhất Bác quyết tâm đập bình vỡ nồi, nắm chặt ngón tay Tiêu Chiến, đầu lưỡi liếm mút chút máu chảy ra ngoài vì bị dao cắt, nộn thịt hồng nhạt linh hoạt quấn quanh đầu ngón tay, thỏa thích lay động, thậm chí cậu còn không hề e dè nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến.

Lông mi Vương Nhất Bác khẽ run, đầu lưỡi liếm mút chậm rãi chuyển động. Thân thể Tiêu Chiến cứng đờ, nhưng sắc mặt chẳng có gì thay đổi, chẳng qua nhãn thần từ lúc bắt đầu vẫn luôn nhìn chằm chằm thiếu niên, không hề xoay chuyển.

"Ừm, được rồi, cảm ơn em".

Tiêu Chiến nghiêm túc nói lời cảm ơn, khiến Vương Nhất Bác không thể tiếp tục được nữa. Cũng may Tiêu Chiế chủ động rời trọng tâm câu chuyện trước, hắn vừa khuấy nồi canh vừa nói: "Tiểu Bác, đồ ăn sắp chín rồi, rất nhanh sẽ được ăn".

"Vâng." Đầu óc Vương Nhất Bác vẫn mơ hồ, đờ người đứng cạnh Tiêu Chiến. Phòng bếp không lớn, hai người cùng đứng một chỗ không thể tránh khỏi thân thể có chút va chạm. Thế nhưng Vương Nhất Bác thề, lần này tuyệt đối không phải do cậu cố ý. Ngay lúc cậu xoay người bưng thức ăn thì Tiêu Chiến đúng lúc bước tới, cái mông cong vểnh vừa vặn ép sát vào hạ thể Tiêu Chiến, nơi tư mật trực tiếp tiếp xúc với nhau. Quá gần, đến mức cậu có thể cảm nhận được thứ tồn tại bên trong quần Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác vội vàng cúi đầu, cố ý che khuất vẻ mặt nhộn nhạo ý cười dâm đãng của mình, thân thể thoáng chút run rẩy.

"Cẩn thận." Tiêu Chiến vòng tay đỡ thắt lưng Vương Nhất Bác, lo lắng căn dặn, "Chú ý, không lại ngã giờ".

Lòng bàn tay truyền đến lửa nóng, độ ấm xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh, trực tiếp truyền đến da thịt Vương Nhất Bác, khiến thắt lưng cậu mềm nhũn, đầu óc lâng lâng mơ hồ, cứ thế bị hắn dẫn ra khỏi phòng bếp.

_____________________

Hehe đào thêm một chiếc hố mới, nghỉ dịch không sợ không có truyện đọc chỉ sợ editor đào mà không lấp:>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro