Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay các tờ báo lớn nhỏ trong làng giải trí đồng loạt đưa tin, ảnh đế Vương Nhất Bác phải nhập viện. Bệnh tình nặng nhẹ thế nào thực sự bên ngoài chưa nắm rõ, việc cậu nhập viện vậy mà làm dấy lên một cơn địa chấn.

Nằm trên giường bệnh Vương Nhất Bác thật tình không biết phải làm sao. Cậu vừa vào bệnh viện chưa tới mười phút, vậy mà hình ảnh cậu ngồi trên xe lăn đã tràn lan trên các trang mạng lớn nhỏ một cách chóng mặt.

Cậu quả thực phải nhập viện, nhưng cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng. Trong lúc tập huấn motor, không cẩn thận, liền té ngã văng ra ngoài, bị gãy chân. Nhưng mà cũng phải tạ ơn trời đất, may mắn cậu có mang đồ bảo hộ, cộng với mũ bảo hiểm, nếu không, không chỉ đơn giản là gãy một cái chân, e rằng cả người cậu đều đi tông.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Vương Nhất Bác buồn chán nghịch nghịch điện thoại. Sau khi lướt lướt Weibo, Wechat, khẳng định không có gì vui, cậu liền triệt để quăng điện thoại qua một xó. Vương Nhất Bác ngồi thẩn thờ nhìn lên trần nhà, lúc này trợ lý của cậu từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.

"Bác sĩ Tiêu, Nhất Bác nhà chúng tôi nhất định không được xảy ra chuyện gì. Cậu ấy đang ở đỉnh cao sự nghiệp, lại vô cùng yêu thích vũ đạo. Bác sĩ, anh nhất định phải chữa khỏi chân cho cậu ấy."

Trợ lý dẫn theo Tiêu Chiến vào phòng bệnh, cẩn thận từng li từng tí đỡ Vương Nhất Bác ngồi dậy, "Nhất Bác, vị này là bác sĩ Tiêu, bác sĩ chính của cậu - Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa chạm tới Tiêu Chiến liền bị một phen kinh diễm. Cậu giương đôi mắt tròn xoe nhìn anh. Trong chiếc áo blouse trắng, thân hình thon dài bắt mắt của Tiêu Chiến lại càng thêm nổi bật.

"Tiêu. . . Bác sĩ Tiêu." Vương Nhất Bác bắt lấy bàn tay đang đưa ra của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không phải chưa từng thấy qua người đẹp, sở dĩ cậu kinh ngạc như vậy, cũng là vì cậu luôn cho rằng các bác sĩ chính trong khoa chỉnh hình, nếu không phải là mấy chú trung niên đầu hói, thì cũng là mấy chú bụng bự, đeo kính dày cộm. . . Ở đâu ra một bác sĩ khoa chỉnh hình. . . Đẹp trai! Đẹp trai đến nỗi người thần đều phẫn nộ. "Chào bác sĩ Tiêu! Tôi là Vương Nhất Bác."

"Xin chào, tôi là bác sĩ chính của cậu. Trong thời gian ở đây, có gì cần, cậu cứ việc tìm tôi. Tình trạng chân của cậu bây giờ vạn lần không được tuỳ tiện cử động. Lát nữa y tá sẽ đem thạch cao qua đây." Tiêu Chiến ôn nhu giải thích.

Vương Nhất Bác suýt chút nữa là thả thần trí đi du lịch, bác sĩ gì mà, dễ nhìn quá đi, nhìn là muốn. . . Muốn bíp —— Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu, sau đó lại đột ngột nghi hoặc, "Anh không phải bác sĩ chính của tôi sao?"

"Tôi đi an bài lịch phẫu thuật cho cậu." Tiêu Chiến cười cười, cúi đầu nhìn cái người một mặt mờ mịt nằm trên giường, "Hiện tại tất cả các phòng phẫu thuật đều đang bận, chắc phải chờ đến ban đêm, có ai ở lại chăm sóc cho cậu không? Trợ lý của cậu lúc nào quay lại?"

Vương Nhất Bác dạ vài tiếng, trợ lý của cậu khẳng định đêm nay không thể trở lại, thế là Vương Nhất Bác làm ra bộ dáng đáng thương, "Tôi sống một mình ở Bắc Kinh, cha mẹ đều ở quê, cũng không có ai là tri kỷ bằng hữu có thể đến chăm sóc. Còn trợ lý của tôi, anh ta. . . Cũng có gia đình, cũng cần phải về nhà chăm sóc cha mẹ, trong nhà y gần đây cũng có một vài chuyện phiền phức. Ai. . . Không sao, tôi ở một mình cũng không sao, cùng lắm thì ngã lên ngã xuống vài cái thôi."

Nghe Vương Nhất Bác nói những lời này, ngực trái của Tiêu Chiến giần giật mấy lần, anh nhéo nhéo mi tâm, "Tối nay tôi trực đêm, tôi có thể tới giúp cậu một chút, cậu thấy được không?"

"A? Có thể sao. . . Như vậy thì phiền cho bác sĩ Tiêu quá." Vương Nhất Bác giả bộ xoắn xuýt, cắn ngón tay nghĩ ngợi nửa ngày, "Nếu như không làm phiền bác sĩ Tiêu, tôi đương nhiên là không có vấn đề."

"Được, cậu nghỉ ngơi trước, đừng cử động chân, cũng đừng đụng vào vết thương, tôi đi xem các bệnh nhân khác."

Vương Nhất Bác lập tức vươn tay kéo lấy ống tay áo của Tiêu Chiến, sau đó lại thấy hành động của mình có chút không phù hợp, liền buông tay, "Bác sĩ Tiêu, anh còn có bệnh nhân khác sao?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, "Ừm, nhưng tình trạng của cậu là nghiêm trọng nhất, đùi phải của cậu bị gãy xương nhiều chỗ, khẳng định phải nằm viện một thời gian."

"Nếu tình trạng của tôi đã nghiêm trọng như vậy, anh có thể chỉ để ý tới một mình tôi không? Không phải. . . Ý của tôi là, tôi không biết trợ lý của tôi có nói qua với anh chưa, tôi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, nếu chân của tôi không được hảo hảo chăm sóc, lỡ như không thể bình phục, tôi liền xong rồi, liền mất chén cơm." Vương Nhất Bác chớp chớp mắt nhìn Tiêu Chiến, lộ ra một mặt ủy khuất, "Cho nên, bác sĩ Tiêu, anh có thể làm ơn rũ lòng thương, khoa chỉnh hình của bệnh viện chắc cũng không chỉ có một mình anh là bác sĩ? Anh có thể nhờ các bác sĩ khác giúp chăm sóc mấy bệnh nhân khác một chút được không?"

Tiêu Chiến càng nghĩ, càng cảm thấy lời của Vương Nhất Bác vô cùng có lý, thế là anh nghiêm túc gật đầu, "Cậu nói đúng, tôi không thể làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu. Mà cậu là làm cái gì? Làm ra loại chuyện nguy hiểm như vậy, sao lại ngã gãy chân?"

"Bác sĩ Tiêu, anh không biết tôi sao? Ừ, tôi trong lúc tập huấn motor té ngã, cũng do lâu rồi không lái, có chút không quen tay. Còn nói về sự nghiệp của tôi, a, bác sĩ Tiêu có thể Baidu." Vương Nhất Bác đem điện thoại của mình đưa cho Tiêu Chiến, mở ra trình duyệt, gõ thanh tìm kiếm ba chữ Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến mặt không đổi sắc, xem hết thông tin trên Baidu của Vương Nhất Bác, sau đó ngẩng đầu hướng về phía cậu tán dương. "Vương Nhất Bác. . . Lúc đó tôi đã cảm thấy cái tên này rất quen, cậu quả thật rất lợi hại nha."

"Bác sĩ Tiêu, anh không ngạc nhiên sao??"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Tôi tại bệnh viện cũng thường xuyên gặp qua một vài minh tinh, đặc biệt là mấy nữ minh tinh. Lần trước, cũng từng gặp qua một nữ minh tinh vô cùng nổi tiếng, cô ấy thường xuyên lui tới khu phụ khoa, sau này mới biết ra là cô ấy mang thai."

Vương Nhất Bác cũng không lấy làm kinh ngạc. Cậu đã sớm nhìn ra cái giới giải trí này vốn không có gì tốt, chỉ là một vũng bùn. Nhiều minh tinh bề ngoài hào nhoáng, thanh sạch, thật ra bên trong lại có thể làm ra nhiều loại chuyện khó mà dám hình dung.

"Bác sĩ Tiêu cứ gọi tôi là Nhất Bác, dù sao. . . Anh cũng phải chăm sóc cho tôi một thời gian." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, khoé miệng nở nụ cười, để lộ cả dấu ngoặc nhỏ dưới cằm, "Tôi sinh năm 1997, bác sĩ Tiêu, anh bao nhiêu tuổi?"

"Tôi lớn hơn cậu sáu tuổi."

"? ? ? Thật là nhìn không ra nha, tôi dù sao thấy anh vẫn trông rất trẻ, cho dù tôi có gọi anh một tiếng ca cũng không thấy quá đáng a."

"Có thể, cậu thích là được."

"Chiến ca?"

"Ừm, Nhất Bác."

Vương Nhất Bác cười càng ngọt, "Cám ơn Chiến ca đã đến giúp em! Có phải em chỉ cần ấn cái chuông này, Chiến ca liền tới?" Vương Nhất Bác nhìn nhìn cái chuông trên đầu giường, đây là lần đầu cậu bị gãy chân phải nằm viện, vậy mà lại gặp được Tiêu Chiến, xem ra sau này cậu còn muốn gãy xương thêm vài lần nữa. (? ? ?)

"Đúng, phòng làm việc của anh đối diện với phòng bệnh của em, thấy không? Em chỉ cần nhìn qua cửa kính liền có thể thấy ca ca" Tiêu Chiến chỉ chỉ ra hướng cửa, Vương Nhất Bác theo ngón tay của Tiêu Chiến nhìn sang, quả nhiên thấy được một văn phòng thật lớn, trước cửa ra vào còn viết hai chữ Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cười cười, xem ra đây là văn phòng của Tiêu Chiến, không biết cậu có thể thường xuyên qua đó không. Vương Nhất Bác thử thăm dò hỏi Tiêu Chiến, "Chiến ca, bình thường có người không có bệnh gì hay thân nhân của bệnh nhân tới tìm anh không?"

Tiêu Chiến lúng túng ho khan hai tiếng. Cậu nói đúng, quả thật thường ngày hết bệnh nhận, thân nhân của bệnh nhân, thậm chí người không bệnh gì, bởi vì muốn bắt chuyện làm quen, thường xuyên ghé qua văn phòng của anh. Tiêu Chiến cũng đã từng gặp qua, một người chỉ đau chân chút xíu, vậy mà kiên quyết nằm lại bệnh viện cả tháng, mỗi ngày đều chống nạng đi qua văn phòng tìm anh. "Đúng là thời gian trước có rất nhiều. . ."

Vương Nhất Bác tiếc rẻ ồ lên một tiếng, mang theo một dạng ủy khuất ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, "Cái kia. . . Chiến ca, anh đi làm việc trước đi."

"Được, có việc gì nhớ gọi anh." Mắt thấy Tiêu Chiến vừa ra khỏi phòng bệnh, Vương Nhất Bác liền ngã vật nằm ra giường.

Tiêu Chiến như nhớ ra chuyện gì đó, đột ngột quay vào phòng bệnh, bắt gặp được tư thế nằm không mấy lịch sự của Vương Nhất Bác, "Đúng rồi. . . Nhất Bác. . . Em chớ lộn xộn."

Vương Nhất Bác lập tức từ trên giường bật dậy, lại không cẩn thận đụng phải cái chân bị thương của bản thân. Cậu run lên, hít vào một ngụm khí lạnh, đau muốn chết đi sống lại.

Tiêu Chiến sững sờ, chưa đợi cậu kịp phản ứng, anh đã ném luôn bệnh án trong tay, chạy đến trước giường của Vương Nhất Bác, đỡ lấy cậu, nhẹ nhàng kiểm tra chân cho cậu, "Em làm gì phải gấp gáp? Không cần chân nữa sao?" Vương Nhất Bác phát hiện trong giọng nói của Tiêu Chiến mang theo chút bực tức quan tâm, thế là không chút kiêng kỵ giương lên khóe môi.

Tiêu Chiến từ đầu đến cuối đều nhíu mày, "Xem ra không bó thạch cao cho em, em liền không biết cẩn thận. Có phải phải có ca ca ở đây, em mới chịu cẩn thận không hả?"

"Là. . . Đúng vậy nha." Vương Nhất Bác mặt không biến sắc, nhích lại gần Tiêu Chiến một chút. Tuy đây là bệnh viện, vậy mà cậu vẫn có thể ngửi được mùi hương thơm ngát từ trên người anh. Không hổ là mình, nhìn trúng được cực phẩm, hương vị cũng không giống người bình thường, mẹ kiếp, thơm quá đi, rất muốn a. . .

Tiêu Chiến sủng nịch lắc nhẹ đầu, quay lại phía cửa nhặt bệnh án lên, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng.

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiêu Chiến, cậu bị vứt bỏ rồi sao?

"Mẹ kiếp. . ." Vương Nhất Bác chịu đựng cơn đau từ chân truyền đến, chậm rãi nằm xuống giường. Cậu ngước đầu ngây ngô nhìn lên trần nhà, trong đầu toàn là hình ảnh lúc nãy Tiêu Chiến quan tâm cậu, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy trong tâm hạnh phúc một cách kì lạ. Cậu cứ thế nằm ngây ngốc không biết bao lâu, cho đến lúc Tiêu Chiến quay lại mà cậu cũng không biết.

"Cười ngây ngô cái gì đó?" Tiêu Chiến đi đến bên Vương Nhất Bác, búng tay một cái. Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện Tiêu Chiến đã bỏ bệnh án xuống bàn, áo blouse bên ngoài cũng được cởi ra. Vương Nhất Bác tròn mắt kinh ngạc, lúc mới gặp cậu cảm thấy Tiêu Chiến mặc áo blouse trắng rất đẹp mắt, không nghĩ tới khi cởi áo blouse xuống trông lại càng đẹp mắt hơn !

Vương Nhất Bác lắc đầu, muốn đem suy nghĩ của mình giấu xuống. Nào ngờ vừa nhìn vào mắt của Tiêu Chiến, liền bị ánh mắt thâm thúy của anh hấp dẫn. "Không có. . . Không có cười, em cười hồi nào? Chân đau như vậy, em còn chưa khóc là hay rồi."

"Lịch phẫu thuật của em được định rồi, bảy giờ rưỡi tối, anh sẽ mổ chính. Làm xong phẫu thuật phải kiêng ăn một chút, bây giờ em có đói bụng không? Muốn ăn gì?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bẹp bẹp miệng, suy nghĩ một chút. Vậy là Tiêu Chiến liền cam tâm tình nguyện đến nhà ăn của bệnh viện, mua cơm.

.

.

——— Trong phòng ăn ———

Mấy nữ y tá khoa chỉnh hình kinh ngạc nhìn người vừa bước qua, lập tức lên tiếng hỏi, "Bác sĩ Tiêu hôm nay sao lại tới nhà ăn mua cơm?"

"Không phải cho tôi."

"Ôi, vậy bác sĩ Tiêu là mua giúp ai?"

"Tiểu bằng hữu."

Tiêu Chiến nói ra ba chữ liền rời khỏi nhà ăn, để lại mấy nữ y tá mắt chữ A miệng chữ O. Tiêu Chiến khóe miệng từ nãy đến giờ vẫn nâng lên, chưa hề hạ xuống, thẳng cho đến khi về tới phòng bệnh của Vương Nhất Bác, anh mới cố gắng điều chỉnh lại tâm tình.

Tiêu Chiến đặt hộp cơm xuống trước mặt Vương Nhất Bác, "Em tới vừa khéo, hôm nay nhà ăn có làm gà rán, có thích không?" Tiêu Chiến cầm đũa đặt vào tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn đùi gà vàng ươm trong hộp cơm, vui vẻ ra mặt, tay mài mài đũa bắt đầu ăn. Quả thật lúc trước cậu luôn phải chú ý khống chế cân nặng, loại thức ăn dầu mỡ như đùi gà đều phải kiêng, nghĩ mới thấy, đã rất lâu rồi không được ăn. Vương Nhất Bác liếm liếm môi, gắp lên một miếng thịt đưa tới miệng, cắn một miếng to, sau đó bật ngón cái nhìn Tiêu Chiến, "Ngon quá, không nghĩ tới cơm trong bệnh viện có thể ăn ngon như vậy, xem ra em ở bệnh viện cũng không thiệt thòi." Vương Nhất Bác tiếp tục ăn, trong bệnh viện đồ ăn ngon như vậy, lại còn có một Chiến ca đẹp mắt như thế! Cậu nghĩ mình định cư luôn trong bệnh viện cũng tốt.

"Bệnh viện cơm nước cũng không tệ, lúc nào em muốn ăn cứ nói với anh, ca ca mua cho em."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác như sóc nhỏ gặm thức ăn, không nhịn được bật cười, đáng yêu muốn chết.

Vương Nhất Bác hài lòng gật đầu, không mảy may nghĩ tới việc quản lý cân nặng. Cậu nhéo nhéo cánh tay gầy gò của mình, xác thực thời gian qua gầy đi không ít, bây giờ ăn càn một tí chắc cũng không sao. "Thích ăn đùi gà chiên?" Tiêu Chiến tò mò hỏi.

Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu, gắp lên một miếng thịt gà, hướng về phía Tiêu Chiến, "Chiến ca, anh có muốn ăn thử không? Thật sự rất ngon."

Tiêu Chiến nhìn thấy đôi mắt chớp chớp lấp lánh của Vương Nhất Bác, cũng không nỡ lòng cự tuyệt tâm ý của cậu, cứ thế hé miệng ăn khối thịt gà cậu đút cho. Vương Nhất Bác mong đợi nhìn Tiêu Chiến, "Có ngon không?"

Tiêu Chiến hài lòng nhẹ gật đầu, bình thường anh không thường ăn cơm trong nhà ăn của bệnh viện. Buổi trưa thường do anh tự mang tới. Tiêu Chiến cảm thấy đồ ăn anh làm ngon hơn nhiều so với đồ ăn ở đây. "Đồ ăn do ca ca nấu còn ngon hơn đồ ăn trong nhà ăn bệnh viện nhiều."

Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn Tiêu Chiến, "Thật sao? Vậy Chiến ca hôm nào nhớ mời em ăn cơm nha."

"Được, có điều phải đợi em làm phẫu thuật xong."

Nhắc tới phẫu thuật, Vương Nhất Bác bất giác rụt người, thanh âm có chút run rẩy nài nỉ, "Chiến ca, làm xong phẫu thuật có phải rất đau không? Em có chút. . . Sợ đau. Có thể. . . Tiêm thuốc mê cho em không? Dạng mạnh mạnh ấy, tốt nhất là để cho em hôn mê đến khi nào hết đau mới tỉnh lại."

"Gây mê? Không nên. Lúc phẫu thuật tốt nhất vẫn nên duy trì tỉnh táo, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không nên lạm dụng thuốc gây mê, nếu dùng với liều lượng mạnh, sẽ gây hại tới thân thể." Tiêu Chiến đột ngột nghiêm túc, "Có thể tiêm cho em một mũi giảm đau, nhưng gây mê, tuyệt đối không được."

Vương Nhất Bác cười mỉm. Đó giờ cậu đây ngày thường té motor, tập nhảy té trật chân, chơi ván trượt té trầy đầu gối cũng chưa từng kêu qua nửa lời.

Cậu không phải là đang muốn làm nũng với anh sao. Tiêu Chiến, cái đồ đầu đất này.

"Vậy. . . Ca ca nhớ nhất định phải giúp em tiêm thuốc giảm đau, em. . . Sợ đau nhất." Vương Nhất Bác không thành thật nói.

Tiêu Chiến gật nhẹ đầu.

—————————

Chạng vạng tối, Vương Nhất Bác bắt đầu sợ hãi. Cậu sợ tối, cơ thể bắt đầu bản năng co rúm lui lui trốn ở góc giường, hai mắt đỏ au nhìn chằm chằm ánh mặt trời đang nhạt dần phía đằng tây. Lúc nãy, cậu còn vừa bày ra dáng vẻ không mấy bận tâm, vậy mà bây giờ lại run rẩy lo sợ.

Vương Nhất Bác được đưa tới phòng phẫu thuật, không khí băng lãnh trong phòng giải phẫu khiến cậu có chút không thoải mái, đôi mắt mờ mịt nhìn quanh tìm điểm tựa. Thẳng đến khi Tiêu Chiến cầm một cái ống xuất hiện, Vương Nhất Bác lúc này giống như người chết đuối với được nhành cây, liều mạng giữ lấy cánh tay Tiêu Chiến, "Chiến ca, em lạnh."

"Chịu đựng một chút." Tiêu Chiến đeo khẩu trang, che đi một nửa khuôn mặt. Vương Nhất Bác nhìn quài, vẫn không nhìn thấu tâm tình của anh, "Cởi quần ra, sau đó lên trên đây nằm."

"? ? ? ? Cái gì! Không được." Vương Nhất Bác đột ngột lắc đầu, "Em tới để làm phẫu thuật, em bị gãy chân mà, cởi quần làm gì?"

Tiêu Chiến nhìn cái người vừa ngờ nghệch vừa hoảng sợ trên xe lăn, mày nhíu lại một chút. "Không biết anh đang làm gì sao? Không thấy anh đang cầm cái gì à? Ống thông đường tiểu, nào, nhanh lên."

Vương Nhất Bác đột ngột đỏ mặt, ấp úng nghĩ làm thế nào có thể cự tuyệt Tiêu Chiến, "Chuyện này. . . Cái này không tốt lắm đâu. Bây giờ em muốn đổi bác sĩ có được không?"

"Các bác sĩ khác đều tan làm rồi, cùng anh làm phẫu thuật cho em toàn là bác sĩ nữ, em sao phải ngại? Mau tới đây, có phải chân đau đi không tiện không? Có muốn anh đỡ em không?" Tiêu Chiến buông cái ống trên tay xuống, tiến tới đỡ lấy Vương Nhất Bác bước đến giường bệnh.

Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới đều viết rõ ràng hai chữ cự tuyệt, nhưng không có lựa chọn, cuối cùng vẫn bị bức ép, bất đắc dĩ ngồi trên giường, "Chiến ca. . . Em không mang cái này được không. . ." Gương mặt nhỏ trắng nõn của Vương Nhất Bác đã phiếm hồng.

"Không thể."

Vương Nhất Bác ngượng ngùng cởi quần xuống, ngoan ngoãn nằm lên giường.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro