Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vừa tỉnh dậy Vương Nhất Bác dụi mắt, lăn tới bên cạnh vô tình vỗ trúng Tiêu Chiến vẫn đang say giấc nồng.

"Đệt!" Quên mất còn có Tiêu Chiến vẫn đang ngủ ...

Vương Nhất Bác nín thở nhìn chằm chằm Tiêu Chiến đang ngủ khẽ nhíu mày, mãi không có dấu hiệu tỉnh lại.

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm lặng lẽ nhìn khuôn mặt người đàn ông: Chậc chậc, anh ta thật sự rất đẹp trai a.

Cúi người hôn nhẹ lên đôi môi trước mặt, rồi đến nốt ruồi dưới môi Tiêu Chiến.

"Tỉnh rồi?" Tiêu Chiến chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng hỏi.

Vương Nhất Bác nhướng mày trừng mắt nhìn anh: "Chậc chậc".

Tiêu Chiến sờ nhẹ lên đầu cậu, cười hỏi: "Bạn nhỏ làm sao vậy? Mới sáng sớm sao đã tức giận rồi."

"Sao vậy? Anh còn mặt mũi nào mà hỏi câu này?" Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến ra, tức giận lật người, nói nhỏ: "Cứ bắt nạt em."

Phía sau đột ngột bị ôm lấy, Vương Nhất Bác vặn vẹo người, người phía sau lại càng ôm chặt hơn, sau đó hôn lên gáy cậu.

"Không phải hôm qua anh vừa nói với ba mẹ sẽ chăm sóc em thật tốt sao? Vậy mà vừa vào phòng liền bắt nạt em?" Vương Nhất Bác tức giận hỏi.

"Vậy thì em kiện đi ~" Tiêu Chiến cười, tựa cằm vào vai Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói.

"Anh, phiền phức." Vương Nhất Bác dùng ngón tay mặt đầy chán ghét đẩy trán đẩy trán Tiêu Chiến.

"Nhất Bác thích là được rồi." Tiêu Chiến tiếp tục vùi mặt vào gáy Vương Nhất Bác cười nhẹ thì thầm: "Tiểu Bác thật thơm a."

"Chậc chậc, ai thích anh chứ?" Vương Nhất Bác không chịu thừa nhận mà dựa lưng vào người đàn ông, một lúc sau mới xoay người ôm lấy anh, "Chiến ca, em phải làm sao đây..."

"Hửm?" Tiêu Chiến chỉnh lại mái tóc đnag chỉa lung tung của cậu, nhẹ giọng hỏi: "Em phải làm sao cái gì?"

"Em nghĩ rằng em không thể sống thiếu anh." Vương Nhất Bác không hề che giấu cảm xúc, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi Tiêu Chiến nói: "Chiến ca, em rất yêu anh."

Một lúc lâu, đôi bạn trẻ cũng chịu tách ra. Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt má Vương Nhất Bác nói: "Anh cũng yêu em,bảo bối."

"Ha. Anh quên đêm qua anh bắt nạt em như thế nào rồi sao?" Vương Nhất Bác né bàn tay của Tiêu Chiến, bĩu môi: "Xấu xa, đáng ghét."

Tiêu Chiến chỉ cười tủm tỉm gật đầu, thừa nhận sai lầm của mình: "Chậc chậc, là anh sai, anh biết lỗi rồi."

"Hừm." Vương Nhất Bác quay đầu không ngừng nhìn người đàn ông trước mặt.

"Được rồi, anh xin lỗi em." Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cậu, nhẹ giọng nói: "Hôm nay anh đều nghe theo em hết, được không?"

Vương Nhất Bác  cười ngọt ngào, đặt chân lên đùi Tiêu Chiến nói: "Vậy thì đưa em đi tắm rửa, em lười đi bộ quá."

"Được rồi ~" Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên trán Vương Nhất Bác , đứng dậy ôm lấy cậu nói: "Bảo bối, ăn nhiều vào, em ốm quá."

"Sao có thể?" Vương Nhất Bác  hai tay ôm lấy cổ Tiểu Triệt, giúp Tiêu Chiếu đá mở cửa phòng tắm: "Nhưng mà, nếu là Chiến ca nấu em sẽ ngoan ngoãn ăn hết~"

Tiêu Chiến cẩn thận đặt Vương Nhất Bác ngồi trên bồn rửa tay cười nói: "Ngoan ~"

Vương Nhất Bác đung đưa hai chân dựa vào gương phía sau nhìn Tiêu Chiến đang giúp mình bóp kem đánh răng, mỉm cười: "Trước đây anh cũng ôm em vào phòng tắm như thế này."

________________________

"Hồi tưởng"

"Chiến ca ..." Vương Nhất Bác khập khiễng đi phía sau Tiếu Chiến, lo lắng nhìn người anh trai hơn mình sáu tuổi thì thầm.

Ngày hôm nay, Vương Nhất Bác đã đánh nhau với các bạn cùng lớp của mình, một trong số họ đã vô tình ngã xuống cầu thang. May mắn thay, cầu thang không quá cao nên Vương Nhất Bác không sao, nhưng chân của cậu đã bị bầm tím.

Sau khi biết chuyện, giáo viên đã gọi cho phụ huynh của Vương Nhất Bác nhưng cả hai đều bận không ai trả lời.

Khi Vương Nhất Bác trở lại lớp học từ phòng y tế, giáo viên gọi cậu đến văn phòng để hỏi thì biết rằng ba mẹ cậu đã đi nước ngoài một tuần, ở nhà hiện tại chỉ có anh trai.

Cuối cùng, từ chổ Vương Nhất Bác mà giáo viên biết được số điện thoại của Tiêu Chiến, liền gọi báo tình hình hiện tại.

Tiêu Chiến vừa tan học cũng choáng váng, trong mắt anh, một cậu bé ngoan Vương Nhất Bác cũng có thể cùng bạn học khác đánh nhau mà mà còn làm bản thân bị thương.

Tiêu Chiến xin lỗi cô giáo nói rằng sẽ đến đón Vương Nhất Bác, vì vậy anh yêu cầu giáo viên gọi Vương Nhất Bác để trả lời điện thoại. Tiêu Chiến đã mắng vài câu từ điện thoại và yêu cầu bọn trẻ đợi anh trong lớp sau khi tan học.

Vương Nhất Bác sợ hãi, mặc dù biết rằng mình đã sai cũng không nên đánh nhau, nhưng mà trước đây Tiêu Chiến chưa từng nổi giân như vậy và cũng chưa từng mắng cậu bao giờ.

Lúc đầu Vương Nhất Bác còn tưởng rằng lát nữa Tiêu sẽ lại nổi giận, nhưng khi Tiêu Chiến vào lớp chỉ liếc mắt nhìn cái chân đnag quấn băng gạc của cậu sau đó cầm cặp sách lên, lạnh lùng nói: " Em có thể đi được không?"

"Uh, ừm. Có thể ..." Vương Nhất Bác lập tức đứng dậy, gật đầu.

Tiêu Chiến thở dài nói: "Vậy đi thôi. Về nhà trước đã."

Vương Nhất Bác cắn môi dưới nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiểu Chiến, lẳng lặng đi theo anh ra khỏi phòng học: Chiến ca không cười, không nắm tay mình. Có khi nào anh ấy không muốn quan tâm mình nữa không?

Vương Nhất Bác nhìn cầu thang trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, không kìm được nước mắt, rồi lại nhìn Tiêu Chiến vẫn đang đi về phía trước: Sao Chiến ca không nhìn em?

Tiêu Chiến, người đã mặc kệ bạn nhỏ suốt đoạn đường, cuối cùng dừng lại ở lối vào cầu thang, quay lại lặng lẽ nhìn bạn nhỏ đang bước tập tễnh.

Vương Nhất Bác đi tới, đáng thương nắm tay anh: "Chiến ca..."

Tiêu Chiến rũ mắt nhìn đôi tay nhỏ, thở dài một hơi, cầm cặp sách của Vương Nhất Bác trước mặt ngồi xổm xuống quay lưng về phía cậu: "Leo lên, Chiến ca cõng em."

Vương Nhất Bác mím môi tỏ vẻ khó chịu, sụt sịt và nằm trên lưng người lớn hơn, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.

"Anh ơi... anh giận em à?" Vương Nhất Bác mím môi hỏi.

Tiêu Chiến trả lời ngay lập tức, "Ừ."

Nghe vậy, Vương Nhất Bác càng ôm chặt lấy Tiêu Chiến nhay nhảu nói: "Chiến ca, em sai rồi. Anh đừng giận, được không? Đừng không nhìn em."

Tiêu Chiến thầm thở dài trong lòng.

Vốn dĩ Tiêu Chiến muốn dạy cho bạn nhỏ một bài học, không muốn nói chuyện với cậu một ngày, dù sao thì thực sự anh đã chiều bạn nhỏ này quá nhiều, hôm nay bạn nhỏ thực sự gặp rắc rối. Nhưng khi Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nhận lỗi của mình mà dựa hẵn vào lưng anh, Tiêu Chiến lập tức mềm lòng: Quả nhiên, ngay khi Vương Nhất Bác vừa mở miệng, Tiêu Chiến liền không thể không làm theo ý cậu.

"Vậy em nói anh biết, em đã sai ở đâu?" Tiêu Chiến không còn lạnh lùng nữa mà nhẹ giọng hỏi.

Thấy Tiêu Chiến có vẻ không còn tức giận như trước, Vương Nhất Bác liền vùi đầu vào cổ anh nói: "Không nên đánh nhau với bọn khốn đó."

Tiêu Chiến búng nhẹ trán cậu nói: "Em nói cái gì đấy? Sao có thể gọi bạn học như vậy?"

"Bọn họ rất quá đáng! Em không thể chịu đựng được!" Vương Nhất Bác bắt đầu tức giận khóc.

"Anh sẽ không để em suốt ngày xem TV, học chửi người ta bằng những lời lẽ không hay." Tiêu Chiến lắc đầu nói tiếp: "Em không thích, liền có thể đánh người?"

"Nếu anh nghe thấy lời bọn nói, anh cũng sẽ đánh cho bọn họ một trận." Vương Nhất Bác vỗ vai Tiêu Chiến phấn khích: "Bọn họ rất quá đáng!

"Được rồi, đừng nhúc nhích. Em té xuống bây giờ" Tiêu Chiến thấp giọng nhắc nhở.

Đi đến xe đạp, Tiêu Chiến hỏi: "Bọn họ đã nói gì mà làm cho tiểu Bác phải tức giận đến vậy, hửm?"

Vương Nhất Bác cẩn thận ngồi vào yên xe đạp, giận dữ đập tay lên yên xe phía trước: "Bọn họ nói anh xấu! Bọn họ còn đặt điều không hay về anh!"

Cú đánh này làm Vương Nhất Bác cùng chiếc xe suýt nữa thì ngã, may mà có Tiêu Chiến nhanh tay đỡ cậu.

Sau khi biết lý do tại sao Vương Nhất Bác lại đánh bạn, Tiêu Chiến sững sờ, nhìn chằm chằm bạn nhỏ trước mặt vài giây rồi mới thở dài: "Chỉ vì bọn họ xấu anh thôi sao?"

Vương Nhất Bác hùng hổ gật đầu nói: "Thật quá đáng!"

Một lúc sau, Tiêu Chiến cuối cùng cũng mỉm cười, anh xoa đầu Vương Nhất Bác nói: "Tiểu Bác, mặc dù là bọn họ quá đáng, nhưng em cũng đã sai khi đánh nhau. Em không thể tùy tiện đánh người, có biết không?"

"Nhưng mà, phải làm sao?"

Tiêu Chiến lên xe đạp, cầm tay cậu đjăt lên eo mình: "Mau lên."

"Chỉ cần chúng ta không giống nhưng lời bọn họ nói, thì cứ mặc kệ bọn họ." Tiêu Chiến nhẹ nhàng hỏi: "Nếu như hôm nay đánh bọn họ, vậy chúng ta có khác nào bọn họ chứ?"

"A ..." Vương Nhất Bác tựa đầu vào lưng Tiêu Chiến nói: "Hừm, bọn họ chỉ là ghen tị với anh của em."

Tiêu Chiến lắc đầu cười khúc khích: "Được rồi, đừng tức giận nữa. Về nhà anh sẽ nấu món ngon cho em."

"Thật tốt, Chiến ca không giận còn giận em nữa..." Vương Nhất Bác hứng khởi nói.

Tiêu Chiến liếc nhìn lòng bàn tay của bạn nhỏ nói thầm: "Không sao đâu, bảo bối, tương lai nhất định anh sẽ bảo vệ em.

Vừa về đến nhà, Vương Nhất Bác đã bĩu môi rên rỉ trong vòng tay Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cũng xấu hổ, dỗ dành bạn nhỏ: "Xin lỗi, anh vội vàng nên quên mang kính. Anh không nhìn thấy mấy cục đã dưới đất..."

Gần về đến nhà, Tiêu Chiến không nhìn thấy mấy tảng đá nhỏ trên mặt đất, khiến bọn họ sõng soài trên đất.

Điều đáng mừng là Tiêu Chiến đã kịp thời ôm lấy bạn nhỏ, nếu không mặt cậu đã dính vào vũng bùn trên bãi cỏ. Tồi tệ hơn là Tiêu Chiến đã vô tình giẫm phải bùn khiến đồng phục học sinh má của Vương Nhất Bác dính đầy bùn đất.

Tiêu Chiến cảm thấy có lỗi đã dỗ dành bạn nhỏ về nhà, thậm chí còn giúp cậy thay giày rồi bế vào phòng tắm, hoàn toàn quên mất ý định muốn dạy cho cậu một bài học.

Nhẹ nhàng đặt Vương Nhất Bác xuống bồn rửa mặt, Tiêu Chiến trở về phòng nói: "Đợi một lát, đừng nhúc nhích. Anh đi lấy khăn tắm và quần áo trước."

Sau khi Tiểu Chiến cất khăn và quần áo đi, anh nhanh chóng cầm lấy khăn nhỏ và chậu nhỏ chứa đầy nước ấm mang đến cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bĩu môi, nhìn Tiêu Chiến nói: "Chiến ca..."

"Sao vậy?" Tiểu Chiến hỏi, vắt chiếc khăn nhỏ lau nhẹ lên má cậu.

"Chiến ca, em sai rồi ..." Vương Nhất Bác bấu chặt cánh tay Tiêu Chiến nói: "Sau này anh đừng bỏ mặt em, được không?"

"Chỉ cần tiểu Bác ngoan ngoãn, Chiến ca sẽ không mặc kệ em như ngày hôm nay." Tiêu Chiến lau mặt cho Vương Nhất Bác rồi ra hiệu cho cậu cởi bộ đồng phục bẩn ra.

"Chiến ca, em, em có thể tự mình lau ..." Vương Nhất Bác đỏ mặt cúi đầu thấp giọng nói.

Tiêu Chiến nhướng mắt, cười nói: "Lớn rồi nên cũng biết xấu hổ rồi sao? Chân em đang bị thương không được cử động, để anh lau cho em."

Vương Nhất Bác ngước nhìn Tiêu Chiến thoản hiệp:"Ồ ... được rồi."

Sau khi nhanh chóng lau người cho cậu, Tiêu Chiến mới ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân phải được quấn băng gạc của Vương Nhất Bác.

"Có đau không?"

Vương Nhất Bác đầu óc trống rỗng không nghe rõ, liền hỏi lại: "Hả?"

"Chân, có đau không?" Tiêu Chiến nhướng mắt, vẻ mặt lo lắng hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác làm sao có thể nhìn ra được ánh mắt của Tiêu Chiến, cậu nhanh chóng xua tay nói: "Em là nam nhi, nên không đau!"

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói xong, mỉm cười đứng dậy búng trán cậu nói: "Em không thấy đau, nhưng anh đây đau lòng, em biết không?"

Vương Nhất Bác đưa tay về phía Tiêu Chiến nói, "Tiểu Bác sẽ không đánh nhau nữa. Thật đấy."

Tiêu Chiến thở dài nói: "Không phải lỗi của em, anh sẽ không mắng em nữa. Nhưng mà, em đã bị thương."

Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác lên bồn rửa mặt, nhẹ nhàng đánh vào mông bạn nhỏ rồi nói tiếp: "Em không được như thế nữa, biết không?"

"Ừm, biết rồi ạ ..." Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến đánh bất ngờ, vùi đầu vào ngực thiếu niên thì thào.

"Được rồi, đừng có sai." Tiêu Chiến cười nói: "Em muốn ăn cái gì?

"Mì ăn liền!" Vương Nhất Bác kích động hét lên.

"Vẫn là mì ăn liền?" Tiêu Chiến cau mày nói.

Vương Nhất Bác lập tức lắc đầu nói: "Bạn tốt của ta mì ăn liền, mì hành!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro