Phần 1: DƯ QUÝ - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÔI LỜI:

Chuyện là sau khi mình đào Thịnh Trang rồi mình mới phát hiện trước đó còn có phần 1 là Dư Quý. Vậy nên mình phải đào thêm phần 1 thôi ạ =))) ý trời đó chứ không phải mình cố ý đào nhiều hố đâu =)))

Chương 1 của Thịnh Trang mình sẽ ẩn đi, khi nào làm xong Dư Quý sẽ đăng lại. Chúc mọi người đọc vui ~♡

.
.
.
.

Máy tính thiết lập chế độ sleep, Tiêu Chiến đứng dậy, đem áo blouse trắng treo trên giá móc áo cạnh bàn làm việc. Cởi ra áo blouse mặc tượng trưng để chăm sóc người bệnh, Tiêu Chiến dãn nhẹ một hơi, trên vai tựa như cũng thoải mái hơn chút ít.

Rời phòng làm việc, đi thẳng trên hành lang, hơi thở tràn ngập mùi nước khử trùng dần dần nhạt đi, đẩy cửa, một mảnh sân thượng không tính là rộng lớn, bầu trời nửa sương mờ xâm nhập tầm mắt, nhìn xuống phía dưới, trên nền đất xi măng lẻ tẻ mấy tàn thuốc vung vãi, tinh thần thô ráp suy sụp bất ngờ trở nên phấn chấn.

Tiêu Chiến lách qua tạp vật trên đất, ngừng chân ở khu vực biên giới sân thượng.

Bệnh viện Giang Châu địa vị số một, giường bệnh ngàn vàng khó cầu, ở khu vực hoàng kim tấc đất tấc vàng xây lên toà nhà cao tầng, đứng trên sân thượng vắng vẻ liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ mồn một giang cảnh.

Nhìn ra xa, giang cảnh rộng lớn, sâu xa thong thả.

Bệnh viện Giang Châu rất ít thời điểm được thanh tịnh như này.

Bác sĩ phó chủ nhiệm khoa ngoại ngày thường cũng rất ít khi biểu lộ một mặt chán chường không hợp thân phận như thế.

Giữa hai ngón tay kẹp điếu thuốc lá vừa đốt, sương trắng lượn lờ bay lên, tràn ra màu xám nhạt mơ hồ, lượn vòng rồi nhàn nhạt tiêu tán.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, cảm giác an nhàn cũng không thể làm cho Tiêu Chiến cảm thấy thả lỏng, đến gần ba giờ sáng, gió đêm nhẹ đến mức làm người ta gần như không cảm giác được, gương mặt Tiêu Chiến không một tí biểu cảm nào, thẳng lưng, hoàn toàn như một nghi thức, yên tĩnh chờ đợi điếu thuốc kia tàn hết.

Đêm khuya tĩnh mịch kéo dài, ngọn gió tựa như có thể chạm đến nội tâm trống rỗng trong một chốc ngắn ngủi. Thế là đại não Tiêu Chiến không tự chủ được nghĩ đến một chút suy xét không có ý nghĩa.

Hôm nay mổ chính hai ca giải phẫu, độ hoàn chỉnh cực kỳ cao, nhưng tình huống bệnh nhân cũng không phức tạp, anh chỉ cần dùng một chút kỹ thuật kinh nghiệm bình thường mà bản thân tích lũy được, cẩn thận nhớ lại thủ thuật của mình trong toàn bộ hành trình, có thể nói là hoàn mỹ. Mang theo ba thực tập sinh thành tích không khác nhau là mấy, sau cùng muốn giữ lại hai người, đi một người, thành tích khảo hạch ngày thường sẽ thống kê, bệnh án đổi mới ---

Tiêu Chiến chưa bao giờ thích chữa bệnh cứu người, nhưng việc này cũng không hề gây trở ngại anh trở thành một bác sĩ xuất sắc.

Xuất sắc đến mức tuổi còn trẻ đã có thể đi lên vị trí phó chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Giang Châu.

Thanh niên tài tuấn như này, ai mà không động tâm chứ.

Bác sĩ thực tập khoa ngoại cẩn thận nhìn bóng lưng thẳng tắp trên sân thượng cùng khói trắng lượn lờ đảo quanh.

"Thầy Tiêu, hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu."

Tiêu Chiến không trả lời, tro tàn thuốc lá ngưng tụ, bị anh nhẹ nhàng điểm một cái, lay động rơi xuống.

Anh nghe ra được là ai, trong viện phái tới một bác sĩ thực tập, học trò của anh, cô gái nhỏ rất đáng yêu, hoạt bát sáng sủa, cười lên có hai lúm đồng tiền.

"Anh không nghỉ ngơi một chút sao?"

Thêm một người, nhiệt độ sân thượng tựa hồ cũng tăng lên mấy độ, chậm rãi trở nên ấm áp, cảm giác tịch mịch cũng phai đi một ít.

Điếu thuốc tàn hết bị đè tắt trên tay vịn lan can thô ráp, phía trên sơn hồng loang lổ, hiện ra màu sắc xanh cũ, nhìn ra được đã nhiều năm trước.

"Bệnh án xem xong chưa?"

". . . Còn chưa."

Ninh Tô kêu khổ trong lòng.

Quả nhiên là thầy Tiêu, dù cho nhìn qua cực kỳ ôn nhu hiền lành, mãi mãi cũng là mỉm cười lễ phép, bộ dáng như gió xuân ấm áp, nhưng nếu muốn tiếp xúc, chỉ mò ra được xa cách nhàn nhạt.

Ninh Tô cũng không ảo não, thầy Tiêu ưu tú như vậy, khẳng định là có rất nhiều người theo đuổi, ưu tú cũng không phải là trở ngại, cô không để ý chuyện chủ động một chút.

Ninh Tô nghĩ, trời tối người yên, nói ra thì hẳn là nên thẳng thắn vô tư một chút sẽ tốt hơn, để không dính phải tình cảm mơ hồ cùng những lời biện minh. Cô không thích nói dài dòng, thầy Tiêu hẳn là cũng không thích.

"Thầy Tiêu, anh có bạn gái chưa? Sao lại không về nhà nghỉ ngơi? Ngày mai -- "

"Thành tích của cô rất nguy hiểm, nếu muốn ở lại khoa ngoại, lần sau trước khảo hạch phải chuẩn bị kĩ càng một chút."

Lời nói thăm dò cơ hồ là bị người ta nhẹ nhàng đẩy trở về, Ninh Tô hậm hực nhún vai, cũng may tính cách cô thoải mái, cho nên biểu cảm trên mặt cũng coi như trang nhã tự nhiên, chỉ là có chút ủy khuất vì bị cự tuyệt, nhếch miệng, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên.

"Em biết rồi, cảm ơn thầy Tiêu nhắc nhở."

Nữ sinh mềm mại, tự tin trang nhã, cho nên sẽ không vì Tiêu Chiến uyển chuyển từ chối mà ủ rũ, nghiêng đầu nhìn giang cảnh một chút, sau đó rất nhanh đã hoàn toàn bình phục trạng thái quẫn bách vừa rồi.

"À mà. . . Anh thích ăn điểm tâm sáng gì? Lát nữa em sẽ mua đưa đến văn phòng cho anh."

Cô không sờn lòng như thế, lại có chút đặc biệt hồn nhiên đáng yêu, Tiêu Chiến cũng không cách nào tiếp tục cứng rắn bang bang trả lời, chỉ có thể không biết làm sao khoát tay.

"Không cần."

Tiêu Chiến tựa hồ không muốn tiếp tục ở lại nơi này nói chuyện cùng cô, ném tàn thuốc cuộn tròn vào thùng rác, xoay người lưu lại một bóng lưng gầy tuấn dật.

Ninh Tô không hề rời khỏi "Trụ sở bí mật của thầy Tiêu", mà là ôm lấy cánh tay, nhìn Tiêu Chiến dần dần phai nhạt khỏi tầm mắt.

Vì sao nhìn thầy Tiêu luôn có vẻ. . . Cực kỳ cô đơn.

Loại cảm giác cô đơn cùng phong phanh kia có lực hút vô hình với cô. Dù cho Tiêu Chiến rộn rộn ràng ràng trong đám người, cũng thường hay mỉm cười, nhưng vẫn cho cô một loại cảm giác cô đơn, cảm giác này rất vi diệu, lại không đột ngột, giống như Tiêu Chiến sinh ra đã là như thế, cho nên cùng với người ngoài hoàn toàn không hợp, thanh cao cô lạnh.

Thế là cô đoán, mặc dù luôn cười, nhưng Tiêu lão sư cũng không mấy vui vẻ.

Rất khó để nói rõ suy đoán của cô từ đâu mà tới, có thể là như trong tiểu thuyết viết, thầy Tiêu là kiểu người có chút chuyện xưa, khí chất như thế mang đến cảm giác có tâm sự nặng nề không nói rõ được cũng không tả rõ được. Thỉnh thoảng bộc lộ qua ánh mắt, cũng biết anh đang phải gánh vác một số thứ không giống với người bình thường.

Ninh Tô đột nhiên cảm thấy được dỗ dành, thầy Tiêu tuổi trẻ tài cao, lại là dạng người thu hút như này, bị cự tuyệt một chút cũng có gì đâu, có lẽ thầy Tiêu chỉ là chưa hiểu rõ sự bày tỏ của cô mà thôi.

Phần lớn người mù quáng rơi vào lưới tình đều không ý thức được, nếu thật sự là lưỡng tình tương duyệt, sẽ không có chuyện một người chủ động đến trình độ như vậy mà một người khác vẫn thờ ơ như cũ.

*Lưỡng tình tương duyệt: hai người đều có tình cảm với nhau.

Đợi đến khi Ninh Tô trở về phòng trực ban của mình, lại nhớ tới có một phần văn kiện cần giao cho Tiêu Chiến, tìm được lý do chính đáng, đầu tiên là lấy ra Lip Glaze* mẫu mới cẩn thận dặm lại môi, sau đó mới vui vẻ đi.

*Lip Glaze: một dòng son nội địa Trung.

Con gái đi gặp người trong lòng, đương nhiên phải đẹp một chút.

Lúc cô đến, thầy Tiêu không giống như trước kia bận bịu công việc, mà là đang ngẩn người, nhìn bó hoa nở rực rỡ trên bàn làm việc ngẩn người, cho đến khi cô gõ cửa đi vào, mới giật mình.

Ninh Tô lắc lắc văn kiện trong tay, tiếp lời nói: "Thầy Tiêu, hoa này đẹp quá à."

"Ừm."

Tiêu lão sư tựa như cực kỳ thích loại hoa này, Ninh Tô nhẹ nhàng sờ cánh hoa một chút, muốn lặng lẽ ghi nhớ, lại không nhìn ra hoa này là loại hoa gì.

"Thầy Tiêu, đây là hoa gì vậy?"

Không biết tên hoa, có thể loại bỏ khả năng Ninh Tô là người tặng hoa, suy nghĩ trong đầu Tiêu Chiến cuộn trào mãnh liệt, cảm xúc nơi đáy mắt có chút phức tạp.

"Quyển Thổ."

"Tên lạ quá, có loại hoa này nữa hở? Từ trước đến nay em chưa từng nghe tới luôn."

Ninh Tô tung tăng như chim sẻ cùng anh trò chuyện, người mình hâm mộ gần trong gang tấc, suy nghĩ Tiêu Chiến lại đánh xa.

Anh cũng không xác định cho lắm, hoa này có phải gọi là "Quyển Thổ" hay không, lúc nhỏ ở trong trấn, tiếng địa phương rất nặng, cũng có thể hoa này không phải gọi như vậy, hoa Quyển Thổ này, không thích hợp để tặng, cũng không có bất kì ngôn ngữ loài hoa lãng mạn kiều diễm gì, lúc nở, trước tiên phải cuộn tròn lá như nhau, sau đó chờ đợi thời cơ, cả cây cùng nở một lượt, rất có khí thế ngóc đầu trở lại.

Suy nghĩ xen lẫn hồi ức, Tiêu Chiến thậm chí không hề nghe Ninh Tô đang nói gì.

"Văn kiện tôi nhận được rồi, cô ra ngoài trước đi."

Ninh Tô lại nói gì đó với anh, Tiêu Chiến gật đầu lung tung, trong mắt toàn bộ đều là bó Quyển Thổ nở rực rỡ kia.

Tiêu Chiến biết mình đủ thu hút người khác theo đuổi, nhưng chưa bao giờ có người tặng cho anh một món quà như thế này, cũng không ai biết sở thích của anh, vậy thì, còn có thể là ai đây?

Vương Nhất Bác, tốt nhất không phải em.

Tiêu Chiến cầm bó hoa kia mò đến triệt để, lại không tìm được một tấm thiệp nào, cũng không đề tên, gọi điện thoại cho người đưa hoa đến, cũng chỉ có thể nhận được câu trả lời khách sáo rằng phải bảo mật sự riêng tư của khách hàng.

.

-- "Hoa gì mà gọi là Quyển Thổ, thật khó nghe quá đi, gọi làm lại còn dễ nghe hơn một chút đó."

-- "Không thể nào Tiêu Chiến, anh thích hở? Vậy sau này trong nhà chúng ta sẽ trồng mấy chậu luôn nha, trồng ở trên ban công nè, trồng nguyên một hàng luôn."

-- "Tiêu Chiến, cái hoa này thật là khó trồng quá đi, hạt giống cũng rất khó mua, sao anh lại thích loại hoa khác người như thế chứ, em trồng rất lâu luôn, còn trồng chết mất một chậu, anh nhìn xem, chậu này mới đây đã mọc ra rồi nè, em rất lợi hại đúng không?"

.

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, lại không nhận được bất luận hiệu quả làm dịu nào, bó hoa nở rực rỡ kia khơi gợi lên hồi ức anh không muốn nhớ lại nhất, đoạn hồi ức kia lớn đến mức bao phủ quá khứ của anh gần mười năm, anh cực lực không nghĩ đến, mới có thể giả bộ như không có gì xảy ra, yên bình mà đợi.

Vương Nhất Bác, tốt nhất không phải em.

"Tốt nhất em đừng xuất hiện ở nơi này, nếu không, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra thứ gì."

Tiêu Chiến nhìn về phía bó hoa tự lẩm bẩm.

Nói đến đoạn tình cảm tan rã trong không vui trở thành vết sẹo bí ẩn nhất của anh, chẳng bằng nói là khi đó anh đã trở thành loại người mà anh không muốn nhớ tới nhất. Tinh tế nhớ lại, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sao anh lại có thể yêu một người như thế, khoa trương đến mức hoàn toàn không giống chính mình.

Anh cùng Vương Nhất Bác, chỉ cần dùng một câu liền có thể khái quát đến thoả đáng.

Thuở thiếu thời đã từng yêu cuồng nhiệt, bây giờ không gặp lại nhau nữa.

Cứ như vậy lao tới không giữ lại chút nào, nghĩa vô phản cố*, lại không nhanh mà chấm dứt, tiêu tan như một trận cuồng tưởng, đến bây giờ, những kí ức liên quan đến người kia, khi nhớ lại đều mang theo nỗi đau nhàn nhạt, hoang vu thê thảm đầy đất.

*Nghĩa vô phản cố: Không do dự, không quay đầu nhìn lại.

Ngồi im thư giãn không để ý xung quanh, đến gần thời điểm mặt trời mọc, chân trời ngoài cửa sổ, ánh sáng nhu hòa ngưng tụ thành một đường, phá vỡ sương mờ.

Tiêu Chiến ngẩn ngơ nghĩ, không nên yêu quá sâu sắc một người, đây là đạo lý Vương Nhất Bác dạy cho anh.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro