Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng vậy. . . Đã lâu không gặp." Tiêu Chiến tiến từng bước lại gần, Vương Nhất Bác cũng vô thức lùi về sau từng bước.

"Trước kia, em sẽ không trốn tôi." Tiêu Chiến nói.

"Trước kia. . . Em cũng sẽ không nhìn tôi như vậy."

"Vương Nhất Bác, em biết tôi hận em nhiều thế nào không?"

Vương Nhất Bác cười khổ một cái.

"Nói!" Tin tức tố trên người Tiêu Chiến bỗng nhiên điên cuồng xao động, anh bắt đầu mất khống chế.

Sức khoẻ của Vương Nhất Bác vốn đã không tốt, tin tức tố bên trong cơ thể bị ảnh hưởng bởi tâm tình của Tiêu Chiến lập tức bùng lên mãnh liệt, cộng thêm việc anh lúc này lại dùng tin tức tố quá mức cường bạo chèn ép cậu. Cậu rốt cuộc không chịu nổi, ngã xuống ghế bất tỉnh.

"Vương Nhất Bác? !" Tiêu Chiến đưa tay bắt lấy cậu.

? ? ?

Ba năm xa nhau, giờ gặp lại, người này giờ lại ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình.

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác trong ngực, không hiểu sao trong lòng trống rỗng.

Quá hư ảo. . .

Người trong ngực căn bản không hề chân thực.

Bởi vì. . . Quá nhẹ. . .

Tiêu Chiến lập tức thu lại tin tức tố cường bạo.

Ôm người trong ngực đi vào hậu trường.

"Giúp tôi lấy xe, đến bệnh viện."

———————————

Đến bệnh viện, Vương Nhất Bác nằm trên giường bệnh, cậu sốt khá cao, mặc dù đã được truyền dịch hạ sốt nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Tiêu Chiến trầm ngâm ngồi bên cạnh.

Anh không hiểu, vì cái gì chỉ là ăn mặc hơi phong phanh một chút, lại có thể phát sốt đến ngất xỉu.

Cho dù là Omega, cơ thể cũng không thể suy yếu đến mức này.

Điện thoại của anh kêu lên, là trợ lý gọi tới.

"Chuyện gì?"

"Đạo diễn Phùng của bộ phim lần trước cậu đóng muốn mời cậu tham gia phim mới."

"Ừm."

"Hôm nay vừa mới kết thúc đêm diễn, có mệt không? Ngày mai có muốn qua gặp đạo diễn Phùng một chuyến không?"

"Không có vấn đề, sáng mai tới đón tôi đi."

"Được."

Vừa cúp điện thoại, ngoài cửa liền truyền đến tiếng chân người hối hả chạy tới.

"Nhất Bác ca!" Kim Uẩn Khinh hấp tấp chạy vào, vừa thấy Tiêu Chiến liền im bặt.

Ba năm. . . Em thật sự lựa chọn hắn sao?

"Cậu đến rồi, cậu ta cũng đã hạ sốt, tôi đi đây." Tiêu Chiến đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Tiêu Chiến." Kim Uẩn Khinh bỗng nhiên gọi anh.

"Tôi rất thích Nhất Bác, tôi cũng muốn cùng Nhất Bác kết hôn."

Tiêu Chiến nhìn Kim Uẩn Khinh, không lên tiếng.

"Nhưng là. . . Nhất Bác ca không có cùng với tôi, chưa từng có."

Tiêu Chiến sửng người, sau đó nhắm mắt, lại hít một hơi thật sâu.

"Ừm." Sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Anh lê những bước chân nặng nhọc rời khỏi bệnh viện.

Đùa kiểu gì vậy. . .

Không phải lúc trước, em lựa chọn rời đi cùng một Alpha có tiền có thế lực hay sao.

Bây giờ trở về, lại nói căn bản chưa từng cùng hắn ta ở chung một chỗ?

Vậy ban đầu vì cái gì mà em quyết định rời bỏ tôi.

Để cho tôi. . . Chật vật như vậy! . . .

Thà rằng em cứ để tôi nghĩ là em muốn ở cùng với Kim Uẩn Khinh.

Sẽ không tổn thương tôi đến mức như bây giờ.

Nếu em đã không muốn ở bên cậu ta. . .

Vậy thì vì cái gì? ! Để em thà chọn tin tưởng vào một tên học đệ.

Cũng không lựa chọn ỷ lại vào tôi?

————————————

Tiêu Chiến ngồi trên xe, chợp mắt một chút, cũng không muốn nghĩ thêm những thứ loạn thất bát tao này.

Bộ phim đó của Phùng đạo diễn, anh đã sớm muốn nhận.

« Xa tựa như sao trời lại là gió » phần 2

Mặc dù Vương Nhất Bác đã lui vòng, Tiêu Chiến vẫn luôn dành trọn tâm ý cho bộ phim này.

Về đến nhà, Tiêu Chiến mở ngăn kéo, lôi ra một gói thuốc lá, đã lâu rồi anh không hút thuốc.

Anh châm lửa, rít một hơi.

"Đến cùng. . . Có tính là đã kết thúc hay không."

Tiêu Chiến tựa người vào ban công, ngẩng đầu.

Hôm nay mặt trăng rất lớn.

Rất thích hợp. . . Để nhung nhớ người trong lòng.

——————————

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến tới trường quay.

Địa vị bây giờ của Tiêu Chiến đã cao hơn gấp mấy lần so với ba năm trước.

"Đạo diễn Phùng." Tiêu Chiến lên tiếng chào hỏi trước.

"A Tiêu Chiến! Cậu tới sớm vậy." Đạo diễn Phùng cũng tay bắt mặt mừng chào anh. "Đi. Chúng ta vào trong nói chuyện, bên ngoài ồn ào."

Bên ngoài đang bố trí cảnh quay, quả thật có chút ồn ào.

"Ban đầu tôi vốn định đổi toàn bộ diễn viên mới cho phần hai. Cậu biết đó, nếu mời diễn viên phần một không đủ sẽ rất dễ bị phản ứng ngược."

Tiêu Chiến nghe thấy câu này có chút dự cảm bất thường.

"Có điều cậu nói xem có phải vừa khéo hay không! Nhất Bác trở về nước! Cậu cũng vừa vặn có ý định tham gia. Ấy! Nhất Bác! Bên này!"

Tiêu Chiến cả người chết cứng tại chỗ.

"Đạo diễn Phùng." Thanh âm phía sau kéo Tiêu Chiến tỉnh táo lại, "Chiến ca." Vương Nhất Bác đi tới.

Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Anh muốn hỏi vì sao cậu lại muốn tiếp tục quay bộ phim này.

Cũng muốn nói vì cái gì không ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho thật tốt.

Cũng muốn hỏi sức khoẻ của cậu vì cái gì lại kém như vậy.

Còn muốn làm rõ vì sao cậu lại không có cùng với Kim Uẩn Khinh. . .

Nhưng mà đống câu hỏi này, dù một chút Tiêu Chiến cũng không có tư cách hỏi.

"Ừm, đã lâu không gặp."

Thiên ngôn vạn ngữ, lại chỉ có thể nói ra như vậy.

"Sao lại đã lâu không gặp? Tối qua chúng ta vừa mới gặp mà." Vương Nhất Bác cười cười.

Vẫn ngữ khí đó, nụ cười đó, hoàn toàn giống như trước đây.

Tiêu Chiến có chút ngẩn ngơ, tựa hồ ba năm này Vương Nhất Bác chưa từng rời đi, hai người vẫn ở cùng nhau, vẫn là của nhau.

"Ừm? Hai cậu mới gặp tối qua? Cậu không phải vừa mới về nước sao?" Giọng của đạo diễn Phùng túm lấy Tiêu Chiến trở về hiện thực.

Quả nhiên dù có giống đến mức nào. . . Chuyện đã qua vẫn mãi là chuyện đã qua.

Vương Nhất Bác bây giờ. . . Không phải ba năm trước đây.

"Tối hôm qua đi nghe đêm nhạc của Chiến ca, thật sự quá đẹp!" Vương Nhất Bác vừa cười vừa bật ngón cái khen Tiêu Chiến.

"Hai người các cậu vẫn như trước đây! Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài kiểm tra thiết bị một chút." Đạo diễn Phùng rời đi, cũng không quên đóng cửa lại.

"Ừm. . . Hợp tác vui vẻ?" Vương Nhất Bác vươn tay, ngỏ ý muốn bắt tay anh.

Tiêu Chiến cụp mắt nhìn bàn tay trắng muốt gầy gầy của cậu, không hề có ý định bắt tay.

"Là ý gì?"

"Ừm? Quay phim, hợp tác."

"Sau khi về nước, hẳn sẽ có rất nhiều phim lớn mời em tham gia, tại sao phải lựa chọn bộ phim này." Tiêu Chiến thanh âm lạnh nhạt.

"Bởi vì có anh, còn có, đây là kỉ niệm của em, kỉ niệm của em và anh. Anh cũng là vì lý do này không phải sao? Có rất nhiều bộ phim tốt hơn, vì cái gì cũng lựa chọn bộ phim này?"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác thật lâu.

"Em có lòng sao Vương Nhất Bác?"

"Có." Vương Nhất Bác cũng không còn cười, nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến, "Hơn nữa, so với trước kia, còn kiên định hơn."

"Em đến cùng là muốn cái gì? Lúc em muốn cùng với tôi, thì ở bên tôi. Lúc em muốn rời đi, liền lập tức biến mất. Em bây giờ, lại muốn chơi trò gì?"

"Em muốn quay lại với anh."

Tiêu Chiến bật cười."Cái gì?"

"Em muốn quay lại với anh."

"Em chơi không chán sao Vương Nhất Bác? Em muốn quay lại với tôi? Em bỏ rơi tôi ba năm, bây giờ trở về liền muốn quay lại? Em nghĩ em là ai?"

"Cho nên em nhận lời quay bộ phim này, em muốn theo đuổi lại anh, Tiêu Chiến. Không phải vừa trở về liền bắt anh quay lại với em, chúng ta còn rất nhiều thời gian. . ."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào người đối diện, trong lòng bỗng mềm như bông.

Người mà anh ngày đêm thương nhớ, đang ở trước mặt.

Dùng bộ dạng kiên định nói với anh. . .

Muốn quay lại với anh. . .

Nhưng mà Tiêu Chiến không dám. . .

Anh không muốn chết đi lần nữa. . .

"Lúc em rời đi, cũng nên biết lúc đó chúng ta đã kết thúc." Tiêu Chiến dứt lời dứt khoát xoay người rời đi.

"Nhưng anh lúc đó không đem hai chữ kết thúc nói ra!" Ngay khi Tiêu Chiến vừa định đóng cửa lại, Vương Nhất Bác hướng về phía anh lên tiếng. "Cho nên. . . Anh vẫn chưa buông đoạn tình cảm này xuống. Không phải sao?"

"Ấu trĩ." Tiêu Chiến lạnh nhạt đóng sập cửa lại, một cái ngoái nhìn cũng không buồn ban phát, bước ra ngoài.

"Anh mới là. . . Lão nam nhân. . . Ấu trĩ."

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro