Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác thoáng ngạc nhiên, mấy giây sau mới hoàn hồn, chậm rãi bước đến gần Tiêu Chiến, nói: "Ca ... anh, anh đang đợi em à?"

Vừa nói ra lời này, Vương Nhất Bác thầm nguyền rủa trong lòng: Không đợi mình thì còn đợi ai khác à? Nhưng mà mình hỏi câu này ... Tiêu Chiến sẽ không nói mình ngốc mà phải không?

"Ừm, em để quên quyển sổ ở đây." Tiêu Chiến đứng dậy ra hiệu cho Vương Nhất Bác ngồi xuống mới từ từ nói: "Em ngồi xuống trước đi, anh đi lấy cho em."

"A được, cám ơn anh." Vương Nhất Bác lo lắng mà ngồi xuống, lấy điện thoại ra giả vờ như đang nhắn tin.

Sau khi nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi xuống, Tiêu Chiến mới đi đến quầy bar lấy quyển sổ từ trong ngăn kéo ra, anh không biết được cảm xúc của cậu như thế nào sau lưng mình vào lúc này.

Phát điên mất thôi, đây là lần đầu tiên mình ở một mình với Tiêu Chiến! ! ! Khoan đã ... lúc nảy ... lúc nảy là anh ấy đã gọi tên mình!

Vương Nhất Bác bị kích động đến mức sặc nước miếng và ho mấy lần.

Tiêu Chiến thấy vậy, lập tức bước nhanh đến, đặt quyển sổ đang cầm trên tay và một ly sữa ấm lên bàn, giúp cậu vỗ lưng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không, không sao đâu ạ." Vương Nhất Bác xua tay tỏ ý mình không sao.

Vương Nhất Bác ngước lên thất thần nhìn chằm chằm Tiêu Chiến trong vài giây, sau đó lập tức chuyển ánh mắt, thầm nguyền rủa trong lòng: Vương Nhất Bác, mày là đồ ngốc à! Tại sao lại nhìn anh ấy chăm chăm như vậy? Mày không thể kìm chế một chút sao ...

"Thật sự là không sao chứ?" Tiêu Chiến nhìn cậu hai tai đã đỏ ửng lên liền có chút lo lắng.

Vương Nhất Bác gật đầu chắc chắn: "Ừm, không sao!"

Nghe cậu trả lời, Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi quay trở lại chỗ làm việc của mình.

Vương Nhất Bác chăm chú quan sát Tiêu Chiến trong suốt quá trình, sau đó nhìn sang ly sữa bên cạnh quyển sổ ghi chép của mình, trầm giọng hỏi: "Ca, đây là ...?"

"Cho em." Tiêu Chiến cười cười, hơi dời khỏi màn hình máy tính, nói tiếp: "Ngồi lại một chút rồi hãy về. Anh còn phải tính toán thống kê sổ sách, không vội vàng rời đi."

Vương Nhất Bác liếc nhìn đồng hồ rồi gật đầu: "Được, cảm ơn ca ca."

"Không có gì!" Tiêu Chiến đẩy gọng kính lên tiếp tục nhìn vào máy tính một lần nữa.

Vương Nhất Bác cầm ly sữa lên nhấp một ngụm, vô thức nhìn đến Tiêu Chiến. Khi cậu phản ứng, Tiêu Chiến cũng đang nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, nghiêng đầu hỏi.

"A... Em chỉ muốn hỏi, em có thể gọi anh như anh trai được không?" Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, ngượng ngùng hỏi Tiêu Chiến: "À thôi đi!"

"Tất nhiên là có thể a." Tiêu Chiến suy nghĩ một chút mới lên tiếng: "Em muốn gọi là gì cũng được."

May mắn là Vương Nhất Bác đã nắm chặt chiếc cốc, nếu không cậu suýt chút làm đổ cả sữa trên tay.

Vương Nhất Bác bĩu môi hỏi: "Anh Chiến, anh có biết tên em không?"

Tiêu Chiến sớm đã nghĩ cậu sẽ hỏi mình như thế, liền đóng máy tính lại mỉm cười nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác cười nói: "Đương nhiên rồi. Nhất Bác thật đáng yêu, anh sớm đã nhớ tên em rồi a ~"

Vương Nhất Bác trợn to hai mắt, nhìn anh ngượng ngùng cười: Tiêu Chiến này là đang hay muốn trêu mình sao? ! Mình không thể thua, sợ rằng mình sẽ không thể bắt kịp anh ấy mất.

Vương Nhất Bác mím môi, thu lại biểu cảm nói: "Anh cũng rất đẹp trai, em cũng nhớ tên anh rất lâu rồi."

Tiêu Chiến không hề nghĩ rằng cậu sẽ trả lời như vậy, anh cười nhẹ: "Cảm ơn lời khen của em, bạn học."

Vương Nhất Bác lại uống thêm mấy ngụm sữa nữa, bĩu môi nhìn ly sữa trong tay lẩm bẩm nói: "Nhiều người khen anh đẹp trai như vậy, đương nhiên không có gì lạ rồi..."

Tiêu Chiến cố gắng nghe những gì Vương Nhất Bác lầm bầm, nói: "Những lời đó không đáng tin chỉ là những lời khách sáo, anh chỉ tin những gì Nhất Bác nói."

Đột nhiên, Vương Nhất Bác uống hết nửa cốc sữa trong một hơi. Suy nghĩ xong, bình tĩnh đặt lại chiếc cốc xuống bàn.

Vương Nhất Bác, bình tĩnh, mày phải bình tĩnh!

"Sau này đừng uống hết một hơi như vậy." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, hơi nhíu mày nói: " Sẽ không tốt cho dạ dày, uống từ từ không ai giành của em."

"Ờ ..." Vương Nhất Bác cúi đầu như đứa trẻ mắc lỗi, trầm giọng nói.

Nhìn bề ngoài trông có vẻ đang rất ủy khuất, nhưng Vương Nhất Bác lại không nghĩ như vậy. Cậu thầm mừng rỡ trong lòng: Quả nhiên là người Vương Nhất Bác này yêu thích, quan tâm nha ~ cho dù có là lúc tức giận la mắng, anh ấy cũng thật là đẹp trai đi.

Tất nhiên Tiêu Chiến không biết điều này, cho rằng giọng điệu của mình không tốt đến mức làm cho Vương Nhất Bác sợ hãi, vội vàng xin lỗi: "A, thực xin lỗi, anh hơi lớn tiếng. Anh là không có ý muốn mắng em." "

"Chiến ca không tức giận là được rồi." Vương Nhất Bác ngẩng đầu cười ngọt ngào: "Sau này em sẽ uống từ từ, không như vậy nữa."

"Tốt." Tiêu Chiến bước tới chỗ cậu cầm lấy ly thủy tinh, nói: "Anh đi rửa ly trước, chờ anh."

"A? Để em đi."

Vương Nhất Bác muốn lấy lại cái ly rỗng, nhưng Tiêu Chiến lại nhẹ nhàng đẩy cậu ngồi lại ghế, nói: "Không sao, em cứ ngồi đây đi."

Vương Nhất Bác gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Được."

Khi Tiêu Chiến đã rửa ly và quay lại bàn lần nữa liền bắt gặp khoảnh khắc Vương Nhất Bác lơ đễnh xem lại quyển sổ ghi chép của mình.

"Em đang nghĩ gì sao?" Tiêu Chiến hỏi sau khi đóng máy tính xách tay của mình.

"À, không có gì ..." Vương Nhất Bác cất lại sổ tay, có chút thất vọng hỏi: "Anh phải về sao?"

"Ừm. Ngày mai anh còn phải dậy sớm." Tiêu Chiến kéo lại khóa túi máy tính nói: "Em cũng nên về nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ có tiết học buổi sáng."

"Ừm... cũng được." Vương Nhất Bác gật đầu nói.

Tiêu Chiến nói Vương Nhất Bác ra cửa đợi mình tắt điện của tiệm, sau đó chắc chắn rằng không còn vấn đề gì, tắt đèn trước khi ra ngoài với Vương Nhất Bác: "Được rồi, hiện tại chi cần khóa cửa là xong."

Tiêu Chiến ngồi xổm xuống khóa cửa kính, Vương Nhất Bác cầm quyển vở của mình phía sau lặng lẽ quan sát.

"A, suýt nữa thì quên, thêm WeChat?" Tiêu Chiến đứng dậy lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, vừa mở khóa mật khẩu điện thoại vừa nói, "Anh sẽ nhắn tin cho em nếu em có quên gì đi nữa."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến rồi nhìn đến chiếc điện thoại của anh đang đưa trước mặt không kìm chế mỉm cười nói: "Được ạ!"

Nếu biết thêm WeChat Tiêu Chiến dễ dàng đến vậy, mình nên sớm bỏ quên một thứ gì đó cách đây rất lâu rồi!

Vương Nhất Bác mím môi thêm Tiêu Chiến, dần dần cũng không kiềm chế được mà cười lên sau đó lại thêm hai chữ Chiến ca!

"Xong rồi!" Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên cười nói: "Vậy em về trước! Trên đường về nhà cẩn thận một chút, Chiến ca."

"Ừm, em cũng nên cẩn thận để không bị ngã." Tiêu Chiến vừa nhắc nhở cậu vừa nhìn thiếu niên trước mặt, vui vẻ vẫy tay tạm biệt cậu.

"Uh-huh!"

Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng của Vương Nhất Bác mỉm cười: Thêm một người bạn có thể hạnh phúc như vậy sao, đúng là một đứa trẻ.

Tiêu Chiến nhìn xuống điện thoại và gõ nhanh một vài từ - Cún con.











☕️ Tâm sự của tác giả ☕️

Đã thêm một người bạn, đã thêm một người bạn ~

BoBo có thể quay lại khoe ngay với hai người bạn của mình rồi😂

Chiến ca thật mưu mô a, không phải là một người anh trai tốt bụng và đơn giản như BoBo nghĩ đâu a. (Thật ra thì ai cũng hiểu điều này, chỉ có Bobo là chưa biết thôi 👀)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro