Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác định rời khỏi giường, đúng lúc Tiêu Chiến cũng vừa tỉnh, mơ màng ôm lấy cậu.

"Chú ba, sáng nay con phải quay hai cảnh." Vương Nhất Bác làm ổ trong ngực Tiêu Chiến nói, :"quay xong liền trở về với chú ba được không?"

Hai ngày này công việc của Tiêu Chiến quá nhiều, lại thêm việc đi đường xa đến đây nên có chút mệt mỏi, cả người còn chưa tỉnh ngủ, vô thức cúi đầu đặt lên má Nhất Bác một nụ hôn, giọng nói vào sáng sớm có chút khàn khàn, :"ôm thêm năm phút đi."

Ôm người trong ngực, như thế nào cũng không muốn buôn tay.

Vương Nhất Bác bĩu môi đẩy hắn, không được, con phải dậy, để người khác chờ không tốt."

"Vậy thì hôn một cái." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác thở dài, cảm thấy chú ba thật dính người, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà hôn hắn, vừa đụng phải mặt, đã bị Tiêu Chiến ép nghiêng đầu, ngậm lấy miệng nhỏ hôn môi cậu.

Chờ Nhất Bác thu dọn xong đi ra đã quá nửa tiếng, Lưu Hải Khoan đứng bên ngoài chờ từ nãy giờ, vừa nhìn thấy cậu đã vội vàng kéo cậu, :"bây giờ cậu mới ra, đạo diễn bọn họ đã đi."

Hắn đương nhiên biết Tiêu tổng hôm qua đến, hơn nữa chú cháu hai người họ ngủ cùng một cái phòng, hắn luôn suy nghĩ, cảm thấy hai người này so với quan hệ chú cháu bình thường thì thân thiết không chỉ một chút.

Vương Nhất Bác gật đầu, sau đó lên xe bảo mẫu, Thích Thất đã đợi trên xe, sau đó đưa cho cậu điểm tâm, Vương  Nhất Bác thật cảm thán, từ khi có Thích Thất, cậu đã bớt lo đi rất nhiều việc. Anh ấy luôn chuẩn bị thật tốt mọi thứ, không khiến cậu phải bận tâm, hơn nữa chỉ cần nhìn vào mắt cậu, anh ấy lập tức hiểu ý, lúc trước Lưu Hải Khoan bảo anh ấy là một người hung dữ, nhưng cậu lại cảm thấy chỉ là vẻ bề ngoài của anh ấy vậy thôi.

Đợi đến khi tất cả mọi người có mặt ở phim trường, hóa trang xong, thì trời cũng đã sáng mất rồi.

Thời gian quay phim bắt đầu, bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, Vương Nhất Bác không có cùng Tiêu Dật nói chuyện qua, nhưng rõ ràng cậu cảm nhận được, Tiêu Dật hôm nay có chút trầm mặc, đối với mình ít nhiều có chút né tránh, xem ra chuyện hôm qua có chút ảnh hưởng đến hắn.

Vào buổi trưa, Tiêu Chiến xuất hiện ở phim trường, đi theo phía sau còn có Vu Bân, hai người chỉ định ghé qua nhìn Vương Nhất Bác một chút, thế nhưng khí chất vô cùng xuất chúng, âu phục, cùng dày gia, so với mọi người ở đây thật khác biệt. Người làm việc trong đoàn phim cũng không nhận ra đây là người nổi tiếng trong giới kinh doanh giải trí, nhìn đối phương xinh đẹp như vậy lại cứ tưởng là một diễn viên nào đấy, vội hỏi.

"Các người ở đoàn phim nào, sao lại đến đây, ở đây không có phận sự không đi được vào?"

Tiêu Chiến nhìn Vu Bân một cái, ra hiệu để hắn nói.

"Vu Bân nhanh chóng nói, :"chúng tôi tìm đạo diễn Trần."

Nhân viên công tác có chút choáng váng, nhìn khí chất hai người như nhân vật lớn liền nói, ,:"tôi mang các người qua, đạo diễn đang quay phim."

Thời điểm Tiêu Chiến đến chỗ quay phim, xung quanh quây quanh rất nhiều người, đạo diễn Trần đang nhìn màn hình nhỏ, Tiêu Chiến quay đầu liền nhìn thấy Vương Nhất Bác toàn thân mặc một màu trắng, phong độ nhẹ nhàng, có chút kinh diễm, không nghĩ đến bạn nhỏ này lại có khí chất cao lãnh như thế.

Đạo diễn Trần đang quay đến Tàng thư Các của Lam thị, Ngụy Vô Tiện cùng cùng Lam Vong Cơ chép gia quy.

Tiêu Dật diễn xuất quả thật không tệ, thời điểm hai người bọn họ đối mặt, Tiêu Chiến vô thức nhíu mày.

"Tiêu tổng, nếu không chúng ta đi chỗ khác chờ đi." Vu Bân cảm thấy sếp của mình sắp nổi bão đến nơi.

"Đứng tại đây chờ." Giọng nói trầm xuống.

"Tốt cắt." Đạo diễn Trần hô lên một tiếng, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Hải Khoan quay đầu liền nhìn thấy đứng cách đó không xa, lớn lên có khuôn mặt so với minh tinh còn tốt hơn, là Tiêu tổng đang nhìn. Vô thức mà rùng mình một cái, đẩy đẩy người ngồi phía dưới.

"Cậu nói xem, Nhất Bác cùng Tiêu tổng là quan hệ chú cháu sao? Tôi luôn cảm thấy hai người họ là quan hệ không bình thường, nào có chú nào lại quan tâm đến cháu trai như vậy, từ thành phố S đến đây xa vậy, mà tự mình đích thân đến."

Thích Thất nhìn Tiêu Chiến một cái, lại khinh bỉ nhìn Lưu Hải Khoan, sau đó lạnh lùng nói ra, :"bọn họ vốn dĩ không bình thường."

"Cậu là có ý gì?" Lưu Hải Khoan nhìn hắn chằm chằm.

"Bọn họ là người yêu."

!!!!!!!!

Lưu Hải Khoan cảm thấy câu nói của Thích Thất làm cho đầu mình nổ tung, đang muốn hỏi lại cái gì, liền thấy Vương Nhất Bác hướng Tiêu Chiến đi đến, đạo diễn cũng đi đến, không nghĩ Tiêu tổng đích thân đến đây.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía đạo diễn,

"Tôi chỉ tiện đường ghé ngang một chút."

"Tiện đường mới là lạ ".  Đạo diễn trong lòng nghĩ thầm.

Tuyên Lộ đi đến chào hỏi, :"Tiêu tổng sao anh lại đến đây?"

"Đi ngang qua."

Tuyên Lộ một bên cười, một bên nghiêng mắt nhìn Vương  Nhất Bác, lòng cô đã biết rõ, chỉ là không muốn nói ra, nhưng vẫn lên tiếng kêu Vương Nhất Bác tới.

"Nhất Bác mau đến chào hỏi Tiêu tổng, sao lại đứng xa như vậy?"

Vương Nhất Bác trong lòng giật mình, từ từ đi lại, gọi một tiếng, :"Tiêu tổng."

Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu, :"còn phải quay bao lâu?"

"A, Nhất Bác còn một cảnh nữa." Đạo diễn Trần đột nhiên trả lời, nhưng câu trả lời này làm cho mọi người trong nháy mắt điều hiểu, rõ ràng Tiêu tổng không có hỏi người nào, thế nhưng đạo diễn lại chỉ Vương  Nhất Bác.

Tiêu Chiến không có trả lời, quay đầu nhìn đạo diễn, nói, :"mọi người cứ tiếp tục quay, tôi đứng bên cạnh nhìn một chút, còn có, tôi đã sai trợ lý đi mua cho tất cả người trong đoàn làm phim một ít trà bánh, đợi chút nữa đem tới."

Đạo diễn hít một hơi, Tiêu tổng quả nhiên là hào phóng, vội nói cảm ơn.

Không đầy một lát, bên kia một loạt phục vụ xuống xe, đem từng chiếc xe nhỏ đẩy đến, phía trên bày đủ loại đồ uống, cùng điểm tâm, nhìn rất đẹp mắt, khiến cho mọi người ở đây đều được mở mang tầm mắt.

"Đây là Tiêu tổng mời tất cả mọi người," Nhân viên công tác lên tiếng.

"Cảm ơn Tiêu tổng" . Tất cả mọi người đồng thanh đáp, sau đó đi về phía xe đẩy nhỏ.

Vương Nhất Bác chớp mắt, lại một lần nữa cảm thấy chú ba quả nhiên lợi hại, lúc này Tiêu Chiến mới đi đến chỗ cậu.

"Buổi sáng con ăn gì?"

"Dạ, Thích Thất chuẩn bị cho con bánh sandwich, trứng gà, sữa." Vương Nhất Bác báo cáo lại.

Tiêu Chiến nhẹ gật đầu, :"quay lâu như vậy có mệt không? Có muốn uống chút gì không?"

Vương Nhất Bác híp híp mắt nói, :"được, đợi lát nữa đi."

"Tiêu tổng, anh đây sủng người vô độ." Thích Thất đứng bên cạnh nói.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu ta, mở miệng, :"tại sao cậu lại nói vậy?"

"Chỉ vì đưa đồ ăn cho Vương Nhất, mà mời cả đoàn phim." Thích Thất cười khẽ.

Tiêu Chiến nghe vậy im lặng nhíu mày, không có phủ nhận, còn Vương Nhất Bác thì mở to hai mắt nhìn anh ta, lỗ tai hồng lên.

Lúc mọi người tập hợp một chỗ, Tiêu Dật lại ngồi một bên cúi đầu nhìn kịch bản, bên cạnh trợ lý hỏi hắn, :"anh, sao anh không lại chỗ bọn họ, người kia là Tiêu tổng, nói không chừng có thể..."

"Có thể cái gì?" Tiêu Dật nhìn trợ lý.

"Qnh ta là tổng giám đốc công ty giải trí XZ, cậu muốn tôi qua đó nịnh nọt hắn, để nhờ hắn dìu dắt tôi?"

"Không phải, không phải." trợ lý vội vàng bào chữa.

Sau đó phim bắt đầu tiếp tục quay, Tiêu Chiến ngồi một bên nhìn, Vương Nhất Bác có hơi chút khẩn trương, NG mấy lần, nhưng từ từ cũng làm được, cảm thấy quay rất tốt, đạo diễn liền kêu cắt, Vương  Nhất Bác mới thả lỏng, ruốc cuộc cũng kết thúc.

Tiêu Dật hướng cậu gật đầu, :"diễn rất tốt."

"Là tiền bối phối hợp tốt." Vương Nhất Bác đáp lại.

Lúc định rời đi, Vương Nhất Bác nghe thấy phía trên đầu họ có tiếng động, cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy tấm biển đạo cụ chuẩn bị rơi xuống.

"Nhất Bác." Tiêu Chiến nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, thấy như vậy hắn đứng bật dậy hét lên.

"Coi chừng, mau tránh ra."

Chỉ nghe phịch một tiếng, tất cả mọi người đều giật nảy mình, có người còn không kịp lấy lại tinh thần khi thấy tấm biển đè lên thân thể mảnh mai của Vương Nhất Bác. Hóa ra lúc tấm biển rơi xuống, cậu đã đẩy Tiêu Dật ra, để tấm biển nặng 15kg đè lên phía sau lưng mình.

Tất cả mọi người đều choáng váng, Tiêu Chiến mở to hai mắng chạy đến, gọi lớn.

"Nhất Bác, Nhất Bác."

Thế nhưng Vương Nhất Bác hoàn toàn ngất đi, cậu không có tỉnh lại.

Lúc này người bên cạnh mới phản ứng được, lập tức kêu lớn, :"mau gọi xe cứu thương."

Lưu Hải Khoan cùng một đoàn người cũng vội vàng chạy lại.

Tiêu Dật đứng tại chỗ có chút choáng váng, hắn vừa rồi bị Vương Nhất Bác dùng sức đẩy một cái, chưa kịp định hình, quay đầu đã thấy một màn này, bây giờ trái tim hắn vẫn còn run rẩy, đồng thời đối với hành động của Nhất Bác khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Anh, anh không sao chứ?" Trợ lý tiến lên hỏi hắn."

Tiêu Dật lắc đầu, :"đi xem Nhất Bác thế nào."

Lúc này Tiêu Chiến đã ôm lấy Vương Nhất Bác chạy ra ngoài, mặt mũi tràn đầy sự lo lắng, ai ở đó cũng thấy được.

Ở hiện trường lại mắc sai lầm này, khiến cho tổ đạo cụ ai nấy sắc mặt trắng bệch.

Tại bệnh viện, Vương  Nhất Bác nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt có chút trắng bệch, bác sĩ nói do va đập mạnh với vật cứng nên mới ngất đi, bên trong não có khả năng bị chấn thương.

"Phải mất bao lâu cậu ấy mới có thể tỉnh?" Tiêu Chiến rũ mí mắt, mặt không thay đổi mà hỏi bác sĩ.

"Nhanh nhất cũng phải mấy tiếng, nếu cậu ấy tỉnh, hãy chú ý quan sát, có thể sẽ đau đầu, buồn nôn, có triệu chứng mất trí nhớ tạm thời." bác sĩ trả lời.

Bác sĩ đi rồi, tất cả mọi người trầm mặc không dám thở mạnh, người nào mà không biết, Vương Nhất Bác ở trong lòng của Tiêu Chiến là bảo bối, hiện tại vì sự cố mà nằm ở đây, đạo diễn đến giờ chân vẫn còn run.

"Các người đều đi ra ngoài đi." Tiêu Chiến cũng không có quay đầu lại, giọng nói nghe không ra cảm xúc.

"Tiêu tổng." Vu Bân do dự.

"Ra ngoài."

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay Vương Nhất Bác, cả một buổi chiều không hề nhúc nhích, cứ thế cho đến khi trời bắt đầu tối xuống, hắn cũng không có đổi động tác, hắn nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, khuôn mặt trắng nhợt, tựa như một pho tượng.

Trong phòng bệnh im ắng tĩnh lặng.

Bên ngoài phòng bệnh, Vu Bân ngồi trên ghế chờ đợi, cảm thấy lưng mỏi eo đau, Tiêu tổng từ trưa đến giờ không có đi ra, nếu như Vương Nhất Bác không tỉnh, có khi hắn cứ như vậy mà ngồi ở đó.

"Vu Bân, anh mau kêu Tiêu tổng đi ra đi, chứ ngồi như thế cũng không phải biện pháp."Lưu Hải Khoan cau mày nói.

"Anh đi đi, tôi không đi," Vu Bân không nhúc nhích, lúc này ai đi vào trong đó sẽ làm bia đỡ đạn.

"Chúng ta cứ như vậy một mực chờ sao?" Thích Thất cau mày, :"nếu không tôi mang cho mọi người một ít thức ăn."

"Lúc này ai còn tâm trạng ăn được." Lưu Hải Khoan thở dài, "đúng rồi, cái tên Tiêu Dật kia vậy mà không có đến, đồ vô tâm, nếu không phải Vương Nhất Bác đỡ cho hắn, thì không phải nằm ở đây."

"Đừng nói nữa, lúc này hắn đến cũng vô dụng, Tiêu tổng sẽ không để ai vào bên trong đâu." Vu Bân nói.

Vu Bân một mực nhìn vào cửa phòng bệnh, hiện tại chỉ có thể cầu mong cho Vương Nhất Bác mau tỉnh lại,

"Tôi đã liên hệ với bác sĩ Uông Trác Thành, hắn là bác sĩ chuyên khoa thần kinh, hắn đang trên chuyến bay đến đây."

Trong phòng bệnh, lông mi của Vương  Nhất Bác run run, nheo mày mở mắt ra, khắp người toàn bộ đều là đau đớn.

Tiêu Chiến nhìn cậu tỉnh, lập tức đứng lên, mặt mũi tràn đầy hưng phấn,

"Nhất Bác con đã tỉnh."

Vương Nhất Bác cau mày nhìn hắn.

"Chú ba."

Tiêu Chiến nắm lấy tay cậu, mặt mũi tràn đầy lo lắng, :"thế nào, có hay không không thoải mái, chú giúp con gọi bác sĩ."

Nói xong, liền ấn chuông.

"Nhất Bác, con làm chú sợ muốn chết."

Tiêu Chiến cảm thấy cả người đều mất đi khí lực, hắn đưa tay vuốt lên mặt Vương Nhất Bác, cúi đầu chuẩn bị hôn lên môi cậu.

Vương Nhất Bác bị dọa sợ đến quay đầu, một mặt hoảng sợ nhìn chú ba trước mặt, :"chú ba ....chú định làm cái gì?"

Động tác của Tiêu Chiến cứng lên, cau mày nhìn Vương Nhất Bác, hắn cảm thấy thái độ của cậu đối với mình phi thường khó hiểu, trong ánh mắt đều là lạnh tanh cùng phòng bị.

Lúc này, Vu Bân cùng bác sĩ đi vào, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến đứng ở đầu giường mặt mày xám xịt, môi mím chặt, còn trên giường, Vương Nhất Bác sắc mặt tái nhợt lại ủy khuất.

Bác sĩ tiến lên một bước để kiểm tra.

"Bác sĩ cậu ấy dường như quên đi tôi." Tiêu Chiến nắm chặt tay, ánh mắt sắt bén, cơ hồ như muốn giết người. "Chuẩn xác mà nói, cậu ấy chỉ nhớ tôi là chú ba."

Một câu nói làm cho mọi người quá sợ hãi, bác sĩ vội vàng kiểm tra, Vương Nhất Bác nằm trên giường bệnh, nhìn trước mặt một đám người, phối hợp kiểm tra.

Cuối cùng bác sĩ hỏi, :"cậu còn nhớ vì sao bị ngất xỉu không?"

Nhất Bác gật đầu, :"quay phim bị đồ vật rơi trúng."

"Có nhớ cha mẹ, hay người thân của cậu không?" bác sĩ lại hỏi.

Vương Nhất Bác vô thức mà đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt nam nhân đen thui đang đứng đằng kia.

"Những người này đều nhớ sao?" bác sĩ chỉ những người đứng sau lưng.

Vương Nhất Bác lại gật đầu.

"Cậu ấy bị mất trí nhớ tạm thời, là do thần kinh bị tổn thương nên dẫn đến bị mất trí nhớ, có thể khôi phục nhưng vấn đề là cần phải có thời gian." Uông Trác Thành nói, hắn vừa đến đã lập tức chạy vào phòng bệnh khám cho Vương Nhất Bác.

"Đương nhiên, đây cũng có thể xem là một triệu chứng phòng ngự, nếu như người bệnh đối với người nào đó có một số chuyện hoặc một phần tình cảm bất an thì gây ra tâm lý sợ hãi, như vậy sẽ xuất hiện tình huống này, thậm chí sẽ xuất hiện tình huống hỗn độn tâm lý."

Tiêu Chiến nắm chặt tay, sắc mặt cứng ngắc, trong mắt không có một chút sáng.

"Cậu nói, cậu ấy bởi vì bài xích tôi cùng tình cảm của tôi mà mới quên đi."

"Tiêu Chiến, trước tiên cậu đừng quá kích động".   Uông Trác Thành nhíu mày, :"cậu ấy đối với cậu tình cảm rõ ràng nhất, cậu ấy làm sao có thể bài xích cậu cơ chứ."

"Vậy cậu ấy vì cái gì chỉ nhớ rõ tôi là chú ba." Tiêu Chiến ngước mắt nhìn Uông Trác Thành.

"Tình cảm của chúng tôi cậu ấy không nhớ một chút nào."

"Quan hệ hai người phức tạp, áp lực cũng rất lớn, cho nên cậu ấy mới tạm thời trốn tránh mà thôi." Uông Trác Thành cố gắng hết sức an ủi Tiêu Chiến sợ hắn nghĩ bậy mà dọa đến bạn nhỏ.

Tiêu Chiến không có đáp lại, mẹt mỏi tựa đầu lên vách tường, :"mất bao lâu thì khôi phục?"

"Bên trong đầu cậu ấy có cục máu, chèn ép thần kinh, chờ cục máu bầm tan đi, liền có thể khôi phục." Uông Trác Thành trả lời.

"Trong khoảng thời gian này, cậu đừng có phát cáu với cậu ấy biết không?"

Tiêu Chiến lại trầm mặc, nói không đau lòng không để ý đến chuyện cậu mất trí nhớ, là gạt người, người mình thương nhất vậy mà lại quên đi tình cảm của bọn họ.

Trong phòng bệnh, Vương Nhất Bác cùng Thích Thất nói chuyện, :"anh Tiêu Dật thế nào?"

Thích Thất nghe vậy nhăn lông mày.

"Hắn không có việc gì."

"Nhất Bác, cậu trả lời tôi, cậu có phải hay không yêu thích Tiêu Dật?" Thích Thất nắm chặt tay chậm rãi hỏi.

Ánh mắt của Vương  Nhất Bác đột nhiên run rẩy hai cái, lỗ tai từ từ hồng một tầng. Thích Thất nhìn Vương Nhất Bác trong lòng thập phần nghiêm túc.

"Không có yêu thích, chỉ cảm thấy người đó rất tốt." Vương Nhất Bác nhẹ giọng trả lời.

Thích Thất đang định nói gì, liền nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng, :"con yêu Tiêu Dật?"

Hai người đồng thời quay đầu, nhìn thấy Tiêu Chiến đứng ở ngoài cửa, biểu cảm muốn ăn thịt người, Vương Nhất Bác co rúm người lại, :"chú...chú ba."

Tiêu Chiến đi đến từng bước một như là tử thần.

Thích Thất đứng lên nhìn hắn.

Tiêu Chiến đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, ánh mắt âm u lạnh lẽo, nâng cái cằm của Vương Nhất Bác lên.

"Con có phải hay không yêu thích Tiêu Dật?"

Vương Nhất Bác bị hắn làm cho sợ rồi, thân thể run rẩy không dám lên tiếng, trong mắt đều là sợ hãi.

Tiêu Chiến thấy trái tim của mình quặn đau, hắn xưa nay chưa từng nhìn thấy Vương Nhất Bác dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.

"Người con yêu chỉ có thể là chú, cho dù bây giờ con bị mất trí nhớ, cũng không cho phép con yêu thích người khác".

Giọng nói của hắn có chút nặng nề, cái cằm của cậu cơ hồ bị bóp nát, nước mắt trào ra ngoài.

Uông Trác Thành thấy vậy lập tức xông đến kéo tay hắn, :"cậu đủ rồi, đừng có tức giận bạn nhỏ."

"Cậu ấy mất trí nhớ tại sao lại yêu thích Tiêu Dật?" Tiêu Chiến quả thật bị ép điên, chẳng lẽ, Vương Nhất Bác trong tiềm thức có ý với Tiêu Dật?

"Tôi đã nói rồi, tình cảm hỗn loạn, có lẽ cậu và Tiêu Dật có chút giống nhau, cậu ấy giống như kiểu ký gửi tình cảm mà thôi." Uông Trác Thành nổ lực an ủi Tiêu Chiến sắp nổ tung.

"Trùng hợp như vậy ký gửi tình cảm lên người Tiêu Dật?" Người nào tin người đó ngu xuẩn.

"Cậu đừng như vậy, cậu như vậy chỉ có thể hù dọa đến Nhất Bác, khiến cậu ấy càng phản cảm, cậu có muốn hay không cậu ấy khôi phục ký ức?" Uông Trác Thành quát.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Nhất Bác ở trên giường mở to hai mắt nhìn hắn, cuối cùng buồn bực đập cửa một cái đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác giật mình, sắc mặt trắng bệch.

Uông Trác Thành thở dài, đi đến nhìn Nhất Bác.

"Bạn nhỏ, cậu lần này có chút quá đáng, cậu có biết hay không đã làm tổn thương đến hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro