Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Papa! Papa Nhất Bác!"

"Ấy nha! Tiêu Chiến! Quản con của anh kìa, ồn ào muốn chết." Vương Nhất Bác chuyên tâm ngắm nghía cái mũ bảo hiểm xanh lá trong tay.

"Lại đây, Vương Tiêu." Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, đem Vương Tiêu ôm vào trong ngực, "Nhất Bác, hôm nay chúng ta đến trung tâm thương mại là để mua trang phục gia đình, em đứng ngắm cái mũ bảo hiểm đó hơn 40 phút rồi." Tiêu Chiến có chút tủi thân, cậu không để ý tới anh gần 40 phút rồi nha.

". . ." Vương Nhất Bác hậm hực sờ sờ chóp mũi, sau đó  không tình nguyện đặt cái mũ bảo hiểm lại lên kệ. "Trang phục gia đình. . . Đi đi đi."

Cả hai đều đội nón, cùng đeo khẩu trang, mỗi người nắm lấy một bên tay của Vương Tiêu, cùng đi vào thang máy.

"Papa, papa, papa Nhất Bác. . ." Vương Tiêu bé xíu, chạy lanh quanh các cửa hàng tự chơi lấy, nhưng miệng vẫn huyên thuyên gọi tên cậu.

"Tiêu Chiến, em thiết nghĩ, có phải chúng ta quay phim quá bận rộn rồi không?" Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, đè thấp thanh âm, nhỏ giọng hỏi.

"Sao vậy?" Tiêu Chiến xích lại gần, cho rằng Vương Nhất Bác muốn nói gì mà Vương Tiêu không thể nghe.

"Sao em có cảm giác tiểu tử này càng ngày càng không giống hai chúng ta." Vương Nhất Bác cúi đầu, chớp mắt nhìn nhóc con vẫn đang vui vẻ ca hát.

". . . Đây là con ruột của em."

"Sao lại nói nhiều như vậy. . ."

"Cái này! Cái này! Papa! Tiêu Tiêu muốn cái này!" Vương Tiêu hưng phấn nắm lấy tay Vương Nhất Bác, kéo cậu chạy về cửa tiệm phía trước.

"Không muốn không muốn! Bộ này loè loẹt quá." Vương Nhất Bác ngắm nghía bộ đồ treo phía trước cửa hàng, bất mãn lắc đầu, đây không phải phong cách của cậu.

"Daddy. . ." Vương Tiêu buông lỏng tay của Vương Nhất Bác xoay người nhìn về phía Tiêu Chiến. "Daddy, con muốn cái này."

"Vậy thì mua cái này." Tiêu Chiến ngồi xuống, cưng chiều xoa đầu Vương Tiêu.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác híp mắt, "Em muốn bộ kia!" Sau đó chỉ về set đồ gia đình ở cửa tiệm cách đó không xa.

Tiêu Chiến im lặng, quay qua nhìn Vương Tiêu, xong lại nhìn Vương Nhất Bác.

". . ." Một bên là con trai đang bĩu môi làm nũng, một bên là bảo bối nhỏ đang giương mắt tròn xoe lên năn nỉ. . .

"Vương Tiêu, nghe daddy, chúng ta không hợp với bộ này." Tiêu Chiến quả quyết lựa chọn vế thứ hai.

Vương Tiêu ủy khuất một chút, liền kéo tay Vương Nhất Bác, nhưng miệng nhỏ vẫn vểnh lên hờn giận như cũ.

"Dạ. . . Papa là Omega, Vương Tiêu muốn sủng ái papa Nhất Bác. . . Vậy nghe theo papa. . ."

Tiêu Chiến hài lòng xoa đầu Vương Tiêu.

"Ngoan Vương Tiêu, papa của con vui vẻ, mới có thể sinh em gái cho con, nên nghe lời papa."

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác cắn răng, suốt ngày sao nói chuyện sinh em gái cho Vương Tiêu hoài vậy, toàn lấy cớ đó không cho cậu xuống giường.

.........

Một nhà ba người mua xong trang phục gia đình.

Cùng nhau ra sân bay, bay đến địa điểm ghi hình cho chương trình thực tế mới.

Lần này chương trình ghi hình tại một vùng núi xa xôi.

Đây là lần đầu tiên, Vương Tiêu rời Bắc Kinh theo cậu cùng Tiêu Chiến đến nơi núi non hùng vĩ, trong phút chốc như được mở ra thế giới mới, vui vẻ kết bạn cùng với con của các cặp vợ chồng minh tinh khác, líu ríu như chim sẻ.

Khi các phụ huynh bắt đầu chuẩn bị làm cơm tối, thì các bạn nhỏ chơi ở phía sau núi mới trở về.

Cả đám bạn nhỏ từ tay chân đến mặt mũi đều lấm lem bùn đất.

Những phụ huynh nhà khác đều đang giúp con mình rửa tay, rửa mặt.

Chỉ có Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác là ngồi cười khanh khách nhìn nhau.

Vương Tiêu vừa về ôm papa Nhất Bác một cái, sau đó tự mình biết đi tắm rửa sạch sẽ, rồi tự giác ngồi vào bàn ăn cơm.

"Ừm, quả nhiên không tệ." Vương Nhất Bác trưng ra bộ dạng vô cùng hãnh diện, vẫy vẫy kêu Vương Tiêu lại ôm ôm hôn hôn, còn khích lệ xoa xoa đầu nhóc con.

Vương Tiêu nhìn trái nhìn phải, cẩn trọng quan sát xung quanh, sau đó dùng tay che miệng thấp giọng nói, "Papa ~ người qua đây, con mới phát hiện được một bảo bối."

Vương Nhất Bác trong lòng như nở hoa, vui vẻ cười híp mắt.

Nhóc con nhỏ vậy đã biết tặng quà cho mình?

Mặc kệ là quà nhỏ gì, Vương Nhất Bác quyết định đều phải cất giữ cẩn thận.

Vương Nhất Bác ôm Vương Tiêu càng chặt, nhóc con thần bí ngó xung quanh, như sợ bị người khác nhìn thấy.

Từ trong túi quần lôi ra một thứ gì đó, nắm trong lòng bàn tay, thành kính đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác.

Bàn tay nhỏ xíu vừa xoè ra, trong lòng bàn tay là một con sâu màu đen thể tích không nhỏ, trên đầu mọc hai cọng râu dài, còn có tám cái chân.

"Tiêu Chiến! ! ! ! !" Vương Nhất Bác căn bản không kịp định hình trong nháy mắt nhảy ra xa hai mét.

Trong nhà bếp Tiêu Chiến một bước dài lao ra, đem Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực, nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vương Tiêu chớp chớp mắt không hiểu, nhìn papa Nhất Bác đang run lẩy bẩy trốn trong ngực của daddy.

Tiêu Chiến lúc này mới nhìn thấy con vật trong tay của Vương Tiêu.

Nhớ ngày đó tại đoàn phim, anh cũng tương tự trêu chọc Vương Nhất Bác, con côn trùng nhỏ xíu cũng có thể dọa cho Vương Nhất Bác sợ chết khiếp.

"Vương Tiêu! !" Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác, nghiêm nghị nói.

"Daddy. . ." Vương Tiêu từ bàn ăn đứng lên, một mặt vô tội nhìn Tiêu Chiến.

"Đem con sâu ném đi! Rồi mau rửa tay!"

"Dạ. . ." Vương Tiêu cuối cùng còn lo lắng nhìn thoáng qua papa của em, sau đó mới đi ra khỏi phòng.

"Tốt rồi. . ." Tiêu Chiến xoa tóc mềm của cậu.

"Má ơi, Tiêu Chiến, lúc vừa nhìn thấy con sâu ngay bên mặt, tay chân em đều bị doạ mềm nhũn."

"Anh bảo Vương Tiêu đem vứt rồi, em làm anh sợ muốn chết."

Vương Tiêu lúc này lo lắng đi vào.

Áy náy nhìn nhìn Vương Nhất Bác.

Nhìn em như vậy. . . Vương Nhất Bác cũng không đành lòng tức giận.

Cậu vươn tay ra.

Vương Tiêu nhảy một cái liền chui vào trong ngực của Vương Nhất Bác.

"Không cho phép đi bắt côn trùng nữa nghe không?" Tiêu Chiến ở bên cạnh bổ sung.

"Dạ. . ." Vương Tiêu nằm trong ngực Vương Nhất Bác gật gật đầu.

———————————-

Ngày thứ nhất

Phỏng vấn.

Tiêu Chiến: Nếu hỏi Vương Tiêu cùng Nhất Bác ai quan trọng hơn? Vấn đề này. . . Tựa như các người hỏi Vương Nhất Bác, tôi cùng với motor cái nào quan trọng hơn. Tôi cả hai đều muốn. 

Vương Nhất Bác: Nếu hỏi Tiêu Chiến cùng motor cái nào quan trọng hơn?! Cái này là kiểu câu hỏi gì vậy. . .Vậy khẳng định là Tiêu Chiến quan trọng hơn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tôi yêu thích motor.

Ngày thứ hai

"Vương Tiêu con phải nghe lời mấy chú nhân viên công tác biết không?" Tiêu Chiến không ngừng dặn dò, sau đó mới để Vương Tiêu rời đi.

Hôm nay chương trình đưa ra thử thách gia đình, các bạn nhỏ phải hoạt động riêng lẻ.

Vương Nhất Bác đứng một bên nhìn cảnh cha con ôm nhau không nỡ chia ly, như chuyện nhà ai không phải nhà cậu.

"Anh cũng quá cẩn thận đi, Vương Tiêu lớn như vậy, không cần lo lắng."

"Chương trình sau này lên sóng, chắc chắn sẽ có người nói em là cha ghẻ, tin không?" Tiêu Chiến khẩy lên chóp mũi cậu, sau đó còn hôn cái bẹp lên má.

"Hứ."

Trời gần về đêm, không gian trên núi càng tối, có thể được tiếng côn trùng kêu rôm rả.

Vương Nhất Bác có chút run rẩy co người.

"Em vì sao lại tham gia chương trình này. . . Đáng sợ quá." Cậu vụng trộm túm lấy tay áo của Tiêu Chiến, nhỏ giọng chửi bậy một câu.

"Không sao không sao, anh xem chừng côn trùng giúp em." Tiêu Chiến từ phía sau ôm lấy Vương Nhất Bác, tay còn không thành thật trườn vào bên trong áo, xoa xoa thịt mềm nơi eo nhỏ.

"Không biết chừng nào mới xong." Vương Nhất Bác thở dài.

Phó đạo diễn từ xa chạy tới, có vẻ vô cùng khẩn trương.

"Đạo diễn, anh không phải là đang đi theo các bạn nhỏ sao? Sao lại qua đây?" Cậu đưa tay nhận lấy khăn lông từ tay Tiêu Chiến, ngơ ngác hỏi.

Phó đạo diễn vội vã biểu đạt gì đó, sắc mặt của đạo diễn lập tức trở nên nghiêm trọng.

"Vương Tiêu, bị lạc khỏi đội ngũ, chúng tôi. . ."

Câu nói kế tiếp Vương Nhất Bác căn bản không nghe thấy. Cậu đẩy Tiêu Chiến ra, liền hướng về phía phó đạo diễn chạy tới.

Tiêu Chiến lập tức kêu tên cậu, nhưng dường như Vương Nhất Bác hoàn toàn không nghe thấy, một mực chạy đến chỗ mấy bạn nhỏ tập hợp.

Không thấy Vương Tiêu, mấy bé khác vẫn còn ở một bên khóc thút thít.

Vương Nhất Bác quay qua quay lại, nhìn về phía hai lão sư ban ngày quay phim cho Vương Tiêu.

Cậu tức giận nắm chặt cổ áo một người.

"Vương Tiêu đâu??? Lạc mất ở đâu?"

Tiêu Chiến lúc này cũng chạy tới, kéo Vương Nhất Bác ra, nhưng sắc mặt cũng rất khó nhìn.

"Vương Tiêu lạc ở đâu?" Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực, ánh mắt tràn đầy ác ý nhìn về phía người quay phim.

Cuối cùng chỉ biết lúc quay ở phía sau núi thì lạc mất.

Vương Nhất Bác cơ hồ như muốn chửi bậy ra miệng.

"Vương Nhất Bác! !" Tiêu Chiến vậy mà không kịp siết lấy Vương Nhất Bác, để cậu như vậy xông lên núi.

"Đèn! Đèn đâu?!" Tiêu Chiến vội vàng hướng về phía nhân viên công tác bên cạnh, đưa tay muốn lấy đèn đi núi.

"Tiêu Chiến, đội lục soát núi sắp đến rồi, đừng tự tiện vào núi ban đêm, nguy hiểm lắm." Đạo diễn lúc này chen vào.

"Câm miệng! Đèn!" Tiêu Chiến đoạt lấy cây đèn trong tay một người, sau đó chạy về phía sâu bên trong núi.

Đạo diễn không biết làm sao, khoát khoát tay, kêu người đuổi theo.

"Vương Tiêu! !" Vương Nhất Bác kêu lên. Cậu sợ tối, lại sợ ma, nhưng mà bây giờ căn bản cậu không còn tâm trí để lo, đầu óc cậu rối bời, một mình tiến vào trong núi.

"Vương Nhất Bác? !" Tiêu Chiến ở phía sau kêu Vương Nhất Bác, anh biết Vương Nhất Bác sợ tối. Cậu một mình bỏ lên núi, chỉ sợ còn chưa tìm được Vương Tiêu, Vương Nhất Bác lại xảy ra chuyện.

Tìm thật lâu, Vương Nhất Bác càng lúc càng gấp gáp.

Cậu đứng tại chỗ, đưa mắt quan sát chung quanh một chút, cố gắng ổn định lại tâm trạng.

"Vương Tiêu. . . Vương Tiêu. . . Papa ở đây, con ở đâu. . . Lên tiếng cho papa biết đi. . ."

Vương Nhất Bác siết chặt tay.

"Papa. . . Papa. . ." Đâu đó, có một giọng nói yếu ớt vang lên.

Dường như không thể phân biệt được có phải là Vương Tiêu hay không.

Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

Vương Nhất Bác thấy tim mình loạn nhịp, cậu hướng về phía âm thanh vừa kêu lên chạy tới.

Cậu chạy thật lâu.

Đến nơi lại không thấy gì.

Nhưng Vương Nhất Bác kiên định, chắc chắn là chỗ này.

"Vương Tiêu! !" Vương Nhất Bác ngừng chân, hô to lần nữa, sau đó im lặng chờ đáp lại.

"Papa. . ."

Thật là Vương Tiêu!

Vương Nhất Bác mở đèn pin điện thoại, hướng về phía sườn dốc phía dưới.

Phía dưới Vương Tiêu khuôn mặt sợ hãi, sườn dốc không phải rất cao, nhưng cũng không tính là thấp.

Chí ít đối với đứa bé như Vương Tiêu tuyệt đối không thể tự mình leo lên.

"Đừng sợ, đừng động đậy, đợi papa một chút." Vương Nhất Bác lấy điện thoại soi xung quanh. Sau đó, hướng Vương Tiêu nhích người qua một tí, Vương Nhất Bác liền đỡ sườn dốc bên cạnh nhảy xuống.

Vương Tiêu lập tức ôm chầm lấy Vương Nhất Bác.

Cậu gác cằm lên cái đầu nhỏ rối bù, tâm trạng cả một buổi tối nơm nớp lo sợ rốt cuộc cũng rơi xuống.

"Con hù chết papa rồi, tiểu tử thúi!" Vương Nhất Bác không biết là do sợ hãi hay là do kích động, vậy mà khóc.

"Vương Nhất Bác! !" Giọng nói của Tiêu Chiến truyền đến.

Vương Nhất Bác gọi to tên anh.

Người của đoàn phim cũng nhanh chóng có mặt, hợp sức đem Vương Tiêu cùng Vương Nhất Bác kéo lên. Dù đã được cứu, Vương Nhất Bác vẫn ôm Vương Tiêu không buông, hơn nữa còn không cho máy quay quay tới Vương Tiêu dù chỉ là chút xíu.

"Vương Tiêu thế nào?" Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác.

Cậu im lặng không nói lời nào, chỉ có ôm chặt bé con trong ngực, không thèm để ý tới ai.

"Em đang phát run, đưa Vương Tiêu cho anh bế đi." Tiêu Chiến nhẹ giọng.

Vương Nhất Bác quay đầu, nhìn về phía Tiêu Chiến, ngẩn người trong chốc lát.

Sau đó mới đem Vương Tiêu đưa qua cho Tiêu Chiến.

Một đứa bé nhỏ xíu trải qua những thứ này, đã sớm kiệt sức, nằm trong ngực Vương Nhất Bác ngủ thật say.

"Em không nên xúc động như vậy, Vương Tiêu không có việc gì, vạn nhất em cũng lạc mất thì phải làm sao?" Tiêu Chiến nhíu mày.

Lúc này nhắc tới, vô số khẩn trương, sợ hãi lại lần nữa xông lên trong lòng Vương Nhất Bác.

"Ưm. . ." Cậu bắt đầu thấy khó chịu, bụng dưới quặn lên từng cơn. Vương Nhất Bác vội vàng chạy về phía ven đường, bắt đầu nôn mửa.

"Nhất Bác! !" Tiêu Chiến đem Vương Tiêu đưa cho nhân viên công tác bên cạnh, lo lắng chạy đến bên Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nôn thốc nôn tháo hết nửa ngày, đầu óc trống rỗng.

". . ." Tiêu Chiến sửng sốt một chút, sau lại mừng rỡ như điên. "Không phải anh nghĩ nhiều rồi chứ?"

". . ." Vương Nhất Bác cũng sửng sốt, sau đó triệt để ngây người. "Không phải. . . Em nghĩ. . ."

.....................

Trợ lý theo yêu cầu của Vương Nhất Bác, mua đủ loại que thử thai các kiểu, từ hiện đại đến đơn giản.

"Em điên rồi! ! !" Vương Nhất Bác đem cái que thử thai hai vạch cuối cùng ném vào thùng rác.

Tiêu Chiến thì cầm lấy cái que thử thai hai vạch đầu tiên ngồi cười ngây ngô.

"Còn muốn tiếp tục quay chương trình không?" Tiêu Chiến cười thật ngốc.

". . ." Vương Nhất Bác biểu cảm trở nên nghiêm túc, "Không muốn, em sợ Vương Tiêu lại xảy ra chuyện."

"Vậy chúng ta về nhà! Về dưỡng thai! ! !" Tiêu Chiến mừng phát điên đem Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực, xoay một vòng.

——— 9 tháng sau ———

Trong hành lang bệnh viện, một thân ảnh nhỏ nhỏ nhảy nhót tưng bừng Vương Tiêu, một người đi qua đi lại Tiêu lão gia, còn một người mặt mày nghiêm trọng tay siết chặt thành quyền Tiêu Chiến.

"Daddy, daddy! Sẽ là một tiểu muội muội sao?" Vương Tiêu không chịu ngồi yên, không ngừng hỏi.

Tiêu Chiến khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, không muốn quan tâm cái thằng bé líu ríu bên người.

"Ông nội ông nội! Sẽ là một tiểu muội muội sao?"

"Lại đây, Vương Tiêu." Cha Tiêu đem Vương Tiêu ôm vào trong lòng, cũng không lên tiếng, khẩn trương nhìn về phía phòng phẫu thuật.

Bên trong truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Tiêu Chiến giống như rốt cuộc có thể lấy lại được linh hồn nhỏ bé, một bước đi đến trước cửa phòng giải phẫu.

Không lâu sau, Vương Nhất Bác được đưa tới phòng chăm sóc bình thường.

Cậu vừa mở mắt, liền nhìn thấy Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác lúc này không còn chút điểm nào xinh đẹp loá mắt như ngày thường.

Bờ môi tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi, mí mắt híp lại không mở nổi.

Chứng kiến cảnh tâm can bảo bối của bản thân, vì cố gắng cho mình một đứa con, mà dường như một chân bước vào quỷ môn quan cũng đã thử.

Tiêu Chiến thấy lòng đau không tả nổi, cứ thế rơi nước mắt.

Anh nắm lấy bàn tay yếu ớt của Vương Nhất Bác đặt lên mặt mình.

"Nhất Bác, em có biết em tuyệt vời lắm không." Tiêu Chiến từ trong túi áo, lấy nhẫn cưới ra, đeo lại vào ngón áp út cho Vương Nhất Bác, sau đó thành kính hôn lên đó, rất lâu không muốn tách rời.

"Không sinh, không sinh nữa, đau chết mất." Những lời này là Tiêu Chiến bên cạnh vừa khóc vừa nói.

"Ha. . ." Vương Nhất Bác nhắm mắt lại không nhịn được bật cười, "Anh là Alpha, không hiểu sao lại thích khóc thế. . ."

"Vậy em là Omega! Ngược lại không chịu khóc một chút" Tiêu Chiến cầm chặt tay Vương Nhất Bác.

"Bé con. . . Thế nào???" Vương Nhất Bác lên tiếng, thanh âm vô cùng mệt mỏi.

"Em quá tuyệt. . . Cám ơn em Nhất Bác. . ." Tiêu Chiến chỉ có thể nói câu này.

"Em hỏi anh. . . Bé con?" Vương Nhất Bác lại hỏi.

"Em quá tuyệt vời Nhất Bác!"

". . . Không phải chứ. . . Thật là bé gái" Vương Nhất Bác toét miệng bật cười.

Nam A cùng nam O. . . Thật có thể?

"Đúng, đúng, cha anh còn đang kích động không nói nên lời." Tiêu Chiến cười cười nhưng mí mắt vẫn còn ướt.

". . ." Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, đem cái đầu nặng nề tựa vào gối, cười thật tươi, "Không hổ là mình."

Sau đó với tay nắm chặt tay Tiêu Chiến.

——— Tiệm chụp hình gia đình ———

"Tới tới tới, ca ca có thể nắm tay em gái. Ấy! Đúng! Duy trì như thế. Papa đâu?! Như thế nào không có papa?!"

"Papa ở chỗ này! !" Tiêu Chiến cười hướng nhiếp ảnh gia vẫy vẫy tay.

Một bên Vương Nhất Bác mặt mày nhăn nhó, cầm trên tay cài tóc hình tai thỏ.

"Em nhất định phải đeo cái này sao? !"

"Mọi người đều đang đợi em, Nhất Bác." Tiêu Chiến vừa cười vừa nói.

"Em nhất định phải đeo cái này sao? ! !"

"Em nhìn xem, anh còn phải đeo cài tóc hình tai mèo còn gì? Đi đi!" Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác đi về phía chụp ảnh.

"Đến, 3.2. 1, Thỏ papa cười ngọt một chút a?"

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro