Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tan học, Vương Nhất Bác khác với mọi hôm, trên mặt mang theo nụ cười, xách cặp nhảy chân sao ra cổng trường.Cậu liếc mắt nhìn xung quanh khi thấy bóng dáng quen thuộc của Tiêu Chiến, liền hào hứng chạy tới.

"Chiến ca!" Vương Nhất Bác chạy đến ôm chầm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cúi đầu, xoa đầu cậu cười nói: "Có chuyện gì vui sao?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến đang tràn đầy nghi hoặc, lắc đầu cười: "Không việc gì cả! Chúng ta mau về nhà đi."

Nói xong, cậu nắm tay người Tiêu Chiến đi về hướng nhà.

"Hôm nay không muốn đến tiệm hàng tạp hóa sao?" Tiêu Chiến đi theo bước chân Vương Nhất Bác, nắm tay cậu hỏi.

"Không muốn." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến hỏi: "Chiến ca, trưa nay anh muốn ăn gì?"

"Vậy em muốn ăn gì, tiểu Bác?" Tiêu Chiến hỏi ngược lại.

Vương Nhất Bác bĩu môi nói: "Em đang hỏi anh mà..."

Tiêu Chiến nhìn bộ dạng bực tức của bạn nhỏ, lập tức dỗ dành, "Được rồi ~ Anh muốn ăn cơm chiên trứng."

Đôi mắt Vương Nhất Bác lập tức sáng lên: Món này không quá khó!

"Ừm! Vậy thì ăn cơm chiên trứng đi ~" Vương Nhất Bác hài lòng gật đầu, bước nhanh hơn về nhà.

Tiêu Chiến mỉm cười, nhìn bộ dạng vô cùng thích thú của cậu mà cười thầm: "Tiểu Bác, đưa túi anh cầm cho em."

"Không cần!" Vương Nhất Bác quay đầu lại liếc mắt một cái: "Hôm nay em sẽ không để anh phải làm gì hết."

"Được, được rồi, không xách thì không xách." Tiêu Chiến nắm tay cậu, các ngón tay đan vào nhau.

Về đến cửa nhà, Vương Nhất Bác lấy chìa khóa từ Tiêu Chiến để mở cửa, đi vào lấy dép cho Tiêu Chiến nói: "Em đi cất túi, Chiến ca anh đợi ở phòng khách chờ em."

Tiêu Chiến gật đầu nhìn Vương Nhất Bác lon ton trở về phòng rồi mới xỏ dép đi vào: Đứa nhỏ này hôm nay bị làm sao vậy? Đột nhiên ngoan đến vậy?

Tiêu Chiến đang ngồi trên sô pha xem TV đợi bạn nhỏ trở ra, gãi đầu lớn tiếng hỏi: "Nhất Bác, anh nấu cơm trước nhé?"

Vương Nhất Bác chưa kịp nói đã gấp gáp chạy đến chỗ Tiêu Chiến, đẩy người đang chuẩn bị đứng dậy trở về sô pha, nói: "Em, để em làm!"

"Em đi à?" Tiêu Chiến nhìn chằm chằm bạn nhỏ trước mặt hỏi: "Em biết nấu ăn?"

Vương Nhất Bác đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Đây là ý gì?" Tiêu Chiến cười bất lực vỗ đầu cậu cười nói: "Cứ để đấy anh nấu, em vẫn còn nhỏ, lở bị thương thì không hay."

"A! Em sẽ khoogn để mình bị thương ..." Vương Nhất Bác đè lại vai Tiêu Chiến không cho anh đứng dậy nói: "Cứ để em, hôm nay Chiến ca cứ việc nghĩ ngơi thật tốt."

Thấy Vương Nhất Bác quyết tâm như vậy nếu anh còn không đồng ý chắc chắn cậu sẽ giận cho xem. Tiêu Chiến đẩy ngực Vương Nhất Bác đứng dậy: "Được rồi, nghe em. Em nhớ cẩn thận đấy!"

"Vâng!" Vương Nhất Bác vui vẻ gật đầu đi về phía nhà bếp.

Vài phút sau,Tiêu Chiến vẫn còn lo lắng khi để Vương Nhất Bác một mình trong bếp. Vương Nhất Bác chưa bao giờ đặt chân vào bếp nấu ăn, nhiều nhất cậu cũng chỉ giúp mẹ Vương và anh lấy các nguyên liệu từ tủ lạnh ra.

Vừa tới cửa phòng bếp, Tiêu Chiến đã thấy Vương Nhất Bác đang cúi đầu chăm chăm nhìn đống nước tương và trứng văng tung tóe dưới sàn.

Nhìn chằm chằm vào chiến tích mình gây ra, vai Vương Nhất Bác không ngừng run rẩy, nước mắt cũng từ từ trượt xuống má, nhưng cậu không khóc thành tiếng, chỉ mím môi mếu máo.

Vương Nhất Bác nhanh chóng lau nước mắt, cầm giẻ ngồi xổm xuống bắt đầu dọn dẹp.

Tiêu Chiến đứng ở cửa, nhìn bộ dạng đau khổ của Vương Nhất Bác, vội vàng ngồi xổm xuống, lấy giẻ lau trên tay cậu ra xem nó có bị thương không.

"Anh ..." Vương Nhất Bác không kìm lòng được khi nhìn thấy Tiêu Chiến, cậu lập tức ôm lấy anh, khóc lóc nói: "Em xin lỗi..."

Tiêu Chiến ngẩn ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu an ủi: "Không sao, lau sạch là được ~"

Nhưng đâu ngờ lại càng làm cho Vương Nhất Bác khóc nhiều hơn, quần áo của Tiêu Chiến cũng vì vậy mà ướt đẫm nước mắt của cậu. Vương Nhất Bác lắc đầu trong nước mắt và nói: "Em vô dụng, lại còn làm bẩn sàn nhà..."

"Ai nha, tiêu Bác rất lợi hại a ~" Tiêu Chiến nhẹ giọng an ủi bạn nhỏ: "Em còn nhỏ, đợi sau này lớn lại nấu cho Chiến ca ăn a~."

"Nhưng mà..." Vương Nhất Bác hít mũi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến nói, "Nhưng mà hôm nay là sinh nhật của Chiến ca..."

Tiêu Chiến đột nhiên hiểu ra.

Hóa ra sáng nay Vương Nhất Bác không có ngủ nướng trên giường, lúc về cũng không ồn ào đòi đi đến tiệm tạp hóa, còn hỏi anh muốn ăn gì, bởi vì hôm nay là sinh nhật của Tiêu Chiến.

"Tiểu Bác hôm nay ngoan như vậy, là vì sinh nhật Chiến ca sao?" Tiêu Chiến ôm mặt .Vương Nhất Bác, lau nước mắt, khẽ thì thào.

Vương Nhất Bác gật đầu nói: "Anh đã mua đồ ăn ngon và lego cho em vào ngày sinh nhật."

"Nhưng em không có tiền, nên em chỉ có thể giúp anh nấu cơm thôi." Vương Nhất Bác nhào về phía Tiêu Chiến nói: "Nhưng, nhưng em lại phá hỏng mọi thứ..."

"A, không sao đâu ~" Tiêu Chiến ôm bạn nhỏ trở lại ghế sô pha nói, "Chỉ cần em không sao thì đó là món quà tuyệt vời nhất với anh rồi."

"Nhưng ..." Vương Nhất Bác vùi đầu vào trong vòng tay của Tiêu Chiến khẽ nức nở, hồi lâu mới thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Tiêu Chiến càng nhìn càng thấy đau lòng, cầm một ít khăn giấy nhẹ nhàng lau mặt cho cậu, nhẹ giọng nói: "Sao lại khóc rồi, đừng khóc nữa, em khóc anh đau lòng chết đi được."

"Em, em, em không có khóc ..." Vương Nhất Bác lắc đầu nói.

"Được rồi, em không khóc ~" Tiêu Chiến không kìm được véo má sữa của cậu rồi nói, "Để anh lấy nước ngọt cho em rồi đi nấu cơm. Không thể để bạn nhỏ của chúng ta đói a~"

Ngay khi Tiêu Chiến đứng dậy, Vương Nhất Bác liền nắm lấy góc áo của anh, trầm giọng cúi đầu: "Vậy để em giúp anh..."

"Được nha~" Tiêu Chiến mỉm cười đi vào nhà bếp cùng với cái đuôi nhỏ phía sau.

Hai người dọn dẹp sàn nhà, sau khi ăn xong Vương Nhất Bác thần thần bí bí kéo Tiêu Chiến vào phòng.

"Sao vậy?" Tiêu Chiến tò mò hỏi.

Vương Nhất Bác lắc đầu không nói gì, bảo Tiêu Chiến ngồi vào bàn trước rồi chạy đi lấy túi xách.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Tiêu Chiến hai tay giấu phía sau lưng.

Tiêu Chiến nghiêng đầu, nhìn Vương Nhất Bác nói: "Hửm?"

"Cái đó, Chiến ca ..." Vương Nhất Bác ngập ngừng nói, "Không được cười em ..."

Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ trước mặt, nói: "Sẽ không, anh sẽ không cười em."

"Hôm nay có tiết mỹ thuật, giáo viên đã yêu cầu bọn em làm một thứ gì đó bằng đất sét để tặng cho người thân, nhưng mà những thứ như đồ thủ công này em làm không được tốt." Vương Nhất Bác mím môi đặt thứ trong tay lên bàn: "Nên là, em đã làm cái này ...... "

Tiêu Chiến nhìn chiếc nhẫn nhỏ trên bàn, cầm nó lên để xem kỹ hơn.

Vương Nhất Bác ngượng ngùng đỏ mặt cúi đầu: "Cái đó, em ..."

"Cảm ơn em, Nhất Bác ~" Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ trước mặt cười nói, "Sao em lại đáng yêu vậy chứ?"

Vương Nhất Bác nhướng mắt nhìn Tiêu Chiến, khi nhìn thấy dòng chử trên ngón tay anh, cậu lập tức vươn tay định lấy lại."

"A, đây là của anh a, tiểu Bác không được cướp ~" Tiêu Chiến cất chiếc nhẫn rồi nói: "Em đã tặng anh a~"

"Chiến ca!" Vương Nhất Bác mím môi nhíu mày, "Anh đừng đọc lớn..."

Tiêu Chiến xoa đầu Vương Nhất Bác nói, "Sao vậy? Là em viết lên, nhưng lại không cho anh đọc? Còn một dòng nữa a."

"Chiến ca!" Vương Nhất Bác vươn tay bịt miệng Tiêu Chiến để ngăn anh tiếp tục.

Tiêu Chiến gật đầu cười, gỡ tay Vương Nhất Bác ra: "Được, được rồi, không nói ~"

"Anh xấu xa." Vương Nhất Bác bĩu môi, đẩy ghế của Tiêu Chiến ra, ngồi trên ghế đẩu nhỏ lẩm bẩm nói: "Chẳng buồn cười chút nào.."

"Không cười, không cười." Tiêu Chiến vuốt tóc Vương Nhất Bác nói, "Nhưng mà tiểu Bác của anh thật đáng yêu ~"

"Em không đáng yêu." Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến nói: "Em rất ngầu."

"Ừm, được được ~" Tiêu Chiến gật đầu lấy bài tập của Vương Nhất Bác ra, "Ca ca của tiểu Bác, em sẽ nhớ ca ca cả đời."

"Chiến ca! Sao anh còn nói!" Vương Nhất Bác hung hăng mắng.

Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ đau lòng nói: "Tiểu Báo sao lại nổi giận rồi, không phải nói hôm nay đều nghe theo anh sao?"

"Em... hừm." Vương Nhất Bác nhìn xuống sách bài tập.

"Được rồi, sau khi làm xong bài tập đi công viên đi?" Tiêu Chiến chống cằm nhìn Vương Nhất Bác.

"Được a ~" Vương Nhất Bác gật đầu.

Kết quả là Vương Nhất Bác vừa làm được mấy câu liền ngủ gục trên bàn.

Tiêu Chiến khổng nở đánh thức bạn nhỏ, nhẹ nhàng bế cậu về phía giường.

Cảm nhận được hơi ấm từ Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thì thầm bên tai anh: "Chiến ca, sinh nhật vui vẻ..."

"Ừm." Tiêu Chiến vỗ nhẹ vào lưng Vương Nhất Bác thì thầm: "Cảm ơn tiểu Bác ~"

.

.

.

.

.

.

.

.

Đôi lời tâm sự cùng tác giả:

Có lẽ chương sau sẽ buồn một chút chăng?

Đừng lo lắng, ngược rồi sẽ lại ngọt tiếp thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro