Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tia nắng chiếu vào phòng ngủ, Tiêu Chiến liền tỉnh, tối hôm qua không có kéo rèm.

Hắn nhíu mày, đưa tay sờ lấy bên cạnh đã thấy trống không.

Tiêu Chiến ngồi dậy, đưa tay lấy quần áo mặc vào, cất tiếng gọi.

"Vương Nhất Bác."

Căn phòng trống rỗng, mọi chuyện tối hôm qua tựa như một giấc mộng.

Hắn nhớ rõ tối hôm qua, Vương Nhất Bác chống cự, cùng khóc thút thít, trên người máu ứ đọng, ánh mắt tuyệt vọng.

Tiêu Chiến cảm thấy mình tối hôm qua quá không lí trí, bất luận như thế nào cũng không thể đối xử với cậu như thế.

Hắn nhắn tin Wechat cho cậu nhưng không có trả lời, gọi điện thoại thì tắt máy.

Tiêu Chiến nghiêng đầu phát hiện điện thoại của Vương Nhất Bác đang nằm trên mặt bàn. Tay bắt đầu không tự chủ mà run run, Vương Nhất Bác còn chưa có khôi phục ký ức,  chuyện tối hôm qua sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cậu, không biết cậu sẽ đi đâu.

Tiêu Chiến thay quần áo liền chạy ra khỏi cửa, hoàn toàn không còn hình tượng, hắn bây giờ không quan tâm gì cả, hắn bây giờ rất sợ, sợ Vương Nhất Bác nghĩ quẩn, nếu như vậy, hắn cũng chỉ còn có nước chết theo.

Hắn nhanh chóng gọi điện thoại cho Uông Trác Thành nói tình hình cho anh ta biết.

"Cái gì? Cậu điên rồi sao? Chẳng phải tôi đã nói, cậu không nên kích thích cậu ấy như vậy sao?" Uông Trác Thành nghiến răng nghiến lợi nói.

"Là vấn đề của tôi, thế này có hay không ảnh hưởng đến việc cậu ấy khôi phục ký ức." Tiêu Chiến vừa lái xe vừa hỏi.

"Khó mà nói, thời gian  giờ chỉ là một phương diện, chủ yếu là trong đầu cậu ấy có cục máu bầm."  Uông Trác Thành thở dài.

"Cậu không nhịn được sao, hôm trước cậu ấy đi kiểm tra, bác sĩ nói tình hình đang rất khá, vậy mà cậu lại làm như vậy....Mẹ kiếp!  Cậu bảo tôi phải nói với cậu như thế nào đây?"

Tiêu Chiến trầm mặc.

"Cậu biết cậu ấy đi đâu không? Cậu ấy bây giờ không có mục đích làm sao tìm được." Uông Trác Thành lên tiếng hỏi.

"Cậu xuống dưới nhà, cho người  mở camera giám sát xem sao." Uông Trác Thành cau mày nói.

Một câu khiến Tiêu Chiến liền tỉnh, lập tức quay đầu xe.

Bảo vệ tra camera giám sát rất lâu, mới phát hiện lúc 5 giờ, Vương Nhất Bác mặc đồ đen đội mũ từ trong đi ra, mặt che kín hết cả, nhưng Tiêu Chiến khẳng định, người đó chính là Vương  Nhất Bác.

"Tiêu tiên sinh, camera giám sát của chúng tôi chỉ có thể ghi lại như vậy."

Tiêu Chiến nói tiếng cảm ơn rồi rời đi.

Bấm điện thoại gọi cho cảnh sát.

"Chào Trần thúc, con muốn nhớ chú giúp con một việc này."

Cảnh sát điều tra camera giám sát, thấy Vương  Nhất Bác đi về hướng Bắc, giống như chẳng có mục đích, cuối cùng biến mất.

Trần thúc cau mày, :"ven biển phía Bắc."

Đôi mắt Tiêu Chiến co rụt lại, giọng nói dường như phát run, :"chú giúp con tìm xem, con lái xe đến bờ biển, có phát hiện gì, báo cho con biết."

"Được."

Một buổi sáng, Tiêu Chiến phát động mọi người đi tìm Vương Nhất Bác, hắn lái xe rất nhanh, hắn sợ chậm một chút Vương  Nhất Bác sẽ gặp nguy hiểm, nếu như cậu mà có chuyện gì, hắn chắc hẳn cũng sẽ chết theo.

Trong lòng hắn dâng lên suy nghĩ, Nhất Bác, chú không hy vọng con có thể nhớ ra quá khứ của chúng ta, chú cũng không còn xuýt xoắn vì sao con lại quên chú, chú chỉ muốn, chỉ muốn con không có việc gì là tốt rồi.

Xe cấp tốc lái đến bờ biển, tựa như một tia chớp, nhanh như tên  bắn mà vượt qua.

Bờ biển rất lạnh, nước mùa này đều là lạnh buốt.

Vương Nhất Bác đã ngồi đây thật lâu, cậu ngơ ngác nhìn mặt biển, trong mắt vô thần, thân thể mảnh mai vô cùng, làm cho người ta thấy phải đau lòng, bởi vì môi khô nứt, khóe miệng màu đỏ sẫm hiện lên vết nứt rõ ràng.

Trong lòng là một khoảng trống, giống như một cái cửa sổ mở ra để cho gió lùa vào.

Đột nhiên có chút nhớ nhà, nghĩ đến mấy ngày trước, người trong nhà nhìn thấy tin tức của cậu gọi điện hỏi thăm, nước  mắt không tự chủ mà trào ra. Người trong nhà không biết chuyện cậu bị mất trí nhớ,  cậu phải an ủi bảo là tai nạn nhỏ mọi người không cần phải quá lo lắng.

Hai tay vòng lên ngực, đem đầu chôn thật sâu trong khuỷu tay, bờ vai run rẩy một cái, ủy khuất đến cực điểm.

Hình ảnh tối hôm qua cứ quây quẩn trong đầu không quên đi được, chú ba mặt mày  nổi giận, động tác vô cùng thô bạo, nhớ lại khiến cậu nhịn không được mà run rẩy.

Cậu nhớ hắn nói rằng, :"chú muốn để thân thể cùng ý thức của con nhớ rõ chú, làm như thế này con sẽ không quên được chú."

Thời điểm hắn đâm  vào, Vương Nhất Bác phát ra tiếng kêu gào đau đớn, toàn thân đều run mãnh liệt, không có ôn nhu, không có khếch trương, chỉ có tàn nhẫn, hắn cứ thế đâm cự vật thẳng vào bên trong cậu.

Lúc đó cậu cảm thấy tối tăm, hỗn độn và tuyệt vọng.

"Vương Nhất Bác." một tiếng hét chói tai vang lên.

Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn thấy đầu tóc rối bời, mặt mày tiều tụy của chú ba, không còn vẻ cao quý như ngày thường, thoạt nhìn có chút khó chịu.

Cậu có chút sợ hãi, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, trong nháy mắt những hình ảnh kia hiện lại trong đầu cậu. Cậu đứng lên, bước chân lảo đảo phía dưới người vẫn còn đau, nhưng cậu bước lùi ra sau, cả người toát lên vẻ đề phòng.

Thấy Tiêu Chiến đang đi đến gần mình, Nhất Bác nhẹ nhàng nói một tiếng.

"Đừng đến đây.

Tiêu Chiến nắm chặt tay, dừng lại bước chân.

"Cùng chú trở về" .  Tiêu Chiến nhíu mày, :"con sẽ sinh bệnh."

Vương Nhất Bác lắc đầu, trong nháy mắt từ từ yên tĩnh lại, cậu đã cố gắng để nhớ lại, nhưng mà tối hôm qua cậu bắt đầu đối với chú ba có chút sợ hãi.

Giọng nói của cậu vô cùng buồn bã, thậm chí có chút cự tuyệt.

"Chú ba, mặc kệ lúc trước chúng ta là như thế nào, hiện tại chúng ta là xa lạ, tối hôm qua con và chú đã...., cho nên từ nay con và chú hạn chế gặp mặt thì tốt hơn."

Mỗi câu nói của Vương Nhất Bác đều tựa như vết dao đâm vào lòng Tiêu Chiến, hắn lo lắng cho cậu, chạy đến tận nơi đây để tìm cậu, cuối cùng nhận lại là sự cự tuyệt.

"Vương Nhất Bác, con nhất định đẩy chú ra thật sao?" Tiêu Chiến cười lạnh, trong mắt tràn đầy đau khổ, :"con đã đẩy chú ra một lần."

Vương Nhất Bác cúi đầu trầm mặc, nhìn thấy Tiêu Chiến tuyệt vọng, cậu cũng không biết phải làm sao.

"Quên chú là lỗi của con, nhưng con cần thời gian." Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nhẹ nhàng đáp lại.

Vương Nhất Bác nói xong liền muốn rời đi, Tiêu Chiến liền đưa tay kéo cậu lại, hắn kéo mạnh, cho nên Vương  Nhất Bác đứng không vững mà ngã vào ngực hắn.

Hai người trầm mặc giằng co.

Vương Nhất Bác giương mắt nhìn về phía Tiêu Chiến ánh mắt nặng nề.

"Buông tay "

Tiêu Chiến chợt nắm chặt lòng bàn tay, người trước mặt rõ ràng là người yêu hắn, bây giờ lại xem hắn là người lạ, khiến hắn ngạt thở.

"Thật xin lỗi."

Hắn thấp giọng xin lỗi, khiến cho Vương Nhất Bác không dám tin, ngước mắt nhìn người trước mặt.

Một giây sau, Tiêu Chiến đem Vương  Nhất Bác ôm sát, :"thật xin lỗi, tối hôm qua là chú không tốt, là chú quá nóng lòng, đừng rời bỏ chú được không?"

Vương Nhất Bác ở trong ngực hắn nháy mắt một cái, bên trên lông mi dính một giọt nước mắt.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác vẫn là ngồi trên xe Tiêu Chiến, trầm mặc không nói một lời.

Tiêu Chiến gọi cho Vu Bân, nói hắn  đã tìm được Vương Nhất Bác, thông báo cho những người kia đừng tìm.

Sau đó Uông Trác Thành gọi điện thoại đến, :"bạn nhỏ đang bên cạnh cậu sao?"

"Phải."

"Đem đến đây, tôi kiểm tra cho cậu ấy một chút."

"Ừm."

Vương Nhất Bác ngồi ở bên trên an tĩnh chờ kiểm tra não bộ.

Qua rất lâu, lúc Tiêu Chiến đi đến bên cạnh cậu mới phản ứng được, ngẩng đầu nhìn thấy hắn cùng Uông Trác Thành ngồi cùng một chỗ.

Uông Trác Thành ngồi trước mặt Vương Nhất Bác cười cười, :"kiểm tra rồi, cậu đang khôi phục rất tốt, cục máu đã tan ra, đến lúc cậu sẽ tự động nhớ lại."

Vương Nhất Bác ánh mắt chớp chớp gật đầu.

"Cậu không muốn biết mình đại khái còn bao nhiêu lâu thì có thể khôi phục sao?" Uông Trác Thành hỏi.

Vương Nhất Bác vô ý thức cúi đầu xuống, thanh âm có chút tẻ nhạt.

"Tùy thôi."

Tiêu Chiến đứng sau lưng nắm chặt tay.

Uông Trác Thành nhìn Tiêu Chiến một cái thở dài, sau đó vẫn như cũ kiêng nhẫn dụ dỗ cậu, :"dựa theo tốc độ khôi phục của cậu, sau một tuần lễ nữa là được rồi."

Vương Nhất Bác cúi thấp đầu im lặng.

"Không vui sao?" Uông Trác Thành lại hỏi.

Vương Nhất Bác nhìn hắn nhưng không có trả lời.

Uông Trác Thành để Tiêu Chiến đi ra ngoài trước, sau đó rót cho Vương Nhất Bác một ly nước nóng, :"uống đi, ngồi ở bờ biển lâu như vậy sẽ lạnh."

"Cảm ơn."

"Nhất Bác, cậu rất hy vọng khôi phục ký ức đúng không?" Uông Trác Thành khẽ nói.

Vương Nhất Bác trầm mặc.

"Chú ba cậu, hắn có chút hành động quá khích, nhưng hắn bởi vì hắn quá nóng lòng cho nên mới... "

"Tôi biết." Vương Nhất Bác cắt ngang lời của Uông Trác Thành, cậu nói, :"nhưng mấy ngày hôm nay tôi đang nghĩ đến một vấn đề."

"Cậu nói tôi nghe xem."

"Tôi là thật yêu chú ấy sao?"

"Đương nhiên, người cậu thích nhất là chú ba." Uông Trác Thành nhíu mày.

"Vậy tôi vì sao tôi lại quên chú ấy?"

Uông Trác Thành đột nhiên cảm thấy cảm xúc của Vương  Nhất Bác có gì đó không đúng, hắn lên tiếng trấn an.

"Nhất Bác, cậu cùng chú ba xác thực là không có công khai, có thể cậu cảm thấy  tình cảm này  về mặt tâm lý có chút áp lực, khả năng từ từ trở thành khúc mắc, nhưng cái này không biểu hiện cậu không thích hắn, ngược lại, cậu rất quan tâm đến chú ba, cho nên vì vậy mới có áp lực."

"Thật sao?" Vương Nhất Bác có chút nghi hoặc.

"Đúng." Uông Trác Thành nhìn thẳng vào mắt Vương  Nhất Bác, :"cậu phải tin tưởng tôi, đi tiếp nhận hắn, đừng trốn tránh hay cự tuyệt."

Lúc Vương Nhất Bác ngồi trên xe của Tiêu Chiến trở về nhà, đầu tựa lưng vào ghế ngồi, mí mắt nặng nề. Hôm nay  tỉnh sớm, đến bây giờ thả lỏng lại, cả người hơi mệt mỏi.

Mãi cho đến lúc xe dừng lại dưới lầu, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn thấy cậu đã ngủ.

Thời điểm Vương Nhất Bác ngủ đặc biệt nhu thuận, lại trở về giống như lúc trước. Tiêu Chiến mở dây an toàn, nhịn không được mà tiến đến gần cậu, cúi xuống hôn lên môi cậu một nụ hôn, tay chống tại hai bên bả vai cậu, đem cậu ôm vào trong ngực.

Đã rất lâu rồi hắn không có như thế này hôn qua Vương Nhất Bác.

Đúng lúc phát hiện Vương Nhất Bác đã mở mắt, an tĩnh nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, không gian trong  xe càng thêm yên tĩnh.

Tiêu Chiến mi mắt rũ xuống, lên tiếng.

"Xin lỗi." Hiện tại hắn không còn dám hành động thiếu suy nghĩ, đang định dời ra, bị Vương  Nhất Bác cầm lấy cổ tay.

"Uông thúc nói, con trước kia rất yêu chú, con bởi vì quên đi là do áp lực quá lớn, nên mới lựa chọn trốn tránh, nhưng đây là phản ứng của việc con quan tâm chú."  Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói, có lẽ đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian bị mất trí nhớ mà cậu bình tĩnh nói chuyện với Tiêu Chiến.

"Vì sao giải thích với chú cái này?"

"Nếu như con nhất định yêu chú, vậy con không hy vọng lúc khôi phục lại ký ức,  chú không bởi vì cái vấn đề này mà đối với con thất vọng."

Trong mắt Tiêu Chiến khôi phục một chút sáng ngời, cuối cùng thở dài xoa lên mặt cậu, :"chú không nên ép con phải giống như chú kiêng cường, chú sẽ chờ con dũng cảm đối mặt với tình cảm khó khăn của hai chúng ta."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nở nụ cười, dù khuôn mặt vẫn còn tái nhợt nhưng cũng đủ làm vơi đi sương mù trong lòng Tiêu Chiến.

"Có thể hôn con lại một lần không?" Vương  Nhất Bác nháy mắt, :"hôm qua chú làm con thật đau, con muốn biết chú đối với con là như thế nào?"

Khóe miệng Tiêu Chiến cong lên, đem dây an toàn của Vương  Nhất Bác cởi ra, đem cậu ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống môi cậu, thật ôn nhu, triền miên vô cùng, ấm áp vô cùng.

Lông mi của Vương Nhất Bác run rẩy, từ từ ôm lấy cái cổ của Tiêu Chiến, mặc cho chú ba hôn mình đến thở hổn hển.

Ngoài cửa xe trời đã tối, nhưng bên trong xe cũng rất ấm áp, mang theo hơi thở dốc nhẹ nhàng, bay bổng.

Mặc kệ là mất trí nhớ bao nhiêu lần, Vương Nhất Bác vẫn lựa chọn là yêu chú ba.

Dù cho biết phía trước là ngàn vạn lần khó khăn, vẫn muốn thử.

Là nhát gan nhưng cũng là dũng cảm.

Có lẽ đây chính là số mệnh đã định sẵn hai người là của nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro