Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ngủ dậy, Vương Nhất Bác cũng không còn quá bận tâm đến vấn đề kia nữa.

Chuyện cần thiết lúc này là bộ phim của cậu cùng Tiêu Chiến đang quay « Ngây Ngô», sắp sửa đóng máy.

Hai người sau khi trở lại đoàn làm phim, phải bắt đầu làm việc ngày đêm để bắt kịp tiến độ quay.

Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của cậu.

"Tiêu lão sư, lát nữa có muốn uống rượu không?"

"Buổi sáng ngày mai anh vẫn còn một vài phân cảnh, không thể uống."

"Anh uống nước, em uống rượu." Ngữ khí của cậu không cho phép anh cự tuyệt.

Trở lại phòng mình, cậu nhờ người chuẩn bị rượu, hôm nay không hiểu tại sao cậu lại muốn uống cùng Tiêu Chiến một chút.

Vương Nhất Bác cầm ống thuốc ức chế, trong lòng thầm tự tin mình có thể chống lại được sức hấp dẫn của Tiêu Chiến. Nhưng mà, cậu nghĩ nghĩ, phòng ngừa vẫn tốt hơn. Nghĩ thế, vẫn là tự vén tay áo, tiêm dung dịch ức chế tề vào cơ thể.

——————————————

Cộc cộc cộc. . .

Tiêu Chiến vừa mở cửa, Vương Nhất Bác vô cùng tự nhiên tiến vào bên trong.

Anh nhìn ra được, Vương Nhất Bác có vẻ buồn buồn. Anh cũng vậy.

"Ngày mai là cảnh quay cuối của anh?" Vương Nhất Bác ngồi xuống giường.

"Ừm." Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác mở nắp chai rượu, "Nói đến thật buồn cười, lần đầu quay phim, lại cùng nam hai chân tình thực cảm, thật khó để thoát vai."

Anh rõ ràng là đang nói đùa, nhưng ánh mắt lại quá đỗi cuồng nhiệt.

"Vậy chẳng phải là do em diễn xuất quá tốt hay sao." Vương Nhất Bác uống hết ly rượu trong tay, nặng nề đặt cái ly xuống bàn, ngữ khí trầm khàn, tựa hồ như muốn phát tiết điều gì.

"Nhất Bác, đóng máy rồi cũng không có nghĩa là không thể gặp mặt." Tiêu Chiến đưa tay muốn sờ lên mái tóc mềm mại của Vương Nhất Bác.

"Này, em rất bận đó" Vương Nhất Bác ngẩng đầu. Ánh mắt gắt gao khóa chặt Tiêu Chiến lại trong đó.

Tay anh sững sờ giữa không trung, "Ừm là, anh quên là Vương lão sư bề bộn nhiều việc."

Vương Nhất Bác nhíu mày, nắm lấy bàn tay sắp sửa rụt về của anh, hung hăng đặt lên trên tóc mình.

"Muốn sờ cứ sờ! Em nói bận anh liền không muốn tìm thời gian đến tìm em ?! Cái lão Alpha ngốc này."

Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn cái người đang giận dỗi trước mặt, cảm thấy có chút buồn cười. Anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu.

"Anh sợ, sẽ làm phiền em."

"Em cho phép anh làm phiền em. Cho phép anh rảnh rỗi thì đến tìm em."

"Được."

Vương Nhất Bác uống nhiều quá, dần dần không còn tỉnh táo.

Cậu nằm xuống giường, nhắm tịt mắt.

Tiêu Chiến cầm lên ly rượu Vương Nhất Bác mới uống được một nửa, ngửa cổ uống cạn, lại đưa mắt nhìn cái người đang không chút phòng bị nằm ngủ trên giường.

"Em rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới qua đây, nhưng mà. . . Thật khó cho anh."

Tiêu Chiến hầu kết nhấp nhô, trong ánh mắt tràn đầy xúc động cùng ham muốn.

"Ai." Tiêu Chiến đứng dậy, đem Vương Nhất Bác ôm ở trên giường, giúp cậu lau mặt, cùng lau người.

Sau đó chính mình tắm rửa, rồi ôm gối ra ngoài sofa.

Nửa đêm, Vương Nhất Bác giật mình thức giấc, cảm thấy cổ họng không thoải mái.

"Tiêu Chiến. . . Nước. . ."

Không có người đáp lại, Vương Nhất Bác đứng dậy bước ra ngoài. Cậu thấy Tiêu Chiến ngồi ngủ trên ghế sofa, trong tay còn cầm kịch bản.

Cậu ngồi xuống, ngắm nhìn Tiêu Chiến đang ngủ say.

"Hứ, gương mặt đẹp trai nhất khu vực Châu Á Thái Bình Dương. . ." Cậu đưa tay nghịch nghịch mấy sợi tóc rơi trước trán anh, sau đó nhẹ nhàng bưng lấy gương mặt anh. Cậu đặt lên môi anh một nụ hôn.

"Còn không phải là Alpha của mình sao."

"Ừm, là Alpha của em, tiểu tổ tông." Tiêu Chiến bỗng nhiên liền cười, mở mắt ra nhìn Vương Nhất Bác.

"Mẹ ơi. . ." Vương Nhất Bác bị dọa giật mình, ngã bệt ra sàn nhà.

"Ấy! Cẩn thận." Tiêu Chiến đưa tay bắt lấy Vương Nhất Bác.

"Anh? Anh giả vờ ngủ?"

"Oan uổng quá Vương lão sư, anh thật sự là ngủ thiếp đi."

". . ." Vương Nhất Bác đứng bật dậy "Cái kia. . . Anh lên giường mà ngủ, ngủ trên ghế sofa, sẽ không thoải mái, rất dễ cảm lạnh."

"Anh sợ anh nhịn không được."

". . . . . ."

"Nè. . . Anh có thể đừng dùng cái ánh mắt chân thành tha thiết để nói mấy lời sắc tình được không?"

"Anh là ăn ngay nói thật... sắc tình chỗ nào."

"Vậy em về phòng em, anh lên giường ngủ đi."

"Đừng mà" Tiêu Chiến bắt lấy cổ tay của cậu, "Đừng đi mà, nếu Vương lão sư đã có ý mời, vậy thì anh liền lên giường ngủ."

". . . Tiêu Chiến, anh có tin em đánh anh không."

"Đi. . . Lên giường rồi đánh."

Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác, đi về phía giường.

"Nhất Bác, em thật sự rất gầy."

"Không được sờ loạn! !"

"Em cố tình mời anh lên giường, không phải là vì để cho anh sờ loạn hay sao?"

"Tiêu Chiến, em thật muốn đánh anh"

"Nhất Bác..." Tiêu Chiến say đắm nhìn người dưới thân, gương mặt trắng nõn đã ửng hồng. Vương Nhất Bác bình thường thật sự rất cao lãnh, nhưng bây giờ nằm dưới thân anh, lại vô cùng ngọt ngào mềm mại. Nhìn thấy được biểu cảm đáng yêu này của cậu, Tiêu Chiến cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, đây là biểu cảm mà người khác vĩnh viễn không thấy được. Vẻ mặt nũng nịu phóng túng này của Vương Nhất Bác, chỉ duy nhất biểu lộ khi bị Alpha của mình đè dưới người, chỉ có duy nhất mình anh mới có thể nhìn thấy.

Tiêu Chiến đem khí tức cường đại áp chế Vương Nhất Bác dưới thân mình, hai tay chống hai bên khoá cậu lại, không cho cậu trốn. Thân thể cậu thậm chí còn vì sự hưng phấn bá đạo của Alpha bên trên mà cảm thấy run rẩy.

"Anh. . . Buổi sáng còn có cảnh quay. . ." Vương Nhất Bác nhẹ nói.

"Hô..." Tiêu Chiến trong nháy mắt bị giội cho một gáo nước lạnh, thu lại cảm giác áp bách, nhưng thân thể vẫn nặng nề đè lên trên người Vương Nhất Bác, "Em sớm làm cho anh phát điên rồi."

Anh không cam tâm.

Tiêu Chiến nghiêng đầu, nhìn vào phần gáy trắng nõn non mềm, nơi có tuyến thể của cậu.

"Chịu đựng một chút."

"Cái gì? A? ! Tiên sư nhà anh... Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác dùng sức nắm lấy ga giường, từng khớp xương trên ngón tay đều trắng bệch.

Qua rất lâu, cho đến khi cảm thấy người bên dưới run rẩy kịch liệt, Tiêu Chiến mới buông cậu ra.

"Đừng khóc... Lỗi của anh... Đừng khóc Nhất Bác."

Lúc nãy, anh lại không kiềm chế được bản thân. Tiêu Chiến hung hãn cắn vào tuyến thể của cậu, cuồng nhiệt rót tin tức tố của bản thân vào người cậu, đối với cơ thể yếu ớt của Omega, thật tình mà nói là rất khó có thể chấp nhận.

Tiêu Chiến hốt hoảng lau nước mắt trên mặt Vương Nhất Bác, mười ngón tay đan xen vào nhau. Anh quấn quít hôn lên khắp gương mặt cậu, sau đó dừng lại trên đôi môi nhỏ nhắn, quấn lưỡi anh vào lưỡi cậu dỗ dành.

Vương Nhất Bác dần dần tỉnh táo lại.

"Tốt rồi tốt rồi, không sao không sao."

Tiêu Chiến ôn nhu nhìn cậu, nhẹ giọng dỗ dành, cho đến khi Vương Nhất Bác yên lặng, ngủ thiếp đi.

Tiêu Chiến đắp kín mền cho cả hai, siết lấy cậu vào lòng, nhắm mắt lại ngủ thật say.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro