Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí trên bàn cơm có chút quái dị, Vương Nhất Bác bưng bát lén nhìn Tiêu Chiến ngồi đối diện đang chăm chú ăn cơm. Vẻ mặt hắn rất tự nhiên, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi chuyện phát sinh trong bếp ban nãy. Thấy vậy, Vương Nhất Bác sôi máu, thở phì phì chọc chọc đũa, trút giận vào bát cơm.

Tiêu Chiến thoáng nhìn qua, nói, “Ăn đi. Còn nữa, em chọn học nghiên cứu sinh ở trường nào?”

Vương Nhất Bác chẳng cần nghĩ ngợi, đáp luôn: “Đương nhiên vẫn là trường đại học em đang học….” Vì ở đó có anh.

“Ừ.” Tiêu Chiến trầm ngâm một tiếng rồi nói tiếp, “Thành tích của em vốn rất tốt, nếu không có gì thay đổi thì có thể có cơ hội lên thẳng mà, sao giờ lại phải thi?”

Hai mắt Vương Nhất Bác đảo quanh, cậu cúi đầu đáp, “Nhưng anh rể cũng biết rồi đấy, số học chính là khuyết điểm của em, nên lúc thi có chút khó khăn…..”

“Không có gì khó khăn hết, thật ra số học rất đơn giản, cũng rất thú vị. Bắt đầu vào năm học mới, anh sẽ thay đổi lại tiết dạy, em có thể tới dự thính, nếu không để anh dạy riêng em cũng được, điểm số chắc chắn sẽ lên rất nhanh”.

Vương Nhất Bác chờ mãi mới được những câu nói này! Vừa nghe đến chuyện sẽ được hắn phụ đạo riêng, chân liền mềm nhũn, trong đầu không ngừng nhảy ra hình ảnh giới hạn trẻ em. Ví dụ như, trong phòng học không bóng người, cậu khóa ngồi trên đùi Tiêu Chiến, mông vừa bị hắn bạo lực xoa nắn, vừa phải tiếp thu những tri thức hắn truyền đạt; hay giả dụ như, trong phòng làm việc riêng kín cổng cao tường, Tiêu Chiến chuyên tâm dạy cậu làm bài, nếu cậu làm sai sẽ bị hắn hung hăng đánh một trận, khiến cái mông vừa hồng vừa sưng……….

Càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng bùng nổ. Khóe miệng Vương Nhất Bác cong hết cỡ, xuân ý dào dạt không che lấp được.

Tiêu Chiến khó hiểu nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nhắc nhở, “Nhất Bác, học tập có vẻ rất cực khổ, nhưng khi tỉ mỉ nghiên cứu sẽ thấy vô cùng thú vị. Anh nghĩ em nên tới nghe buổi giảng của anh, không khô khan đâu”.

“Vâng! Cứ quyết định thế đi!” Vương Nhất Bác quyết đoán gật đầu, còn nháy mắt mấy cái với Tiêu Chiến, “Anh rể đừng chê em ngốc nha!”

“Sao thế được, em rất thông minh mà.” Tiêu Chiến bật cười, gắp cho Vương Nhất Bác một miếng thịt, nói tiếp, “Anh tin tưởng em”.

Nhờ những lời Tiêu Chiến nói mà Vương Nhất Bác bất ngờ dậy rất sớm, còn vuốt gel xịt nước hoa, hăng hái phi đến trường.

Trong phòng học đông đúc tân sinh, Vương Nhất Bác vừa bước vào đã gây ra những tiếng hò hét oanh động. Bản thân cậu lớn lên không tệ chút nào, đôi mắt hoa đào quyến rũ, bên khóe mắt là nốt khỏa lệ chí đỏ nhạt, càng thêm vẻ thêu hoa dệt gấm trên gương mặt xinh đẹp cậu, khiến rất nhiều nữ sinh líu ríu kêu loạn.

Dĩ nhiên, Vương Nhất Bác chẳng bao giờ quan tâm. Cậu tìm một vị trí còn trống, bước qua ngồi xuống.

Nữ sinh thời đại mới gan lớn, cứ thế quang minh chính đại nhìn cậu chằm chằm mà nghị luận, có người còn lấy điện thoại ra chụp hình. Toàn bộ đều không khiến Vương Nhất Bác bận tâm, vì cậu còn bận ngắm chiếc vòng mà Tiêu Chiến tặng cậu.

“Ôi đệt! Lại thêm thêm một anh đẹp trai nữa này! Soái quá đi!”

Tiếng chuông vừa vang lên, đám nữ sinh lại tiếp tục hò hét. Vương Nhất Bác ngẩng mặt lên nhìn, quả nhiên là Tiêu Chiến, chuông vừa vang, dáng người thẳng tắp của hắn đã lập tức bước vào lớp.

Tiêu Chiến luôn ăn mặc đơn giản, bên ngoài là áo len mỏng, bên trong là áo sơ mi cổ đức, phía dưới mặc quần tây thoải mái, cả người thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, khiến Vương Nhất Bác hận không thể quấn chặt lấy hắn!

Đầu tiên, Tiêu Chiến phóng mắt quan sát xung quanh một lúc, đường nhìn rất nhanh tập trung trên người Vương Nhất Bác, sau đó hắn bước lại gần, thả một túi giấy nhỏ trước mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Điểm tâm này, ăn đi”.

Hành động này khiến cả đám tân sinh vây quanh hú hét hệt như lang sói, Vương Nhất Bác tận lực che giấu nội tâm kích động, giọng khàn khàn nói cảm ơn, rồi siết chặt túi đồ ăn trong tay.

Tiêu Chiến không nói thêm gì nữa, hắn xoay người trở về bục giảng, đeo kính mắt gọng vàng lên, bắt đầu lời dạo đầu ngắn gọn, “Tôi họ Tiêu, sẽ dạy môn toán cao cấp cho các bạn kỳ này, mong mọi người cố gắng học tập, hạn chế bỏ tiết……”

Hai mắt Vương Nhất Bác tràn ngập lửa nóng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, nhìn đôi môi hắn liên tục khép mở, nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, nhìn những ngón tay thon dài của hắn kẹp lấy cây phấn viết bảng, nói chung, từ đầu đến cuối cậu chỉ nhìn mỗi hắn, quang minh chính đại thị gian, còn nội dung bài học hoàn toàn không vào đầu một chữ.

Vốn tưởng rằng sau khi Tiêu Chiến xuất ngoại hai năm, tình cảm của bản thân sẽ phai nhạt dần, nhưng không ngờ lại hoàn toàn trái ngược, tình yêu ấy không những không giảm đi mà ngày một tăng, tựa như hỏa sơn đóng băng nhiều năm đột ngột bùng cháy, khiến cậu khiếp sợ, cảm thấy rất khó tin.

Hết giờ, Vương Nhất Bác đang bị vây giữa trạng thái mơ màng đã lập tức lấy lại tinh thần, thân thể như con thoi lao vụt về phía trước. Tiêu Chiến vừa nói buổi học kết thúc, Vương Nhất Bác đã đúng lúc đứng bên cạnh, ngăn toàn bộ đám nữ sinh muốn lợi dụng hỏi bài qua một bên.

“Thế nào, nghe hiểu hết không?” Tiêu Chiến thu dọn giáo án, ôn hòa hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt: “Phải nói thế nào đây, thật ra em nghĩ vẫn nên phụ đạo riêng thì hơn”.

“Được, tùy em quyết định, chúng ta dùng cách riêng để học sẽ tốt hơn”. Tiêu Chiến đồng ý, sau đó xách tập tài liệu, cùng Vương Nhất Bác ra khỏi phòng học, “Nhất Bác, lát nữa bên khoa có cuộc họp quan trọng, anh cần phải có mặt, không về cùng em được, có gì chúng ta liên hệ bằng điện thoại nhé”.

“Vâng.” Vương Nhất Bác gật đầu, cười xán lạn, “Anh rể nhớ đó, chờ điện thoại của em ~”

Tiêu Chiến xoa đầu Vương Nhất Bác, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Tiêu Chiến mỗi lúc một xa, Vương Nhất Bác mới làm biếng vặn thắt lưng, sau đó bấm máy gọi đi, “Này, là tôi, Trịnh Phồn Tinh, cậu đang ở đâu?”

Lúc Vương Nhất Bác tới nơi, Trịnh Phồn Tinh đang chơi bia cùng vài người nữa. Bọn họ thấy Vương Nhất Bác đều gật đầu chào hỏi, “Ai ui! Vương thiếu gia tới rồi à! Đánh một ván không?”

Vương Nhất Bác đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, phẩy tay đáp, “Mọi người cứ chơi đi, tôi vừa hết tiết học, mệt”.

“Vãi lềnh! Cậu đi học?! Mọe nó thiệt à?!” Trịnh Phồn Tinh ôm eo một em gái xinh đẹp bước lại gần.

“Cậu nghĩ tôi cũng như cậu, không học vấn, không nghề nghiệp chắc!” Vương Nhất Bác trừng mắt lườm Trịnh Phồn Tinh, nhưng sắc mặt lại rõ ràng tràn ngập vui sướng hạnh phúc, giọng điệu ngọt ngấy, “Hiện tại tôi có người quản rồi ~ vậy nên tôi phải phấn đấu vì anh ấy!”

“Ối dồi!” Trịnh Phồn Tinh rùng mình, khoa trương chà xát cánh tay hỏi, “Thế nào, anh ta về nước tạo cơ hội cho cậu thông đồng rồi còn gì, kết quả ra sao?”

Nói đến đây, Vương Nhất Bác có chút ngập ngừng, cậu cầm quả hạch trên bàn ném vào miệng, lầm bầm đáp, “Sao nhanh vậy được! Quá trình còn rất dài!”

Trịnh Phồn Tinh đồng tình phì cười, bàn tay thô to vỗ nhẹ vào mông em gái xinh đẹp, sau đó dương dương tự đắc nhéo cằm cô nàng, để cô ta rời đi.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng thướt tha của mỹ nữ, chậc chậc vào tiếng: “Nhanh thế, mới đó đã đổi người rồi à! Phục thật!”

Trịnh Phồn Tinh chắp tay: “Hahaha, khen trật rồi!”

Từ nhỏ Vương Nhất Bác đã hiểu tính tình Trịnh Phồn Tinh, cứ thấy thứ gì đẹp là sẽ nghĩ cách giấu nó đi rồi từ từ nghịch, thay đổi tình nhân còn nhanh hơn thay quần lót. Nhưng thằng này có vấn đề, hết lần này đến lần khác y không hề gặm sạch xương cốt con nhà người ta, mà chỉ ôm mỹ nữ lõa thể ngủ đúng một tuần, hết tuần lại tiếp tục đổi người. Thế cho nên tuy danh sách người tình của Trịnh Phồn Tinh kéo dài đến vô tận, nhưng y lại là một xử nam hàng thật giá thật, rất khiến người ta phải trợn mắt há mồm.

Dùng cách nói của Trịnh Phồn Tinh thì chính là “Anh đây chỉ thích hưởng thụ nephrite* và cảm giác ôn hương mềm mại của bầu ngực thôi nhé, anh éo phải cầm thú”. Mỗi lần nghe y nói thế, Vương Nhất Bác chẳng biết làm gì hơn ngoài trợn trắng mắt bĩu môi. 

*nephrite: tình yêu đơn thuần không tình dục.

“Tôi bảo này……” Trịnh Phồn Tinh khoác vai Vương Nhất Bác, nhướn mày nói, “Cậu và anh rể nhà cậu giờ đã phát triển đến mức độ nào rồi?”

“Có chút khó nói……..” Vương Nhất Bác trầm mặc một hồi, sau đó kể cho Trịnh Phồn Tinh nghe những lần tiếp xúc giữa cậu với Tiêu Chiến, nhờ y phân tích.

Trịnh Phồn Tinh xoa cằm cân nhắc, “Có thể nhìn ra anh rể cậu đối xử với cậu rất tốt, về phần tâm tư thì không biết thế nào được. Nhưng tôi nghĩ cậu vẫn nên làm trực tiếp thì hơn! Cứ dùng dằng ẩn ý mãi làm gì, sao anh ta hiểu được tình cảm cảu cậu. Thà mãnh liệt một lần còn hơn che che giấu giấu! Đối phó với phần tử tri thức giả vờ nghiêm túc này, cậu cần phải chủ động! Ra sức mà làm tới đi, tự nhiên sẽ tốt hơn! Cậu nghĩ có đúng không?”

“Ừ…….” Vương Nhất Bác ậm ừ một tiếng, vỗ vỗ vai đồng bọn, “Nói rất thô nhưng ý tứ không thô chút nào, xem ra tôi phải cho anh ấy thấy khát vọng trong tim tôi mới được!”

Trịnh Phồn Tinh đập tay, nói tiếp: “Hay là làm thế này đi! Dùng hoa cúc của cậu quyến rũ anh ta, để anh ta lăn qua lộn lại cúc động của cậu ấy!”

“Cút! Đồ chim nhỏ!” Vương Nhất Bác tức giận lườm Trịnh Phồn Tinh, nhưng trong đầu lại nghiêm túc cân nhắc những lời y vừa nói.

Suy nghĩ một hồi, điện thoại trong túi quần bất ngờ ong ong run lên.

Một giây trước Vương Nhất Bác còn cau mày miễn cưỡng lôi di động trong túi ra, nhưng ngay giây tiếp theo, khi thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, cậu lập tức cười như được mùa, nhanh chóng nhấn nút tiếp cuộc gọi, giọng nói cất lên vừa nhẹ vừa dịu dàng: “Alo, anh rể ~”

Trịnh Phồn Tinh làm bộ nôn mửa, phẩy tay tỏ ý mình không đỡ nổi. Vương Nhất Bác không chút khách khí đạp cho y một cước, sau đó đứng dậy đi tới góc phòng, đưa lưng về phía mọi người, vẻ mặt hạnh phúc nói chuyện điện thoại.

Giọng nói trầm ấm dễ nghe truyền qua loa điện thoại, kích thích lỗ tai Vương Nhất Bác phát ngứa.

“Tiểu Bác, em còn đang ở trường à? Có muốn cùng ăn bữa trưa với anh không?”

Nếu là bình thường, vừa nghe Tiêu Chiến nói vậy, đảm bảo trái tim cậu đã bay tận trời cao, sau đó mông sẽ như gắn tên lửa phi thẳng tới chỗ hắn. Nhưng hôm nay cậu đã lên kế hoạch làm chuyện khác rồi, nên không thể đi ăn với hắn được. Vì vậy cậu tiếc nuối đáp: “Không được rồi anh rể, em có hẹn, không đi được…….”

Tiêu Chiến rất tâm lý mỉm cười, ôn hòa nói: “Ừ, do anh rể không chu toàn rồi, thoải mái gặp bạn đi, không quấy rầy em nữa”.

“Vâng……” Vương Nhất Bác vẻ mặt mất mát ngắt máy, chậm chạp quay về chỗ ngồi.

Trịnh Phồn Tinh hớn hở nhiều chuyện sấn lại hỏi: “Thế nào? Thế nào? Nói chưa?”

“Chẳng nói gì hết!” Vương Nhất Bác biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, túm lấy áo khoác của Trịnh Phồn Tinh rồi gào: “Đi, mau tìm chỗ ăn cơm, cơm nước xong tôi còn phải về nhà cẩn thận nghiên cứu kế hoạch tấn công!”

“Vương thiếu gia, fighting!” Trịnh Phồn Tinh giả vờ học theo thiếu nữ e thẹn, giơ nắm tay quyết tâm. Thấy sắc mặt Vương Nhất Bác đúng kiểu “bố mặc kệ mày”, bước ra ngoài không thèm quay đầu lại, y cười hì hì ôm mỹ nữ bên cạnh chạy theo.

_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro