Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác trở về ký túc xá với nụ cười rạng rỡ trên mặt, vừa đi vừa hát.

Vương Nhất Bác tiếp tục nhìn chằm chằm vào điện thoại và cười ngây ngốc ngay sau khi đóng cửa phòng ký túc xá.

Tống Tử Hàn đang nằm trên giường nghe tiếng động thò đầu ra hỏi: "Cậu đã đi đâu vậy? Hạnh phúc đến như vậy sao?"

Ba người bạn tốt này rất may mắn khi được ở cùng nhau trong cùng một phòng 4 người. Ban đầu họ còn có một người bạn cùng phòng khác, nhưng khi lên năm hai hắn đã tự mình chuyển ra ngoài và giường của hắn vẫn còn trống.

Vương Nhất Bác suy nghĩ về điều đó một lúc, giơ điện thoại lên trước mặt Tống Tử Hàn lắc vài lần một cách tự hào nói: "Tôi đã thêm được WeChat của Tiêu Chiến!"

"Cút! Ông đây không tin." Tống Tử Hàn chán ghét quay đầu lại, nằm xuống tiếp tục xem phim.

"Cậu có tin hay không thì mặc kệ cậu." Vương Nhất Bác đặt vở lên bàn, tựa vào bàn nhìn Tống Tử Hàn ngồi trên giường, "Dù sao đi nữa, đêm nay của anh Chiến đã dành cho tôi, dành cho tôi, là dành cho tôi đó."

Tống Tử Hàn không chịu nổi nữa, liền ném một cái gối về phía Vương Nhất Bác, nói: "Im lặng! Vương Nhất Bác đủ rồi, sao cậu lại lặp lại nhiều lần như vậy? Hơn nữa, làm sao cậu biết là cho cậu chứ?"

"Chậc chậc, tôi phải nói chuyện quan trọng đến ba lần!" Vương Nhất Bác ôm gối, nâng quyển sổ tay lên nói: "Đương nhiên là cho tôi a! Đây là chính bằng chứng ~"

"Cắt." Tống Tử Hàn biết điều đó nhưng Vương Nhất Bác lại đảo mắt nói: "Vậy thì? Cái này không có chứng minh được gì cả".

Vương Nhất Bác thấy vậy liền lè lưỡi, đắc ý nói: "Cậu chính là không thể ăn nho lại nói nho chua~"

"Vương Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác đã bị chiếc gối mà Tống Tử Hàn ném qua trúng vào đầu. Nhưng cậu lại hài lòng cười to hơn khi nhìn thấy phản ứng của cậu ta.

Tống Tử Hàn không thể tức giận, cũng không thể đánh được Vương Nhất Bác đang cười trước mặt, chỉ có thể nhịn xuống.

Cửa phòng tắm mở ra, Tiết Tĩnh Xu bước ra ngoài không chút do dự nói với Vương Nhất Bác, "Tôi xong rồi, cậu có thể vào."

Khi Tống Tử Hàn nhìn thấy Tiết Tĩnh Xu, ngay lập tức cảm thấy rằng vị cứu tinh của mình đã đến. Tống Tử Hàn chỉ vào Vương Nhất Bác và nói: "A Xu, Nhất Bác cậu ta vừa bắt nạt tôi!"

Tiết Tĩnh Xu nhìn Tống Tử Hàn với vẻ mặt sững sờ, lau khô tóc.

"Cậu ấy nói thêm được WeChat ..."

"Khụ, xin lỗi."

Tống Tử Hàn lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác rồi mới nói tiếp: "Dù sao cậu ấy cũng là đang khoe khoang với tôi! A Xu, cậu mau nói cho cậu ta biết, cho dù có thêm được WeChat cũng chưa chắc đã được nói chuyện."

Tiết Tĩnh Xu nhún vai lặp lại lời Tống Tử Hàn: "Cậu nghe nè, Tử Hàn nói cho dù có thêm được WeChat cũng chưa chắc đã được nói chuyện."

"Được rồi, cậu cũng theo phe cậu ta." Tống Tử Hàn lớn tiếng nói: "Vương Nhất Bác! Đem gối ôm trả cho tôi."

Vương Nhất Bác nhìn gối ôm trong tay, nói: "Tự mình đến lấy đi ~"

"Vương Nhất Bác!"

Tống Tử Hàn đột ngột đứng lên, không để ý khung giường liền va phải một tiếng "rầm".

"A!" Tống Tử Hàn lại ngồi xuống giường, xoa trán có chút đáng thương nói: "Hừm. Tôi, ngày mai tôi sẽ hỏi Mộng Nhiên về WeChat của cô ấy!

Vương Nhất Bác không trêu chọc Tống Tử Hàn nữa, ngoan ngoãn trả lại chăn gối cho Tống Tử Hàn, lại còn tốt bụng bôi thuốc cho cậu ta, "Ôi, thật xin lỗi. Tôi không cố ý."

Tiết Tĩnh Xu cũng có chút lo lắng nhìn Tống Tử Hàn, "Đau không? Tôi đi lấy mấy viên đá?"

"Không cần đâu. Chỉ khi tôi bị thương, cậu mới giả vờ quan tâm đến cậu nhóc đáng thương của mình" Tống Tử Hàn cầm lấy tuýp thuốc nhẹ nhàng tự bôi lên trán, giả bộ vẫn còn tức giận.

"Hừm, Tử Hàn đáng thương nhất, chúng tôi sẽ không bắt nạt cậu nữa." Vương Nhất Bác vừa dỗ vừa lấy quần áo ra.

"Này, giọng điệu của cậu thật sự rất ớn lạnh." Tống Tử Hàn lại trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác nói: "Mau đi tắm đi! Cậu tắt đèn ngủ đi!"

Thấy Vương Nhất Bác còn muốn tiếp tục quấy rầy Tống Tử Hàn, Tiết Tĩnh Xu liền ngăn lại nói: "Đừng giận cậu ta nữa. Đi tắm đi, không thì nước sẽ không còn nóng nữa."

"À, được!" Vương Nhất Bác nhếch mép cười, bước vào phòng tắm.

Nhà Tiêu Chiến không xa quán cà phê, chỉ mất khoảng 30 phút lái xe.

Tiêu Chiến đang ở bãi đậu xe, anh không vội vào nhà, lặng lẽ ngồi trong xe nhìn mặt dây chuyền nhỏ treo trước mặt - một chiếc nhẫn nhỏ màu xanh lục làm bằng cẩm thạch.

Bao lâu nay, cuối cùng tôi cũng có thể liên lạc với em bất cứ lúc nào ...

Tiêu Chiến đưa tay ra giữ chiếc nhẫn và thở dài sau khi nhìn nó một lúc.

Sau khi thêm WeChat của Vương Nhất Bác, mặc dù Tiêu Chiến ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng anh ấy rất hào hứng.

Khi hỏi WeChat của Vương Nhất Bác, anh thậm chí còn không nghĩ rằng Vương Nhất Bác sẽ dễ dàng đồng ý đến vậy, trong khi khóa cửa lại anh vẫn đang nghĩ tìm lý do gì để thuyết phục cậu đây.

Tiêu Chiến đương nhiên rất vui khi có thể thêm WeChat của Vương Nhất Bác một cách dễ dàng như vậy, nhưng anh vẫn có chút lo lắng. Anh lắc đầu cười: Sao còn ngây thơ thế, lỡ bị lừa thì sao?

Một lúc sau, Tiêu Chiến nhìn lại một lần nữa rồi mới rời khỏi xe.

Khóa xe lại, đi thang máy lên lầu, Tiêu Chiến lấy điện thoại di động ra để mở mật khẩu và bấm vào vòng kết nối bạn bè của Vương Nhất Bác.

Chỉ một phút trước, Vương Nhất Bác đã đăng lên vòng kết bạn một bài viết mới. Hình ảnh một quyển sổ trên bàn học kèm theo dòng chữ "Hôm nay thật hạnh phúc!"

Tiêu Chiến mỉm cười, bước vào thang máy, bấm vào tầng 18, thoát khỏi phần mềm và cất điện thoại vào túi quần.

Bước vào nhà, Tiêu Chiến cởi giày, đi dép, mở khóa điện thoại, vào phần mềm vừa thoát ra, quay lại vòng kết bạn thích bài viết của bạn nhỏ và còn để lại dòng chữ.

Suy nghĩ một lúc, Tiêu Chiến cũng đăng một bài viết trong vòng bạn bè rồi hài lòng tắt máy, đặt điện thoại lên bàn trong phòng khách rồi đi tắm.

















☕️ Trò chuyện cùng tác giả nào ☕️

Mọi người hãy đoán xem anh Tiêu đã viết gì cho bạn nhỏ, phản ứng của Bobo và anh Tiêu đăng những gì trên vòng bạn bè. 👀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro