DƯ QUÝ - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sau này bị thương,
tôi giúp cậu bôi thuốc."

-

Gốc cây già xiêu vẹo trước cổng trường học thật sự là quá cản trở, gió táp mưa sa đánh lên thân cây thô ráp, áp chế gốc cây vốn không được yêu thích càng thêm cong xuống, thân cây càng gồ ghề, lồi lõm, lũ kiến làm ổ bên trong những đường vân già nua chảy ra nước mưa, gốc cây bây giờ đã quá cũ kĩ xấu xí, học sinh đi ngang qua thỉnh thoảng chăm chú nhìn nó một cái, chê cản trở.

Xuyên thấu qua kính thủy tinh, nhìn thấy gốc cây kia bị diệt trừ, có lẽ là vì trường muốn cho học sinh khóa mới một điềm tốt. Lần trước kết quả thi tốt nghiệp không quá xuất sắc, lãnh đạo trường mê tín lại không có chỗ trút giận, liền đổ hết lên gốc cây lệch kia.

Trong tiếng máy móc vang rền, bụi mảnh tung bay, gốc cây kia nặng nề ngã xuống, không phát ra âm thanh lớn bao nhiêu, tựa như đã sớm chết, nhưng lá cây lại xanh biếc đến phấn chấn, nhìn ra được mấy phần không cam lòng. Phòng học ban 4 nằm ở tầng cao ngay bên cạnh, có thể nhìn thấy rõ ràng, những học sinh mới nghe tiếng liền nhìn, Tiêu Chiến cũng khó có được nhìn thoáng qua, liếc gốc cây kia một cái, không có cảm giác gì.

Bởi vì đêm qua tiết kiệm được thời gian đi đưa sổ tay tân sinh, chủ nhiệm lớp có thể lập tức tham dự họp lớp, những lọn tóc uốn vừa tạo hình còn chưa tản ra triệt để, gợn sóng cuộn lại thành đoàn, mặt mày tỏa sáng, nhìn có vẻ tâm tình không tệ.

"Các bạn học, theo quy định cũ của trường trung học chúng ta, dựa theo thành tích lựa chọn chỗ ngồi, chỗ ngồi và bạn cùng bàn đều có thể dựa theo xếp hạng mà lựa chọn, sau mỗi một học kỳ sẽ một lần nữa dựa theo xếp hạng để lựa chọn lại chỗ ngồi, cực kỳ công bằng đúng không? Các thầy cô khác như thế nào thì cô không biết, đối với lớp cô, chỉ cần học giỏi, muốn làm cái gì cũng được, Tiêu Chiến, em lựa chọn trước đi."

Tiêu Chiến thực sự không có gì có thể "lựa chọn", anh căn bản không nhớ được ai trong các bạn học của mình, từ hôm qua đến bây giờ, hình như đã có mấy người tới bắt chuyện với anh, nhưng anh không nhớ tên, chỉ nhận ra mặt, chỗ ngồi anh thích nhất là hàng cuối cùng trong lớp, có thể để cho một mình anh yên tĩnh, an an ổn ổn học tập, nửa phần cảm giác tồn tại cũng không có là tốt nhất.

Lại nới lỏng yêu cầu một chút, ngồi ở nơi nào cũng không quan trọng, nhưng bạn cùng bàn không thể quá ồn, anh không muốn nói chuyện, nhưng làm cách nào mới có thể nhìn ra được người sẽ để cho anh dễ chịu? Có "Quyền ưu tiên lựa chọn", Tiêu Chiến cũng không thể nhìn ra bạn học nào sẽ "Yên tĩnh", lặng lẽ từ bỏ giãy dụa trong nội tâm.

"Em sao cũng được."

Chủ nhiệm lớp không ngờ tới học sinh ưu tú nhất lớp của cô lại không kén chọn như thế, theo lý mà nói, học sinh giỏi rất chú ý đến chỗ ngồi, bạn cùng bàn và bầu không khí học tập, nếu người ngồi cạnh mệt mỏi, có lẽ còn phải đánh báo cáo thay bạn cùng bàn, cô đã sớm không cảm thấy kinh ngạc với những chuyện này, nhưng lại chưa thấy người nào tùy ý như Tiêu Chiến, thế là dần dần đặt câu hỏi: "Sao cũng được à, vậy trước hết chúng ta để cho bạn học hạng hai lựa chọn được không? Hoặc là em muốn lựa chọn chỗ ngồi trước không, hay là có bạn học nào muốn chủ động ngồi cùng bàn với Tiêu Chiến hạng nhất của chúng ta không?"

Nghe được người hạng nhất giao phó quyền chủ động, những học sinh mới mặc đồng phục lam nhạt đứng bên dưới bục giảng hứng thú nghị luận, đối với những học sinh mới không quen biết nhau như bọn họ mà nói, ngồi cùng học sinh giỏi đương nhiên không gì tốt hơn, mấy cái tay áo giơ lên, còn không đợi chủ nhiệm lớp lựa chọn, đã nghe ở hàng cuối cùng truyền đến một tiếng:

"Cùng em."

Vương Nhất Bác không có giơ tay, lúc nói thậm chí không ngẩng mắt, nhưng thắng ở ngữ điệu vững vàng, âm thanh từ một góc ở hàng cuối cùng thong thả truyền đến, áp chế cả lớp học yên tĩnh, bạn học ngoái đầu nhìn chăm chú.

Không ai ngờ tới Vương Nhất Bác nhìn có vẻ không hòa đồng cho lắm sẽ chủ động, các bạn đồng lứa không biết khí tràng của Vương Nhất Bác từ đâu mà tới, người kia chỉ lười biếng giương mắt, khí chất liền không tiếng động áp chế người ngoài, rõ ràng cũng là dung mạo tuấn tú không thua Tiêu Chiến, lại phối lên mấy khối vết thương bầm tím, càng làm người khác chú ý hơn, lại vô cùng có sức thuyết phục biểu lộ cậu không dễ trêu chọc, để cho những học sinh mới không quen biết cậu đành phải hai mặt nhìn nhau.

Chủ nhiệm lớp hoảng hốt hai giây, mới ý thức được đây là học sinh xin nghỉ bệnh vào hôm qua, còn không đợi cô nói gì, Vương Nhất Bác lại tựa như ghét bỏ Tiêu Chiến động tác chậm chạp, không ngẩng mắt thúc giục.

"Cậu tới phía sau, tôi muốn ngồi hàng cuối cùng."

Cái này sao có thể được, làm gì có chuyện học sinh giỏi ngồi ở hàng cuối cùng, chủ nhiệm lớp vừa muốn ngăn cản, nhưng Tiêu Chiến lại không để ý "Yêu cầu vô lý" này của Vương Nhất Bác, ôm một chồng sách thật dày, đi ra phía sau.

Vương Nhất Bác cũng không vì người hạng nhất làm bạn cùng bàn với cậu mà vui vẻ, khuôn mặt không có biểu cảm gì chăm chú nhìn Tiêu Chiến một cái, sau đó lễ phép nghênh tiếp mấy chục ánh mắt đang nhìn về phía hàng cuối cùng.

"Cảm ơn cô, em chọn chỗ này."

Chủ nhiệm lớp hơi kinh ngạc, hòa hoãn mở miệng: "Phía sau. . . Hơi có chút xa, em xác định chọn chỗ này?"

Ngoài âm thanh, không cần nhất định phải chấm phá, Tiêu Chiến thuận thế quan tâm trả lời: "Cảm ơn cô, có thể nhìn thấy."

Tiết tấu khai giảng chặt chẽ để cho những học sinh mới rất nhanh quên đi khúc nhạc dạo ngắn lúc phân chỗ ngồi, dưới tình huống người trong cuộc không biết rõ tình hình, một bàn ở hàng cuối cùng đã trở thành đối tượng của chủ đề nóng được hoan nghênh nhất, kỷ lục này duy trì liên tục đến tận lúc tốt nghiệp.

Vương Nhất Bác không thích ánh mặt trời, thế là ngồi ở phía ánh mặt trời không chiếu tới, bên cạnh hành lang lớp học.

Tiêu Chiến bị cậu "Đóng" ở phía ngoài, bên cạnh chỉ có rèm cửa sổ, lúc này chỉ mới là tiết học thứ nhất, mặt trời cũng không lớn, nắng sớm mờ mờ nhàn nhạt, xuyên thấu qua kính thủy tinh đánh vào khuôn mặt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác híp mắt nhìn, trên mặt Tiêu Chiến có một tầng lông tơ trong suốt, đường nét sườn mặt hiện ra mấy phần mềm mại.

"Sao lại không hỏi tôi tại sao muốn ngồi cùng cậu?"

Tiêu Chiến vừa viết xong tên mình lên vở, nước chảy mây trôi viết thêm lớp cùng tên trường. Tại sao phải hỏi Vương Nhất Bác? Anh đã ngồi ở nơi này, cần gì phải hỏi tại sao muốn ngồi cùng nhau, dù sao thì ngồi cùng ai cũng giống nhau, Vương Nhất Bác là nam sinh, hôm qua vừa gặp, nhìn có vẻ cũng yên tĩnh, Tiêu Chiến đoán là tính cách của Vương Nhất Bác sẽ không chủ động trêu chọc cũng sẽ không cùng anh nói chuyện phiếm, với lại Tiêu Chiến cũng thích ngồi ở phía sau. Một phen biến hóa rườm rà trong lòng, nhưng anh lười nói.

Thế là Tiêu Chiến thuận theo lời nói của Vương Nhất Bác mà hỏi: "Vậy tại sao cậu lại muốn ngồi cùng tôi?"

Bạn cùng bàn của anh bỗng nhiên cười.

Vương Nhất Bác rất kỳ quái, lúc không nói lời nào, tựa như là một tờ giấy thật mỏng, vết thương trên mặt, bị nghị luận xuất thân, khí chất xa cách cùng lạnh nhạt, như là bên trên một tờ giấy phong phanh bị dán vào một tờ giấy thần bí khác, đẹp thì đẹp, nhưng người sống chớ lại gần. Nhưng khi mặt mày sinh động, lại thu hút người khác, tựa như mỹ nhân trong bức họa chậm rãi bước ra, đôi mắt đen đơn thuần, ngây thơ như thú nhỏ, khóe miệng lại nâng lên độ cong vi diệu, tựa như nhìn thấu thông suốt mọi thứ.

"Tôi chọn cậu, bởi vì cậu sẽ không làm phiền tôi, cậu cũng không muốn bị người khác làm phiền, kỳ thật đến hỏi cậu cũng chẳng muốn hỏi tôi, đúng không?"

Phỏng đoán của Vương Nhất Bác bắt nguồn từ lần gặp mặt ngoài ý muốn ngày hôm qua, Tiêu Chiến đối với "Bí mật nhỏ" của Vương Nhất Bác không có chút hứng thú nào, một bộ dáng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết nhiệm vụ rồi rời khỏi, bởi vì quá khứ của mình, Vương Nhất Bác kiểu gì cũng sẽ bị người khác nghị luận, thời gian lâu dài liền không thích giao lưu cùng bạn đồng lứa.

Cùng một loại người luôn có chút phẩm chất riêng nhìn không thấy sờ không được trên người, thần giao cách cảm, là sự ăn ý vi diệu mà người ngoài không thể nhìn ra.

Hôm nay lúc phân chỗ ngồi, rõ ràng toàn bộ quá trình Tiêu Chiến luôn mỉm cười lễ phép, nhất cử nhất động hòa hoãn có mức độ, nhưng Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy Tiêu Chiến là bộ dáng không muốn ngồi cùng bất luận kẻ nào.

"Học sinh tốt cũng sẽ như thế?"

Người bên cạnh khó hiểu lẩm bẩm, nhưng lại không đợi Tiêu Chiến trả lời, chỉ là một câu trần thuật bình thường, mang theo một ít buồn bực mà thôi.

Nhìn Vương Nhất Bác trực tiếp ngã vào trên mặt bàn, làm ra bộ dáng muốn ngủ, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy cực kỳ thoải mái, ngồi cùng Vương Nhất Bác, đối thoại không cần nhất định phải trả lời, rất dễ chịu.

"Tôi không có tốt như vậy."

Có thể Vương Nhất Bác đã sắp ngủ thiếp đi, âm thanh từ trong khuỷu tay truyền ra, buồn buồn.

"Tùy cậu."

Không biết là chỗ nào bị đâm trúng, thoải mái, Tiêu Chiến khó có được, chân tâm thật ý nở nụ cười.

Tan học.

Lúc trước, khoảng thời gian từ ngày thứ sáu tan học đến thứ hai đi học lại, là giai đoạn mà Tiêu Chiến muốn trốn tránh nhất. Nhưng muốn trốn cũng trốn không thoát.

Cô của anh góp vốn cùng người khác mở một tiệm hoa quả quy mô không lớn, phân công rõ ràng, đến cuối tuần, Tiêu Chiến sẽ luôn bị gọi tới hỗ trợ. Mặc dù có chút làm lỡ thời gian học tập, nhưng ăn nhờ ở đậu nhà người khác, luôn phải xuất lực, anh cũng đã sớm dưỡng thành thói quen ở lớp học tranh đoạt từng giây giải quyết mọi thứ bài tập. Tiêu Chiến tự xưng là không có lòng tự trọng cao cao tại thượng gì, cũng không cho rằng đây là một chuyện phiền phức hoặc mất mặt, cho dù là bạn học cùng lớp ghé tới, anh cũng có thể thản nhiên cư xử.

"Tiểu Chiến lại tới rồi? Giúp cô của con trông coi tiệm à, đứa nhỏ này hiểu chuyện quá, đứa nhỏ nhà chúng ta nếu được giống như con thì tốt rồi."

Đối với những lời khen ngợi dạng này, Tiêu Chiến cũng không cảm thấy kinh ngạc, đại đa số đều là xấu hổ cười một chút, lại rút ra một cái túi nhựa đưa tới.

Đến giúp đỡ, điểm phiền phức duy nhất chính là --- lớn lên đẹp, tuổi không lớn lắm, học sinh ngoan, bởi vì mỗi một ưu điểm đều làm cho người ta yêu thích, cho nên thỉnh thoảng sẽ bị mấy dì khách quen đến mua hoa quả sờ mặt một cái, hoặc lơ đãng sờ tay một chút.

Có thể nhịn được, nhưng không thoải mái.

Xúc cảm ấm áp hoặc thô ráp chợt lóe lên, mỗi lần đều kích động Tiêu Chiến đến một thân nổi da gà, anh rất ít tiếp xúc với người khác, chạm thử liền muốn kháng cự theo bản năng. Lúc mới đến phụ giúp, Tiêu Chiến sẽ thử bất động thanh sắc trốn tránh những cái đụng chạm kia, nhưng lại bị cô của anh trông thấy, chỉ nhận được một câu: "Trẻ ranh to xác có cái gì xấu hổ, sờ một chút thôi chứ có thể làm gì đâu, con tránh như thế, làm cho người ta xấu hổ, sau này không đến mua nữa thì làm sao? Tiền để nuôi con từ đâu mà tới?"

Có lẽ ngày đó tâm tình cô của anh không được tốt, Tiêu Chiến không nhớ rõ cho lắm, chỉ nhớ rõ một câu cuối cùng.

Tiền để nuôi anh từ đâu mà tới? Vấn đề này làm anh á khẩu không trả lời được.

Thế là Tiêu Chiến dưỡng thành thói quen thẳng tắp sống lưng, vào lúc anh khẩn trương, mất tự nhiên, bất an, lúc anh muốn tránh né xúc cảm ẩm ướt truyền đến từ mu bàn tay.

"Nếu như con mỗi ngày đều đến trông coi tiệm thì tốt rồi, lúc nào dì cũng trông mong nhìn thấy con. Bao giờ có thời gian, đến nhà dì chơi, dì làm đồ ăn ngon cho con."

Lần nào cũng xuất hiện cố định vào giai đoạn anh đến phụ giúp, nữ nhân trung niên tuổi trên năm mươi, lời nói ra tối tăm khó hiểu, nhưng kết hợp với xúc cảm vuốt ve trên mu bàn tay Tiêu Chiến, lời kia lại không khó hiểu cho lắm.

Quả táo làm túi nhựa phình lên, tròn vo rơi xuống, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm quả táo kia, nhịn không được né tránh mấy tấc.

"Dì rất nhớ con."

Tiêu Chiến cảm thấy khó hiểu, anh rõ ràng không muốn tiếp xúc với người khác, vì cái gì cứ luôn bị ép nói chuyện, tiếp xúc với người khác? Lại vì cái gì mà mỗi người đều làm cho anh cảm thấy ngạt thở kiềm nén, người với người tiếp xúc lẽ ra phải sướng vui giận hờn mới đúng, anh lại chỉ cảm thấy vô vị khác thường, ngay cả tức giận cũng hiếm có, trừ phi là anh có bệnh. Anh có bệnh ư?

Trên mặt Tiêu Chiến toát ra hoang mang, nữ nhân trung niên tưởng rằng người trẻ tuổi nghe không hiểu ngụ ý của những lời này, không cam lòng dỗ dành: "Cô của con đối xử với con cũng không hề tốt đẹp gì, ba của con làm hại bà ấy mất chồng, lại ném con cho bà ấy, bà ấy ngày ngày bắt con làm việc, khẳng định là đối xử với con không được tốt cho lắm, dì rất thích con, đêm nay có muốn cùng dì về nhà không, dì sẽ cho con tiền."

Trong thoáng chốc, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng gió thổi. Có lẽ là gió đang chế giễu anh nhát gan, dù sao thì tiểu thiếu niên trẻ tuổi nóng tính, nghe được những lời như vậy phải nổi giận mới đúng, nhưng trong đầu anh chỉ tuần hoàn qua lại những lời mà cô của anh đã từng nói, anh thậm chí có một ít cảm giác tội lỗi, tựa như anh mà từ chối thì sẽ làm cho việc buôn bán của cô xấu đi, vậy thì tiền để nuôi anh từ đâu mà tới?

Ngữ khí tùy tiện như một vật bén nhọn đâm tới, xuyên phá tường đồng vách sắt mà Tiêu Chiến xây lên trong đầu, quét sạch một ít thương tâm đắng chát, chỉ có điều Tiêu Chiến đã sớm thích ứng loại tình huống không biết phải làm sao này, anh không trả lời, gọn gàng mà linh hoạt xoay người biểu hiện từ chối.

Người phía sau còn chưa hết hi vọng, nhưng chưa kịp nói tiếp, Tiêu Chiến đã chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc.

"Mua xong rồi còn đứng ở đây cản trở làm gì chứ? Có thể nhìn phía sau một chút hay không, đã lớn tuổi rồi hành động chậm chạp thì cũng đừng chặn cửa chứ."

Vương Nhất Bác không biết đến đây từ lúc nào, ngữ khí cứng rắn, trên mặt lại thêm tổn thương mới, nguyên vẹn một hình tượng không dễ trêu chọc.

Không biết Vương Nhất Bác đã nhìn bao lâu, nghe bao lâu, có lẽ Vương Nhất Bác đã đoán được sự tình từ ngữ khí mập mờ trong cuộc nói chuyện, cho nên ngữ khí của cậu mới khinh thường như thế.

Cuối cùng của cuối cùng, là Vương Nhất Bác thái độ ác liệt giúp anh xua đuổi người kia. Có lẽ người khác sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng Tiêu Chiến không để ý, chính anh cũng muốn ứng phó, nhưng giờ phút này, trong lòng anh dâng lên cảm giác kỳ dị dạt dào, không cách nào nói rõ, tựa như Vương Nhất Bác xuất hiện, có thể giúp cho anh tìm tới cảm giác thuộc về đồng tộc.

Hai người nhìn nhau một chút, Tiêu Chiến không có ý định giải thích, mà là lấy ra một hòm thuốc.

Không giống như đám bạn đồng lứa vô ưu vô lo, bọn họ đều tự nhận thức được câu "thân bất do kỷ", sớm hơn một chút.

Cho nên Tiêu Chiến sẽ không suy đoán vết thương trên mặt Vương Nhất Bác có liên quan đến cha cậu hay không, cũng sẽ không hỏi Vương Nhất Bác có phải vừa đánh nhau hay không, càng sẽ không có lòng tốt khuyên nhủ Vương Nhất Bác đừng đánh nhau nữa.

Tăm bông dính thuốc bôi lên trên mặt Vương Nhất Bác, có chút lạnh, biểu cảm Vương Nhất Bác cũng không tính là quá ngạc nhiên, mặc cho Tiêu Chiến cẩn thận giúp cậu bôi thuốc. Cậu lại chỉ cảm thấy có chút kỳ diệu, giữa cậu cùng Tiêu Chiến tựa hồ có một loại liên hệ thần bí, rõ ràng mới quen biết chưa được mấy ngày, mà đã thấy qua bộ dạng chật vật của nhau.

Thuốc thượng hạng, Tiêu Chiến vứt bỏ một cái tăm bông, nghĩ nghĩ, lại đưa cho Vương Nhất Bác một quả quýt.

"Sau này bị thương, tôi giúp cậu bôi thuốc."

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro