Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó có rất nhiều người đến thăm Vương Nhất Bác, nhưng duy chỉ có Tiêu Chiến là chưa từng xuất hiện, Vương Nhất Bác đứng bên cửa sổ trầm mặc.

Không biết vì cái gì, chú ba chưa một lần xuất hiện, khiến  trong lòng của cậu có một chút mất mát.

Đêm đó tỉnh lại lần đầu tiên nhìn thấy chú ba, cậu thấy trong mắt hắn tràn đầy lo lắng.

Hắn còn nói bọn họ là người yêu.

Vương Nhất Bác không rõ, làm sao mình và chú ba lại yêu nhau, mặc dù hắn xác thực là rất đẹp, tướng mạo rất dễ để người ta yêu thích.

"Nhất Bác, cậu tại sao lại không mang dép vào?"  Thích Thất cau mày nhìn cậu. Vương Nhất Bác quay đầu, sau đó cúi đầu nhìn xuống chân chân mình, bây giờ trời đã là giữa tháng 9 có chút lạnh.

Nhìn chân ngẩng người, cậu cảm giác như là từng có ai nói như vậy với mình.

"Thích Thất, tôi cùng với chú ba là người yêu thật sao?" Vương  Nhất Bác nhìn hắn hỏi.

Thích Thất đem cậu đỡ qua ngồi xuống.

"Chắc chắn 100℅."

Vương Nhất Bác lại trầm mặc.

"Nhưng tôi nhớ rõ tôi và hắn chỉ có gặp nhau vài lần."

"Đừng suy nghĩ, chờ cậu qua một thời gian khôi phục trí nhớ, tự nhiên sẽ biết."  Thích Thất nói.

"Tại sao tôi lại quên chú ấy?" Vương Nhất Bác vẫn là chớp mắt nhìn Thích Thất, :"tôi thật sự thích chú ấy sao? yêu thích chú ấy, tại sao lại quên đi tình cảm của chúng tôi?"

Cái này Thích Thất không trả lời được.

Lúc này cửa đột nhiên mở ra, Vương Nhất Bác quay đầu thấy được Uông Trác Thành, có thể cảm nhận ánh mắt của hắn ảm đạm xuống.

"Bạn nhỏ, đang mong chờ ai?" Uông Trác Thành cười cười, :"là đang mong chờ chú ba sao?"

"Không có." Vương Nhất Bác cúi đầu phủ nhận.

"Hắn có chuyện quan trọng  đã trở về thành phố S".  Uông Trác Thành tự mình trả lời.

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn về phía Uông Trác Thành, không thể mở miệng ra hỏi được cái gì.

"Nhất Bác, cậu chính là tạm thời ký ức bị hổn loạn cho nên quên mất đi người cậu thích nhất là ai, hơn nữa bây giờ cậu đang quay phim cho nên tình cảm bị ảnh hưởng bởi nhân vật, nhưng mà cậu phải nhớ kỹ, cậu một ngày nào đó sẽ khôi phục ký ức, chú ba mới là người cậu thích, hắn yêu thương, chăm sóc cậu, đem cậu để lên đầu quả tim, hiểu không?" Uông Trác Thành từ từ nói, cơ hồ là lấy lời nói của người lớn tuổi để chỉ bảo.

Khuôn mặt của Nhất Bác u buồn, khuôn mặt nhỏ không có mấy hồng hào, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng.

"Hơn nữa, ngày 5 tháng 10 là sinh nhật của hắn, tôi nghĩ cậu nên đến tham dự sinh nhật cùng hắn." Uông Trác Thành một mặt ôn hòa nói.

"Sinh nhật của chú ấy sao?" Vương Nhất Bác nhíu mày, cậu hoàn toàn không nhớ rõ những việc này, cuối cùng đem khuôn mặt nhỏ chôn trong lòng bàn tay. Tấc cả mọi người đều nói cho cậu biết người cậu yêu là chú ba, thế nhưng chính mình vì cái gì lại không thể nhớ ra được, mông lung, không có chút nào nhớ lại, cảm giác này vô cùng thất lạc.

"Không sai, coi như cậu bây giờ không thể nào nhớ được thì chí ít cũng phải gọi điện cho cậu ấy."

Vương Nhất Bác trầm mặc thật lâu, cuối cùng gật đầu.

Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Vương Nhất Bác, cậu mở điện thoại lên, thấy được tin nhắn wechat của chú ba gửi đến.

Mấy ngày hôm nay cậu không có cầm điện thoại, vừa mở ra liền thấy tin nhắn cuối cùng của chú ba gửi cho mình.

"Chúc ngủ ngon."

Kéo lên trên là toàn bộ cuộc nói chuyện phiếm của hai người, xem đến tận nửa tiếng, cuối cùng cậu cũng xác nhận mình và chú ba xác nhận quan hệ yêu đương.

Vương Nhất Bác tìm đến số điện thoại của chú ba, do dự rất lâu cuối cùng cũng quyết định gọi đến.

Bên kia, tiếng chuông vang lên một hồi, mới có người nghe máy.

Vương Nhất Bác trầm mặc, ngón tay cuộn tròn lại, trái tim đập thật nhanh.

Bên kia ngoại trừ tiếng thở cũng không có nói gì.

Hai bên im lặng thật lâu, cuối cùng Vương Nhất Bác phải lên tiếng trước.

"Con....Thật xin lỗi."

"Con đã xem được tin nhắn nói chuyện của hai chúng ta....con...xin lỗi."

Đầu dây bên kia vẫn trầm mặc như trước, nhưng hô hấp trở nên dồn dập.

"Chú ba, ngày 5 tháng 10 sinh nhật của chú, con có thể đến chỗ của chú chứ?"

Bên kia không có trả lời, nhưng. Vương  Nhất Bác biết là chú ba đang nghe.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Chiến mang theo giọng nói khàn khàn nói ra.

Nhất Bác, con vì cái gì lại lựa chọn quên chú?"

"Con không biết, con thật xin lỗi, con thật sự không biết".  Vương Nhất Bác cắn chặt ngón tay, rõ ràng trong đầu suy nghĩ không phải yêu thích hắn, vậy mà khi nghe được giọng nói nặng nề của đối phương, như là bị ai nắm chặt lấy trái tim, đau, toàn thân đều đau.

"Ngày 5 tháng 10 con nói đi tìm chú?"

"Đúng vậy."

"Được, chú đợi con."

Vương Nhất Bác xác nhận không có bị gì liền tiến hành xuất viện, Lưu Hải Khoan yêu cầu phải bồi thường cho diễn viên, tổ đạo cụ cũng bị phạt đến rất nặng.

Việc Vương  Nhất Bác bị thương được paparazzi phát tán trên mạng, fan hâm mộ của cậu cùng Tiêu Dật ở trên mạng khiển trách đoàn làm phim không bảo vệ tốt diễn viên, đồng thời fan hâm mộ của Tiêu Dật đăng bài cảm tạ Vương Nhất Bác.

Trong vài ngày, tấm hình của bọn họ đều được truyền ra, hiện tại  hậu trường của bọn họ cũng bị truyền ra, thậm chí hình ảnh hai người thân mật cũng lộ ra bên ngoài.

Vương Nhất Bác nhìn những tấm ảnh kia tâm tình có chút phức tạp, rõ ràng chỉ là những tấm ảnh bình thường được ghép thêm âm nhạc mà lại khiến cho người ta cảm giác mập mờ. Vương Nhất Bác ngồi trong quán rượu, nhìn Lưu Hải Khoan cùng đạo diễn đối mặt.

"Không được, hiện tại việc này ảnh hưởng đến diễn viên và danh dự, mấy người cũng nhìn thấy trên mạng những cái hình ảnh kia đang truyền ra ngoài , hơn nữa bởi vì đạo cụ của mấy người có vấn đề mà dẫn đến Nhất Bác bị mất trí nhớ." Lưu Hải Khoan lên tiếng.

"Nhưng bây giờ bộ phim này nhiệt độ phi thường cao, là cơ hội tốt để bọn họ thành danh, cậu phải tin tưởng tôi, bộ phim này khi truyền ra nhất định sẽ hot," đạo diễn Trần kiên quyết không đồng ý, cuối cùng trầm giọng nói.

"Chúng tôi cho các người thêm năm phần trăm trên hợp đồng."

Lưu Hải Khoan trầm mặc, nhìn chằm chằm đạo diễn Trần, ngón tay gõ lên mặt bàn, cuối cùng hỏi Vương  Nhất Bác.

"Cậu cảm thấy như thế nào?"

Vương Nhất Bác nhàn nhạt đáp lại.

"Tôi chỉ muốn quay tốt bộ phim này."

Trần tình nhiệt độ  hiện đang nóng, vẫn còn đang quay phim, nhưng tấc cả mọi người đều có thể thấy được bộ phim này nhất định sẽ bạo hồng.

Vương Nhất Bác tiếp tục trở lại đoàn phim, đạo diễn để cho người ta kiểm tra lại tấc cả những đạo cụ để cho an toàn, chú ba vẫn không cho cậu một tin tức nào. Cậu vậy mà lại lo lắng trong lòng, sợ chú ba nhìn được những hình ảnh kia trong lòng sẽ khó chịu.

Đầu của cậu rõ ràng nói với cậu, người cậu yêu thích là Tiêu Dật, thế nhưng trái tim của cậu lại một mực nghĩ đến chú ba.

Tại đoàn làm phim cùng Tiêu Dật quay phim, Tiêu Dật vẫn đối với cậu rất tốt, vẫn như cũ trong trí nhớ là một bộ dạng ôn nhu.

Vương Nhất Bác mỗi ngày đều phải đi bệnh viện kiểm tra, xem thử đã khôi phục được bao nhiêu, bác sĩ nói cục máu bầm đang từ từ tan ra, rất nhanh sẽ khôi phục lại.

Nghe vậy, Vương Nhất Bác có chút cao hứng, thậm chí có chút chờ mong.

Ngày 5 tháng 10, Vương  Nhất Bác xin đoàn phim nghỉ ngơi hai ngày, lên chuyến bay trở về thành phố S.

Chuyến bay đến nơi đã là 8h tối, Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ có chút nóng nảy, sinh nhật chú ba chỉ còn có 4 tiếng nữa. Cậu lo lắng kéo hành lý đi ra, lấy điện thoại lập tức gọi cho chú ba, bên kia vừa bắt máy đã nghe được tiếng thở hổn hển.

"Chú, chú ba, con đến thành phố S rồi, con hiện tại nên đi đâu tìm chú?"

"Chú ở nhà." Tiêu Chiến trả lời.

Vương Nhất Bác đột nhiên ngừng lại nhíu mày vô thức hỏi, :"nhà...nhà chú ở đâu?"

Bên kia đột nhiên im lặng.

Vương Nhất Bác cắn môi, cậu ý thức được rằng, mình vừa phạn sai lầm, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu nói lắp bắp.

"Con, con thật sự không biết."

Cuối cùng Tiêu Chiến vẫn là đem định vị gửi cho cậu.

Lúc Vương Nhất Bác đứng dưới lầu mới chợt nhớ ra, mình không có mua bánh kem, đứng ở dưới lầu đột nhiên cảm thấy bất lực.

Móc ra trong túi áo quà tặng cho chú ba, cảm giác hơi ít.

Lúc đứng ở cửa ra vào, Vương Nhất Bác do dự một chút mới gõ cửa,  cửa liền mở ra, cậu thấy chú ba mặc một bộ đồ màu đen, nhìn mới thấy chú ba hình như so với lúc trước khi gặp ở bệnh viện gầy hơn nhiều.

"Chú ba..." Vương  Nhất Bác có chút run rẩy.

Tiêu Chiến nhìn cậu, trong mắt cảm xúc phức tạp,  sau đó mới lên tiếng.

"Lần sau cứ mở thẳng cửa là được rồi, vân tay của con đã được ghi chép ở đây."

Vương Nhất Bác mở to mắt lúng  túng nhẹ gật đầu.

Tiêu Chiến né sang một bên để cậu đi vào.

Vương Nhất Bác kéo va li đi vào, cả phòng rộng rãi sạch sẽ, thiết kế cao cấp, nơi này chính là nơi cậu và chú ba từng ở.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến.

"Chú ba, con nói đến đây quá muộn, nên chưa chuẩn bị bánh kem, nhưng con có chuẩn bị quà cho chú." Nói xong liền lấy trong túi áo ra một hộp quà nhỏ.

"Con không biết chú thích gì, cho nên con tự mình chọn, chúc chú sinh nhật vui vẻ, mong chú đừng ghét bỏ món quà này."

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn cái hộp nhỏ trong tay Vương  Nhất Bác, sau đó từ từ đưa tay ra lấy, lúc lấy quà vô tình chạm phải tay cậu một cái, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay, khiến cho ngón tay chấn động một cái.

Mở ra, liền nhìn thấy một đôi ghim cài áo tinh sảo nằm bên trong. Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác một cái, Vương Nhất Bác tựa hồ có chút khẩn trương.

Tiêu Chiến liền nhớ đến cái đêm Vương Nhất Bác đưa cho hắn một đôi ghim cài áo cũng là đêm bọn họ xác nhận quan hệ, không nghĩ lâu như vậy mọi thứ lại trở về như lúc ban đầu.

"Cái này, con từng đã đưa cho chú một cái." Tiêu Chiến đem ghim cài áo cầm lên nói.

Vương Nhất Bác rõ ràng sửng sốt một chút nói, :"thật sao?" cậu có chút không ngờ, chỉ là cậu cảm thấy hợp với chú ba nên mới mua.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, sau khi đưa quà xong, Vương  Nhất Bác cũng không biết nói cái gì, mà người con trai ngồi bên cạnh cũng vô cùng trầm mặc.

Cuối cùng vẫn là Vương Nhất Bác mở miệng nói trước, :"vì sao sinh nhật chú ba không cùng ông nội tổ chức mà lại qua đây?"

"Là con nói, năm nay muốn đón sinh nhật cùng chú, cho nên chú mới từ chối."

Nghe vậy, Vương Nhất Bác trầm mặc.

"Chú ba, chú có đói bụng không, hay con mời chú ra ngoài ăn cơm?"

"Không đi."

"Con...con vẫn là nên đi mua cho chú ba một cái bánh sinh nhật vậy." Vương Nhất Bác thật sự không chịu được cái không khí này, vội vàng đứng dậy lại bị Tiêu Chiến kéo tay ngã vào trong ngực.

Vương Nhất Bác mở to mắt há miệng, lập tức ngồi dậy.

"Chú ba, chú làm gì?"

Tiêu Chiến nheo lông mày, :"hôm nay sinh nhật của chú, chú muốn một món quà khác."

Vương Nhất Bác chớp mắt.

"Chú muốn.. "

"Chú muốn con hôn chú."

Vương Nhất Bác mở tròn hai mắt, cảm thấy cả người choáng váng.

"Chú ba, bác sĩ bảo con rất nhanh sẽ khôi phục ký ức, chú có thể đợi con mấy ngày nữa hay không?" Vương Nhất Bác rũ mi mắt, lỗ tai cũng đỏ lên.

"Chuyện sớm hay muộn khác nhau ở chỗ nào?" Tiêu Chiến đưa tay lên xoa xoa eo cậu.

Vương Nhất Bác thân thể run lên, muốn từ trên người chú ba rời xuống nhưng là bị nắm lấy eo cho nên không thể nào động đậy.

Tiêu Chiến đưa tay nắm lấy cái cằm của Vương  Nhất Bác, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mình, hô hấp hai người đều rất gần, nhịp tim của Vương Nhất Bác bắt đầu gia tăng tốc độ, đôi mắt rung động hai cái.

"Chú ba.."

"Nhất Bác, con như thế nào cam lòng quên chú?"

Cảm giác này khắc sâu trong lòng, khiến cho hắn mấy ngày nay phải kiềm nén không dám liên hệ với Vương Nhất Bác, người mình yêu nhất, lại đem tình cảm của bọn họ quên đi, đem chính hắn  loại bỏ hoàn toàn thế giới của cậu.

Tiêu Chiến cảm thấy mình vô cùng thất bại.

Trái tim giống như mọc ra dây leo, cảm giác đau đớn lan tràn khắp nơi, tại mỗi một chỗ đều đau nhói.

Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay của Tiêu Chiến một lần nữa nói xin lỗi.

"Chú không muốn nghe cái này, Nhất Bác nói yêu chú."

"Con...". Vương  Nhất Bác do dự không nói nên lời.

Ánh mắt Tiêu Chiến ngày càng tối.

"Nếu như con nhớ không nổi, vậy chú buộc con phải nhớ lại."

Sau đó nhanh chóng đẩy ngã Vương Nhất Bác xuống, rồi leo lên nằm trên cậu, nghiêng đầu bắt lấy môi cậu mà hôn, hoàn toàn không quan tâm đến đối phương đang giãy giụa cùng đau đớn.

Lực đạo đến dọa người, thậm chí mang theo chút tức giận cùng trừng phạt. Cắn lấy môi cậu, để lại trên đó một vết máu.

Vương Nhất Bác đau đến nghẹn ngào, đưa tay chống đẩy, lại đổi lấy cường thế chiếm hữu, trong nháy mắt cậu cảm thấy khủng hoảng, nam nhân trước mặt lộ ra cường khí, hệt như một con thú bị nhốt lâu năm.

Trong phòng rất ấm, Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác đè xuống dưới ghế salon, không quan tâm đối phương phản kháng, ra sức ấn xuống dưới, lý trí lúc này đã bị đánh mất, từ từ cởi bỏ quần áo của cậu.

Lúc Vương Nhất Nhất Bác ý thức được đối phương đang muốn làm gì, cả người đều đang run rẩy, cho dù cậu biết hai người trước kia khả năng đã làm qua loại chuyện này, nhưng là giờ phút này cậu không chấp nhận được dạng này thô bạo.

"Buông con ra." Vương Nhất Bác chống đẩy, nước mắt bắt đầu chảy ra, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.

Tiêu Chiến không có nói chuyện, cúi đầu lần nữa cắn xuống môi cậu, nuốt lấy âm thanh cầu xin, động tác càng thêm thô bạo.

Ngón tay hướng phía dưới, mở ra cút quần của chính mình kéo xuống, sau đó cứ thế đâm thẳng cự vật của mình vào bên trong cậu.

Vương Nhất Bác ánh mắt mở to, nước mắt từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống.

Cảm giác tối tăm kéo đến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro