DƯ QUÝ - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác quen biết vào tháng chín, ngày tân sinh tựu trường.

Đối với tân sinh của trung học Ô Đàm mà nói, rất khó để không chú ý bất cứ người nào trong Tiêu Chiến hoặc Vương Nhất Bác.

Khai giảng chia lớp đều ngầm thừa nhận quy định nhiều năm bất thành văn của trường học, người có thành tích cao nhất trong mỗi lớp sẽ là lớp trưởng, quy củ này vừa cứng nhắc lại vừa ngoan cố, giống như cái cây trước cổng trường trải qua gió táp mưa sa, bị các học sinh ghét bỏ đủ kiểu còn cố chấp không chịu chết, chỉ héo già xiêu vẹo làm cho người ta phiền não chán ghét.

Cô chủ nhiệm không che giấu chút nào chỉ vận dụng thành tích để nói chuyện, kêu người có thành tích cao nhất từ ban một đến ban mười ra khỏi hàng, đứng ngang thành một hàng, nhìn kỹ, chỉ có Tiêu Chiến là nam sinh, lại nhìn, ưu thế thân cao càng làm người khác chú ý, so với nữ sinh bên cạnh cao hơn cả một cái đầu.

Rất khó để hình dung khí chất của Tiêu Chiến khi đó. Nếu nói là hạc giữa bầy gà thì lại vô duyên vô cớ kéo giẫm bạn học ở bên cạnh, không thích hợp cho lắm. Nắng sớm quanh quẩn một chỗ, thân ảnh kia thẳng tắp như cây, hai đầu lông mày rõ ràng là lạnh nhạt không gần gũi, nhưng vào lúc bắt gặp ánh mắt người khác nhìn mình chăm chú, lại ôn nhu lễ phép cười yếu ớt đáp lại, nổi bật khí chất di thế độc lập, nhìn thế nào cũng thấy khác biệt với người bên cạnh.

Ngay cả cô chủ nhiệm luôn luôn nghiêm túc cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn nhiều mấy lần, càng đừng nói tới đám bạn đồng lứa phía sau Tiêu Chiến.

Chủ nhiệm lớp cùng thầy của đội ngũ bên cạnh nói chuyện phiếm, Tiêu Chiến đứng ở đầu hàng có thể nghe được rõ ràng .

"Năm nay lớp chúng tôi có lớp trưởng nam."

Nhưng ai nói Tiêu Chiến muốn làm lớp trưởng? Trong cuộc nghị luận của đám người phía sau thỉnh thoảng sẽ xen lẫn tên của Tiêu Chiến, cuộc nói chuyện đơn giản là liên quan tới tương lai mong đợi hoặc lo lắng, tỉ mỉ chu đáo vụn vặt, so với ve sầu trên cây càng ồn ào hơn.

Gặp chuyện tâm phiền ý loạn, Tiêu Chiến sẽ theo thói quen thẳng tắp sống lưng, trầm mặc nhìn thẳng phía trước, giờ phút này cũng thế. Anh ghét nhất náo động, chán ghét chuyện đem bản thân bại lộ trong ánh mắt của người khác, chán ghét người khác dùng ánh mắt cân nhắc dò xét mình, nhưng mà, anh lại có một vẻ ngoài thu hút người người, chuyện này làm cho sở thích của anh luôn không có cách nào cùng tồn tại.

Có lẽ là do tình cảnh ăn nhờ ở đậu của mình, Tiêu Chiến so với bạn đồng lứa trưởng thành sớm hơn một chút, đối với thú vui của người cùng thế hệ, anh phần lớn thời gian đều không có chút ham muốn tham dự, dù cho thỉnh thoảng phát hiện hứng thú của mình, cũng sẽ vì biết "hứng thú" của mình không thích hợp sống cùng cho nên thu liễm, đem bộ dáng lạnh nhạt giả bộ thành lễ phép nhu thuận.

Nhưng học sinh khá giỏi biết nghe lời lại là loại hình mà thầy cô thích nhất, điều này làm cho anh cực kỳ đau đầu.

"Tiêu Chiến, hôm nay báo danh tân sinh, có một bạn học không tới điểm danh, phụ huynh gọi điện thoại tới xin nghỉ bệnh, nhưng sổ tay tân sinh cần phải lập tức phát hết, hôm nay cô có chút việc, địa chỉ nhà hai đứa cách nhau không xa lắm, em còn là lớp trưởng, có thể cho mang tới cho cậu ấy được không?"

Ban đầu chỉ muốn chỉnh lý tốt cặp sách nhanh chóng về nhà, lại bị ép tiếp nhận nhiệm vụ mới, toàn thân trên dưới mỗi một tế bào của Tiêu Chiến đều muốn từ chối, nhưng việc đã đến nước này, nếu lớp trưởng mới nhậm chức ngày đầu tiên đã đường hoàng từ chối cô chủ nhiệm, chỉ sợ lại trở thành tiêu điểm lần nữa.

"Có thể ạ."

Nhận quyển sổ tay tân sinh thật mỏng kia, cắn cây hoàng bá nuốt kim, như nghẹn ở cổ họng.

Có thể sẽ về nhà trễ một chút, cũng tốt.

Dựa theo thông tin trên sách, Tiêu Chiến đi vào một con hẻm nhỏ, không biết là cô chủ nhiệm lớp thật sự không nhìn rõ ràng phương hướng, hay là mượn cớ để anh đi đưa sổ tay, nhà Vương Nhất Bác cùng nhà anh, hoàn toàn không cùng một phương hướng.

Nhưng vì thầy cô tiết kiệm thời gian giải quyết khó khăn cho họ, là điều mà học sinh tốt nên làm, đưa thì đưa, chỉ cần đừng có lại tới làm phiền anh là được.

Địa chỉ hẳn là đúng, nhưng nhìn quanh ngõ nhỏ, bảng số phân bố tựa hồ không theo quy luật chút nào, chỉ có thể cẩn thận nghiêm túc lặp đi lặp lại xem xét, lãng phí thời gian thật lâu vẫn như cũ không thu hoạch được gì, Tiêu Chiến không khỏi nhíu mày.

"Cậu là Tiêu Chiến? Lớp trưởng ban 4 à?"

Hỏng bét.

Đây chính là điểm xấu khi nổi bật lúc chia lớp, đi trên đường sẽ bị bạn học xa lạ bắt chuyện, bọn họ mặc đồng phục giống nhau, trường học giống nhau, cặp sách sau lưng cũng không xê xích bao nhiêu, nhưng Tiêu Chiến lại không có cách nào đối với bạn học này dấy lên một tí cảm nhận quen thuộc hoặc ham muốn gần gũi.

"Ừm."

Thời còn là học sinh thiếu niên rất đơn thuần, người vừa đến đối mặt Tiêu Chiến khéo léo mỉm cười, có rất ít người bày ra ý vị xa lánh đối với phẩm vị, ngược lại tưởng như thân thiện.

"Tôi là ủy viên thể dục ban 9, Tằng Thạc, cậu tên gì nhỉ? Tiêu Chiến? Tôi nhớ không lầm chứ?"

Tiêu Chiến theo bản năng nhìn địa chỉ trong tay địa chỉ, tựa như giờ phút này vô cùng hi vọng địa chỉ của "bạn học Vương Nhất Bác" có thể nhanh một chút xuất hiện ở trước mặt mình.

"Nhớ không lầm, Tiêu Chiến."

Bất động thanh sắc tăng nhanh bước chân, đáng tiếc ủy viên thể dục thích ứng không tệ, còn có thể nói chuyện với anh.

"Chúng tôi có một nhóm dành cho cán bộ lớp, có muốn tôi thêm cậu vào không?"

Tiêu Chiến nhã nhặn từ chối.

"Cảm ơn, có điều tôi không có điện thoại, không cần đâu."

Dừng lại một chút ngắn ngủi, ủy viên thể dục biểu hiện ra thân thiết không hợp hình tượng thô kệch.

"Hiểu rồi, có phải người nhà cậu sợ cậu chơi điện thoại sẽ không chăm chỉ học tập đúng không, cha tôi lúc trước chỉ cho tôi máy cũ, tôi cũng là lén lút tích góp tiền tiêu vặt mới mua được máy xịn."

Đáy mắt Tiêu Chiến tựa như có cái gì đó chợt lóe lên, anh khẽ rũ mắt xuống, lại rất nhanh khôi phục, mỉm cười gật đầu, biểu hiện cảm tạ đã hiểu.

"Nhà cậu ở nơi này?"

Trong ngõ nhỏ bảy lần quặt tám lần rẽ, lại không đến mức để ủy viên thể dục lạc đường.

"Cô chủ nhiệm bảo tôi đi đưa sổ tay tân sinh cho bạn học."

Lời ít mà ý nhiều, không đủ hòa hoãn lòng hiếu kỳ của ủy viên thể dục, hắn dù không cao bằng Tiêu Chiến, nhưng khẽ ngẩng đầu nhìn chăm chú, cũng có thể thấy rõ tấm giấy viết địa chỉ cùng họ tên trong tay Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác? Cậu muốn đưa cho Vương Nhất Bác? Vương Nhất Bác ở lớp các cậu à? Cậu ấy cũng học ở trường này? !"

Tiêu Chiến khó có được lên tinh thần.

"Cậu biết cậu ấy?"

Cũng không để ý đến ngữ khí kinh ngạc của ủy viên thể dục, Tiêu Chiến chỉ nghĩ, nếu như quen biết, anh có thể tiết kiệm sức lực một chút, không cần ở chỗ này giống như con ruồi không có đầu bay loạn xung quanh.

Tiêu Chiến bảo đảm mình đã đi vòng quanh hẻm nhỏ rất lâu, tính nhẫn nại là sở trường của anh, đáng để thi triển ở chỗ cần nhẫn nại hơn, chứ không phải để hao mòn ở đây.

"Quen biết. . . Cậu ta. . ."

Ủy viên thể dục toát ra biểu cảm kinh điển một lời khó nói hết, cả khóe mắt và đuôi lông mày đều tràn đầy ý vị thâm trường.

"Tôi không biết nói với cậu chuyện này có thích hợp không, nhưng mà dù sao thì sau này các cậu cũng là đồng học."

Chuyện không thích hợp để nói, từ trước đến nay đều không nên nói.

Tiêu Chiến am hiểu sâu sắc đạo lý này, thế là chỉ cười gật đầu, nói: "Không sao, nói hay không đều được."

Ủy viên thể dục lại bị Tiêu Chiến "Khéo hiểu lòng người" rung động, do dự một chút, vẫn là lại gần, chuẩn bị kỹ càng nhắc nhở một phen, không ngờ rằng chính mình biểu lộ ngông cuồng thảo luận thoải mái, lại làm cho người kia vừa rồi biểu lộ mấy phần quan tâm bây giờ không còn sót lại chút gì.

"Các cậu chung một lớp, cậu phải cẩn thận một chút, Vương Nhất Bác á, là con trai của một tên xã hội đen, cha của cậu ta mới ra tù chưa được mấy ngày, người ở đây đều biết chuyện nhà cậu ta, mẹ tôi nói xã hội đen chuyện gì cũng có thể làm ra được, Vương Nhất Bác cũng khẳng định không phải người tốt, vậy, vậy ai biết được trên người cậu ta có dính mấy thứ bẩn thỉu gì hay không, lỡ như —— "

Cửa gỗ phía sau "Ầm" một tiếng bị đá văng, người kể chuyện đang tập trung tinh thần bị dọa giật mình, đang muốn mở miệng chất vấn theo bản năng, lại bị ánh mắt của người vừa đá cửa trấn áp.

"Liên quan gì đến cậu."

Bị người khác nghị luận sau lưng, chắc chắn sẽ có chút không vui, Vương Nhất Bác không che giấu thái độ lạnh lùng của mình chút nào, từ trước đến nay đều như thế. Ngay cả giả bộ lễ phép khắc chế cảm xúc giống như Tiêu Chiến cũng chưa từng có, quang minh chính đại dựng thẳng gai trên người, rõ ràng biểu hiện ra khí chất thanh lãnh tránh xa người ngàn dặm.

Vương Nhất Bác không mặc đồng phục, trên mặt có mấy khối vết thương bầm tím, thế là khí chất thanh lãnh bị hỗn tạp vào một chút kiêu ngạo, lại bị lời nói của ủy viên thể dục chọc giận, khuôn mặt càng thêm không kiên nhẫn cùng tức giận.

Đứng vững, Vương Nhất Bác đầu tiên là lạnh lùng liếc hai người trước cửa một cái, thoáng quét qua bảng số nhà bên cạnh mình, cái bảng hiệu kia phơi gió phơi nắng đã lâu, mang theo gỉ sét xanh đỏ xen kẽ, lay động một chút, két một tiếng, tấm bảng kim loại rớt xuống một mảnh gỉ nhỏ, bảng số nhà từ 6910 biến thành 0169 mà Tiêu Chiến đang đau khổ tìm kiếm.

Ủy viên thể dục có chút chột dạ: "Cậu, cậu —— "

Tiêu Chiến đối với tiết mục "Bắt tại trận" này không có chút hứng thú nào, đối với thân thế của Vương Nhất Bác cũng không có hứng thú, đối với chuyện làm thế nào để giải quyết mẫu thuẫn giữa các bạn học càng không có hứng thú, sau khi xác nhận người trong cuộc ngữ khí không tốt trước mặt chính là bạn học mà mình tìm kiếm, lập tức nhanh chóng đưa sổ tay tới.

"Cô chủ nhiệm bảo tôi đưa sổ tay tân sinh cho cậu, trang cuối cùng cần ký tên, ngày mai đi học mang theo."

Thuận thế xoay người rời đi, làm liền một mạch.

Phản ứng của Tiêu Chiến tựa hồ quá mức bình thường một chút, dù sao thì được nghe kể về chủ đề thân thế của người khác, cùng với tận mắt nhìn thấy một màn mâu thuẫn, đều cực kỳ có khả năng hấp dẫn sự chú ý của người bình thường, nhưng Tiêu Chiến lại không hề bị lay động.

Hai người sau lưng cực kỳ yên tĩnh, có lẽ là kinh ngạc hoặc là trầm tư nhìn bóng lưng của anh, nhưng Tiêu Chiến không có quay lại, nên không biết rõ chi tiết.

Đi dọc theo hẻm nhỏ ra ngoài, đi qua một con phố sầm uất, quảng trường huyên náo rộn ràng, Tiêu Chiến rất có kinh nghiệm, đi ngang qua chợ bán thức ăn, phải đem lực chú ý phân bố trên mặt đường, lách qua mảng lớn rau quả dính đầy bùn đất trên mặt đất, lách qua tôm cá vỏ sò bị chủ quán ghét bỏ vứt đầy đường, đi ngang qua các tòa nhà cao tầng, phải đem lực chú ý tụ hội trên đỉnh đầu, chú ý các hộ gia đình ở trên cao có vứt rác xuống hoặc là có quần áo ướt nhỏ nước xuống hay không. Dù sao cũng không ai có thể xác nhận nước kia có phải là của quần áo ướt không, nhưng quần áo ướt nhỏ nước dù sao cũng sạch sẽ hơn chất lỏng khác.

Lại đi qua một con sông hộ thành không tính là rộng lớn, đã sắp đến nhà của anh.

Sông thường có rác nổi lơ lửng, túi nhựa cùng đống cá bị túi nhựa nghẹn chết đồng loạt nổi lên, chỉ có điều cá chết kiểu này đại đa số sẽ bị những người đi tản bộ nhặt về nhà, rất khó nhìn thấy, sông có rất nhiều loại tảo, hương vị không được tốt, thỉnh thoảng còn sẽ có thi thể người nhảy sông trôi nổi xuất hiện, Tiêu Chiến khá là may mắn, chỉ thấy tận mắt hai lần.

"Về rồi à, sao hôm nay về trễ vậy?"

Vào cửa, cô của anh đang vò bột, có lẽ là muốn làm sủi cảo, Tiêu Chiến nhớ em gái họ hôm qua nói muốn ăn sủi cảo rau hẹ, nhìn phía sau một cái, đúng là trông thấy hơn nửa chậu rau hẹ màu xanh lá.

"Cho bạn học —— "

Cô của anh vỗ vỗ bột mì trên tay, chỉ về phía cửa phòng khép hờ.

"Mới khai giảng đã ham chơi, mau đi dạy học cho em gái đi, nó vẫn bảo không biết, muốn ca ca làm giúp, bây giờ con nít học hành khó như vậy, cô cũng không giúp được gì."

"Dạ biết."

Thành tích xuất sắc nhất liền mang đến cho anh phiền não như vậy, Tiêu Chiến thậm chí không kịp buông cặp sách xuống.

"Hôm nay học cái gì? Chỗ nào không hiểu?"

Em gái họ đang bận xếp ngôi sao nhỏ, xếp đầy nửa hộp giấy, mấy quyển sách giáo khoa ngã trước mặt, có lẽ chỉ là lấy ra từ trong cặp, không có lật qua, thấy Tiêu Chiến tới, không có nửa điểm do dự cùng ý tứ suy xét, theo thói quen gọn gàng mà linh hoạt nói: "Em cũng không biết."

Mới lên lớp năm, làm gì cần anh phụ đạo ngày qua ngày như thế, con nít không thích học, luôn lấy cớ mà thôi, Tiêu Chiến trong lòng rõ ràng, nhưng lại không thể không "dạy".

"Vậy thì cho anh xem bài tập của em có gì."

Em gái họ cầm lấy que kem ăn được một nửa, cắn một ngụm, vô cùng đáng thương nhìn Tiêu Chiến.

"Em không muốn làm, anh làm giúp em đi, dù sao thì cái gì anh cũng biết."

Nếu Tiêu Chiến làm giúp xác thực hiệu suất rất cao, nếu như không phải vì sợ cô cô phát hiện, Tiêu Chiến sẽ lập tức lựa chọn làm giúp, chứ không phải dạy.

"Chỉ có thể tự mình làm, em không biết thì anh có thể dạy em."

"Ai thèm anh ngày ngày dạy, thật phiền muốn chết, mẹ em quản em, anh cũng quản em."

Em gái họ đối với câu trả lời của anh rất bất mãn, bất đắc dĩ cầm lấy sách bài tập, tóc đuôi ngựa cũng không tình nguyện vung lên tới một biên độ, que kem tan một nửa bị tức giận ném vào thùng rác, một ít chất lỏng tràn ra, vẩy lên quần Tiêu Chiến, rất nhanh khô đi, lưu lại vị ngọt dinh dính vung đi không được.

Sống lưng Tiêu Chiến thẳng tắp, chuyên tâm nhìn chữ trên sách bài tập, lập tức chỉ ra lỗi sai, sớm kết thúc. Anh so với ai khác cũng không nguyện ý làm cái chuyện "Phụ đạo" này, nhưng từ ngày đầu tiên chuyển tới ở nhà cô, anh cũng chỉ có thể bị ép "Phụ đạo", sau khi kết thúc trở về gian phòng của mình, hơn một năm qua đã trở thành thói quen ở cái nhà này.

Ngồi một lúc eo có chút tê tê, tiếng kêu của cô từ phòng bếp truyền đến, em gái họ giống như trút được gánh nặng, nặng nề buông bài tập xuống, trước khi đi ra còn bất mãn liếc anh một cái, giống như đang biểu đạt oán khí khi bị người khác dạy bảo, Tiêu Chiến không động, cứ như vậy chờ em gái họ trở về. Anh đã sớm dưỡng thành thói quen không ăn cơm tối, huống chi anh dị ứng với rau hẹ, cô của anh sẽ nói anh càn rỡ khác người, cũng sẽ nói nam hài tử không ăn một bữa cũng không sao đâu.

Tiêu Chiến không cố ý nhớ lại khúc nhạc dạo ngắn mới vừa trải qua, thân thế của bạn học như thế nào, anh không muốn tìm hiểu, nhưng ánh mắt quật cường kia lại luôn hiện lên trong đầu anh, con ngươi Vương Nhất Bác đen thuần túy, tựa như đêm khuya tĩnh mịch u nhiên, rất đẹp.

Khi đó, anh cùng Vương Nhất Bác vẫn cực kỳ xứng đôi.

Một người xuất thân không tốt, một người ăn nhờ ở đậu.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro