Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi ghi hình cho show truyền hình kết thúc, cậu cùng với Tiêu Chiến nhanh chóng ra sân bay trở về đoàn làm phim.

Cả hai đều không lên tiếng

Không khí rõ ràng vô cùng căng thẳng.

Tiêu Chiến lo lắng nhìn qua Vương Nhất Bác.

"Không sao chứ? Nhất Bác."

"Tiêu Chiến. . . Xin lỗi"

Tiêu Chiến cầm lấy tay của Vương Nhất Bác, "Nói cái gì đó? Không phải lỗi của em."

Trong lúc ghi hình cho show truyền hình, MC yêu cầu khách mời cùng nhau tham gia một trò chơi, gọi là hỏi nhanh đáp nhanh.

MC hỏi Vương Nhất Bác.

"Thứ nước uống yêu thích của cậu là gì?"

Vương Nhất Bác không cần suy nghĩ, lập tức trả lời.

"Nước đá"

Sau đó não cậu hoạt động hết công suất, phát hiện ra trong lần phỏng vấn trước đây, Tiêu Chiến có từng tiết lộ mùi hương tin tức tố của anh là nước đá, mọi người đều biết.

Vương Nhất Bác sau khi trả lời xong liền cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng lời đã nói ra hiển nhiên không có cách nào có thể thu về.

Fan hâm mộ của Tiêu Chiến ngồi bên dưới bắt đầu xì xầm bàn tán.

Fan hâm mộ của Vương Nhất Bác cũng bắt đầu xôn xao tranh luận. 

"Nhất Bác đó giờ đều thích uống nước đá, cái này ai cũng biết a, ngược lại có người đang yên đang lành tự nhiên công khai tin tức tố của bản thân là nước đá. Ngươi có nghe qua hương vị của nước đá chưa? Quá vô lý."

"Tiêu Chiến nhà chúng tôi rõ ràng là công khai trước"

Fan hâm mộ hai bên bắt đầu bất đồng quan điểm, nhanh chóng lời qua tiếng lại, xảy ra tranh cãi.

Sau khi buổi ghi hình kết thúc, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác nhanh chóng rời đi, để đuổi kịp chuyến bay.

Nhưng fan hâm mộ lại quá mức cuồng nhiệt, nếu cứ tiếp tục bị vây ở trường quay, anh với cậu có thể sẽ không đến kịp chuyến bay, lịch trình sau đó sẽ càng trở nên rối rắm.

Thế là Tiêu Chiến không có giấu diếm lịch trình, công khai tuyến đường đi ra sân bay, thu hút số lượng lớn phóng viên cùng fan hâm mộ, thành công bảo vệ Vương Nhất Bác bình yên đến sân bay.

Vương Nhất Bác mặc quần áo đơn giản, xen lẫn trong dòng người. Sau khi kiểm tra an ninh xong, cậu lặng lẽ vào trong đứng đợi Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bị fan hâm mộ bao quanh, nửa bước cũng khó rời, làm anh có chút nôn nóng.

Vương Nhất Bác đứng tại hành lang bên trong, ánh mắt chưa từng rời khỏi Tiêu Chiến dù chỉ là một chút.

"Bộp!" Bảng hiệu mang tên Vương Nhất Bác không biết từ đâu ném về phía Tiêu Chiến, anh không kịp phản ứng, tấm bảng cứ thế va cái bộp vào ngực anh.

"Cái gì mà gia đình có địa vị cao? Cuối cùng cũng là đi cọ nhiệt Nhất Bác nhà chúng tôi"

Cô gái vừa ném bảng tên của Vương Nhất Bác vào người anh hét lớn.

Trong lúc nhất thời, cả đoàn người vây quanh Tiêu Chiến đột nhiên im bặt, nghe rõ cả tiếng bảng tên rơi xuống đất. Vương Nhất Bác như chết sững trong vài phút, đôi mắt mở lớn nhìn về phía Tiêu Chiến.

Anh nhìn nhìn tấm bảng có viết tên Vương Nhất Bác, hiển nhiên cũng có chút sững sờ.

Vệ sĩ lúc này triệt để phẫn nộ, đem Tiêu Chiến bảo vệ ở giữa.

Anh hướng mắt về phía cậu. Sau đó cúi đầu nhặt bảng tên Vương Nhất Bác lên, đèn xung quanh bảng tên đã bị vỡ nát. Tiêu Chiến cầm lấy bảng tên, trả lại cho cô gái xa lạ trước mặt, mặc dù đã bị vệ sĩ ngăn lại, ả ta dường như vẫn còn khá kích động, liên tục gào thét.

"Nhất Bác là một người rất tốt, tôi với cậu ấy là bằng hữu tốt. Chúng tôi không cần cọ nhiệt lẫn nhau."

Sau đó xoay người bước vào trong khu vực cách ly.

Vừa bước vào trong, Tiêu Chiến đã nhìn thấy Vương Nhất Bác giận dữ hùng hổ muốn đi ra ngoài.

"Nhất Bác! Em bình tĩnh một chút!" Tiêu Chiến vòng tay ngăn cậu lại.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác có chút giận.

"Em ra ngoài đó làm gì?"

"Đây không phải là fan hâm mộ của em. Fan hâm mộ của em sẽ không hành động như vậy. Cô ấy tuyệt đối không thể nào là fan hâm mộ của em."

"Tốt rồi tốt rồi, không sao đâu. Có antifan cũng là việc rất bình thường. Chúng ta phải lên máy bay rồi." Tiêu Chiến ôm lấy một Vương Nhất Bác không cam lòng đi ra cửa, lên máy bay.

Lúc đã yên vị chỗ ngồi trên máy bay, Vương Nhất Bác cứ thế rơi vào trầm lặng.

Tiêu Chiến đương nhiên cũng không thấy thoải mái.

Weibo fan hâm mộ hai nhà đã bắt đầu khẩu chiến.

Vương Nhất Bác hoạt động trong ngành giải trí lâu hơn anh, dù nhỏ hơn anh tận 6 tuổi, nhưng vẫn được tính là tiền bối. Bây giờ xảy ra mâu thuẫn, chắc chắn Tiêu Chiến là người phải chịu thiệt thòi.

Nhưng đây rõ ràng là do fan hâm mộ của Vương Nhất Bác làm sai trước.

Mà vấn đề lần này, cũng khiến cho fan hâm mộ couple Chiến Bác bị kẹt ở giữa, xôn xao một phen.

Vương Nhất Bác híp mắt đọc từng bình luận trên mạng xã hội.

"Chết tiệt . . ." Vương Nhất Bác tắt Weibo, "Tiêu Chiến, anh lại đây."

Tiêu Chiến không nghĩ nhiều nhích lại gần, Vương Nhất Bác giơ điện thoại lên, chụp một tấm hình chung. Mặc dù không thấy toàn bộ mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra là hai người bọn họ.

Sau đó mở Weibo, upload hình, hơn nữa còn @ Tiêu Chiến.

Caption: [Vừa cùng Chiến ca tham gia game show thật vui. Bây giờ cùng nhau trở về đoàn phim. Mọi người cùng đợi phim mới nhé. Cố lên.]

Fan hâm mộ của Vương Nhất Bác sau khi thấy chính chủ đã lên tiếng, thái độ cũng bắt đầu trở nên hoà hoãn.

Mặc dù người cố tình gây sự với Tiêu Chiến ở sân bay là antifan, nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy cậu cần phải có trách nhiệm gởi lời xin lỗi tới Tiêu Chiến, cũng như tới fan hâm mộ của anh.

Nhìn Vương Nhất Bác còn đang tức giận ở bên cạnh, Tiêu Chiến cũng lấy điện thoại ra, đăng Weibo.

[Hôm nay ở phi trường khiến mọi người không vui rồi, cho tôi xin lỗi nhé]

Sau đó cũng tắt điện thoại.

"Tốt rồi, đừng tức giận nữa, nhé?"

"Lão tử ta không phải tức giận, mà là anh, sao tính tình lại tốt đến vậy?" Vương Nhất Bác ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến.

Anh cứ thế nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc hồi đáp

"Anh trước giờ tính tình đều không tốt, chỉ là, bảng tên mà cô ấy cầm là Vương Nhất Bác."

. . .

". . ." Vương Nhất Bác lập tức phát tiết. "Anh. . . Không cần phải tốt như vậy, trong cái giới này, không phải lúc nào cũng tốt đẹp, anh thật không cần phải ôn nhu như thế. . . Bọn họ không đáng."

"Anh biết rồi, tiền bối." Anh cười cười, tay xoa đầu cậu dỗ dành.

Vương Nhất Bác ấm ức thở hắt ra

"Em ngủ đây, không thèm cãi với anh nữa."

"Được" Tiêu Chiến cởi áo khoác, đắp lên người cho cậu. "Em ngủ đi, tí nữa tới, anh gọi em dậy"

Áo khoác tràn đầy hương vị của anh, thật thoải mái. Vương Nhất Bác đem mũi chôn vào áo khoác của anh, bình yên nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Tiêu Chiến nhìn cậu thật lâu, trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu.

Không phải bởi vì chuyện của ngày hôm nay, mà là bởi vì những lời vừa rồi của Vương Nhất Bác

Một bạn nhỏ chỉ vừa mới hơn hai mươi tuổi, rốt cuộc đã phải trải qua những chuyện gì, mà lại đối với cái thế giới này sinh ra dáng vẻ đề phòng như thế.

Anh nhìn đôi lông mày đang nhíu lại của cậu, không khỏi đau lòng, vươn tay ôm lấy cậu.

Vương Nhất Bác. . . Chính vì thế

Cho nên anh phải xuất hiện. . .

Anh sẽ luôn ở đây

Bảo vệ cho em. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro