Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác vừa bước vào lớp liền thở phào nhẹ nhõm.

Thật may mắn vẫn còn kịp giờ vào lớp.

Khi Tống Tử Hàn nhìn thấy Vương Nhất Bác, liền đặt điện thoại xuống vẫy tay ra hiệu cho cậu đến chỗ ngồi đã dành sẵn.

Vương Nhất Bác đi tới chỗ ngồi mà Tống Tử Hàn dành cho mình, nhanh chóng đặt balo xuống, nói: "Cảm ơn."

"Sao đi trễ vậy?" Tống Tử Hàn nhìn Vương Nhất Bác lấy máy tính xách tay từ trong ba lô ra, nói: "Suýt chút nữa đã muốn gọi điện thoại cho cậu luôn rồi. Cũng may là giáo sư Lý còn chưa có tới."

Vương Nhất Bác phớt lờ Tống Tử Hàn, lấy máy tính xách tay ra và lục trong balo tìm quyển vở, tìm mấy lần vẫn không thấy, Vương Nhất Bác dần dần cau mày.

Chắc là để quên ở quán cà phê rồi đi? Chết tiệt làm sao đây, hôm nay mình còn phải xem lại bài trong đó nữa!

Thấy Vương Nhất Bác không để ý tới mình, Tống Tử Hàn quay đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu bên cạnh vỗ vỗ cánh tay hắn hỏi: "Này, cậu nói xem sao hôm nay cậu ta lại đến muộn?"

Tiết Tĩnh Xu đóng lại quyển sách trong tay, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác đang cau mày nói: "Ở quán cà phê."

Tống Tử Hàn còn chưa kịp trả lời, Vương Nhất Bác đã quay đầu nhìn hai người bọn họ, vội vàng nói: "Ừ! Quên ở đó rồi."

Hai người nhìn Vương Nhất Bác với vẻ mặt sững sờ. Vương Nhất Bác nhìn Tống Tử Hàn trước, sau đó mới nhìn sang Tiết Tĩnh Xu, khẽ thở dài, "Quên đi, lát nữa chúng ta đến đó."

Đến khi giáo sư Lý vào lớp ba người họ mới ngừng lại cuộc nói chuyện. Giáo sư Lý rất nghiêm khắc, ngoài yêu cầu cao về tập vở ghi chú, ông ta còn cực kỳ không thích sinh viên mất trật tự trong giờ học.

Mặc dù sẽ không bị ông ta trách mắng, cũng không có bị đuổi khỏi lớp, nhưng mọi người vẫn muốn bảo toàn điểm trung bình môn (GPA) của mình a, không biết giáo sư Lý có trả thù cho việc cá nhân của ông ta hay không.

Sau hai tiếng đồng hồ đỗ mồ hôi hột, buổi học của giáo sư Lý cuối cùng cũng kết thúc, Tống Tử Hàn vui vẻ nhìn giáo sư Lý rời đi cười nói: "Các cậu muốn ăn gì?"

Tiết Tĩnh Xu: "Sao cũng được."

Vương Nhất Bác: "..."

"Hỏi cậu một câu, cậu cũng chỉ trả lời cho có lệ." Tống Tử Hàn nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác đang ngây người nói tiếp: "Tên đó lại ngẩn người rồi. Này, chúng ta đang kết bạn với cái dạng gì đây?"

Sau một vài giây, trước khi nhận được câu trả lời từ Vương Nhất Bác, Tống Tử Hàn miễn cưỡng búng hai ngón tay trước mặt cậu, nói: "Nè tỉnh dậy đi, Vương gia gia à, cậu lại thất thần cái gì nữa?"

Lúc này Vương Nhất Bác mới quay qua chớp chớp mắt trả lời: "Im miệng. Cậu ăn cơm trễ một chút không được à?"

"Nè, không phải cậu nên trả lời ngay lúc tôi hỏi sao?" Tống Tử Hàn bĩu môi: "Cậu bị sao vậy? Từ đầu buổi đến giờ cậu đều như vậy, lại bị anh nhân viên pha chế kia mê hoặc rồi à?"

"Chẳng phải từ nửa năm trước đã như vậy rồi sao?" Tiết Tĩnh Xu điềm tĩnh nói.

Vương Nhất Bác nhìn hai người bạn tốt của mình, không nói nên lời.

Ba người vào căn-tin tìm chỗ để balo trước, rồi mới đi mua đồ ăn tối.

Vương Nhất Bác liếc nhìn xung quanh, liền đi đến quầy hàng có ít người nhất để mua một phần ăn, vì vậy cậu là người đầu tiên quay trở lại bàn. Vừa ngồi xuống, cậu quay đầu lại nhìn Tống Tử Hàn và Tiết Tĩnh Xu, thấy bọn họ vẫn còn đang xếp hàng trước khi Vương Nhất Bác cầm balo ngồi xuống.

Vương Nhất Bác thở dài: "Hôm nay học đến 9 giờ tối mới kết thúc. Tiêu Chiến sẽ chưa đóng cửa quán mà, đúng không?"

Vương Nhất Bác lấy điện thoại di động ra, nhấn vào trình duyệt tìm xem thời gian hoạt động của quán cà phê, nhưng đập vào mắt cậu là một bức ảnh rất thu hút trên trang web. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào những bức ảnh của Tiêu Chiến một lúc, sau đó nhấn vào 'tải ảnh xuống' một cách bình tĩnh.

Cậu nhếch môi cười, rồi mới tiếp tục xem thời gian mở cửa từ 10am - 9pm.

Nụ cười trên mặt lập tức đông lại: Quán cà phê sẽ đóng cửa vào 9 giờ tối sao? ! Phải làm sao đây...

Tống Tử Hàn và Tiết Tĩnh Xu cùng nhau trở lại bàn, đặt khay cơm lên bàn một cái "bốp" rồi mới ngồi xuống.

"Cậu lại làm sao, mặt mũi bí xị vậy?" Tống Tử Hàn ngồi đối diện với Vương Nhất Bác, múc một muỗng cơm lên nói: "Đừng nghĩ tới nữa, ăn cơm trước đi."

Vương Nhất Bác gật đầu, để balo sang một bên rồi đặt điện thoại xuống, cả ba người bắt đầu ăn cơm. Một lúc sau, Vương Nhất Bác hỏi: "Sao các cậu đi lâu thế?"

"Xếp hàng đó!" Tống Tử Hàn miệng nhai đầy cơm đáp lại.

Vương Nhất Bác trợn mắt, lắc đầu khi nhìn ​​cách ăn uống kinh khủng của đứa bạn mình.

Tiết Tĩnh Xu ở bên cạnh nuốt thức ăn nói: "Chính xác mà nói, cậu ta cùng Dư Mộng Nhiên nói chuyện phiếm."

Tống Tử Hàn mở to mắt, nghi ngờ liếc nhìn Tiết Tĩnh Xu sau đó nhìn đến Vương Nhất Bác đang nhướng mày nhìn mình.

"Này này, cô ấy chỉ là tình cờ cũng đang xếp hàng! Chỉ vậy thôi!"

Vương Nhất Bác vò đầu vẻ mặt không thể tin được, "Cậu yêu thầm người ta đã sáu tháng rồi? Ngoại trừ mỗi lần gặp mặt "vừa vặn" nói vài câu, cậu còn không đủ can đảm để liên lạc với cô ấy?"

"Tôi, tôi, tôi ..." Tống Tử Hàn đặt muỗng xuống, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Ơ không, Vương Nhất Bác, cậu có tư cách nói tôi sao?"

"Do cậu không phải mẫu người mà cô ấy thích?" Vương Nhất Bác bối rối hỏi sau khi ăn xong miếng cơm cuối cùng.

"Cậu không phải để ý anh nhân viên pha chế sao? Nửa năm trước xem ra thì không sao." Tống Tử Hàn khoanh tay, đẩy khay cơm lên trước mặt dựa vào trên ghế nói: "Cậu đi gặp anh ấy. Mỗi ngày cũng không thấy tiến triển gì, còn không có cùng nói chuyện phiếm, không dám cùng anh ta chào hỏi sao?"

"Khụ!" Vương Nhất Bác đang ăn nghe nói vậy xém bị sặc, vội vàng vỗ ngực nói: "Tôi làm sao có thể giống như cậu được chứ?"

"Khác chỗ nào chứ?" Tống Tử Hàn nói.

Tôi cũng chưa chắc chắn anh ấy là có thích con trai hay không!

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tống Tử Hàn nói: "Dù sao thì trường hợp của tôi cũng không giống cậu."

Tiết Tĩnh Xu im lặng hồi lâu, nhìn đồng hồ chen vào cuộc trò chuyện của hai người họ: "Tới giờ lên lớp rồi."

"Này." Tống Tử Hàn chống hai tay lên bàn đứng dậy nói: "Có dám cá với tôi hay không? Xem ai cưa đỗ được crush trước!

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn Tống Tử Hàn: "Chuyện này mà cá cược kiểu gì đây?"

"Tại sao không? Cậu sợ?" Tống Tử Hàn cười khiêu khích.

"Cược thôi mà. Tôi đây không sợ không thắng được cậu, Tống Tử Hàn." Vương Nhất Bác cũng nở nụ cười đồng ý.

Tống Tử Hàn nhìn Tiết Tĩnh Xu nói: "A Xu cậu làm nhân chứng!"

"Người nào thua, dẫn người còn lại đi ăn lẩu!" Tống Tử Hàn cùng Vương Nhất Bác đồng thanh.

Ba người mỉm cười, đeo balo dọn dẹp bàn, để khay ở điểm trả đồ rồi rời khỏi căn tin đi về phía lớp học.

Từ lúc 8h30 trở đi, Vương Nhất Bác đã bắt đầu không chịu nổi nữa, cứ vài giây lại liếc nhìn đồng hồ một lần.

Làm ơn đi, nhanh lên, nhanh nhanh kết thúc buổi học đi, giáo sư! ! !

"Này, Vương Nhất Bác cậu làm sao vậy?" Tống Tử Hàn đang ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi.

Vương Nhất Bác lắc đầu, một lúc sau mới nói nhỏ: "Tôi có chuyện gấp. Cậu và A Xu giúp tôi mang balo về ký túc xá."

"Woww, cậu là đi hẹn hò với ai đây?" Tống Tử Hàn nói đùa, "Được rồi, không sao, cứ giao cho tôi.

"Cảm ơn."

Cuối cùng, lúc 8:48 tối, giáo sư đã nói ra điều mà Vương Nhất Bác muốn nghe nhất: "Được rồi, hôm nay chúng ta tạm dừng lại ở đây. Nếu có thắc mắc thì có thể đến hỏi tôi, không có vấn đề gì liền có thể rời đi. "

Vương Nhất Bác lập tức tắt máy tính, thu dọn đồ đạc vào trong balo rồi ném cho Tống Tử Hàn: "Đi đây, cảm ơn."

"Được!" Tống Tử Hàn vẫy tay, "Đừng về muộn quá!"

Tuy quán cà phê chỉ ở đối diện trường nhưng từ lớp học ra cổng, qua đường mới đến quán cà phê vẫn còn một đoạn đường khá dài.

Vương Nhất Bác lon ton chạy đến chỗ đèn giao thông và thở phào nhẹ nhõm khi quán cà phê đối diện vẫn còn sáng đèn.

Trong khi chờ đèn đỏ chuyển sang xanh, Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy Tiêu Chiến thông qua cửa kính trong suốt. Tiêu Chiến chỉ ở một mình, anh đeo kính có vẻ rất tập trung vào màn hình máy tính xách tay.

Tiêu Chiến đeo kính trông đẹp trai hơn rất nhiều! Thoạt nhìn, rất có hương vị bạn trai a?

Sau khi suy nghĩ lung tung, Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu, nhận ra đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh nên vội vàng băng qua đường.

Mặc dù biết rằng Tiêu Chiến vẫn đang ở trong cửa hàng, nhưng cậu vẫn nhanh chóng bước đến gần cửa hàng mà không muốn chậm trễ. Liếc nhìn tấm biển nhỏ treo trước cửa - Close, Vương Nhất Bác lúng túng gãi đầu nhẹ nhàng mở cửa.

Ding Dong ~

Tiêu Chiến lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, vốn dĩ đang muốn nói cửa hàng đã đóng cửa. Sau khi phát hiện ra là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đẩy đẩy gọng kính, nở nụ cười rạng rỡ: "Đến đây, Nhất Bác!"





☕️ Tâm sự của tác giả ☕️

Đối với Tán Tán, mặc dù quán cà phê đóng cửa với thế giới bên ngoài, nhưng lại luôn luôn mở cửa cho Bobo. ❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro