DƯ QUÝ - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa vào ký ức lần trước, Tiêu Chiến dò dẫm đường đi, sau khi tan học lập tức đến nhà Vương Nhất Bác.

Bảng số nhà rỉ sét trước cửa lại lật ngã, chỉ có điều đã có kinh nghiệm lần trước, Tiêu Chiến dễ như trở bàn tay phân biệt được, trước mắt chính là nhà của Vương Nhất Bác.

Bảng số nhà đảo ngược bị gió lay động, rơi xuống một khối vết gỉ nhỏ, tựa như ngày hôm ấy đang tái hiện.

Lúc đó, anh còn chưa quen biết Vương Nhất Bác, bây giờ lại có thể quen thân đến mức chủ động tới tìm.

Lòng bàn tay không hề rời đi bảng số nhà rỉ sét, Tiêu Chiến nghĩ, khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh nên nói cái gì cho phải đây?

Vương Nhất Bác hai ngày không đi học, nhưng trong lớp cũng không có chuyện gì mới mẻ.

Bàn trên vẫn giống như trước, bắt được cơ hội liền tìm Tiêu Chiến hỏi đề, thỉnh thoảng có bạn học nữ tới, hỏi Vương Nhất Bác đâu rồi, nam sinh chơi bóng cùng Vương Nhất Bác cũng tới hỏi, bọn họ đều tới hỏi Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể hàm hồ nói nhà Vương Nhất Bác gần đây có chuyện.

Chuyện mới mẻ. . . Cũng có một cái, ủy viên thể dục ban 9 đã từng bắt chuyện với Tiêu Chiến có ghé qua lớp họ một lần, hình như là đưa quà gì đó cho bạn học ngồi phía trước Vương Nhất Bác, bạn học kia tên là  Trần Thần, cực kỳ không nể mặt cậu ta, sau khi từ chối mãi không có kết quả, lại nói mình thích kiểu người như Vương Nhất Bác hơn, chọc cho bạn học trong lớp không hẹn mà cùng reo hò náo nhiệt. Tiêu Chiến vốn không muốn để ý những chuyện bát quái này, thế nhưng trận đào hoa tràn lan này lại nhiễm lên trên người Vương Nhất Bác, cho nên Vương Nhất Bác cũng nên có quyền được biết rõ tình hình.

Có lẽ đây là chuyện mà Tiêu Chiến có thể nói với Vương Nhất Bác, cũng có thể coi như đây là lý do mà anh đến tìm cậu?

Giữa lúc ngẩn ngơ, lòng bàn tay bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhói.

Trên bảng số nhà rỉ sét có một góc nhếch lên, Tiêu Chiến không để ý, bị cắt trúng ngón tay.

Máu đỏ tươi tràn ra từ vết thương, lăn xuống, rơi dưới chân, xen lẫn vào bùn đất, sau đó biến mất không còn thấy gì nữa, cảm giác đau nhói dần lan tràn.

Anh bỗng nhiên có chút bất an.

Trong đầu Tiêu Chiến xông ra rất nhiều ý nghĩ không thể khống chế nổi.

Giây phút yên tĩnh này, cảm giác giống như khoảnh khắc trước cơn địa chấn, phần lớn động vật sẽ sớm chạy ra khỏi rừng rậm, chỉ có chim non ngây thơ đơn thuần, bản năng phát giác được nguy hiểm sắp đến, nhưng lại mờ mịt thất thố, không biết phải lẩn tránh như thế nào, chỉ có thể mở ra cánh chim yếu đuối, an tĩnh chờ đợi tuyệt vọng xảy đến.

Lúc này cũng y như là đang báo hiệu "mưa to gió lớn" sắp đến, trong yên bình trộn lẫn một chút tĩnh lặng làm lòng người hoảng sợ.

Tiêu Chiến bỗng dưng mong rằng con hẻm nhỏ này có thể ầm ĩ một chút, mong rằng anh cùng Vương Nhất Bác không phải là "chim non".

Cánh cửa nhà chợt phịch một tiếng bị đá ra.

Một người đàn ông trung niên nho nhã hiền hoà, bị Vương Nhất Bác nhỏ hơn mình mười mấy tuổi đẩy ra, mắt kính suýt nữa rơi xuống mặt đất, vội vàng dùng tay cố định lại, nhìn cực kỳ chật vật.

Tiêu Chiến chỉ ghé qua đây mới hai lần, mỗi một lần, cánh cửa này đều sẽ bị Vương Nhất Bác cực kỳ tức giận đá văng.

"Cút."

"Nhất Bác, con nghe chú Lương nói, ba con trước khi đi đã bảo chú —— "

Tiêu Chiến không nhìn thấy mặt Vương Nhất Bác, chỉ nghe được âm thanh run lẩy bẩy của cậu truyền tới, ngữ khí lại cực lạnh.

"Tôi bảo ông cút."

Tiêu Chiến không chút nghi ngờ, nếu như người đàn ông trung niên kia không đi, Vương Nhất Bác sẽ không chút do dự ra tay, ai đánh thắng ai thì Tiêu Chiến không biết, nhưng anh không muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác lại bị thương.

Thế là hơi do dự, tiến lên một bước.

Tiêu Chiến ngơ ngẩn, mới hai ngày không gặp, mà bóng người quen thuộc kia tựa như đơn bạc hơn rất nhiều, sau khi lỗ mãng lộ diện, anh lại không biết nên nói gì.

Vương Nhất Bác thấy rõ mặt anh.

"Tiêu Chiến? Sao cậu lại tới đây?"

Tiêu Chiến thành thật nói: "Tôi có chút lo lắng cho cậu —— "

Lời còn chưa dứt, Vương Nhất Bác bỗng nhiên đi tới kéo cổ áo anh, sau khi dùng hết toàn lực kéo Tiêu Chiến vào trong nhà, nặng nề đóng cánh cửa lại.

Vương Nhất Bác cực kỳ dùng sức, nhốt người đàn ông xa lạ ngoài cửa.

Cả người Tiêu Chiến cứng ngắc, không biết nên làm thế nào.

Bởi vì, Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, khóc.

Từ giây phút vừa mới nhìn thấy Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã không biết nên phản ứng làm sao mới tốt.

Chẳng trách âm thanh của Vương Nhất Bác run rẩy như vậy, đôi mắt cậu sưng đỏ, giống như là đã khóc thật lâu, sắc mặt tái nhợt hơn rất nhiều, ngón tay mới vừa rồi bị gỉ sắt quẹt chảy máu của Tiêu Chiến bỗng nhiên càng thêm đau đớn, cảm giác đau đớn kia kéo dài dai dẳng, lồng ngực truyền đến xúc cảm xa lạ, cẩn thận lý giải một phen, tựa như là đau y như ngón tay.

Anh chưa từng khóc, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy người khác bắt đầu rơi nước mắt.

Vương Nhất Bác như này, giống như là con nhím bị người ta lột đi lớp gai bén nhọn che chắn, lộ ra dáng vẻ bất lực yếu ớt, Vương Nhất Bác khóc càng lâu, Tiêu Chiến càng khó chịu, tựa như anh cũng có thể bị cảm động lây.

Nhưng anh không biết nên làm cái gì, thế là ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Dường như thời gian không còn chảy xiết, Tiêu Chiến cảm thấy nó đang chậm lại, bởi vì mỗi một phút mỗi một giây đều rất khó chống cự, bên trong không khí trầm mặc, anh phát hiện, nếu như không làm gì cả, anh sẽ càng khổ sở hơn.

"Cậu làm sao vậy?"

Tiêu Chiến nhẹ nhàng ngồi xổm xuống.

"Đừng khóc."

Tay anh lơ lửng giữa không trung, không có cách nào lau nước mắt cho Vương Nhất Bác, bởi vì người kia ngăn tay anh lại, dùng cặp mắt đáng thương, đỏ hoe giống như mắt thỏ nhìn tay anh, rồi lại nhìn anh.

"Sao tay cậu lại chảy máu?"

Âm thanh của Vương Nhất Bác sau khi khóc cực kỳ không giống bình thường, giọng thiếu niên trong trẻo trở nên khàn khàn trầm thấp.

Nơi miệng vết thương, máu lăn xuống một giọt, hợp thời hợp tình hình, Vương Nhất Bác khàn khàn liền cực giống chim sơn ca đẫm máu và nước mắt.

"Bị bảng số nhà của cậu cắt trúng."

Bọn họ là cùng một loại người, cũng xúi quẩy vào cùng một ngày.

Vương Nhất Bác đứng lên, một lát sau cầm về tăm bông cùng thuốc sát trùng.

"Tôi bôi ít thuốc cho cậu, cậu nhớ đi bệnh viện nha."

Tiêu Chiến không có sức tiếp nhận lòng tốt này, Vương Nhất Bác đang khóc, còn phải phân tâm chăm sóc anh, còn anh, ngay cả cách dỗ dành cơ bản nhất cũng không thuần thục.

Nỗi đau lúc được chữa trị, cùng nỗi đau lúc bị tổn thương, không giống nhau.

Đau lúc bị tổn thương, phá vỡ, cắt đứt một ít máu thịt, cứ theo hướng thiệt hại mà làm tới, cho người ta cảm giác không chờ mong đau đớn; mà đau lúc được chữa trị, ngắn ngủi nhu hòa, mang theo chờ đợi tốt đẹp khi được chữa lành.

"Cậu làm sao vậy?"

Tiêu Chiến nhấn mạnh nói: "Cậu đừng như vậy, tôi cực kỳ lo lắng cho cậu."

Không biết là câu nào đâm trúng tâm sự, Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn anh, đáy mắt bị nước mắt gột rửa trong veo như băng.

"Tôi không nói rõ được."

Vương Nhất Bác cúi đầu, tựa như là không muốn cho Tiêu Chiến trông thấy bộ dạng chật vật của mình, nước mắt lại dừng không được. Tiêu Chiến chưa bao giờ từng hi vọng một chủng loại nước có thể hoàn toàn biến mất như lúc này.

*Ý bạn học Tiêu là mong nước mắt biến mất giùm đi :((

"Vậy tôi có thể giúp gì cho cậu không? Cậu đừng khóc."

Vương Nhất Bác tìm một miếng băng dán cá nhân, ném cho anh.

"Tiêu Chiến."

"Ừm."

Một người gần như sụp đổ, bản thân cũng không biết lúc nào sẽ mẫn cảm chạm đến tâm sự, có lẽ là do ngữ khí của Tiêu Chiến quá mức ôn nhu dịu dàng, để cho Vương Nhất Bác có được mấy phần cảm giác an toàn.

Người từng trải qua đau khổ đều biết, lúc khó khăn thống khổ ủy khuất đồng loạt tiến đến, một mình đối phó cũng không quá khó chống cự, không sợ càng tuyệt vọng hơn, mà lại sợ ôn nhu dỗ dành.

Bởi vì lúc có người ôn ôn nhu nhu dỗ dành, người trong cuộc lại giật mình ý thức được bản thân mình đến tột cùng đang phải trải qua cái gì, ủy khuất khó chịu lại dâng lên mà ra.

Thời điểm Vương Nhất Bác có vẻ như muốn nói gì đó, Tiêu Chiến tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cậu, chính Tiêu Chiến cũng không biết là vì nguyên nhân gì, càng không biết động tác của mình là xuất phát từ phán đoán gì, chỉ là bản năng cảm thấy mình nên làm như vậy, trên thực tế, anh thật sự rất muốn cho Vương Nhất Bác một cái ôm.

Anh chưa từng ôm người khác, không thuần thục, hơi vụng về giang hai cánh tay, vòng ôm lấy người làm anh đau lòng trước mắt. Đáng tiếc, người đang đau đớn đến cực điểm, lời nói thường không cách nào tuân theo logic, Tiêu Chiến cũng thuận theo đến hoa mắt váng đầu, logic dính thành một nồi bột nhão.

"Tôi. . . Không biết phải nói thế nào."

Vương Nhất Bác muốn nói lại thôi, dáng vẻ cực kỳ xoắn xuýt, giống như một lời khó nói hết nỗi khổ tâm trong lòng.

Trong nháy mắt, Tiêu Chiến tỉnh ngộ, có lẽ là do anh cùng Vương Nhất Bác vẫn chưa thân đến mức có thể tâm sự cùng nhau, cũng chưa thân đến mức có thể kể ra bí mật của mình, cho nên cậu mới không biết phải nói thế nào.

Sự nhiệt tình quá mức đường đột, mới làm cho Vương Nhất Bác khó xử như vậy.

Thống khổ sẽ không làm cho người ta khó xử, mối quan hệ chưa thành thục mới có thể.

Trong nháy mắt, nét mặt Tiêu Chiến như đưa đám.

Nhưng Vương Nhất Bác lại nói: "Tiêu Chiến, đêm nay cậu đừng đi, được không?"

Vương Nhất Bác yếu ớt như này, có ma lực làm cho không người nào có thể cự tuyệt, lông mi run rẩy nhìn về phía anh, như chim non đáng thương bất lực.

Huống chi loại tình huống này, từ lúc ban đầu Tiêu Chiến cũng không có ý định đi.

"Tôi không muốn ở một mình, cậu ở lại với tôi đi."

Vương Nhất Bác giữ anh ở lại, bây giờ nhìn có vẻ như bọn họ rất thân thiết. Tiêu Chiến không muốn tiếp tục suy nghĩ quan hệ của anh cùng Vương Nhất Bác đã đạt tới mức độ tiêu chuẩn nào nữa, tâm phiền ý loạn, qua loa gật đầu.

Tiêu Chiến dùng điện thoại bàn trong nhà Vương Nhất Bác gọi cho cô của mình, tuỳ tiện lựa một lý do, may mà cô của anh cũng không có ý tứ muốn xen vào, không đến một phút đồng hồ, anh đã có được quyền lợi ở lại nhà Vương Nhất Bác.

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến an ủi: "Tôi đã nói với cô rồi, hôm nay sẽ ở lại cùng cậu, cậu đừng khóc."

Trong lúc bất tri bất giác, anh hình như đã vì Vương Nhất Bác mà đánh vỡ rất nhiều quy tắc bản thân luôn cố thủ. Cũng không hi vọng Vương Nhất Bác có thể chủ động tiếp lời anh, Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, đưa khăn giấy tới.

"Nếu như tôi kể cho cậu nghe chuyện nhà của tôi, cậu có thể vui lên một chút không?"

Đối với nước mắt của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã dùng hết toàn lực.

Một học sinh tốt nhìn có vẻ ôn nhu ấm áp, nhu thuận hiểu chuyện, thực ra đối với kỹ xảo dỗ dành người khác, Tiêu Chiến hoàn toàn không biết gì cả, ngày thường trông thấy bạn học khó chịu, anh chỉ muốn đi đường vòng giảm bớt phiền phức. Bên ngoài không chút gợn sóng, nhưng trên thực tế, Tiêu Chiến sắp bị nước mắt của Vương Nhất Bác làm cho sụp đổ rồi, lồng ngực càng thêm khó chịu nóng nảy, thậm chí muốn chủ động nhấc lên vết sẹo của mình.

Dựa theo lý luận, có lẽ kể ra những khổ cực mà anh đã trải qua, Vương Nhất Bác sẽ bớt buồn một chút.

Vương Nhất Bác dựa vào sự ăn ý khó hiểu giữa bọn họ, phỏng đoán ra được Tiêu Chiến đang bất an, bọn họ giống nhau, đều là kiểu người không có cảm giác an toàn, dù là Tiêu Chiến đã cố che giấu đến thành thục. Cậu cười khổ, nói: "Tiêu Chiến, tôi không thể nói với cậu, nhưng không phải là vì cố ý muốn giấu cậu, cũng không phải là tôi không xem cậu là bạn, chỉ là. . . Không tiện nói."

"Ừm."

Cũng không phải là qua loa lấy lệ, Tiêu Chiến rất chân thành gật đầu.

"Tôi hiểu rồi, không tiện nói thì không cần nói, tôi cũng không muốn nghe, chỉ là tôi sợ phải nhìn thấy cậu khó chịu, cho nên nghĩ rằng nói ra có lẽ sẽ tốt hơn chút."

Không giống như những bạn bè đồng lứa vẫn còn đang sống trong tháp ngà, Tiêu Chiến đã tự mình trải qua rất nhiều gian khổ trắc trở không thể nói, anh hiểu Vương Nhất Bác, muốn cậu kể ra cậu đã trải qua những gì, cũng chưa chắc cậu có thể thoải mái nói ra.

Tiêu Chiến chỉ mới không chú ý một chút, Vương Nhất Bác không biết vì cái gì lại bị đâm trúng tâm sự, lại khóc thật dữ.

"Tôi thật sự rất cảm ơn cậu."

Cho đến rất nhiều năm về sau, Tiêu Chiến mới biết được bí mật mà khi đó Vương Nhất Bác không thể nói, bí mật làm cho cậu thống khổ bất lực như vậy là cái gì. Nhớ lại đêm ấy, bọn họ rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng lại từ nơi sâu xa trong cõi lòng hiểu rõ lẫn nhau hơn.

"Tiêu Chiến, cậu có thể ngủ cùng tôi không, tôi không muốn ngủ một mình."

"Được."

Tiêu Chiến thay áo ngủ mà Vương Nhất Bác đưa cho.

Anh không nhớ rõ bản thân mình đã làm như thế nào để dỗ dành Vương Nhất Bác, nói liên miên lải nhải, nói mấy lời không có ý nghĩa, dỗ dành đến đêm khuya, dỗ dành đến bọn họ đều quá sức mỏi mệt.

Trong bóng tối, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng tim mình đập, rõ ràng khác thường.

Rung động không nên tồn tại mang theo tâm sự tuổi nhỏ đặc biệt ngây ngô, lặng yên không một tiếng động, sắp phá đất mà nảy sinh, cảm động lẫn yêu thương như mây mù bao phủ, tình cảm xa lạ làm cho Tiêu Chiến cảm thấy đặc biệt kiềm nén, tựa như chiếc chăn nặng nề đắp qua đỉnh đầu đang ép anh tới mức thở không nổi.

Người bên cạnh đã ngủ, lông mày nhíu chặt, Tiêu Chiến không cần nhìn cũng biết. Trong đêm khuya yên tĩnh, Vương Nhất Bác tựa hồ khẽ hừ một tiếng, mang theo một ít âm mũi, Tiêu Chiến nhẹ nhàng đưa bàn tay qua, ngừng lại trên không trung.

Vương Nhất Bác không có động đậy, anh đưa tay qua làm gì?

Lúc này, Tiêu Chiến bỗng nhiên căm hận đêm khuya đen như mực, anh muốn ánh sáng, có điều không cần cho anh, chỉ cần cho Vương Nhất Bác toàn bộ là được.

Bọn họ ở nơi này, không tiếng động kề vai chiến đấu, cũng như bị nhốt trong vùng quê rộng lớn, bị bóng đêm dài đằng đẵng lặng yên vây quanh, khắp nơi đều là tranh đấu cùng quấy nhiễu, khó có được một chốn cực lạc.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro