Chương 1 (phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 25 tháng 12, lễ giáng sinh.

Berlin đang say giấc nồng tỉnh dậy trong nền tuyết rơi dày đặc. Đường đi bị tuyết rơi trở nên trắng xóa, anh bước xuống giường bước đến chỗ cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, trong sân tích tụ một lớp tuyết dày.

Cái cũi mới chuyển về từ tháng trước, à không, có người nói đây là lâu đài nhỏ của Alice. Anh không thể hiểu tại sao, một Great Dance  trưởng thành, với vẻ ngoài nhẵn nhụi và đứng cao hơn cả một người đàn ông lại được gọi là Alice, đã vậy nó còn là một con chó đực.

Lúc trước anh còn hỏi ba, ba có cảm thấy con chó sẽ vui khi nghe thấy cái tên này hay không?

Lúc đó ba của anh đang trêu đùa với con chó bằng một miếng giăm bông palma nhỏ với giá mười lăm euro, và đây đã là hộp thứ hai. Với một cái búng nhẹ đầu ngón tay mảnh mai của mình, một miếng giăm bông lại lọt vào cái miệng lớn của Alice.

Những ngón tay hắn lướt nhẹ trong không khí, và mắt của Alice vẫn chăm chú nhìn theo những ngón tay của hắn.

"Alice, em có thích tên mới của mình không?"

Đầu ngón tay hắn dừng lại, đuôi chó Alice vẫn vẫy vẫy vui vẻ.

Hắn quay đầu cười nhẹ, tự đắc nói, :"Tiêu Tiêu, con xem, Alice rất vui, nên là đừng chất vấn baba."

Bỏ đi,  anh thừa biết là nó thích cái giăm bông trong tay ba mình, Tiêu Chiến thầm thở dài, nhà này thật sự càng lúc càng không bình thường.

Anh vốn cho rằng, Cinderella đã là giới hạn cho sở thích gớm ghiếc của Vương Nhất Bác. Đó là một con dơi ma cà rồng màu đen, chân đầy lông lá, dáng dấp rất to, tất cả đều là nhờ Vương Nhất Bác mỗi ngày cho nó ăn một bán máu bò

Điều này  cùng với Cinderella có điểm gì chung? Mang đôi giày pha lê với đôi chân đầy lông như vậy, không phải sẽ trực tiếp dọa cho thái tử sợ hãi lăng xuống lầu sao?

Nhưng mà dù sao Vương Nhất Bác cũng rất vui vẻ, thôi thì cứ để hắn vui vẻ như vậy đi.

Anh đứng tại chỗ ở phía trước cửa sổ, nhìn thấy cánh cửa tầng một bị đẩy ra, Vương Nhất Bác bước vào trong sân với chiếc áo khoác dài rất xấu xí, đầu tiên hắn ngồi xổm xuống nhìn chiếc cũi bị tuyết vùi mất một nửa, sau đó đứng lên và nhìn xung quanh.

"Alice, Alice, em đã đi đâu?"

"Hắn hô hào thật lớn."

Tiêu Chiến liếc nhìn thời gian, mới tám giờ sáng, cha anh chưa bao giờ dậy trước buổi trưa, lúc anh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Alice từ trong đống tuyết bỗng nhiên xông đến, bổ nhào vào người Vương Nhất Bác, lúc hắn đang mất cảnh giác.

"Chết tiệt, đồ ngốc, não của ngươi có phải bị đông cứng rồi phải không? Đứng dậy cho ta."

Hắn rống lớn tiếng đến nỗi, Alice sợ hãi phải cụp đuôi lại.

Nó đặc biệt sợ Vương Nhất Bác và nghe lời hắn, đôi khi Tiêu Chiến nghi ngờ rằng, con chó này có thể hiểu được tiếng con người.

Chó có thể phân biệt được Sprite coke không thì Tiêu Chiến không biết, nhưng mà dù sao nhà của anh cũng có bao nhiêu chuyện quái gở như vậy, cho nên, việc con chó thông minh cũng không có gì là lạ, dù sao thì anh cũng chưa từng trải qua lễ giáng sinh từ nhỏ.

Vào ngày 24 tháng 12, mọi nhà đều đem về một cây thông noel, trang trí đèn và ngồi quây quần bên cây thông noel để cùng nhau trải qua đêm giáng sinh rộn ràng tiếng cười. Sau đó sẽ đi ngủ, với mong đợi, ông già noel sẽ lặng lẽ đến vào ban đêm, và bỏ quà vào trong tất của mình.

Và ngôi nhà của bọn họ vẫn như thường lệ, không có gì ngoài tuyết rơi dày trước cửa, không có cây thông noel, không có đèn lồng và chuông, không có những chiếc tất lớn, không có bữa tối gà tây, và cũng không có quà tặng giáng sinh.

"Tại sao không có giáng sinh?" đây là câu hỏi khi Tiêu Chiến còn nhỏ vẫn luôn hỏi Vương Nhất Bác.

Và số lần hắn nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh, là một trong số ít.

Hắn nói :" Tiêu Tiêu, chúng ta đừng ăn mừng giáng sinh, đây là ngày chúa Giê su được sinh ra, và đó là ngày thánh của các tín đồ. Con phải nhớ rằng, con không được nhận quà giáng sinh từ bất kỳ ai, ngay cả khi nó là một ngày bình thường. Mỗi dịp giáng sinh, con không được đi chơi một mình với bạn bè, con phải ở với ba, biết không?"

Khi đó anh còn rất nhỏ, không hiểu vì sao thời gian mọi người vui vẻ, lại khiến cho ba khẩn trương như vậy, không được nhận quà cũng không được đi chơi.

Anh tự hỏi vì sao lại không thể.

Vương Nhất Bác xoa xoa đầu của anh :"hiện tại ba không thể nói cho con nghe được Tiêu Tiêu, con còn quá nhỏ, cho nên, nghe lời cha được không?"

"Dạ được."

Anh đã không thể từ chối câu nói này ngay từ lúc còn nhỏ.

Chỉ cần Vương Nhất Bác cau mày, hoặc là bất lực nói, Tiêu Tiêu nghe ba nói, thì lòng hiếu kỳ của anh liền biến mất, cũng không hỏi gì nữa.

Vương Nhất Bác đứng dậy khỏi tuyết, phủi tuyết rơi từ trên áo khoác xuống, trừng mắt nhìn Alice, rồi đá vào mông nó một cái.

"Ta còn đang đau lòng cho ngươi ở ngoài trời tuyết sẽ bị lạnh, sáng sớm đã thức dậy đưa ngươi vào nhà, ngược lại ngươi thì tốt rồi, ngươi đã quên quy củ rồi phải không, bản thân ngươi nên ở đây suy nghĩ cho kỹ đi."

Hắn quấn chặt lấy áo lông rồi xoay người, trước cửa sổ bằng kính trên tầng hai, có một thiếu niên mặc bộ đồ ngủ bằng nhung đang mỉm cười với hắn.

Tia nắng đầu tiên rơi xuống, lông mày anh cong lên, cười ngọt ngào như mật.

Vương Nhất Bác cũng cười cười, tăng tốc bước chân trở lại trong phòng, cởi áo lông khoác lên trên lưng ghế sofa, bộ đồ ngủ bằng nhung cùng kiểu dáng, toác lên một bầu không khí ấm áp, hắn đẩy cánh cửa gỗ tối màu ra.

Tiêu Chiến quay đầu lại, "ba, buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành." Vương Nhất Bác cười nói, rồi đi qua ôm lấy Tiêu Chiến.

Trên người anh rất ấm, mùi sữa tắm thơm hương đào, hắn vùi đầu vào cổ anh, nhẹ nhàng hít hà.

"Tiêu Tiêu, vẫn còn sớm, ngủ thêm với ba một lát nữa đi."

"A...! Nhưng bây giờ đã tám giờ, con muốn nhanh chóng làm xong bài tập."

"Sao lại làm bài tập, không phải Tiêu Tiêu đang nghỉ sao?" Vương Nhất Bác bất mãn ngắt lời anh, có không vui, ngón tay trượt dọc sống lưng Tiêu Chiến đến thắt lưng, hắn nhẹ nhàng nói:"Tiêu Tiêu, cất bài tập về nhà đi được không? Dành hai ngày cho ba, ta biết, con rất lo lắng cho năm cấp ba của mình, vì vậy con cần kết hợp giữa học hành và nghỉ ngơi, phải không?"

Tiêu Chiến thở dài, đến năm mười bảy tuổi, anh vẫn không thể từ chối yêu cầu của ba mình, gật đầu cùng hắn trở lại giường.

Vương Nhất Bác vô cùng vui vẻ, quấn chăn lông ngỗng dày lên người, mỉm cười ôm chặt lấy Tiêu Chiến, giống như đang ôm một món đồ chơi sang trọng quá cỡ, xoa xoa một cách trẻ con, khịt khịt mũi hai lần.

"Thật ấm áp, thật thoải mái."

Hắn thích mọi thứ mang lại hơi ấm cho hắn, chẳng hạn như một chiếc chăn dày, một bồn tắm xông hơi, và hắn yêu thích luôn cả một Tiêu Chiến ấm áp.

Buổi sáng Tiêu Chiến vẫn còn mơ mơ màng màng bị Vương Nhất Bác chọc cười, duỗi tay đặt ở trên gối, buồn cười nói :"ba, năm nay người đã bao nhiêu tuổi, sao vẫn giống như một đứa trẻ, vẫn thích làm nũng như vậy?"

Vương Nhất Bác vừa nghe lời này đã mở to  mắt, Tiêu Chiến còn tưởng rằng hắn tức giận, sẽ dạy dỗ anh nói chuyện không biết lớn nhỏ, nhưng hắn chỉ cười, đuôi mắt nhếch lên rồi hạ xuống.

"Chỉ làm nũng với Tiêu Tiêu."

Trên môi hắn vẫn nở nụ cười nhạt, hàng mi dài của hắn đổ bóng giống như  hình nan quạt, ánh nắng ban mai lặng lẽ bao phủ khắp mặt đất, sự dịu dàng mà hắn thể hiện ngay lúc này, rất giống giọt mật hoa trên bông hồng.

Nhịp tim của Tiêu Chiến đột nhiên tăng nhanh.

Anh không thể nào không nhìn đôi lông mày thanh tú kia, sống mũi cao và làn da trắng như sữa, ẩn dưới bộ đồ ngủ của Vương Nhất Bác. Chỉ là tình cờ, nhưng anh biết rất rõ về hắn, toàn bộ cơ thể của hắn.

Anh không muốn thừa nhận và cũng không dám thừa nhận rằng, tất cả những rung động trong tuổi thanh xuân của anh đến từ cùng  một đối tượng, đó chính là người đang giữ lấy anh lúc này, và cũng là người gắn bó với anh suốt mười năm, Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đương nhiên cũng rất đẹp, mười bảy năm thanh xuân của Tiêu Chiến, không tìm được gương mặt nào hoàn mỹ hơn hắn.

Lần đầu tiên nhìn ra thế giới, anh thoáng thấy đại dương, từng giọt nước từ đó bị lu mờ, nhưng Vương Nhất Bác chính là ba của anh.

Anh nhất định sẽ ở bên Vương Nhất Bác đến trọn đời, nhưng thân phận của anh chỉ có thể là sai lầm mãi mãi, anh muốn  kết hôn cùng Tiêu Chiến, nhưng chỉ có thể là cha con, giống như tự phán cho mình kết án chung thân.

"Ba." Anh nhẹ nhàng gọi, người chôn ở trong ngực anh khẽ cử động, lười biếng nói "ừm." nghe giống như buồn ngủ.

"Ba, ba dậy đi, đi mua dạo phố  với con."

"Tốt lắm Tiêu Tiêu ngoan." Hai mắt hắn sáng ngời, hôn lên má Tiêu Chiến một cái, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi chui vào lại trong chăn.

"Nhưng mà để buổi tối đi ra ngoài đi, hôm nay nắng to quá, ta  không thích."

Hắn thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng là sợ lạnh, thích tất cả những thứ nóng, nhưng lại rất ghét ánh nắng mặt trời, căn phòng của hắn nhiều năm nay vẫn u ám, rèm cửa và giấy dán tường đều là màu tối, ban ngày phải bật đèn.

Tiêu Chiến đã nói với Vương Nhất Bác không biết bao nhiêu lần, rằng hắn không thể kéo rèm cửa suốt cả ngày. Không thể nhìn thấy bất kỳ ánh sáng mặt trời nào, có nguy cơ sau hai năm nữa sẽ bị loãng xương.

Mỗi lần như vậy, Vương Nhất Bác sẽ hung hăng trừng mắt với anh, nghiến răng nghiến lợi nói :"ý của con là chê ta già? Con suốt ngày nói  ta già đi, ta mới bao nhiêu tuổi, con mắt nào của con nhìn ra ta già? Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ba của con còn rất trẻ, con mới bị loãng xương, ta không bị."

Từ "già" giống như là nỗi đau của hắn, mỗi lần nhắc đến khiến hắn nổi giận.

Tiêu Chiến thở dài, đây có lẽ là vấn đề chung của những người đẹp, cũng giống như các sao nữ Hollywood, người này sợ già hơn người kia.

Vương Nhất Bác cũng rất quan tâm đến ngoại hình của mình.

Hắn có cả một ngăn kéo mặt nạ dưỡng da trong tủ lạnh, và những chai lọ đắt tiền chất đống trên bàn trang điểm, mặc dù.....anh dường như không thấy hắn sử dụng chúng vào ban ngày, chỉ khi nào nhớ đến mới dùng mặt nạ.

Vào một ngày, khi Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác  đem kem bôi mặt hết hạn sử dụng, trị giá hơn năm con số  ném vào thùng rác, cuối cùng không để yên nữa, đành phải giảng  thuyết cho hắn nghe.

"Ba, tiền của người phải gió thổi đến không? Mua nhiều thứ linh tinh như vậy, người lại dùng không hết, mỗi lần như thế đều ném đi, cứ ném như thế,  cho dù tiền có chất đống cũng sẽ hết sạch, có tiền giữ lại không tốt sao?"

"Ôi Tiêu Tiêu, con từ nhỏ ăn ở cùng baba, ta đều mua cho con những thứ tốt nhất, sao con không ý thức được mình là một người giàu có nhỉ?"

Hắn loay hoay với những chai lọ của mình, sắp xếp gọn gàng, rồi bật đèn trần trên bàn trang điểm, với hàng chục ngọn đèn mạnh, thân chai sáng lên một lớp bóng thật đẹp mắt, hắn cười nói :"con chỉ cần nghĩ là nó rất đẹp, màu sắc rất đẹp."

Vương Nhất Bác giống như cô gái nhỏ, hắn thích những thứ sáng bóng, Tiêu Chiến còn từng trêu chọc hắn là công chúa chạy trốn khỏi Disney, và sống trong dân gian với món đồ trang sức nhỏ.

Lúc đó hắn chớp mắt, sau đó cười thành tiếng, thần bí kéo Tiêu Chiến vào phòng ngủ, bật đèn lên.

Vương Nhất Bác quỳ trên đầu giường, hai lòng bàn tay đặt lên tường ngay sau người, hắn nhắm mắt lại, Tiêu Chiến thấy hắn giống như đang đọc một câu thần chú.

Lúc anh mở mắt ra lần nữa, anh nhìn thấy con ngươi màu máu, và ở trên tường có một lỗ hổng.

Vương Nhất Bác lấy ra một chiếc hộp kim loại đơn giản và tinh tế, giống như một hộp đồ cũ, với những hoa văn tinh xảo được khắc trên hộp.

Tiêu Chiến ngây người,  ngẩng đầu ra hỏi, đây là vật duy truyền sao?

"Không phải." Vương Nhất Bác ngồi ở trên giường, ra hiệu cho Tiêu Chiến đi đến ngồi xuống, nhẹ nhàng mở khóa hộp, hắn cười nói, :"ta thích những thứ sáng sủa, đây là những thứ ba đã thu thập."

Vương Nhất Bác mở chiếc hộp ra, Tiêu Chiến nhìn thấy rất nhiều đá quý và trang sức, nhất thời cảm giác như hai mắt mình bị mù, giật mình nói:"ba, con cảm thấy mình đúng là thế hệ thứ hai của gia đình giàu có."

Vương Nhất Bác cười haha, hắn nói rằng anh đúng là chưa được nhìn thấy thế giới, hắn mở ngăn kéo phía dưới, có một chiếc nhẫn màu đỏ sẫm nằm trong một chiếc hộp.

Chiếc nhẫn hình cánh, chạm khắc sống động như thật, có thể thấy đã cũ, nhưng  viên ngọc bên trong vẫn sáng ngời, anh chưa từng nhìn thấy viên ngọc nào như vậy, màu sắc đặc quánh như máu, ánh đèn chiếu xuống, hệt như muốn chảy ra ngoài.

Vương Nhất Bác khẽ vuốt ve chiếc nhẫn, cảm xúc trong mắt rất sâu, rất nặng, giống như là nhớ lại những năm tháng huy hoàng, cũng giống như một lời hứa, hắn vô cùng coi trọng chiếc nhẫn này, thậm chí là thần phục.

Cầm chiếc nhẫn lên, hắn trở người gối đầu lên đùi Tiêu Chiến, đem chiếc nhẫn giơ lên cao, giơ lên trước mặt Tiêu Chiến, trong ánh đèn đỏ đầy mê hoặc, hỏi anh, :"Tiêu Tiêu, có đẹp không?"

Tiêu Chiến thành thật gật đầu, không thể không thừa nhận.

"Tiêu Tiêu, nó là của con." Vương Nhất Bác bỏ tay xuống, nhìn Tiêu Chiến nói :"khi con lớn lên, chiếc nhẫn này sẽ là của con."

Hắn nói lớn giọng và  nghiêm túc.

Tiêu Chiến không hiểu sao hắn lại đột nhiên lại nghiêm túc, sau khi suy nghĩ một chút liền hỏi, :"là cho con một món quà sao?"

Vương Nhất Bác cười lắc đầu, hắn nói đó không phải là món quà.

Hắn đặt chiếc nhẫn trở lại hộp trang sức, đóng ngăn kéo lại, Vương Nhất Bác vòng tay qua eo Tiêu Chiến, hít một hơi, trong mũi tràn ngập mùi trà thơm nồng.

Nhưng Tiêu Chiến không biết, cũng không ai biết, chỉ có Vương Nhất Bác biết, hắn là đang ngửi mùi máu của anh.

Đó giống như mùi của quê hương xa xôi, trên núi Trăm Ngàn, chỉ còn lại sáu cây mẹ, sinh ra hương thơm khó phai của trà trầm. Tuy rằng lúc còn ở trong nước, cây trà trên khắp các ngọn đồi đều có thể gọi là cây mẹ, nhưng thời gian trôi qua, thực vật cũng chỉ là thứ mỏng manh không chịu được thử thách của thời gian, cũng giống như con người, làm sao có thể sống được mãi mãi.

"Đây là lời hứa của ba, chờ sau này con lớn lên, ba sẽ tự tay giúp con đeo lên." Vương Nhất Bác mỉm cười, đưa tay chạm vào khuôn mặt của Tiêu Chiến, ánh mắt đầy tự hào và khao khát.

Hắn lại chậm rãi nói, :"Chỉ có Tiêu Tiêu của ta mới xứng với nó, những người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ."

Một chương dài quá mình chia làm 2 nha mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro