Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18:06

UNIQ- Vương Nhất Bác:

Xin chào mọi người, em là Vương Tiêu, không sai em lại lấy trộm được điện thoại của papa Nhất Bác, bởi vì lần trước daddy nói cho papa nghe là các fan hâm mộ tỷ tỷ rất thích em.

Hôm nay em thật là muốn khoe khoang một chút, daddy Tiêu Chiến mới mua giày mới cho papa Nhất Bác, nghe nói là phiên bản giới hạn vừa đẹp lại vừa hiếm, papa rất thích, lúc được tặng còn cười híp cả mắt, ngay cả Vương Tiêu cũng không thể chạm vào. Sau đó ở sân bay, không biết bị vị tiểu thư tỷ tỷ nào đó đạp một cước, giẫm đến thật bẩn! Papa Nhất Bác về nhà vô cùng tức giận, giận vị tiểu thư nào đó nhưng nói không được, đành dỗi luôn daddy Tiêu Chiến của em. Daddy dỗ dành cả buổi tối, hứa hẹn sẽ mua cho papa đôi mới, thế mà papa vẫn giận.

Em còn tưởng hôm đó cả hai sẽ cãi nhau, sau đó daddy kêu bảo mẫu tỷ tỷ dẫn em ra ngoài chơi, để papa Nhất Bác ở lại trong phòng với daddy. Em ra ngoài cố tình mua về mấy bông hoa nhỏ, thật muốn hảo hảo dỗ dành papa Nhất Bác, vậy mà kết quả em vừa mua hoa nhỏ trở về, papa với daddy đã làm hoà rồi. Daddy nói papa mệt rồi, đang ngủ trong phòng, không cho em vào, em không tặng hoa được.

Người lớn thật rất kì quái, cho nên các tỷ tỷ không được giẫm lên giày của papa em, nhất là những đôi phiên bản giới hạn gì gì đó.

Còn có, lần trước em nhìn thấy có tỷ tỷ nói em gạt người, nói papa Nhất Bác không thể nào nghe lời daddy Tiêu Chiến của em. Vậy để em cho mọi người coi, cái video này của papa nha.

Đây là em ở nhà quay papa Nhất Bác, papa chính là rất đáng yêu nha, khi cười lên thật xinh đẹp động lòng. Em thương papa Nhất Bác nhất. Khi nào em trưởng thành, em cũng muốn tìm một Omega xinh đẹp đáng yêu như papa Nhất Bác! Ừ. . . Em còn không biết em có phải là Alpha không nữa.

Các tỷ tỷ còn nói daddy Tiêu Chiến của em sẽ không làm nũng?

Vậy các tỷ tỷ thử nhìn xem tấm hình này của daddy em đi.

Em là tìm thấy tấm hình này trong điện thoại của papa Nhất Bác ấy. ừ ~

A, daddy với papa trở về rồi, hẹn gặp các tỷ tỷ sau nha ~

—— —— —— —— —— —— ——

"Tiêu Chiến! ! ! Con của anh lại lấy trộm điện thoại của em! !" Vương Nhất Bác vừa mở điện thoại ra, liền phát hiện Weibo của cậu đang thật sự bùng nổ. Vương Nhất Bác nghiến răng, "Papa phải đánh chết con! Ranh con! Mau ra đây? !"

"Nhất Bác! Nhất Bác, đừng giận đừng giận, Vương Tiêu chỉ là ham chơi, em đừng tức giận. . ." Tiêu Chiến không buồn nhìn tới Weibo đang dậy sóng, cũng không thèm tìm Vương Tiêu hỏi tội, chỉ một mực ôm lấy Vương Nhất Bác, vừa hôn hít vừa dỗ dành. Vương Nhất Bác đang nổi giận lôi đình, lại bị người lớn hơn lôi kéo ôm ấp, thật tức không chịu nổi. Tiêu Chiến hôn cậu hoài, hôn từ phòng ngủ ra tới phòng khách, cậu đang giận muốn chết mà vẫn đè cậu ra hôn cho được.

"Ừ, thật sao Chiến ca, quên nói cho anh biết, Vương Tiêu đem tấm hình chu môi của anh cho em đăng lên
Weibo rồi." Vương Nhất Bác đem tấm hình đặt trước mắt Tiêu Chiến. Đấy, coi còn tâm trạng mà hôn với chả hít nữa không.

"Cái gì? ? ! Vương Tiêu ! Con ra đây cho daddy! !"
Lần này tới lượt Tiêu Chiến thét lên.

Vương Tiêu thấy tình hình xấu đi thì ba chân bốn cẳng chạy lên thư phòng ở lầu hai, bình thường daddy rất ôn nhu, lần này thét lên như thế, chắc chắn sẽ đánh đòn em, em phải đi cầu viện binh, "Ông nội! Người phải bảo vệ Vương Tiêu!" Vương Tiêu khoé mắt ướt sũng, nhảy bổ lên người Tiêu Vân.

"Ấy ôi! Bảo bối ngoan của ông nội, lại làm sao?" Tiêu Vân vừa thấy bảo bối nhỏ, không giấu được vẻ cưng chiều.

"Vương Tiêu! Mau xuống đây cho papa!" Vương Nhất Bác đẩy cửa bước vào thư phòng.

"Không muốn! Papa Nhất Bác thật hung dữ, ông nội người phải bảo vệ con!" Vương Tiêu trốn vào ngực Tiêu Vân, hai tay bé xíu níu lấy ông sống chết không chịu buông.

"Ấy tốt tốt, Nhất Bác. . . Con đừng tức giận, Vương Tiêu, nhanh đi xin lỗi papa của con."

"Ông nội! !"

Tiêu Vân ôm Vương Tiêu bé xíu thả xuống đất.

Vương Nhất Bác từng bước tiến lại gần.

"Được lắm ranh con, lại đây, hôm nay để papa cho con mở mang kiến thức, cho con thấy papa với daddy của con song kiếm hợp bích đánh con!"

"Đừng mà! Ông nội! Cứu con!"

Vương Nhất Bác ôm lấy Vương Tiêu một bộ giãy giụa không chịu.

"Khụ. . ." Tiêu Vân yên lặng lấy ra tập văn kiện dựng thẳng lên che mặt, giả vờ cái gì cũng không nghe không thấy.

———— Buổi tối ————

"Nhất Bác, Vương Tiêu quá không nghe lời."

Tiêu Chiến trèo lên giường, từ phía sau ôm lấy Vương Nhất Bác, chôn đầu vào hõm cổ của cậu thì thầm.

"Còn phải nói! Là tại ai suốt ngày nuông chiều con!!"

"A. . . Là lỗi của anh, hay là. . ."

"Hay là thế nào. . ."

Tiêu Chiến hôn lên cái gáy mềm mềm của cậu, còn ma mãnh mút một cái, hài lòng để lại trên làn da trắng nõn một dấu hôn thật to thật đỏ.

"Khụ. . . Hay là chúng ta sinh em gái cho Vương Tiêu đi. Anh muốn có cục cưng tiểu O mềm mềm đáng yêu giống em."

Vương Nhất Bác xoay người nhìn Tiêu Chiến.

"Anh là nam A, em là nam O, hai ta sinh ra con gái là Omega tỉ lệ nhỏ gần như bằng không, anh hồ đồ rồi?"

"Nhất Bác ~" Tiêu Chiến xoay người, đem Vương Nhất Bác đè dưới thân, tay bắt đầu không thành thật cởi áo cậu.

"Em không sinh, làm sao biết không được?"

"Chắc chắn không được. . . Ân. . . Tiêu Chiến. . ." Không để cậu có cơ hội phản đối, Tiêu Chiến nhanh chóng gặm lấy cái miệng nhỏ đang vênh lên lý sự, còn tiện tay ném luôn cái quần ngủ của cậu xuống đất.

.................

Vương Nhất Bác ôm lấy vai anh, mấy đầu ngón tay bị cậu cắn cho ngắn ngủn vì kích động mà cào lên lưng Tiêu Chiến mấy đường đỏ rực. Vương Nhất Bác hé môi rên rỉ, ánh mắt tan rã nhìn lên trần nhà, hai chân trần bị người lớn hơn siết lên eo đang không ngừng run rẩy. Tiêu Chiến mê đắm thúc vào u động tiêu hồn, từng cú thúc vừa sâu vừa mạnh, cứ muốn mãi mãi chôn vùi tính khí vào sâu trong cơ thể cậu.

Vào lúc cả hai sắp đến ngưỡng cao trào, Tiêu Chiến vậy mà đột nhiên ngừng lại.

"Em yêu anh không?"

"Anh không thấy phiền sao, ngày nào cũng hỏi. . ."

"Nói."

". . ." Vương Nhất Bác ôm lấy cổ Tiêu Chiến, "Yêu!"

"Anh biết mà." Tiêu Chiến hài lòng cười cười, bên dưới dùng sức đỉnh sâu một cái.

"A a! Ha. . . Biết. . . A. . . Vậy anh còn hỏi."

"Là anh muốn nghe, nên hỏi, anh sẽ mỗi ngày đều hỏi, mỗi ngày đều muốn nghe. . . Nhất Bác."

"Ấu. . . Trĩ. . ."

"Nhất Bác, anh cũng yêu em."

". . ."

"Thật."

"A. . . Chỗ đó. . . Em muốn. . . Cho em. . ."

Tiêu Chiến khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười thật ngọt, hạnh phúc đong đầy trong đáy mắt. "Được, cho em."

..................

HOÀN CHÍNH VĂN

* Còn 1 phiên ngoại nữa là hoàn Cường O cũng là O rồi. Cám ơn các cô đã góp vui với tui, nói thật, đọc comment của mấy cô mà vui không chịu nổi. Xong bộ này rồi, mấy ngày nữa tui sẽ cho lên sóng Cách chơi thượng lưu (tui xin được permission rồi), và cũng bắt đầu đăng Ngày "sau" kết hôn luôn. Bác sĩ Tiêu, chân tôi đau, tui edit xong rồi, giờ chỉnh sửa lại rồi đăng thôi. Các cô rảnh thì vào góp vui với tui, đừng để tui gặm nhấm "sự biến thái" 1 mình nhá. 😆😆😆

Thương
Lamikmik ❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro