Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau.

" « Ngây Ngô » Sát thanh ! ! ! « Ngây Ngô » Thành công ! !"

"Cố lên! ! Đại thắng! !"

". . ."

Vương Nhất Bác đứng ở một bên, lặng lẽ mỉm cười, cậu cũng không biết mình đã trải qua bao nhiêu buổi tiệc thế này, khởi máy, đóng máy.

Nhưng buổi lễ đóng máy lần này. . .

Để lại trong cậu thật nhiều cảm xúc.

Vương Nhất Bác nhìn về phía cách đó không xa, Tiêu Chiến đang trò chuyện vui vẻ cùng những diễn viên khác

Lần này sát thanh. . . Thật sự có chút không muốn, Vương Nhất Bác không gặp trở ngại gì với việc diễn xuất, chỉ có điều lần này, có vẻ cậu không coi đó chỉ là diễn xuất, mà là tình cảm chân thành.

"Tiêu lão sư! !" Vương Nhất Bác bỗng nhiên hô to.

Tiêu Chiến trong nháy mắt ngoái lại nhìn.

"Sát thanh, vui vẻ. . ." Vương Nhất Bác lại bỗng nhiên nhẹ giọng.

"Vương lão sư cũng vậy! Sát thanh vui vẻ."

Hai người đứng cách nhau chừng vài người, ánh mắt hướng về nhau, cười một tiếng.

Sau khi phim đóng máy, thật may mắn khi cả hai vẫn có thể cùng nhau tham gia rất nhiều chương trình phỏng vấn, nên vẫn có thể thường xuyên gặp mặt.

Vương Nhất Bác mặc dù có thể thường xuyên gặp anh cảm thấy rất vui vẻ, nhưng mà đối với một số hoạt động phỏng vấn, cậu vẫn là không muốn đi, đơn giản chỉ vì, cậu sợ phải kết thúc.

Nếu có bắt đầu, ắt sẽ phải kết thúc.

Kết thúc một hoạt động chung với anh, thì sẽ liền ít đi một lần.

Tiêu Chiến không phải là không nhìn ra được tâm tình của cậu. Nhưng vẫn là không thể làm gì hơn.

..........

Sau khi mọi hoạt động truyền bá phim kết thúc, vì để tránh hiềm nghi, hai người đều hạn chế gặp mặt, cũng hạn chế các hoạt động chung.

Tựa như Vương Nhất Bác nói, cậu bộn bề nhiều việc.

Công việc của Tiêu Chiến cũng không ít hơn là bao. Sự kiện, chương trình phỏng vấn, game show truyền hình mời anh tham gia càng ngày càng nhiều.

Hai người thường xuyên đêm khuya mới có thể trở về khách sạn.

Có đôi khi một vài cuộc gọi cũng không có. Mà cho dù nếu có, cũng chỉ là vài lời hỏi thăm vội vàng, vì lịch trình ngày mai của ai cũng dày đặc.

Sự xa cách dường như không làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Nỗi thương nhớ càng khiến cho tình cảm mãnh liệt của cả hai càng thêm bùng cháy.

Anh và cậu, chỉ là dùng công việc, dùng sự bận rộn của bản thân, để mà thoả lấp nổi nhớ nhung.

Cứ như vậy, số lần cả hai gặp nhau ngày càng ít. Dường như trong suốt mấy tháng số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.

.

.

.

. . .

"Này? Trợ lý kim, sao, phim mới muốn mời em tham gia. . . Để em xem kịch bản một chút. . . À. Của đạo diễn Phùng sao? Khoan. . . Cái gì???? Dự định nam chính là Tiêu Chiến???  Được, không vấn đề gì. . . Em tham gia. . ."

"Ừm, không có vấn đề, có thể tham gia phim mới. Được. . . Phim về đề tài Nam Nam à? Tôi chưa có thử qua? Để tôi xem kịch bản cái đã. . . Cái gì???Vương lão sư? ? Tốt. Tôi nhận tôi nhận. Giúp tôi nói với đạo diễn thế nhé."

"Này? !"

"Này."

"Tiêu Chiến."

"Nhất Bác."

Hai người cười to trong điện thoại.

"Ha ha ha ha phim mới. Chiến ca, hợp tác vui vẻ"

"Hợp tác vui vẻ, Vương lão sư."

—— —— —— —— —— ——

Hai người nhận phim mới, bắt đầu tiến tổ, tham gia huấn luyện trước khi khai máy.

Phim về tình cảm Nam Nam, tình cảm cả hai khá sâu đậm, nhưng lối thể hiện lại nhẹ nhàng không quá phô trương, quả thật đối với cả anh và cậu, đều có tính khiêu chiến rất lớn.

Bản nguyên tác thành công khá vang dội, thu hút lượng fan hâm mộ tương đối lớn. Cậu cùng anh nếu thể hiện tốt, đều liền một bước vụt thành sao, nhưng nếu không tốt, cũng sẽ chịu không ít đả kích.

"Nhất Bác, cậu đã xem hết nguyên tác chưa?"

"Sắp rồi"

"Còn Tiêu Chiến?"

"Tôi cũng vừa mới xem hết."

"Vậy tốt. Ngày mai bắt đầu thử cảnh đầu tiên. Cả hai chuẩn bị một chút." Nói xong, đạo diễn liền rời đi.

——————————

Tại phòng nghỉ của cả hai.

"Em vì sao lại cướp nhân vật của anh?" Tiêu Chiến mở miệng.

"Ừm? Còn không phải do em quá phù hợp với hình tượng soái khí Công sao, ánh mắt của quần chúng quả là sáng như sao."

". . ." Tiêu Chiến đột nhiên đem Vương Nhất Bác đè lên tường, trong phòng nghỉ nhỏ hẹp, cậu lại đột nhiên bị bá khí của Alpha cao nhất công kích. Vương Nhất Bác bị tin tức tố của anh áp đảo, bị dọa sợ đến chân run rẩy. Cậu ngước đôi mắt cún con về phía Tiêu Chiến, trông rất đáng thương.

Tiêu Chiến mỉm cười hài lòng, thu lại khí tức.

"Rất Công, anh rất thích."

Vương Nhất Bác rốt cuộc thở phào.

"Tiêu Chiến! Anh muốn ăn đòn!"

"Ấy! Đọc nguyên tác! Đọc nguyên tác!"

Vương Nhất Bác đuổi theo Tiêu Chiến ra khỏi phòng nghỉ, chạy lòng vòng đoàn phim, hung dữ đánh anh.

Đoàn làm phim sớm cũng đã xem riết thành quen cảnh hai người suốt ngày rượt đuổi đánh nhau, nên cứ giả vờ không nghe không thấy không biết.

Nhờ Vương Nhất Bác đỉnh đỉnh đại danh, còn có nguyên tác với lượng fan khổng lồ, căn bản không cần nhờ tuyên truyền, bộ phim khi vừa công bố đã được đón chờ vô cùng nồng nhiệt. Điều đó không những mang đến động lực lớn cho đoàn làm phim, mà vô hình chung cũng tạo nên áp lực không hề nhỏ.

Đặc biệt là Tiêu Chiến, liên tiếp hai bộ phim tham gia đều là phim lớn. Mặc dù hiện tại anh đang rất hot, tài năng diễn xuất đều được công nhận. Nhưng đứng cạnh một Vương Nhất Bác tiếng tăm trong nghề đã ở đỉnh cao, anh ít nhiều cũng bị người khác có cái nhìn không mấy thiện cảm.

Anh và cậu sau nhiều lần thảo luận, cũng có chút lo lắng.

Nhưng sau cảnh quay đầu tiên, cậu phát hiện sự lo lắng của mình đã bằng thừa. Ánh mắt, vẻ mặt, hành động của Tiêu Chiến khi diễn phải nói là chấn động. Mỗi lần cậu diễn cùng anh, cả đoàn phim dường như chết lặng. Mọi thứ đều hết sức hoàn mỹ.

———————————

Tại phòng nghỉ của cả hai.

"Tiêu lão sư diễn xuất tiến bộ vượt bậc nha" Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến.

"Anh chỉ là diễn viên nhỏ, nói về diễn xuất sao có thể sánh với Vương lão sư. Anh chỉ là không có diễn, tất cả đều là chân tình thực cảm."

Vương Nhất Bác cảnh giác nhìn bốn phía, không có camera.

"Hô. . . Tiêu Chiến. . ."

"Ừm?" Tiêu Chiến cười cười nhìn Vương Nhất Bác.

"Anh thật lợi hại. . . lại dám nói thế. . ."

Hình ảnh hậu trường bắt đầu được truyền ra ngoài, báo chí bắt đầu viết bài truyền bá. Fan hâm mộ của hai người tăng theo cấp số nhân, đồng thời fan couple cũng tăng lên đáng kể.

Buổi tối, Vương Nhất Bác lười nhác nằm trong ngực Tiêu Chiến nghịch điện thoại, dùng tài khoản phụ vào Weibo.

"Ừm. Bác Quân Nhất Tiêu? Vào cho anh xem một chút."

Tiêu Chiến bấm vào Bác Quân Nhất Tiêu fanfic.

". . . ."

Đọc được một chút Tiêu Chiến liền tối mặt.

"Anh là Alpha, anh công khai rồi mà."

"Alpha thì không thể là Thụ sao? Hai A cũng được mà?" Vương Nhất Bác hài lòng cầm điện thoại, tiếp tục xem.

"Nhưng em là Omega! !"

"Ừm? Ai nói? Ai biết? Ngày mai em cũng công khai em là Alpha, quá đơn giản."

"Vương Nhất Bác" Tiêu Chiến tắt màn hình điện thoại, ném qua một bên, một tay xé bỏ miếng ngăn tin tức tố sau cổ.

"Tiêu Chiến. . ." Vương Nhất Bác trong nháy mắt toàn thân mềm nhũn, nghĩ cũng biết bản thân không phản kháng được, thuận chiều vươn tay vòng lên cổ ôm lấy Tiêu Chiến.

"Lại đây, cho em hưởng thụ một chút." Nói rồi ngẩng đầu hôn lên môi anh. Cậu vươn chiếc lưỡi nhỏ hồng của mình vào miệng anh, đoạt lấy vị tin tức tố mà cậu yêu thích.

Cả hai môi lưỡi giao triền, chỉ một chút, Vương Nhất Bác liền triệt để xụi lơ, thuốc ức chế cũng mất đi tác dụng, cả phòng lại tràn ngập mùi hương hoa ngọt ngào của cậu. Vương Nhất Bác toàn thân yếu ớt, ánh mắt tan rã, bây giờ trong mắt cậu chỉ hiện hữu mỗi Alpha phía trên người mình.

"Như thế, mới ngoan." Tiêu Chiến rất hài lòng.

"Xùy~~. . . Lão nam nhân. . ."

"Em có biết tin tức tố của em là hoa gì không?"

"A? Không biết."

"Ừm. Anh không nói cho em biết."

". . ."

Tiêu Chiến cúi đầu cắn lên chiếc cổ trắng nõn của người dưới thân, say mê vùi mình vào cơ thể Vương Nhất Bác, trầm luân đưa đẩy. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro