Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác bề ngoài trông lạnh lùng xa cách, nhưng bên trong lại hoàn toàn trái ngược. Đến khi mọi người phải thực sự thân thiết mới phát hiện cậu ấy không lạnh lùng như vẻ bề ngoài của mình, đôi lúc còn có chút ngốc nghếch.

Tiêu Chiến bước đến bên cạnh Vương Nhất Bác, cậu vẫn chưa phát giác được chuyện đó. Đến khi Tiêu Chiến hơi cuối người nhìn vào màn hình máy tính của cậu, Vương Nhất Bác mới bình tĩnh kéo tai nghe xuống và nhìn thẳng vào anh.

Ngoài mặt Vương Nhất Bác giả vờ bình tĩnh, nhưng không ai biết trong lòng cậu đang nổi bão sóng dữ dội: Chuyện gì vậy! Tiêu Chiến! Tiêu Chiến, là Tiêu Chiến, anh ấy muốn làm gì vậy? Tại sao anh ấy lại ở đây? Anh ấy lại đây khi nào chứ?

Tiêu Chiến, anh ấy, anh ấy sẽ không nghe thấy nhịp tim của mình, phải không?! Phải làm sao đây???

"Có chuyện gì sao?" Vương Nhất Bác lo lắng nuốt nước bọt, khẽ đưa hai ngón tay lên cổ tay đo nhịp tim, vừa vặn hỏi một câu.

Nếu như Tiêu Chiến có hỏi, mình sẽ nói "Em thích anh"? A, không, không được, lỡ như anh ấy không thích con trai thì sao? Hay nói là mình bị bệnh tim??

Tiêu Chiến chỉ mỉm cười, đặt đồ uống lên bàn cho Vương Nhất Bác và nói, "Dâu tây icelatte của em."

"A, cảm ơn, cảm ơn anh. Thật ra, em có thể tự mình đến lấy ..." Vương Nhất Bác cầm ly nước, thở phào nhẹ nhõm nói: "Cảm ơn anh."

Tiêu Chiến vươn tay chỉnh lại tóc giúp Vương Nhất Bác, nói: "Do em quá tập trung, gọi mấy tiếng cũng không thấy trả lời."

Vương Nhất Bác nhìn ly nước trên tay, ngượng ngùng: "À, không... em xin lỗi. Phiền anh phải mang qua đây."

Ahhhhh, xấu hổ chết mất!

Tiêu Chiến cho hai tay vào túi tạp dề phía trước mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác, nói: "Không phải chuyện gì lớn, không thành vấn đề."

Trước khi Tiêu chiến rời khỏi anh ấy có nói, "À đúng rồi, có hai lỗi chính tả trong bài báo cáo của em ~"

"A? Thật sao?" Vương Nhất Bác lập tức quay lại nhìn máy tính khi nghe anh nói, tìm lỗi chính tả trong bài.

Tiêu Chiến nhìn hành động của Vương Nhất Bác, lắc đầu và cười: Dễ thương thật.


----------------------------

Ding Dong ~ Ding Dong

Là một nhóm thanh niên bước vào quán cà phê nói chuyện cười đùa rơm rả, Tiêu Chiến đang bận lau dọn liền quay lại tươi cười chào bọn họ, Vương Nhất Bác lại đeo tai nghe, cắn ống hút tiếp tục làm bài tập của mình.

Một lúc sau, lần lượt có thêm nhiều người đến quán, Tiêu Chiến cũng không kịp nói thêm với Vương Nhất Bác câu nào.

Vương Nhất Bác yên lặng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Chiến đang bận rộn tới lui trong quầy. Khi Tiêu Chiến nhìn đến, cậu sẽ giả vờ như đang gãi đầu, vươn cổ và nhanh chóng đảo ánh mắt đến hướng khác.

Tiêu Chiến cũng không muốn vạch trần, chỉ cúi đầu nở nụ cười sau đó lại tiếp tục tiếp khách. Bất cứ khi nào có thời gian nghỉ ngơi, anh sẽ dựa vào quầy bar và lấy ra một quyển sổ nhỏ, cũng không biết đang vẽ gì.

"Vương Nhất Bác!" Một người phụ nữ vỗ vai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đang tập trung vào màn hình máy tính bị cái vỗ vai này làm cho giật mình, vội vàng tháo tai nghe xuống, quay đầu lại xem là ai, liền thở phào nhẹ nhõm: "Chị Dịch..."

"Đang xem cái gì đó?" Lâm Dịch liếc nhìn màn hình máy tính nói: "Trận đấu của Bouboo?"

Lâm Dịch là nhân viên bán thời gian của Bunny, lớn hơn Vương Nhất Bác một tuổi và thường làm việc vào buổi trưa. Lâm Dịch và Vương Nhất Bác có chung sở thích là nhảy cho nên nội dung cuộc trò chuyện chủ yếu về nhảy đường phố, lần đầu họ nói chuyện cùng là khi cả hai gặp nhau trong một lớp học môn đại cương.

Vì vậy, sau khi được nghỉ lễ, cả hai sẽ tụ tập những người bạn khác để cùng nhau nhảy và học những động tác mới của nhau. Tuy nhiên, ngoài khiêu vũ ra đôi lúc Vương Nhất Bác còn hỏi Lâm Dịch về Tiêu Chiến, chẳng hạn như Tiêu Chiến thích ăn gì, thích làm gì, tính cách ra sao, thích kiểu người như thế nào v.v.

Ngoài Lâm Dịch, Bunny còn có một nhân viên khác là Lý Yến Phàm và quản lý của quán là Trương Hoành.

Lý Yến Phàm thường làm vào buổi tối, nhưng nếu Lý Yến Phàm xin nghĩ phép, Trương Hoành sẽ thay cô ấy. Vương Nhất Bác thỉnh thoảng cũng hay nói vài câu với Lý Yến Phàm, nhưng cậu hiếm khi gặp được chủ của quán.

Vương Nhất Bác chỉ nghe được một vài thông tin cơ bản về Trương Hoành từ Lý Yến Phàm. Trương Hoành là anh họ của Tiêu Chiến, hắn ta có mở một công ty riêng nên rất ít khi đến quán, mọi việc đều do Tiêu Chiến xử lý.

Vương Nhất Bác gật đầu, nói: "Vâng."

Trước khi nói chuyện, Tiêu Chiến đã nhờ Lâm Dịch: "Lâm Dịch, đến xem quầy giúp tôi với. Tôi đi làm nước."

"Oh, Được!"

Không chậm trễ, Lâm Dịch tạm biệt Vương Nhất Bác sau đó đi nhanh lại quầy.

Ngay sau khi Lâm Dịch rời đi, Vương Nhất Bác bấm tắt video vừa xem, từ trong balo lấy ra quyển tập nhỏ ôn lại bài cho tiết kiểm tra ngày mai.

Không biết qua bao lâu Vương Nhất Bác mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, nhất thời sửng sốt, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau khi uống cạn ly nước liền dọn dẹp rời khỏi quán.

Thật đau khổ quá mà! Gần bốn giờ rồi, lớp của giáo sư Lý rất quan trọng a!

Vương Nhất Bác xách ba lô bước nhanh ra ngoài, liếc mắt nhìn qua quầy làm việc, không thấy Tiêu Chiến đâu liền có một chút tiếc nuối.

Nhưng trước khi rời khỏi quán, cũng không quên chào tạm biệt Lâm Dịch ở trước quầy: "Chị Dịch, em về lớp trước đi. Chị giúp em chào Tiêu Chiến nha."

"Được rồi, đi đường cẩn thận." Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác nói.

Vài phút sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến mới từ phòng vệ sinh đi ra, anh liếc qua bàn Vương Nhất Bác đang ngồi mới biết cậu đã rời khỏi quán.

Không đợi Tiêu Chiến hỏi, Lâm Dịch liền lên tiếng trước: "Nhất Bác về lớp học rồi, còn nhờ tôi chào tạm biệt anh giúp cậu ấy."

Tiêu Chiến mỉm cười trả lời "Ừm", sau đó lấy một bảng nhựa nhỏ trong ngăn kéo dưới quầy bar, bước đến chỗ Vương Nhất Bác ngồi.

Bạn nhỏ này vội vàng đến nỗi bỏ quên cả cuốn vở.

Tiêu Chiến mang quyển tập của Vương Nhất Bác cất đi, sau đó còn cẩn thận đặt chiếc thẻ mà anh ấy đã lấy ra khỏi ngăn kéo vào giữa bàn - "Reserved"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro