Chương 1 (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến không biết hắn đang ám chỉ ai, nhưng anh luôn cảm thấy, chiếc nhẫn này không chỉ đơn giản chỉ là một chiếc nhẫn vô giá, anh cảm thấy viên ngọc này rất giống với ánh mắt của Vương Nhất Bác.

"Được rồi, Tiêu Tiêu mau lớn lên."

Trưởng thành, liền có năng lực bảo hộ hắn, có thể cùng hắn chèo chống cái nhà này, còn có....có sức mạnh đem hắn ôm vào trong ngực.

Anh biết rằng họ là quan hệ cha con, cùng huyết thống, trong thân thể chảy cùng một dòng máu, anh biết rằng, những suy nghĩ ngớ ngẩn của mình là phản nghịch, sẽ bị treo cổ, nhưng anh cũng biết rằng, Vương Nhất Bác không thể rời xa anh.

Hắn đã một mình nuôi Tiêu Chiến trong mười bảy năm.

Mười bảy năm qua ngày đêm đối mặt với nhau, chưa từng xa cách, lần chia tay lâu nhất và dài nhất, chính là khóa huấn luyện quân sự của trường trung học Tiêu Chiến, kéo dài mười ngày.

Khi về đến nhà, khuôn mặt của Tiêu Chiến mang hai sắc thái khác nhau.

Vương Nhất Bác đau lòng ôm anh nói :"Tiêu Tiêu của ba, sao con lại bị cháy nắng như vậy? Làm sao lại phơi nắng thành cái dạng này, sớm biết như vậy sẽ không cho con đi, cái này phải nuôi bao lâu mới có thể trở lại như lúc trước đây?"

Tắm rửa xong, Vương Nhất Bác đưa cho anh những sản phẩm chăm sóc da.

Tiêu Chiến vỗ tay hắn nói :"ba, không sao đâu, con là con trai, ra nắng sẽ đen, không sao cả, con cảm thấy như vậy rất đàn ông."

Anh đưa tay ra, so sánh với màu da của Vương Nhất Bác, đúng là đen một cách rõ ràng.

Khi đó anh ngây thơ cho rằng, mình càng đen sẽ càng trông mạnh mẽ, lớn lên sẽ đàn ông hơn, khi trưởng thành, trước mặt Vương Nhất Bác, sẽ tách khỏi thân phận con trai.

Nhưng Vương Nhất Bác lại cười thành tiếng, ánh mắt trong hốc mắt đảo qua mấy vòng như là trách cứ, có đùa giỡn, vui sướng, nhưng rất nhanh liền biến mất, cung đường u ám xuất hiện ở cuối mắt.

Tiêu Chiến năm mười sáu tuổi không thể chịu đựng được cái nhìn của Vương Nhất Bác, anh lập tức bối rối, mặt đỏ bừng.

"Ba không coi Tiêu Tiêu là một đứa trẻ, chưa bao giờ như vậy." Hắn cụp mắt xuống nói, hắn xoa xoa cánh tay của anh, động tác rất nhẹ nhàng, "Tiêu Tiêu của ta là đàn ông, rất mạnh mẽ."

Hắn đứng dậy vươn vai, bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng manh được nâng lên, lộ ra vòng eo cân đối, vòng eo tròn trịa gợi cảm dễ thương, Tiêu Chiến cứng ngắc ngồi trên ghế sofa, Vương Nhất Bác xoay người sờ lên đỉnh đầu anh.

"Baba đi tắm, Tiêu Tiêu, lát nữa lấy quần áo giúp baba."

"Hả? Ồ."

Anh cảm thấy máu toàn thân như sắp bốc cháy, mồ hôi nhễ nhại, khiến anh không khỏi nhìn theo bóng lưng của Vương Nhất Bác.

Bộ đồ ngủ màu đỏ rượu nhẹ nhàng đung đưa, giống như vòng eo thon thả của hắn, như cánh tay thon thả của hắn, giống với ánh mắt trìu mến và quyến rũ của hắn.

Tiêu Chiến cảm thấy rằng mình suy nghĩ quá hư hỏng, Vương Nhất Bác vừa đi, anh nhìn theo bóng lưng của hắn, cảm thấy thật quyến rũ.

Cả thành phố Berlin được đắm chìm trong không khí của ngày lễ giáng sinh, các con đường, ngõ hẻm đều vang lên giai điệu của những bài hát quen thuộc.

"Chuông leng keng, chuông leng keng, leng keng suốt chặng đường."

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, cô gái trẻ người Đức đang dẫn chồng và con đi mua socola nhân dịp lễ giáng sinh, và anh bất giác ngâng nga câu hát :"jingle Bells."

"Này, con đừng hát cái này."

Vương Nhất Bác mở cửa xe một chút, vài bông tuyết bay vào, Tiêu Chiến vội ngậm miệng lại. Vương Nhất Bác cấm anh làm tất cả những gì liên quan đến việc tổ chức lễ giáng sinh, vì vậy mỗi lần đến giáng sinh, anh giống như bốc hơi khỏi thế giới, anh phớt lờ luôn cả những tin nhắn chúc mừng mà bạn bè cùng lớp gửi đến.

Chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ở bãi đỗ xe song lập đối diện trung tâm thương mại, Vương Nhất Bác khóa xe, cất chìa khóa cẩn thận vào túi áo khoác rồi vươn tay dẫn Tiêu Chiến đi vào thang máy.

Khoảnh khắc cửa kính mở ra, hơi lạnh phả vào mặt khiến hắn rùng mình, nắm lấy tay Tiêu Chiến, hắn nói lạnh quá, còn nói Berlin thật sự không phải nơi cho người ta ở,  bầu trời nửa năm đều là mùa đông.

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác.

Hắn vừa để kiểu tóc giảm tuổi cách đây vài ngày, với phần tóc mái dài hơn một chút, không uốn hay nhuộm, là một mái tóc đen mượt.

Lúc ra ngoài, anh cũng nhắc nhở Vương Nhất Bác, ngoài trời lạnh âm hơn 20 độ, ba sợ lạnh thì nên mặc quần áo dày hơn.

Nhưng Vương Nhất Bác luôn muốn để cho mình phong độ, cho nên không mặc áo khoác lông,  chỉ mặc áo khoác dài màu đen quá đầu gối, giày Martin thấp đầu để lộ cổ chân, thật sự, mặc như vậy, hắn không lạnh.....thì ai lạnh.

Nghe hắn than thở, anh cởi chiếc khăn quàng cổ trên người mình, xoay người mình, quàng cho Vương Nhất Bác.

"Con đã bảo mặc quần áo dày hơn, thời tiết lạnh thế này vẫn để lộ ra mắt cá chân, ba thật là, không phải minh tinh, sao phải ăn mặc đẹp như thế làm gì?"

Anh nói chuyện có chút chua ngoa, rõ ràng là đang tức giận, cũng không biết vì sao lại như vậy, nhưng thật sự anh cảm thấy không thoải mái, khi đi đường ai cũng nhìn vào Vương Nhất Bác.

"Thực xin lỗi Tiêu Tiêu, con đừng nóng giận." Vương Nhất Bác vươn tay kéo khăn quàng cổ, nó thật ấm áp, lại còn nồng nàn mùi thơm của Tiêu Chiến, hương trà cho người ta cảm giác rất yên tâm.

Hắn nắm lấy tay Tiêu Chiến, sau đó quan sát xem anh đang tức giận như thế nào.

"Bởi vì Tiêu Tiêu nói là ta đẹp mắt, cho nên, ta mới thích mặc thế này." Hắn có chút ủy khuất cúi đầu  nói.

Giữa dòng người qua lại, khuôn mặt của hắn rất cô đơn.

"Con bận bịu học tập, thời gian đi ra ngoài với ta càng ngày càng ít, cho nên lúc ra ngoài, ta nghĩ nên ăn mặc đẹp một chút, để ngươi nhìn ta vui vẻ, liền thích ra ngoài với ta." Vương Nhất Bác mỉm cười, giống như là  không hiểu được suy nghĩ tuổi dậy thì của con trai đang nghĩ gì, dáng vẻ của hắn giống như không thể làm gì, lại dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đụng đụng Tiêu Chiến, :"Tiêu Tiêu, đi thôi, lần sau, ta sẽ không mặc như vậy nữa."

"Không phải, baba, con không phải có ý này."

Tiêu Chiến  nhớ mình đã tức giận, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của Vương Nhất Bác, khiến anh cảm thấy tội lỗi.

Đây là lần đầu tiên anh nếm trải mùi vị của tình yêu, những cảm xúc bí mật và lạm dụng nhưng rực lửa của anh đang có cơ hội bộc lộ từng khoảnh khắc.

Dũng cảm và không sợ hãi, tuổi thanh xuân trong sáng và thẳng thắn,  đồng nghĩa với vẻ đẹp trong lòng của Tiêu Chiến, người khai sáng tình dục và là đối tượng duy nhất của tình yêu, cho nên, Tiêu Chiến làm sao chịu được bộ dạng này của Vương Nhất Bác, chỉ cần hắn nhíu mày không vui, anh liền muốn đem ánh trăng, ánh sao hái xuống cho hắn.

Anh thò tay vào túi áo khoác, đem tay Vương Nhất Bác kéo ra, bắt hắn xoay người lại.

Vương Nhất Bác cúi đầu không nói gì, Tiêu Chiến cẩn thận ôm lấy hắn.

"Vì vậy ba mua quần áo, sản phẩm chăm sóc da, và nhiều thứ như vậy suốt ngày....là bởi vì con nói, ba trông rất đẹp sao?"

"Không." Hắn nghiêng đầu phủ nhận, nhưng đáy mắt chợt đỏ lên, :"ta thích tiêu tiền, không liên quan gì đến con."

Hắn chưa nói xong thì đã khóc rồi, hắn xoay người muốn kéo khăn quàng cổ xuống, nhưng Tiêu Chiến đã ôm chặt lấy hắn, khiến hắn không thể động đậy.

Vương Nhất Bác vươn tay đấm mạnh anh một cái,  cúi đầu không chịu, nấc lên:"buông ra, ta xấu xí, không muốn ngươi nhìn thấy."

"Không xấu, không xấu, ba thế nào trông cũng đẹp." Tiêu Chiến vừa nói, vừa lúng túng lau nước mắt cho hắn.

Bình thường đều là anh nói Vương Nhất Bác sai chỗ này sai chỗ kia, nhưng Vương Nhất Bác luôn là người dỗ dành anh, cho dù thỉnh thoảng mất bình tĩnh, thì Vương Nhất Bác cũng là người dỗ dành anh, nhưng bây giờ hắn thật sự thương tâm, Tiêu Chiến lại không biết làm sao dỗ dành hắn, làm sao để hắn nguôi giận.

Đần quá, anh cảm thấy mình làm sao lại đần như vậy.

Tất cả những gì Vương Nhất Bác làm đều là vì muốn anh vui vẻ, nhưng anh lại không cảm kích, còn làm cho người ta khóc, giờ thì tốt rồi, anh đúng là đồ ngốc, không nói được lời nào tốt.

Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi trực tiếp ôm lấy Vương Nhất Bác, không giống như thường ngày ôm hắn xuống lầu, mà là ôm lấy hắn như người yêu, đặt lòng bàn tay vào sau đầu hắn, để đầu hắn tựa lên bờ vai của mình.

"Tiêu, Tiêu Tiêu." Vương Nhất Bác cả người sững sờ, không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Con xin lỗi ba, con không biết, con chưa từng nghĩ về nó, con tưởng rằng....là ba thích như vậy."

Giọng điệu của anh nghe rất ảo não, cũng rất kích động, giống như bừng tỉnh, anh nghĩ, biết vậy đã không nói như vậy với hắn.

"Con sẽ không nói ba như thế nữa, ba muốn mua bao nhiêu thì mua, đi chơi mặc gì cũng được, từ giờ trở đi, mỗi tuần con sẽ ra ngoài đi chơi với ba, được không? Con thích cùng ba đi ra ngoài, không phải là không thích, chỉ là con muốn thi vào trường đại học tốt một chút, có một công việc tốt, sau này có thể nuôi ba. Ba vẫn luôn ở một mình, từ nhỏ đến lớn, con cảm thấy ba thật sự rất vất vả."

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác cười nhẹ, nhưng không có đẩy Tiêu Chiến ra, để anh tiếp tục ôm lấy mình, hắn dựa vào vai anh nói :"ba không vất vả, mười mấy năm qua là khoản thời gian khó khăn nhưng hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ba. Mười bảy năm hạnh phúc, ba rất vui khi thấy con càng ngày càng trưởng thành, và thông minh. Tiêu Tiêu, con chỉ cần làm những gì con thích, dù là chuyện gia đình, tiền bạc, hay tương lai, con đều có thể lo liệu.  Tất cả những điều này, đừng nghĩ nhiều về nó, như ba đã nói, ba là siêu anh hùng của con, sẽ luôn bảo vệ con, chuyện gì ba cũng có thể làm được."

Hắn vỗ nhẹ lưng Tiêu Chiến, ngẩng đầu lên, mắt ửng đỏ, còn long lanh nước mắt, ánh mắt của hắn cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Tuyết rơi từng hạt một, trắng nõn trên mái tóc lòa xòa của anh, Vương Nhất Bác lấy chìa khóa xe từ trong túi đặt lên tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cau mày khó hiểu, Vương Nhất Bác cười nói :"đã sớm mua cho con, đặt ở trong gara, ta còn cố ý khóa lại, sợ con nhìn thấy, lúc đầu nghĩ, đợi con lấy được bằng lái liền cho con, nhưng hôm qua là đêm giáng sinh, con cũng biết, baba không thích giáng sinh."

Hắn dừng lại, Tiêu Chiến nhìn tấm biển có đôi cánh nhỏ trên chìa khóa, Vương Nhất Bác đưa tay chạm vào mặt anh.

"Lần trước chúng ta đến hiệu sách, trên đường đã nhìn thấy, con nói, rất thích."

"Con nhớ."

Chỉ là không ngờ, anh chỉ tùy tiện nói, hắn lại nhớ rất kỹ.

Tiêu Chiến cất chìa khóa xe vào trong túi, nắm lấy tay Vương Nhất Bác kéo lại, để hắn dán sát vào người mình, một kẽ hở cũng không có.

Tiêu Chiến thản nhiên cười nói :"cảm ơn baba, thời gian hộ tống một năm, ghế lái phụ, bây giờ thuộc về baba."

"Đây là ý gì?" Vương Nhất Bác vô cùng mãn nguyện, dựa vào anh đi về phía trước, bất mãn nhéo nhéo lòng bàn tay của Tiêu Chiến, "khi con trưởng thành, chỗ ngồi ghế phụ không phải của baba, không lẽ con muốn để em gái nào ngồi sao?"

"Nếu có, baba nhìn còn đẹp hơn nhiều so với các em gái." anh quay đầu nhìn Vương Nhất Bác mỉm cười, "nhưng đây là một mệnh đề sai lầm, cho nên, ghế phụ chỉ có thể cho baba ngồi trong suốt cuộc đời."

Vương Nhất Bác ngượng ngùng nhéo nhéo tai anh, cảm thấy Tiêu Chiến đang nhìn hắn mím môi cười, :"thằng nhóc thối này, nói bậy gì đấy, trên đường có rất nhiều người."

Nhiều cửa hàng trang trí cây thông giáng sinh được thắp sáng lên, được chiếu sáng nhiều màu sắc rất sống động.

Bên cạnh cây thông khổng lồ, Tiêu Chiến nhìn thấy cửa hàng đồ uống nóng, anh dừng lại mỉm cười.

"Ba, ba có muốn uống gluhwein không? Để con đi mua, nó sẽ giúp ba ấm áp."

Vương Nhất Bác nhìn người xếp hàng dài ngoài cửa rồi lắc đầu.

"Thôi đi, nhiều người như vậy, sẽ mất rất lâu."

"Không sao đâu, con đi mua, ba ở cửa hàng đợi con." Anh cười, nói xong liền đem khăn quàng cổ quấn lên cổ Vương Nhất Bác.

Nốt ruồi nhỏ dưới môi giống như một ngôi sao, sáng ngời và ấm áp, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến chạy về phía cuối hàng, sau đó đưa tay xoa xoa cái cổ của mình, mỉm cười.

Hắn chạm vào chiếc khăn quàng cổ ấm áp, ngẩng đầu lên, bông tuyết rơi xuống, bay vào tầm nhìn của hắn,  bao phủ cả một vùng đất.

Berlin một thành phố thích hợp để ngủ đông.

Hắn biết mình làm chuyện không đúng, ít nhất đối với Tiêu Chiến, ở giai đoạn này là không đúng,  tình yêu này của hắn, trên đời này không thể chấp nhận được.

Hắn biết, chỉ cần nghĩ đến việc Tiêu Chiến sẽ yêu hắn, trái tim non nớt của anh hết lần này đến lần khác, không thể chịu đựng được sự khiêu khích của hắn. Vương Nhất Bác phì cười, nhưng hắn không phải người, tiêu chuẩn đạo đức của nhân loại, không thể nào trói buộc được hắn.

Ma cà rồng là chủng tộc man rợ, không có luật lệ, chỉ dựa vào sức mạnh để phán xét đúng hay sai, nói cách khác chúng có nắm đấm và chức tước cao.

Mười bảy năm tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng mười bảy năm này là mười bảy năm dài nhất trong cuộc đời  không bao giờ kết thúc của hắn.

Hắn đã nuôi nấng Tiêu Chiến giống như con người thật, hắn không ngờ rằng hắn lại yêu đứa trẻ này, dù biết rằng hắn không thể sinh con cho Tiêu Chiến, nhưng hắn cũng không quay đầu lại, hắn lựa chọn từng bước quyến rũ Tiêu Chiến.

Đây là tấm lưới bảo hộ tốt nhất.

Hắn thừa nhận chính mình hỗn đản ích kỷ, nuôi dạy mười bảy năm, sao có thể giao cho người khác.

Hắn vẫn luôn tự tin như vậy, chỉ có Vương Nhất Bác mới xứng đáng là người bạn đồng hành vĩnh viễn của Tiêu Chiến, nhưng trước hết......

Tiêu Tiêu, ba sẽ dạy ngươi, cách yêu ta.

[Alice có lời muốn nói.]

Hôm nay bị công tước đá vào mông sưng vù, tuy rằng rất đau, nhưng lâu rồi tôi không bị ngài đá, tôi rất nhớ cảm giác quen thuộc này. Trước hết, tôi không phải là một kẻ tự bạo, nhưng để tôi cả ngày nhìn thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của công tước, tôi thật sự muốn lấy đầu bấu xuống đất, máu bắn tung tóe ngay tại chỗ.

Cinderella, tên này thật ngu ngốc.

Hắn cũng có cảm giác giống như tôi.

Hắn ta nói rằng, nếu hắn ta nói với  những người trong giới huyết tộc về tình trạng hiện tại của  công tước, họ có thể sẽ nghĩ chúng tôi bị điên.

Tuy nhiên, lời khen nên được thay đổi, công tước xứng đáng là công tước.

Hôm nay, tôi đã đánh lừa đứa trẻ với năm cách lẫn lộn khác nhau, trong sương mù, gọi nó là tốt, nhưng lòng ghen tị rất mạnh. Nhìn vào mắt của công tước, và cách ngài nói chuyện với anh ta, nó giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.

Tôi thấy đứa trẻ đang đau khổ, vài ngày trước tôi đã nhắc nhở công tước một cách tinh tế, công tước nhìn tôi nói với vẻ khinh thường, Alice,  bạn chỉ có thể là con chó duy nhất.

Tôi lúc đó đã sửng sốt, trong lòng tự nhủ, cái miệng này của công tước càng ngày càng không buông tha cho chó.

Với túi máu trong miệng, hắn ta chậm rãi nói :"loại chuyện này không thể gấp gáp, hiện tại, anh chịu đựng thứ này càng lâu, nó sẽ càng bùng phát dữ dội. Khi nào anh ta dừng lại, tôi không làm nữa."

"Tôi không làm gì cả, và cậu ấy không có việc gì để tự học, chưa kể Tiêu Chiến còn chưa thành niên, trước khi cậu ấy tròn mười tám tuổi, tôi sẽ cho cậu ấy một lớp giáo dục giới tính."

Tôi sửng sốt và hỏi anh ta rằng, liệu thứ này có còn được dạy trên lý thuyết không.

Anh ta nhìn tôi khinh bỉ, giống như nói không nên lời, ai bảo ta dạy lý thuyết, ta là dạy thực hành.

Nếu tôi hỏi lại, nó phớt lờ, bảo tôi là con  chó ngoan, đừng hỏi thăm chủ nữa, cứ ném túi máu vào người tôi, để tôi lấy ra vứt đi, tối về lấy cho nó một ít.

À, gần đây công tước có vị rất nhạt, và ông ấy nhờ tôi tìm túi máu có vị bạc hà cho ông ấy, có lẽ gần đây công tước đã nổi giận.

Khúc cuối là lời tâm sự của con chó Alice và Vương Nhất Bác nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro