phần mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là một chiếc fic tui xin per của nhà Nhatkythoheozsww, ở phần mở đầu tui sẽ giữ cách xưng hô này, nhưng qua chương mới tui sẽ thay đổi cách xưng hô nha mọi người.

Cha tôi là một người đàn ông rất kỳ quái.

Tôi biết, dùng từ kỳ quái để nói về cha của mình có chút không thích hợp, nhưng sau khi nghĩ lại, thì từ này dường như không có gì xúc phạm khi nói về ông ấy.

Trong ký ức của tôi, gia đình tôi chỉ có ba và tôi, không có mẹ, không có ông bà và người thân nào khác. Lúc tôi còn bé, tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, khi mà giáo viên và các bạn trong lớp luôn nhắc đến mẹ, và nó là một từ hoàn toàn xa lạ đối với tôi.

Tôi đã kìm nén rất lâu, cho đến một ngày trở về nhà, tôi liền hỏi cha của mình, "ba ba, vì sao các bạn học khác đều có mẹ? Cô giáo thậm chí còn cho bọn con xem ti vi và nói rằng, trên đời này có mẹ vẫn là tốt nhất, vậy mẹ là gì?"

Mái tóc dài hơi xoăn nửa đầu của cha được ánh đèn nhuộm vàng, ông quay đầu nhìn tôi, khuôn mặt đổ bóng xuống một bên.

Ông tựa hồ cảm thấy vấn đề này không có gì khó trả lời, cũng cảm thấy vấn đề không có mẹ là vấn đề gì lớn.

"Họ có mẹ là chuyện của bọn họ, không liên quan đến con, sao vậy Tiêu Tiêu, ở trong lớp có bạn học nào bắt nạt con về vấn đề này sao?"

Tôi lắc đầu nói không có, chỉ là hiếu kì.

Ông cười cười, đem tôi ôm lên trên đùi rồi đặt tôi ngồi xuống, múc một thìa bánh crem brulee đút cho tôi,  tôi rất thích ăn món này, hằng ngày cha luôn chuẩn bị cho tôi, coi như là món tráng miệng sau bữa ăn.

Ông ấy nháy mắt hỏi tôi, :"Tiêu Tiêu, ba đối với con thế nào?"

Tôi không biết rõ câu hỏi này cho lắm, gật đầu một cái rồi trả lời : "tất nhiên là tốt rồi ạ."

"Vậy ba ba có lợi hại không? Có phải Tiêu Tiêu muốn cái gì, muốn làm gì, ba đều giúp con giải quyết?"

Tôi lại gật đầu.

Ông ấy giống như rất vui vẻ, liền cười phá lên, đưa tay vuốt xuôi mũi của tôi, cười hỏi, : " Tiêu Tiêu, ba đẹp không?"

Tôi không kịp phản ứng, thầm nghĩ, đây là vấn đề gì.

Tôi chưa bao giờ chú ý đến tướng mạo của cha mình, cũng không có chú ý qua những người khác, từ lúc bản thân có ký ức, gương mặt duy nhất in sâu vào tâm trí của tôi là ba tôi, sau này gu thẩm mỹ của tôi đều dựa theo khuôn mặt của ông ấy.

Lúc đó, ông cúi đầu khỏi ánh sáng của ngọn đèn, lông mi dài phủ bóng lên mí mắt, đôi mắt lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, và cái cằm như vầng trăng khuyết.

Quỷ thần xui khiến, khiến mặt tôi đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn, tôi trả lời một cách ngu ngốc, :"đẹp trai, ba rất đẹp trai."

Ông ấy bật cười haha, nói rằng Tiêu Tiêu đang đỏ mặt, bảo tôi thế mà lại đỏ mặt với ba của mình, sau này nếu gặp phải người con gái mình thích, sợ là ngay cả lời cũng không dám nói.

Mặt tôi càng đỏ hơn, tôi vùi mặt vào ngực ông ấy, một câu cũng không nói, trong đầu nghĩ thầm, tại sao tôi lại phải thích một cô gái khác?

"Tiêu Tiêu, ba đối tốt với con, cái gì cũng có thể cho con, dáng dấp của ba so với mẹ của bọn họ cũng đẹp, cho nên, Tiêu Tiêu không cần ghen tị với người khác, những gì bọn họ có, ba đều sẽ cho con, thứ bọn họ không có, ba ba cũng sẽ cho con ".

Cha tôi luôn như vậy, luôn là một người tự tin, giống như không có gì là không làm được.

Khi tôi còn nhỏ, thân thể không tốt lắm, không biết có phải do tôi không bú sữa mẹ hay vì nguyên nhân khác, mà vóc dáng không cao, thấp bé, thậm chí tôi còn yếu hơn khi đứng giữa một đám trẻ da trắng tại Berlin.

Khi tôi học mầm non, tất cả mọi người đều cô lập tôi, chế giễu tôi, đem sách vở của tôi ném xuống đất, xé giày của tôi mang, thậm chí còn chế giễu về màu da và hình dáng cơ thể của tôi.

Đó là một trường học quý tộc, giáo viên cũng không muốn có thêm rắc rối, cho nên bọn họ làm ngơ trước những hành vi của bọn trẻ. Mà những chuyện này tôi cũng xem như không có gì, tôi một mực giấu kĩ, không cho cha biết, bởi vì cha tôi cũng có gương mặt Châu Á, tôi sợ bọn họ sẽ làm tổn thương cha mình.

Cho đến ngày hôm đó, bọn họ vây quanh tôi sau giờ học, và giật đi mặt dây chuyền mà cha tôi đã tặng cho tôi. Đó là món quà sinh nhật vào lúc tôi năm tuổi, đó là một viên ngọc bình an được đeo bằng sợi dây chỉ đỏ. Cha tôi nói rằng, đó là sản phẩm của quê hương chúng tôi, và nó được gọi là ngọc Hetian.

Ông ấy nói viên ngọc này sẽ giúp Tiêu Tiêu tránh được tai họa.

Tôi đứng đó mở lớn mắt nhìn bọn họ ném viên ngọc lọt vào hồ nước trong hoa viên, lúc đó tôi liền nổi điên, cùng với bọn đánh nhau, nhưng mà bọn họ nhiều người như vậy, tôi làm sao có thể đánh thắng được bọn họ.

Mặt Trời chiều ngã về Tây, tôi vẫn ngồi ở dãy hành lang lớp học.

Trên mặt bị thương, tôi không dám về nhà, sợ cha sẽ hỏi sợi dây bình an sao lại mất? Cũng không biết nên làm cái gì, hồ nước lớn như vậy, tôi khẳng định không thể tìm thấy nó.

"Tiêu Tiêu."

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy cha đứng trước mặt mình.

Ông ấy nhìn có vẻ phong trần mệt mỏi, tóc cũng không còn  chải chuốt cẩn thận như thường ngày, mềm oặt rũ xuống, quần áo trông rất lôi thôi, nhìn giống như là vội vàng chạy từ nhà đến đây vậy.

Vừa nhìn thấy ông ấy, tôi muốn khóc to hơn, ủy khuất từ nãy đến giờ như muốn bốc ra bên ngoài.

Cha ngồi xổm xuống ôm lấy tôi, tay chân vụng về lau nước mắt của tôi, bàn tay vỗ nhè nhẹ trên lưng tôi, hỏi tôi bị làm sao,  vì sao lại trốn ở đây khóc, không chịu về nhà.

"Ba ba, bọn họ....bọn họ....đem dây bình an người cho con ném đi." Tôi nói ngắt quãng.

Cha tôi có lẽ có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như bọn họ là ai, vì sao lại ném mất đồ vật của con? Sao con lại không nói cho cha biết? Thế nhưng, cha tôi lại không hỏi lấy một câu.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy cha tức giận.

Đôi mắt hẹp dài của ông ấy tựa như có thể thắp sáng lên ngọn lửa đen tối, giống như muốn đem cả thế giới này thiêu đốt.

"Ba ba biết rồi, Tiêu Tiêu ngoan, đừng khóc nữa." Cha đem tôi ôm lấy, để đầu tôi dựa trên vai ông.

Cha cúi đầu xuống, rồi hôn lên trán tôi, "nói cho ba biết, dây bình an bị ném ở đâu?"

Tiếng nói của cha thấp xuống, ngữ điệu trầm ổn, tôi thì vừa khóc vừa nghẹn ngào nói, :" bị ném ở trong hồ lớn, thật nhiều nước, không tìm được."

"Sẽ tìm được. Nó là thứ ba ba tặng cho con, để phù hộ cho Tiêu Tiêu, sao lại không tìm được, con phải tin tưởng ba ba chứ."

Cha nói với tôi một cách rất chắc chắn, thế là tôi quên luôn việc khóc, vô thức tin tưởng vào ông ấy, và cha tôi thật sự cho tôi thấy kỳ tích.

Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên được đêm đó.

Cha bế tôi đến bức tường hành lang trên tầng năm, nở một nụ cười và nói với tôi :"Tiêu Tiêu, tất cả những gì con nhìn thấy đêm nay, là bí mật nhỏ giữa ba và con, không thể nói cho người khác biết, con biết chưa?"

Tôi lúc ấy nào biết được ông ấy muốn làm gì, chỉ biết gật gật đầu.

Một giây tiếp theo, tôi tưởng chừng mình vừa có một giấc mơ vô lý.

Tôi nhìn thấy  mắt cha tôi  bê bết máu, tóc cha tôi biến thành màu xanh, trong đêm đen, đôi mắt cha tôi sáng ngời, vệt đỏ như sống động, xuyên thấu không khí đang ngưng tụ, giống như du hành xuyên không gian và thời gian.

Cha ôm tôi, từ lầu năm nhảy xuống.

Tôi chỉ nhớ tiếng gió văng vẳng bên tai, và đôi mắt đẫm máu của ông.

Cha tôi nhẹ nhàng rơi xuống đất, một tay ôm lấy tôi, tôi không biết cha tôi lấy ở đâu ra sức mạnh lớn như vậy, nhưng hành động này lại quá sức bình thường với cha tôi.

Cha tôi nhắm mắt lại, giơ tay phải lên, và vẽ vài nét trong không khí, như thể ông đang viết gì đó, rồi ông quay xuống, hướng lòng bàn tay xuống đất, và tôi thấy vòng tròn màu xanh lam xuất hiện.

Ông lần nữa xoay chuyển bàn tay,  hướng về phía cái hồ, mắt vẫn nhắm nghiền, lòng bàn tay di chuyển nhẹ nhàng trong không khí.

Tôi nhìn thấy hồ nước đột ngột dâng trào, nước đọng mãnh liệt, giống như....tôi thật sự không biết hình dung như thế nào, giống như đem nước đổ vào trong quả bóng, rồi cho nước sôi sùng sục, cả hồ nước run lên dữ dội, nhưng không có giọt nước nào tràn ra ngoài.

"Tìm được rồi."

Cha tôi mỉm cười.

Cha mở to mắt ngoắt ngón tay, sợi dây bình an lao lên khỏi mặt nước, bay đến lòng bàn tay tôi.

Hồ nước yên tĩnh trở lại, tôi hoàn toàn choáng váng, chỉ cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, hoặc là thời điểm đánh nhau lúc nãy, đầu óc bị làm cho hỏng rồi.

Cha cầm sợi dây bình an lắc qua lắc lại trước mặt tôi, không biết có phải là khoe khoang hay không, nhưng nhìn ông đắc ý lắm.

"Tiêu Tiêu, sợi dây bình an đã lấy được, con tin tưởng ba ba chưa?"

"Ba ba...." Tôi cảm giác mình không thể nói chuyện, giống như trở về lúc bi bô tập nói của những năm trước, ngơ ngác hỏi, :" ba ba, người là Carl sao?"

Ông cười ra tiếng, đem dây bình an đặt vào giữa lòng bàn tay tôi, rồi giơ tay lên, trên đất, đồ án màu xanh lam biến mất.

"Con có thể cho là như vậy, nhưng ba ba cũng không phải là siêu nhân, chuyện thế giới loài người thế nào không liên quan đến ta, những gì hôm nay con nhìn thấy, không được nói cho người khác biết, Tiêu Tiêu, ba hy vọng, con được bình an, vui vẻ lớn lên, chí ít hiện tại, ba chỉ muốn cùng con làm người bình thường."

Lúc đó tôi năm tuổi, căn bản không hiểu cha mình nói gì, chỉ nhớ kỹ hai chuyện, baba là siêu anh hùng, so với siêu anh hùng trên phim hoạt hình còn lợi hại hơn, còn chuyện thứ hai là, tuyệt đối không thể nói cho người khác biết.

Tôi nắm chặt viên bình an trước ngực, chân thành nói, :"Tiêu Tiêu biết, không thể nói cho người khác biết, đây là bí mật nhỏ của ba và Tiêu Tiêu."

Ông ấy lại cười.

Dáng vẻ khi ông ấy cười lên, thật dễ nhìn.

Cha đem tôi ôm ở trước ngực, con ngươi màu đỏ ngòm của ông phát sáng, giống như một chiếc đèn vô biên trong đêm tối, tôi một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy cảm giác thật an toàn, phảng phất giống như được toàn thế giới ôm lấy.

Ông lại hỏi tôi, "Tiêu Tiêu, muốn bay không?"

Tôi lại không biết ông ấy là có ý gì, nghiêng đầu nghi hoặc  nhìn ông.

Ông cũng không có giải thích.

Đêm đó trăng khuyết giữa trời, ông ấy ôm tôi nói, :"Tiêu Tiêu, không được buông tay, ôm chặt baba."

Sau đó, ông ôm tôi bay lên.

Tôi xem đây như là giấc mộng đi, nhưng thật sự đây là mơ chứ?

Tiếng gió bên tai gào thét, mặt trăng ở xa không thể chạm, bây giờ ở ngay trước mắt tôi, tôi chỉ cần đưa tay, phảng phất liền có thể chạm vào sao trời, phố lớn ngõ nhỏ ở Berlin, nhà cao tầng như nước chảy, tất cả đều đang ở dưới chân của tôi, tựa như sâu kiến.

"Tiêu Tiêu, có phải là rất đẹp hay không?"

"Tiêu Tiêu, con phải nhớ kỹ, không có bất kỳ người nào được khi dễ con, con không cần chịu đựng, cũng không cần thỏa hiệp, càng không cần nhượng bộ, con chỉ cần tin tưởng baba, coi ba giống như là siêu anh hùng mà tin cậy, Tiêu Tiêu, ba sẽ bảo hộ con, ba ba, không có gì là làm không được."

Ở trong đêm khuya tôi yên tĩnh, ở trên không Berlin, ở tại nơi gió thổi trên đầu, có được thế giới ôm ấp ấm áp nhất, có bả vai duy nhất để dựa vào.

Đó là buổi tối huyền huyễn nhất trong nhân sinh cuộc đời của tôi.

Chí ít trước lúc mười tám tuổi, tôi cho rằng như thế.

Sau này mỗi lần tôi đi học, cha đưa tôi đến trước cửa lớp học, tôi có chút kháng cự, cha bảo tôi đừng sợ.

Cái này có chút kỳ huyễn.

Tôi không biết cha làm thế nào, nhưng từ đó về sau, thái độ của giáo viên và các bạn cùng học,  đối với tôi cũng khác hẳn, tôi không còn là mục tiêu để bọn họ nhắm vào, giống như bọn họ bị mất trí nhớ tập thể vậy.

Cha của tôi quả thật là không có gì ông ấy không thể làm được, cha đối với chuyện này không để ý lắm, về thành tích của tôi thế nào cũng không nhìn, cũng không quan tâm tôi thi cấp ba có được vào trường trung học trọng điểm của Berlin hay không, ông ấy chỉ quan tâm tôi lúc nào nghỉ, có thể hay không tan học sớm một chút liền về nhà, có thể hay không đừng suốt ngày làm bài tập.

Còn nhớ lúc tôi học lớp mười, thậm chí lúc tôi đang làm bài tập, ông còn ôm lấy tôi, giống như nũng nịu nói. :"Tiêu Tiêu, còn phải làm bao nhiêu lâu nữa, đã rất lâu, rất lâu, con không có cùng ba ba đi dạo phố, còn để cho ba phải ăn thức ăn ngoài hai ngày."

Trời đất có lương tâm không chứ, ở đâu còn có loại phụ huynh như thế này.

Tôi muốn học tập thật tốt, ông ấy lại không cho, còn rất chủ động nói chuyện với giáo viên, về sau buổi tối, Tiêu Chiến sẽ không lên lớp mà sẽ tự học, nguyên nhân là muốn để tôi về nhà nấu cơm.

Tôi dừng bút lại, bất đắc dĩ mà nhìn ông ấy, :"ba ba, người đừng làm rộn con, càng náo sẽ viết càng chậm, để con viết nhanh cho xong, sẽ nấu thức ăn khuya cho ba được không?"

"A." Cha rầu rĩ không vui buông tay tôi ra, tựa ở trên người tôi, âm dương quái khí nói, :"Tiêu Tiêu, trưởng thành rồi, không cho baba ôm, khi còn bé vẫn là ngoan hơn nhiều, thường xuyên kề cận baba, nếu không ôm một cái, sẽ lại khóc."

Lại bắt đầu.

"Hiện tại đã như thế này, sau này lại lớn hơn, sẽ có nhiều cô gái nhỏ yêu thích, rồi sẽ có bạn gái xinh đẹp ở bên con, lúc đó Tiêu Tiêu sẽ không còn để ý đến baba, nói không chừng, ngay cả nhà cũng không trở về."

"Con sẽ không như thế." Tôi lần nữa buông bút xuống.

Ông ấy đáng thương nhìn tôi, dáng vẻ rất ủy khuất nói, :"con sẽ, con rất biết cách gạt ta, hôm qua còn nói hôm nay  nhất định nấu cơm cho ta, còn hỏi ta muốn ăn cái gì, ta nói, con nói  hôm nay tan học trễ, không có mua đồ ăn, làm việc nhiều, không muốn làm."

Cha của tôi thật sự biết cách trị tôi, tôi quả thật bó tay toàn tập, nhìn ông ấy trả lời, :"con nói qua bao nhiêu lần, baba, con sẽ không tìm bạn gái, người khác tặng quà cho con, còn đều ném thùng rác, nhìn cũng chưa tương nhìn qua, cả đời con không kết hôn, chỉ muốn ở vậy bồi baba, vậy có được không? Để cho con làm việc được không?"

Tôi thật sự bị hắn huyên náo đến đau đầu, cho nên âm thanh có chút lớn, đại khái làm cho ông ấy hiểu lầm rồi, ông ấy còn cho tôi nói nhảm.

Nhìn ông ấy có vẻ khó chịu, tôi xém chút còn tưởng rằng ông ấy muốn khóc.

"Con rống ta, Tiêu Tiêu, bây giờ con còn hung dữ với ta."

Tôi lập tức tỉnh táo, vội vàng cùng ông ấy xin lỗi, bảo không phải là tôi chỉ trích ông ấy, nhưng giống như cha tôi bây giờ không nghe lọt vào tai bất cứ thứ gì, tự mình đứng lên đi ra ngoài, tôi nghe được tiếng đóng cửa rất lớn, ông ấy đi về phòng của mình.

Rốt cuộc tôi cũng đâu còn tâm tư nào mà làm bài tập, đem bút để xuống, vội vàng đi tìm cha.

Tính tình ông ấy thật sự rất giống với trẻ con, tức giận còn khóa cửa, tôi gõ cửa nửa ngày, ông ấy cũng không để ý đến tôi.

Tôi hết biện pháp với ông ấy, chỉ có thể đi làm thức ăn khuya để dụ dỗ, ông ấy là thích ăn quả dứa.

Kỳ thật là tôi đã sớm chuẩn bị xong, đã đặt ở trong tủ lạnh, đem hâm lại là có thể ăn, chỉ là bất quá, trước kia xém chút cha đem phòng bếp làm nổ, bị tôi cưỡng chế không phép vào phòng bếp, cho nên căn bản không thấy được mà thôi.

Tôi đã nướng chín quả dứa, đi lên phòng ông ấy gõ cửa, :"baba, mở cửa ra đi, là con sai rồi, con nướng quả dứa rồi, nếu không ăn lúc còn nóng sẽ không ngon."

Được nha, tôi không thể không thừa nhận, mị lực của quả dứa còn tốt hơn tôi.

Cha mở cửa ra, mặc trên người một bộ đồ ngủ màu đỏ đậm, cái đầu đỏ nhô ra ngoài, nhìn nhìn tôi, lại hít mũi một cái, mới đem cửa mở ra, cho tôi đi vào.

Trong phòng của cha.....

Tôi thật sự không hiểu nổi thẩm mỹ kỳ kỳ quái quái của ông ấy, tường dán giấy màu đen, màn cửa cũng màu đen, đăng sức là phục cổ Baroque gió, giữa ban ngày hay ban đêm đều lờ mờ giống nhau, bên trong phòng còn có tủ lạnh, không biết vì sao đã khóa lại, tôi mở không ra, ông ấy cũng không cho tôi nhìn.

Cha miễn cưỡng ngồi lại trên giường, nghiêng chân, để lộ ra bắp chân trắng nõn.

Màu áo ngủ màu đỏ sậm giống như máu, da của cha lại trắng như sữa bò.

Cha của tôi rất đẹp, đẹp hơn rất nhiều người.

Tôi cũng không dám nghịch lại ý tứ của ông, nghe lời ngồi xuống bên cạnh cha.

Cha nhìn tôi vài lần rồi lại cười hì hì, lại dựa trên người tôi, giống như không có xương cốt mềm nhũn nói, :"Tiêu Tiêu, có thể nào đút cho ba ăn được không vậy?"

Ông ấy chính là vô lại như vậy, ỷ vào tôi đuối lý, không kiêng nể gì cả.

Tôi thở dài, múc một muỗng đút cho ông ấy ăn.

Áo ngủ của ông ấy lỏng lẻo, động một chút liền lộ ra một mảng lớn da thịt, bờ môi nhiễm lên một tầng mỡ bò, bóng loáng.

Trong không khí rõ ràng tràn đầy hương vị thơm ngọt của quả dứa, tôi lại cảm giác như biến thành một loại khác, khiến cho tim tôi đập rộn ràng hơn.

Tay cầm thìa của tôi đang run rẩy, cố gắng giả vờ trấn định, tiếp tục đút cho ông ấy ăn, ông ấy ăn rất ngon, cứ nhìn qua tôi như vậy, giống như động vật nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, tôi nhìn ông ấy nhấm nuốt, giống như đang ăn.....

Trời ạ, tôi điên rồi.

Sức ăn của cha rất ít, một quả dứa còn không ăn đến một phần ba.

Tôi phải khuyên ông ấy ăn nhiều một chút, ông ấy luôn cười một cái, nói dạ dày của mình không tốt, không thể ăn quá nhiều, ăn nhiều hơn sẽ đau dạ dày, sẽ đau bụng. Cho nên, xưa nay tôi không dám để ông ấy ăn cay, tôi cho là ông ấy bị dạ dày trường kỳ, nên lên mạng tìm thấy một phương pháp, liền giúp ông ấy vò bụng nhỏ.

Tôi hỏi ông ấy có phải thường xuyên xoa xoa sẽ đỡ đau hơn một chút, ông ấy cười cười nhìn tôi, nói baba không đau.

Tôi còn dặn dò ông ấy, nói lớn tuổi rồi phải giữ ấm, đừng  suốt ngày không mang giày khi ở nhà, ăn cái gì cũng phải chú ý, kỳ thật ăn khuya không tốt cho sức khỏe.

Cái này ông ấy khi nghe liền không vui.

Mỗi lần đều để cho tôi ngậm miệng, nắm lấy tay của tôi, để cho tôi sờ lên mặt của ông ấy, còn nói, "ta già chỗ nào,  con nhìn ta chỗ nào già, ta có nếp nhăn sao, có tóc trắng sao, ta vẫn còn trẻ tuổi đấy."

Cha của tôi là siêu anh hùng, cũng là quỷ ngây thơ, là Venus thánh khiết ngây thơ, cũng là vĩnh bảo thanh xuân Siren, mà tôi, tôi là bị ông ấy kéo vào biển  sâu phàm nhân.

Tôi vốn cho là sẽ một mực ở chung với ông ấy như vậy, ấm áp thân mật mà sống với nhau đến hết đời.

Tôi còn tưởng tượng ra bộ dạng tóc trắng xóa của cha, tưởng tượng ra bộ dạng mỹ mạo của ông dần dần già đi, tôi biết đây là một loại thay đổi.

Lúc tôi nhỏ tuổi thì ông ấy bảo vệ tôi, tôi không làm siêu anh hùng được, đến khi trưởng thành, tôi sẽ cùng ông ấy sánh vai, về sau, tôi sẽ giúp ông ấy che gió che mưa.

Tôi cứ nghĩ như vậy, cho đến một ngày vào đêm khuya, tôi không ngủ được, quỷ thần xui khiến đi ra ngoài, nếu  không đi đến phòng của ông ấy.

Thì có lẽ tôi đã nghĩ, sẽ cùng ông ấy làm cha con thận cận cả một đời.

Nhưng ông ấy không nghĩ như thế.

Lúc đó tôi đứng trước cửa, làm nhát gan mà cuồng vọng tặc.

Tất cả âm thanh bên trong gian phòng đều rơi vào tai tôi, toàn thân tôi lúc đó cứng ngắc, chỉ có nhịp tim điên cuồng nhảy lên, vang như nổi trống, cộng hưởng  cùng người trong phòng.

Tôi biết tôi nên đi, nên trở về phòng mình, không thể nghe tiếp tục được.

"Tiêu Tiêu....ba thích con."

Nhưng làm sao tôi có thể bước đi, bước chân tôi bất động, giống như linh hồn cũng bay đi mất.

Tôi cứ như vậy đứng ở ngoài cửa, mồ hôi rơi ướt đẫm áo ngủ, hô hấp cùng nhịp tim  đều nặng nề giống nhau.

Tôi xoay người, không cần nhìn xuống tôi cũng biết tôi xong đời rồi.

Tôi bắt đầu vọng tưởng muốn nhúng chàm ông ấy, khát vọng có được ông ấy.

Tôi giống như một sa mạc khô khan, ông ấy là chén nước, tôi liều mạng đi ngược lại cùng ông ấy, trong mắt thủy chung không nhìn thấy một ốc đảo nào khác, ông ấy đi theo tôi, như bóng với hình, rồi dần dần bốc hơi, tôi không sức lực cố gắng đi về phía ông ấy, nếu không uống ông ấy, tôi sẽ chết.

Ông ấy cười ôm lấy tôi, cùng với tôi lăn lộn trên cát vàng, mặt trời chói chang trên không, tôi nhìn thấy cặp mắt máu của ông ấy.

Ông ấy nói, "Tiêu Tiêu, uống hết ta."

Tôi đã sớm bị ông ấy thuần dưỡng, ông ấy càng muốn dạy tôi thành sói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro