96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Khả Manh không hiểu nhiều về việc hành chính quản trị của công ty, cũng không biết trước đây cố chủ tịch Tiêu tìm nhà đầu tư nào, ký hợp đồng gì, hay có thỏa thuận ra sao. Cô thậm chí không biết người cha nuôi của Tiêu Chiến chi ra bao nhiêu tiền và vào lúc nào.

Đương nhiên thân thích của cô lại càng không biết.

Đối với những chuyện trong nhà họ Tiêu này, người khác cũng không muốn xen vào, Tiêu Viễn đành phải ở lại, vừa định giải thích với mọi người thì thư ký đến thúc giục.

Thư ký nói: "Tiêu tổng, trước 12 giờ trưa nay anh cần gửi bản kế hoạch thương mại cho bên đầu tư Dương Nguyên."

Tiêu em liếc nhìn đồng hồ, quay đầu thấy Tiêu Chiến đã đi rồi, hỏi thư ký: "Anh tôi đâu rồi?"

Thư ký đáp: "Chắc là trong phòng chủ tịch."

Tiêu Viễn gật đầu, định lên đó tìm người nhưng lại thấy thời gian không kịp nữa. Đành phải về văn phòng của mình trước để gửi bản kế hoạch cho phía nhà đầu tư.

Phần kế hoạch này sách là công sức mấy ngày nay của hắn, tuy rằng nhà đầu tư Dương Nguyên ngoài miệng vẫn tỏ ra vô cùng tích cực, nhưng hợp tác chính thức vẫn chưa bắt đầu, Tiêu Viễn vẫn phải hết sức cẩn thận, hy vọng có thể lấy được khoản cấp vốn nhiều nhất.

Trước khi gửi bản kế hoạch đi hắn còn kiểm tra lại một lần từ đầu đến cuối, phần trên là mô hình dự tính tài vụ của công ty do hắn lập ra, tính toán trực quan rõ ràng về số liệu hoàn vốn đầu tư và IRR(1) của Truyền thông Thiên Di, đây cũng là số liệu mà nhóm cổ đông quan tâm nhất, theo lí cần phải nhờ người chuyên nghiệp lập ra, thế nhưng Tiêu Viễn cuối cùng quyết định tự mình ra trận.

Hắn nhớ tới ước nguyện ban đầu mà cha hắn muốn hắn học đầu tư. Truyền thông Thiên Di nếu muốn dựa vào việc lên sàn chứng khoán, vay vốn tài chính là con đường nhất định phải trải qua, nhưng mà đối với doanh nghiệp, nhà đầu tư là nhân vật phức tạp không thể rời bỏ nhưng cũng không thể dựa dẫm, chỉ hơi bất cẩn một chút, doanh nghiệp sẽ nhận cái kết thảm bại.

Cố chủ tịch Tiêu gần như từ ngày bắt đầu đổ bệnh là đã liên tục lót đường cho Tiêu Viễn, hy vọng có thể nhìn thấy con trai mình phát triển công ty rực rỡ hơn nữa, tiếc rằng dã tâm lớn nhưng mệnh thọ lại ngắn, cầm cự bấy lâu nhưng vẫn không thể đợi đến ngày đó.

Tiêu Viễn nghĩ tới đây lại thấy nhói lòng, nhìn lại bản kế hoạch một lần nữa, cảm giác được an ủi và đắc ý hơn chút, dù sao so với Tiêu Chiến, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là ở đây. Được cha yêu thương, hắn cũng không hẳn là khiến ông thất vọng.

Tiêu Viễn ấn gửi đi, ngồi đung đưa trên ghế da một lúc, rồi mới sang phòng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đang ngồi trên sô pha trong phòng làm việc, lật xem báo trong tay, đang đọc trang giải trí, trên đó là tin tức về show "Nhóm nhạc nam mạnh nhất".

Nhân viên kỹ thuật đang bận rộn xóa bỏ những văn kiện công ty trên laptop của anh, trợ lý bên phòng hành chính cũng đang sắp xếp tư liệu, bỏ những phần chưa xử lý vào máy hủy giấy - Tiêu Chiến nếu từ chức, những thứ này đều không thể mang đi. Chỉ là mọi chuyện nhìn như đơn giản, nhưng bắt tay vào làm lại khá tốn thời gian.


Tiêu em nhìn chồng giấy tờ dày cộp, cũng hơi kinh ngạc: "Sao nhiều đồ vậy?"

Trợ lý hành chính giật mình, đang định cúi đầu xem lại thì nghe Tiêu Chiến nói:"Phần dán nhãn màu hồng trên cùng là phân tích lợi nhuận và phương án đầu tư của'Lạc hướng', đều là chút bản nháp mà thôi, anh lười bỏ đi, thế là cứ vứt đó."

Chuyện đầu tư cho 'Lạc hướng' đã có từ khá lâu rồi, Tiêu em có chút ngạc nhiên,đi tới lật vài trang, quả nhiên trên mỗi trang giấy đều chỉ viết vài câu rất ngắn,câu chữ con số cũng không hoàn chỉnh, như là tùy tay viết ra. Hắn rút trangcuối cùng, thế mà lại thấy trên đó viết mấy chữ lớn "Cấp ưu tiên".

Tiêu em giật mình trong lòng, những đối tác được nhóm vào cấp ưu tiên thuộc vềđầu tư bảo hiểm, yêu cầu là bảo đảm tiền vốn, gánh chịu nguy hiểm thấp hơn,đương nhiên tỷ lệ hồi vốn cũng rất thấp. Nhưng ngày đó Thiên Di mở cuộc họp,quyết định cuối cùng là lựa chọn "đối tác cấp thấp" - tức là đối mặt với nguyhiểm lớn nhất, nếu như thành công, cũng có thể thu được khoản lợi càng lớnhơn.

Năm nay "Lạc hướng" thất thu phòng vé, Thiên Di quả thực phải bồi thường khôngít tiền.

Hắn đã không nhớ rõ tình huống trong cuộc họp ngày hôm đó, giờ không nhịn đượchỏi: "Hồi đó anh không coi trọng 'Lạc hướng'??"

Tiêu Chiến nhẹ lắc đầu, đặt tờ báo xuống: "Không phải không coi trọng, chỉ làmuốn thận trọng hơn mà thôi." Anh nói xong vỗ chỗ bên cạnh, "Chú ngồi đây."

Tiêu em đặt giấy tờ xuống, qua ngồi ở bên cạnh anh.

Tiêu Chiến nhìn hắn một cái thật lâu, đầu tiên là cười nói: "Sau này phòng làmviệc này sẽ là của chú, dù chú nhỏ tuổi hơn anh, nhưng làm việc có quyết đoánhơn, dứt khoát hơn, có tầm nhìn xa trông rộng."

Tiêu em cũng cười: "Đâu có, em vẫn muốn anh ở lại, hai anh em mình đồng lòng mớilàm nên chuyện."

"Nói thì vậy, nhưng trong công ty họ hàng quá nhiều, anh với bọn họ lại khônghòa hợp. Mấy năm qua chú ở giữa phải chịu khó xử, trong lòng anh cũng lấn cấn."Tiêu Chiến nói tiếp, "Huống chi đàn ông ai cũng muốn gây dựng nên sự nghiệp củariêng mình, năng lực của chú bây giờ vững vàng rồi, hoàn toàn có thể tự mình đảmnhiệm."

Chức vụ của Tiêu Chiến và Tiêu em có chút trùng lặp, từ trước đến nay mọingười đều xưng hô là Đại Tiêu tổng Tiểu Tiêu tổng, hoặc là chủ tịch và phó chủtịch. Sau khi Tiêu Chiến đưa đơn từ chức, xưng hô của Tiêu em lập tức không cònchữ "Tiểu" hay "Phó" nữa, mấy ngày nay, trong lòng hắn cũng sinh ra cảm giácvui thích vì được một mình nắm lấy quyền lực lớn.

Tiêu em không muốn biểu hiện quá rõ ràng, chỉ cúi đầu cười.

Tiêu Chiến lại nói: "Nhưng mà anh muốn nhắc nhở chú một câu."

Tiêu em vội hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Tham nhiều, nhưng không thể liều lĩnh." Tiêu Chiến nhìn hắn, nghiêm túc nói,"Sau này anh chỉ chiếm một ghế trong ban giám đốc, cho dù là quyết sách gì, taanh đều sẽ theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số. Sẽ không đưa ra bất kỳ đềxuất nào nữa, nếu như chú đưa ra quyết định trọng đại, tốt nhất cũng nên hỏiqua các thành viên khác trong ban giám đốc."

Tiêu em nghe anh nhắc nhở nhiều lần có chút chán ngấy, gật đầu: "Được rồi, embiết anh muốn vô sự nhàn thân, dù có chuyện gì thì em cũng sẽ không tìm đếnlàm phiền anh đâu."

Tiêu Chiến cười đáp: "Như vậy là tốt rồi." Anh nói xong, dường như có ý sâu xanói thêm, "Huống chi trong một số thời khắc, lập trường của chúng ta không đồngnhất. Sau này phát triển ra sao, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của chính mình."

Tiêu em cho là anh đang nói tới chuyện trong công ty nhỏ bên kia, bất đắc dĩnói: "Không phải trước đó đã nói rõ rồi sao, phim điện ảnh của bên anh pháthành có thể tìm bên này mà? Chuyện này đâu cần tránh mặt phải không." Nói xonglại chờ, thấy Tiêu Chiến vẫn kiên trì với ý kiến của mình, đành phải nói lại,"Thôi được rồi, cứ theo ý anh."

Không lâu xong giấy tờ đã xử lý xong, trợ lý bưng một thùng giấy vụn chậm rãi đira ngoài đổ đi.

Tiêu Chiến đứng dậy chào, lại nghe Tiêu em hỏi: "Anh, chuyện cấp vốn lần này...Anh nói sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Tiêu Chiến đứng lại, quay đầu nhìn hắn.

Tiêu em xoa tay cười, vẻ hưng phấn xen cả lo lắng không che giấu nổi: "Chuyện lầnnày thật sự là quá thuận lợi. Vốn dĩ khi hạng mục của Ngô lão bỗng bị tạm dừng,em còn tưởng rằng quả này mình tiêu đời rồi, công ty bỏ ra không ít tiền vào đómà. Nào ngờ cuối đường lại gặp lối rẽ. Nếu như lần này chuyện cấp vốn diễn rathuận lợi, công ty mình sẽ không còn như trước nữa." Hắn nói xong lại hỏi,"Anh, anh có ý kiến gì không? Chuyện này anh vẫn chưa từng bày tỏ quan điểm."

Tiêu Chiến nhìn hắn, rũ mắt ngẫm nghĩ một lúc, lại nói: "Thực ra cho dù anh cóý kiến thế nào, cuối cùng chắc chắn sẽ vẫn nghe theo ý của chú."

Hai người ngầm thừa nhận chuyện này, Tiêu em chỉ cười, gật đầu đầy cảm động vớianh mình.

Khi trợ lý ôm thùng giấy đi ngang qua người hắn, khóe mắt Tiêu em thoáng nhìnqua, rồi bỗng mơ hồ cảm thấy hơi bất an.

Nhưng mà chút bất an này nhanh chóng bị cảm giác hưng phấn như quan mới nhậm chứcthay thế.

Buổi chiều thư ký dọn dẹp sạch sẽ văn phòng chủ tịch một lần nữa, dọn sạch hoàntoàn mọi thứ. Những thứ như vật trang trí hay sách bút đều được bố trí lại theosở thích và yêu cầu của tân chủ tịch, ghế dựa của sếp cũng đổi cái mới, thảm trảinền cũng thuê người làm lại theo màu sắc hắn thích, ngoài ra giá đựng sách báovà ấm trà sô pha cũ mà Tiêu Chiến từng dùng cũng đều được dọn đi.

Không khí trong toàn công ty cũng khác hẳn, cuộc chiến quyền lợi này qua miệngmọi người, Tiêu Chiến trở thành người thất bại duy nhất. Hiện giờ giám đốcVương cùng Tiêu em đồng lòng hiếm thấy, bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch vay vốn,lại nghe nói nhà đầu tư Dương Nguyên sắp tới sẽ đến công ty gặp mặt các vị cấpcao. Những phòng ban khác cũng bị ảnh hưởng, trở nên chủ động tích cực từ trướcđến nay chưa từng có.

Mỗi ngày đến công ty, Vương Nhất Bác đều có thể nghe thấy những tin tức nóng hổi,các đồng nghiệp hiển nhiên ôm ấp mong đợi rất lớn về việc công ty lên sàn chứngkhoán, lại ngầm tính toán nếu như nội bộ thuận mua, mình có thể kiếm lời baonhiêu tiền.

Lại qua thêm mấy ngày, lãnh đạo cấp trên thông báo tổ chức cuộc họp, Vương NhấtBác vẫn tham gia như thường, lại bất ngờ biết được mình và Dương Tuyết đều nằmtrong danh sách đề cử cho chức phó giám đốc.

Trong buổi họp y vẫn tỉnh rụi, nhưng đến buổi trưa lại lập tức gửi đơn từ chứccho Dương Tuyết.

Cô đương nhiên tỏ ra hết sức kinh ngạc, tuy rằng mừng thầm trong lòng mình bớtđược một đối thủ cạnh tranh, nhưng không thể không làm bộ làm tịch bên ngoài, gọiVương Nhất Bác tới phòng làm việc.

Hai người mỉm cười nắm tay, đều vô cùng khách khí.

Vẫn là Dương Tuyết mở miệng trước, hỏi y: "Công ty đặt kỳ vọng rất nhiều vào cậu,đang định đề bạt cậu cho chức phó giám đốc, sao cậu lại đột nhiên từ chức chứ?"

Vương Nhất Bác cười đáp: "Chỉ là đưa danh sách đề cử mà thôi, cho dù là lý lịchhay năng lực tôi đều kém xa Dương tổng, cho nên lần này cũng chỉ là làm nền màthôi."

Dương Tuyết nghe mà vui trong lòng, cũng không phải thật tâm khuyên y, hỏi tiếp:"Vậy cậu có tính toán gì về sau không?"

Vương Nhất Bác hơi thở dài: "Chuyện này đang muốn nhờ Dương tổng đây, TưởngSoái đã có công ty sắp xếp, về sau tôi không phải lo cho cậu ta, chỉ có TuyếtOánh..." Y ngập ngừng rồi nói thẳng, "Trước đây tôi phân cô ấy qua đây từ chỗ chịTôn, có lẽ chị ấy sẽ khó tránh khỏi hậm hực. Tuyết Oánh lại đang trong thời kỳphát triển rực rỡ, công việc cũng được sắp xếp đến tháng sáu sang năm, cho nênnếu như có thể, kính nhờ chị Dương có thể đón cô ấy về đây và quan tâm tới cô ấynhiều hơn."

Dương Tuyết thoải mái gật đầu: "Vừa hay dưới tay tôi không có nghệ sĩ nữ, nămnay sức hút của Tuyết Oánh khá cao, cũng là một tài năng đáng được bồi dưỡng,không thành vấn đề." Cô nói xong lại do dự, "Thế nhưng còn La Bác..."

Vương Nhất Bác nói: "Bước đầu của La Bác bây giờ có chút phiền phức. Tôi muốn dẫnanh ấy đi, nhưng vẫn chưa hỏi ý kiến của anh ấy."

"Anh ta nhất định rất vui lòng, nghệ sĩ nam trong công ty quá nhiều, nếu nhưanh ta ở lại, sẽ khó mà có không gian lớn để tồn tại." Dương Tuyết nói đến đây,lại nghĩ về sau sợ là sẽ ít cơ hội gặp mặt, cũng không nhịn được hơi xúc động,vỗ cánh tay y, cười nói, "Vương Nhất Bác, cậu là một người có tài, cũng là ngườitốt."

Sau đó ngừng một lát rồi mới nói tiếp, "Trước đây tôi giap thiệp với rất nhiềungười, người có thể vừa gặp đã cãi nhau với tôi một trận mà còn không bị thiệtthòi, cũng chỉ có mình cậu."

Nói xong hai người đều cười ha ha.

Vương Nhất Bác buổi chiều liền gọi điện lần lượt cho Tuyết Oánh và La Bác thôngbáo. Hai người đều nói chuyện rất thuận lợi, khiến Vương Nhất Bác bất ngờ chínhlà La Bác không do dự chút nào, thậm chí không hỏi y có công ty nào khác haychưa.

Đơn từ chức còn cần hai ngày để phê duyệt, y bàn giao xong xuôi, lại trả chiếcxe thể thao màu cam cho công ty. Cuối cùng không còn việc nữa thế là suốt mấyngày cứ theo sát Tiêu Chiến.

Ngày diễn ra chung kết "Nhóm nhạc nam mạnh nhất", Vương Nhất Bác lái một chiếcxe thể thao đa dụng, cùng Tiêu Chiến đến xem chung kết.

Hai người vô cùng khiêm tốn đội mũ lưỡi trai, chen lẫn trong đám người đứngxem. Fan hâm mộ xung quanh còn tưởng hai người là fan nam, dồn dập hỏi xem ngườihọ yêu thích là ai. Tiêu Chiến không chịu được mấy cô gái cứ ồn ào truy hỏi, lạihơi chút ngại ngùng, liền kéo mũ thấp xuống tận mũi, che kín cả khuôn mặt. VươngNhất Bác cười trò chuyện cùng mọi người, khen tất cả các thí sinh một lượt.

Có một cô gái khoảng ngoài 30 cười đưa cho y một chiếc quạt cổ vũ của fan, rồithẹn thùng nói: "Anh đẹp trai ơi có thể giúp tôi giơ quạt lên cổ vũ được không?Anh cao như thế, cậu bé nhà tôi sẽ dễ dàng thấy hơn."

Vương Nhất Bác cười gật đầu, tò mò hỏi: "Bảng đèn sáng trong tay cô là cái gì?"

Cô gái kia vội đáp: "Là bảng đèn led, cái này khá nặng."

Xung quảng chỉ có hai người là đàn ông, Vương Nhất Bác liền xung phong nhận việc,"Để tôi giơ giúp cô cái này cho."

Cô gái fan hâm mộ rất mừng, Vương Nhất Bác nhận lấy rồi nhìn, hình trên bảnghình vuông thế mà lại là một chữ "Soái".

Ra là fan của Tưởng Soái.

Y đang cầm nghiên cứu, Tiêu Chiến bên cạnh bỗng thò tay ra đoạt lấy, còn xoay mặtchữ "Soái" vào trong.

Vương Nhất Bác: "..."

Fan của Tưởng Soái quay đầu lại nhìn chằm chằm khó hiểu, Vương Nhất Bác vội giảithích, "Anh ấy chân dài hơn, giơ lên càng cao."

Fan không chút nghi ngờ y, chắp tay cảm ơn hai người.

Đến khi mọi người quay đi, Vương Nhất Bác mới lôi kéo Tiêu Chiến đè giọng hỏi:"Anh làm gì thế, tâm huyết của fan người ta, vật này đắt lắm đấy."

"Đắt đến đâu?" Tiêu Chiến rất tức giận, hất mũ lên trừng y, "Em mà dám giơ lên,bản tổng tài sẽ đập tiền để mua lại toàn bộ bảng đèn Soái Soái trong hội trườngnày."

"..." Vương Nhất Bác nháy mắt mấy cái, vô tình bóc mẽ anh, "Anh đã hông còn là tổngtài nữa."

Tiêu Chiến: "... Anh đây còn có một công ty nhỏ."

"Nhỏ bé không xứng có nhân quyền, " Vương Nhất Bác cố ý nói, "Anh mau đưa choem, anh mà không đưa chút nữa em sẽ hét lên đấy. Soái Soái Soái Soái tôi yêu cậu,giống như chuột yêu gạo..."

"!!" Tiêu Chiến càng tức giận hơn, thấy Vương Nhất Bác hung hăng, lại sợ y hôthật, chỉ đành cười lạnh nhét trả lại bảng đèn cho y.

Vương Nhất Bác ha ha ha cười anh, thừa dịp mọi người không chú ý, cố ý chu miệng"moah" một cái. Nhưng mà y vừa ôm bảng đèn vào lòng thì nghe thấy Tiêu Chiến chỉnhmũ cho thẳng, quay đầu lại nói với người xung quanh: "Các cô gái xinh đẹp có bảngđèn của Triệu Dương không?"

Vương Nhất Bác: "??"

Bên cạnh lập tức có người hô lên: "Em có, anh đẹp trai ơi anh có thể giơ lêngiúp không? Anh cũng là 'Mặt trời nhỏ' sao?"

Tiêu Chiến nói: "Tôi vốn là một thành viên thuộc Bạch Đàn, vô cùng vô cùng yêuthích Vưu Gia, nhưng bây giờ lại thích Triệu Dương rồi!" (Bạch Đàn là tên FC củaVưu Gia)

Vương Nhất Bác: "!!!" Vô cùng cái đầu anh!

Y quay đầu sang nhìn đám fan kia, nào ngờ các cô chẳng chút để ý, cười đưa bảngđèn chữ "Dương" tới, còn truyền đạt: "Em cũng thế, giống nhau rồi! Em thích cảhai người!"

Tiêu Chiến cũng cười đáp lại, nhận lấy bảng đèn, cố tình đụng vào vai Vương NhấtBác một cái, hừ nói: "Đúng thế! Tôi cũng đều thích." Lại nhỏ giọng nói, "Coinhư đang giơ của Vưu Gia."

Vương Nhất Bác: "..."

Hai người đứng đó đối lập trong âm thầm, ai cũng không thèm để ý đến ai.

Sau một lát các huấn luyện viên dẫn theo các thí sinh lên sân khấu, xung quanhđột nhiên vang lên những tiếng hò hét chói tai, tiếng hô xung thẳng vào màngtai gần như khiến người ta choáng váng hoa mắt, không phân biệt được Nam Bắc.

Trong hỗn loạn không biết ai nói trước tiên: "Có đổi không?"

Người kia tức giận "Hừ" một tiếng, cũng trả lời rất nhanh: "Đổi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro