Chương 21 H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này vừa dài lại vừa có xíu xôi thịt nữa ạ, tui cố gắng lắm mới xong được chương này, hiuhiuhiu, có dở mọi người thông cảm dùm tui nhe.

Cảm ơn mọi người.

------Dãy ngăn cách dzô dzụng------


Một tuần trôi qua nhanh chóng, kỳ nghỉ ấp ủ từ lâu của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đến.

Trước khi trở về nhà, Vương Nhất Bác mang theo một ít quần áo đến nhà Tiêu Chiến, dù sao cũng phải dọn đến, vì vậy cậu thu dọn một chút đồ trước để không phải di chuyển quá nhiều đồ trong một lần.

Vương Nhất Bác nằm trong lòng Tiêu Chiến xem các video tập nhảy cùng anh, tò mò hỏi: "Chiến ca, tuần trước anh có rút dây đèn bàn không?"

"Hả? Sao thế, em nghĩ là anh dọa em?" Tiêu Chiến xoa eo Vương Nhất Bác đổi chủ đề: "Bảo bối, eo của em gầy thật, cảm giác chỉ cần mạnh tay một xíu là nó sẽ vỡ tan luôn đi!"

Vương Nhất Bác cau mày, đánh vào tay Tiêu Chiến đẩy ra: "Chậc chậc, sao anh chỉ để ý đến cái này chứ? Làm gì có ai vô duyên vô cớ đi nắm eo em ngoài anh?"

"Đừng nói trước như vậy." Tiêu Chiến nói nhỏ vào tai Vương Nhất Bác: "Ăn nhiều thêm chút, nếu không anh sợ sẽ làm em đau."

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác quay đầu lại, mặt đỏ bừng mắng: "Anh cả ngày cũng chỉ biết nghĩ đến cơ thể của em, sao trước kia không phát hiện anh là người như thế này chứ?"

Tiêu Chiến nghiêng người hôn lên trán Vương Nhất Bác: "Chỉ vậy với em."

Anh lại hôn lên sống mũi của cậu và nói: "Đừng nghĩ xấu cho anh, anh chỉ quan tâm đến sức khỏe của em thôi."

"Hừm, lưu manh." Vương Nhất Bác lại nằm xuống không muốn quan tâm đến anh nữa.

"Cũng chỉ lưu manh với em." Tiêu Chiến dỗ dành cậu.

"Chết tiệt, hôm nay em đã thấy tất cả." Vương Nhất Bác để điện thoại xuống, quay đầu nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngơ ngác hỏi lại: "Em thấy cái gì?"

"Em nhìn thấy anh! Đó là ai! Nữ sinh đó! Anh cười với cô ta! Cười! Là cười đó! Anh còn cười rất tươi nữa!" Sau mỗi câu nói Vương Nhất Bác lại đánh Tiêu Chiến một cái.

Tiêu Chiến giữ tay Vương đang ghen Nhất Bác nói: "Aa, anh sai rồi, anh sai rồi, nhất định không có lần sau. Nhưng đó không được gọi là cười đâu, đó chỉ là nụ cười thương mại thôi. Nụ cười chân thành anh chỉ dành riêng cho Nhất Bác. "~"

"Hừm, dẻo miệng!" Vương Nhất Bác rút tay ra, cúi người hôn lên người đàn ông phía dưới hỏi: "Ngày mai anh về nhà em có sợ không?"

"Sao lại sợ? Cũng không phải là chú dì không biết anh." Tiêu Chiến sờ sờ đầu cậu, nhẹ giọng nói.

"Nhưng mà, bọn họ hiện tại không biết mối quan hện của chúng ta." Vương Nhất Bác bĩu môi lo lắng nói: "Em không biết họ sẽ phản ứng như thế nào..."

"Dì và chú không biết tính hướng của em sao?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác lắc đầu nói: "Không biết, nhưng em cũng chưa từng nói đến, cũng chưa từng mang ai về nhà..."

"Này, bảo bối, đừng lo lắng. Chiến ca hứa là em sẽ không sao đâu ~" Tiêu Chiến tựa cằm mình lên vai Vương Nhất Bác nói: "Chúng ta sẽ ở bên nhau đương đầu với tất cả mọi chuyện, anh sẽ không để em phải cô đơn".

"Ừm. Em sợ ba mẹ mắng ..." Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến nói, "Dù sao thì trong mắt chú dì, anh cũng là một người có lý trí và có trách nhiệm. Anh sẽ không để ba mẹ mắng em đâu."

"Nhìn xem,  chính em nói chú dì không nghĩ anh là người xấu, nên nhất định sẽ có thể chấp nhận chuyện của chúng ta." Tiêu Chiến xoa đầu an ủi Vương Nhất Bác.

"Đúng vậy ..." Vương Nhất Bác nói, vùi đầu vào cổ Tiêu Chiến.

"Ừm, vậy nên hãy tin tưởng anh. Cho dù ban đầu họ có không đồng ý, anh cũng sẽ thuyết phục họ." Tiêu Chiến nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Với những lời nói đó của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng xem như nhẹ nhõm hơn phần nào. Mỗi lần như vậy, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có Tiêu Chiến bên cạnh, mọi khó khăn đều có cách giải quyết, không cần Vương Nhất Bác phải đau đầu tự mình tìm cách giải quyết.

"Chiến ca, người anh thơm thật." Bởi vì Vương Nhất Bác vùi đầu vào cổ Tiêu Chiến, giọng nói trầm thấp giống như đang bị ức hiếp.

Tiêu Chiến cười nói: "Nhất Bác cũng rất thơm a ~"

"Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ngủ đi, ngày mai chúng ta phải dậy sớm lên đường." Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt Vương Nhất Bác xuống giường, bật đèn bàn về chế độ ngủ trước khi trở về chổ của mình."

Trở lại giường, Vương Nhất Bác duỗi tay ôm Tiêu Chiến nói: "Chiến ca, ngủ ngon."

Tiêu Chiến đợi cho đến khi hơi thở của Vương Nhất Bác đều đều, sau đó tắt đèn bàn, ôm cậu vào lòng chìm vào giấc ngủ.

Khi đồng hồ báo thức kêu lúc 8 giờ sáng, Vương Nhất Bác đã hoàn toàn không nằm trên giường như mọi khi, mà bật dậy ngay lập tức.

Vương Nhất Bác dụi mắt kêu: "Tiêu Chiến..."

"Sao hôm nay em dậy sớm vậy?" Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác chỉnh lại tóc nói: "Ngủ thêm một lát đi, khi nào chuẩn bị xong anh sẽ gọi em."

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không muốn, em muốn cùng anh chuẩn bị."

"Chà, hiếm khi em có lòng như vậy a~." Tiêu Chiến nói.

Sau đó cả hai cùng nhau đánh răng rửa mặt rồi đi làm bữa sáng. Bởi vì họ đã đồng ý với mẹ Vương rằng sẽ ăn tối cùng nhau, nên cả hai đã không lãng phí thời gian sau bữa sáng, cầm theo chiếc vali nhỏ mà họ đã thu dọn tối qua và đi ra ngoài với tiêu cô nương Kiên Quả.

Trong xe, Vương Nhất Bác tâm trạng nặng trĩu nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng khẽ thở dài mấy cái.

Tiêu Chiến lặng lẽ đưa tay ra vỗ vỗ trên mu bàn tay của Vương Nhất Bác nói: "Bảo bối, có phải đêm qua em ngủ không ngon?"

"Không ..." Vương Nhất Bác tự nhiên đan xen ngón tay vào tay Tiêu Chiến.

"Tối hôm qua em hết lần này đến lần khác trở mình liên tục, còn muốn nói dối anh?" Tiêu Chiến cười nói: "Anh biết là em lo lắng chú với dì không chấp nhận, nhưng không phải anh đã nói sao, nhất định chú dì sẽ chấp nhận cho chúng ta thôi, hãy tin ở anh."

"Ừm, em biết rồi." Vương Nhất Bác quay đầu mỉm cười nhìn Tiêu Chiến: "Em sợ ba mẹ mắng anh."

"Như vậy bảo bối chắc chắn là rất yêu anh, nên không nỡ để anh bị mắng đúng không?"Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác tựa tiếu phi tiếu nói.

"Vớ vẩn. Em không yêu anh, vậy anh muốn ai yêu anh?" Vương Nhất Bác lấy tay ra, bĩu môi nói: "Là nữ sinh ngày hôm qua sao?"

"Oa, Vương Nhất Bác em đang ghen à?~" Tiêu Chiến trêu chọc: "Đã qua một ngày rồi."

"Đừng nhiều lời, anh tập trung lái xe đi." Vương Nhất Bác đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Từ đây trở về sẽ mất khoảng sáu giờ, đúng không?"

"Ừm, nếu mệt thì em ngủ một chút đi." Tiêu Chiến nhẹ giọng nhắc nhở: "Nhớ mặc áo khoác vào."

"Không, em sẽ ôm Kiên Quả." Vương Nhất Bác bế tiêu cô nương ra khỏi lồng ở ghế sau hỏi Tiêu Chiến: "Anh đã mang đủ thức ăn cho Quả Quả ăn trong ba ngày rồi phải không?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Ừm. Cẩn thận khi ôm nhóc đó."

"Em biết~"

Vương Nhất Bác chơi với Quả Quả một lúc rồi đi ngủ lúc nào không hay, mãi đến trưa, Tiêu Chiến  dừng lại ở một con phố nhỏ có bán đồ ăn vặt.

Anh nhẹ nhàng cởi dây an toàn của Vương Nhất Bác, nói nhỏ: "Bảo bối, dậy đi."

Vương Nhất Bác chậm rãi mở mắt ra nói: "A? Đến rồi?"

"Làm sao nhanh như vậy, chúng ta ăn cơm trưa rồi mới lên đường đi." Tiêu Chiến ôm Kiên Quả đang nằm trên đùi Vương Nhất Bác đi ra ghế sau lấy bát đổ ra một ít hạt cho Kiên Quả ăn trước.

"Ồ ..." Vương Nhất Bác nhìn đường phố sôi động từ cửa sổ và hỏi: "Vậy chúng ta sẽ ăn gì?"

"Em muốn ăn gì?"

"Uh, tiệm mì đó được không?" Vương Nhất Bác chỉ vào một cửa hàng trên phố.

Tiêu Chiến ngẩng đầu gật đầu với cậu: "Được."

Ăn xong bữa trưa, hai người cùng Kiên Quả tiếp tục lên đường. Sau khi ăn mì, Vương Nhất Bác cũng không còn buồn ngủ nữa mà như được nạp đầy lại năng lượng, thỉnh thoảng vu vơ hát mấy câu còn vui vẻ chơi đùa trên xe.

Kiên Quả về lồng ngủ, Tiêu Chiến thì tập trung vào việc lái xe thỉnh thoảng sẽ hát cùng Vương Nhất Bác.

Khoảng bốn giờ chiều, cả hai cuối cùng cũng đến nhà của Vương Nhất Bác. Họ tìm thấy bãi đậu xe và đậu xe lại, nhưng cả hai không vội vàng xuống xe.

Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến thì thào nói: "Nếu..."

"Bảo bối, nhìn anh đi." Tiêu Chiến ôm mặt Vương Nhất Bác, nhìn cậu nói: "Đừng lo lắng, em đã lo lắng cả đoạn đường rồi".

"Nhưng--"

Không để Vương Nhất Bác nói hết Tiêu Chiến đã cúi người áp môi mình lên môi cậu, nhẹ giọng nói: "Tin tưởng anh."

"Được, được rồi." Vương Nhất Bác gật đầu cười: "Em không lo lắng nữa, không quan tâm. Đi thôi."

"Ừ." Tiêu Chiến bảo Vương Nhất Bác ôm Kiên Quả đi trước, còn anh khóa xe rồi kéo vali theo sau.

"Chào dì." Tiêu Chiến chào mẹ Vương với nụ cười thương hiệu của mình.

Vương Nhất Bác đặt chiếc lồng nhỏ của Kiên Quả xuống, bế tiểu cô nương lên lớn tiếng gọi: "Mẹ ơi, bọn con về rồi."

Mẹ Vương đang ngồi trên ghế sô pha xem TV nghe thấy giọng của Tiêu Chiến  liền đứng dậy vui vẻ chào hỏi: "Chà, lâu rồi không gặp A Chiến! Oa, con đã cao quá rồi. Ba mẹ con vẫn khỏe chứ?"

"Dạ, ba mẹ con rất tốt ạ." Tiêu Chiếu lễ phép cười đáp.

"Mẹ, sao mẹ không hỏi con có sao không?" Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến phía sau.

"Này, tên nhóc nhà con có phải để Tiêu Chiến một mình lái xe tới đây đúng không?" Mẹ Vương lắc đầu, bước vào phòng bếp hỏi: "Con có muốn uống chút gì không?"

"Dạ không cần, con cám ơn." Tiêu Chiến xua tay, kéo vali rồi đi theo Vương Nhất Bác trở về phòng.

"A Chiến, căn phòng con từng ở vẫn còn trống, dọn dẹp một chút là có thể ở." Mẹ Vương từ trong bếp nói vọng ra.

"Không cần, Chiến ca có thể ngủ cùng phòng với con!" Vương Nhất Bác đáp.

Mẹ Vương chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác đóng cửa phòng mình.

Mẹ Vương quay đầu nhìn về phía phòng ngủ đang đóng chặt cửa, thở dài nói một mình: "Không biết A Chiến có muốn ngủ với tên nhóc đó hay không mà đã tự mình quyết định rồi."

Sau vài phút, cả hai thay quần áo cùng nhau ra phòng khách.

Vương Nhất Bác quay lại nhìn mẹ Vương không biết đang làm gì trong bếp và hỏi: "Ba đâu rồi mẹ?"

"Ba con ra ngoài chơi mạt chược với mấy ông lão hàng xóm, mẹ nghĩ ba con cũng sắp về rồi." Mẹ Vương trả lời.

"Ò ..." Vương Nhất Bác khẽ nắm tay Tiêu Chiến trong khi không ai chú ý.

Tiêu Chiến nhướng mày, nhìn xuống tay của hai người thì thào nói: "Làm gì vậy? Không phải buổi tối mới nói sao?"

"Em rất vui." Vương Nhất Bác lè lưỡi.

"Tạch."

Nghe thấy tiếng mở cửa, Vương Nhất Bác nhanh chóng thả tay ra, nhìn chằm chằm vào TV giả vờ bình tĩnh.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác thận trọng như vậy, Tiêu Chiến không khỏi bật cười.

Ngay khi ba Vương vừa thay dép, bước đến phòng khách, ông đã nhìn thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế sô pha ngoan ngoãn xem TV.

"A Chiến về rồi đấy à?" Ba Vương đi đến ngồi trên ghế sô pha hỏi: "Ta đã lâu không gặp con, lần gần đây nhất hình như là hơn một năm rồi đúng không?"

"Dạ, vâng. Chú vẫn khỏe chứ ạ?" Tiêu Chiến gật đầu, đáp.

Vương Nhất Bác đầy nghi hoặc nhìn Tiêu Chiến, hỏi: "Hơn một năm trước, anh đến đây sao?"

"Ừm. Anh đến để tìm em." Tiêu Chiến cười nói.

"A Chiếnn muốn tìm con khi trở về, nhưng không thấy con đâu. Sau đó, ba mẹ nói với A Chiến là con không thể nhớ được mọi chuyện trước mười tuổi." Mẹ Vương đến phòng khách với hai ly nước đưa  đến trước mặt Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đỡ lấy cốc nước, gật đầu cảm ơn hỏi: "Nói đến đây, con muốn hỏi vì sao tiêu Bác lại không nhớ gì ạ?"

Mẹ Vương lắc đầu chỉ vào Vương Nhất Bác: "Con lúc đó vừa rời khỏi nhà chúng ta, tên ngốc này bị cảm lạnh, bên ngoài trời mưa rất to, còn liều mạng chạy ra ngoài nói sẽ đi tìm anh trai." Lúc đó sốt cao quá phải vào viện điều trị mất mấy ngày ".

Vương Nhất Bác đỏ mặt lắc đầu: "Làm sao có thể như vậy, con đâu có như vậy chứ?"

"Haizz" Mẹ Vương thở dài nói tiếp: "Sau đó, con không nhớ được mấy chuyện, may mà bác sĩ có nói qua một lát nếu không con sẽ nhớ ra, có thể con đã trở thành kẻ ngốc rồi."

Tiêu Chiến nhìn nghiêng người con trai bên cạnh, suy nghĩ một lúc, tự trách mình nói: "Lúc đó con không nên bỏ đi mà không báo với em ấy ..."

"Không sao, em lúc đó còn nhỏ, làm sao có thể hiểu được, anh nói cho em biết, em có thể không để anh đi." Vương Nhất Bác lắc đầu xua tay.

"Phải, tiểu Bác rất luôn quấn con, làm sao tên nhóc đó có thể để cho con đi được?"

Bốn người đang hồi tưởng về quá khứ trong phòng khách, nhân tiện nói về những gì Tiêu Chiến đã làm trong vài năm qua. Cho đến khi cơm chín, mọi người dọn ra bàn ăn tối cùng nhau.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Tiêu Chiến: "Oa, không ngờ trước khi trở về Trung Quốc Chiến ca đã là một nhà thiết kế có tiếng nha. Bây giờ anh còn học pha cà phê và còn mở quán nữa."

"Không phải em nói anh chỉ biết tham lam thân thể của em hay sao?" Tiêu Chiến cười đáp.

Vương Nhất Bác đỏ mặt trợn mắt, lắc đầu nhìn mẹ Vương đang dọn cơm.

Tiêu Chiến đứng dậy đi đến bên cạnh mẹ Vương, nói: "Dì à, để con, tô canh này còn rất nóng để con phụ cho ạ."

"Ồ, không, không được, con là khách, sao có thể để con làm a?" Mẹ Vương quay đầu liếc nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi trong bàn ăn, lớn tiếng nói: "Chỉ mong tiểu Bác có thể hiểu chuyện  như con."

"Mẹ!" Vương Nhất Bác đặt điện thoại trên tay xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh ấy tốt gì chứ, anh ấy chỉ là một con sói đội lốt cừu non mà thôi, hứm."

Tiêu Chiến cẩn thận đặt tô canh ở giữa bàn ăn, nhẹ nhàng nhéo tai Vương Nhất Bác nói: "Em vừa nói anh gì đó?"

"Em không có!" Vương Nhất Bác bĩu môi ủy khuất phủ nhận.

Sau bữa tối, Tiêu Chiến chủ động giúp mẹ Vương dọn bàn ăn, kêu Vương mẹ cứ đi nghỉ ngơi trước rồi tự mình rửa bát.

Vương Nhất Bác lặng lẽ đi sau Tiêu Chiến, quay lại nhìn ba mẹ mình trong phòng khách, rồi nhanh chóng hôn lên cổ Tiêu Chiến.

"Em  làm gì vậy?" Tiêu Chiến quay đầu lại, cười hỏi: "Bảo bối, em chuẩn bị tinh thần nói chuyện với ba mẹ chưa?

Vương Nhất Bác gật đầu nói: "Đợi anh rửa chén ra, chúng ta liền nói cho ba mẹ biết."

"Được." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một hồi, sau đó nói tiếp: "Đừng sợ, có anh ở đây."

"Em không sợ." Vương Nhất Bác mím môi, nhìn bọt nước trong bồn rửa, anh hoàn toàn không có sức thuyết phục.

Sau khi rửa xong cái nồi cuối cùng, Tiêu Chiến lau tay, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi thở dài: "Đi thôi, chúng ta đi."

Cậu đưa tay về phía Chiến lắc lắc, ra hiệu cho anh nắm lấy. Tiêu Chiến cười nhẹ  nắm lấy tay cậu mà không do dự.

"Ba, mẹ. Bọn con có chuyện muốn nói." Vương Nhất Bác đi đến phòng khách, đầu tiên nói, giấu hai bàn tay đang siết chặt sau lưng.

"Có chuyện gì vậy?" Mẹ Vương và ba Vương đồng thanh.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng siết chặt tay Vương Nhất Bác động viên cậu. Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, mím môi nói: "Con, con và Tiêu Chiến đang ở bên nhau."

Bầu không khí trong phòng khách ngay lập tức trở nên im lặng, mẹ Vương và ba Vương lần đầu tiên nhìn thật kỹ con trai của họ, sau đó đến Tiêu Chiến, và cuối cùng hai bàn tay đang nắm chặt kia.

"Này." Mẹ Vương là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí khó xử giữa bốn người: "Hai người già chúng ta sẽ không xen vào chuyện của người trẻ các con, chỉ cần các con nghiêm túc là được."

Ba Vương đứng dậy thở dài nói: "Tôi đi tắm trước."

Vương Nhất Bác nhìn ba rời đi rồi quay lại nhìn Tiêu Chiến.

Mẹ Vương cũng cảm thấy con trai mình có hơi căng thẳng vì hành động này của ba Vương. mẹ Vương hiền từ cười nói: "Hai đứa còn đứng làm gì? Ngồi xuống đi."

"Dì à, con nhất định sẽ chăm sóc tiểu Bác thật tốt." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nói một cách kiên quyết: "Dì yên tâm, con đối với tiêu Bác là thật lòng, nhất định sẽ không để em ấy phải đau lòng."

"Chỉ cần con đối xử tốt với tiểu Bác, chúng ta ngăn cản." Mẹ Vương nhìn Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến ngồi xuống, cười nói: "Thật ra, đối tương của con là A Chiến nên chúng ta mới yên tâm."

Mẹ Vương nhìn về phía cửa phòng tắm nói tiếp: "Về phần ba con ... kỳ thực không phản đối cũng không nhất định là tán thành. Phản ứng của ông ấy rất bình thường, dù sao chúng ta cũng không còn trẻ như các con, cứ để ông ấy bình tĩnh từ từ nghĩ."

"Mẹ ..." Vương Nhất Bác thì thào, dựa vào trên vai bà: "Cảm ơn mẹ."

"Này, nhóc con, từ nhỏ con chỉ biết bắt nạt A Chiến thôi, sau này con tốt nhất đừng bắt nạt A Chiến." Mẹ Vương vỗ vào cánh tay Vương Nhất Bác, nhìn Tiêu Chiến nói: "Nếu đứa nhóc này bắt nạt con, con cứ mắng nó, đừng chiều hư nó, nếu không thể mắng con cứ nói với dì, để dì thay con mắng nó. "

"Mẹ, sao mẹ nói con trai của mẹ như vậy chứ? Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến: " Tại sao mẹ lại dễ dang yêu thích anh ấy vậy chứ?"

Mẹ Vương nắm tay Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, nhẹ nhàng nói: "Hai đứa con ở bên nhau, đều là con của ba mẹ hết."

"Rõ ràng là thiên vị anh ấy a ~" Vương Nhất Bác thì thào.

Một lúc sau, ba Vương từ trong phòng tắm đi ra, ôm Kiên Quả ngồi xổm ngoài cửa phòng tắm, trở lại phòng khách.

Vừa thấy ba đến gần, Vương Nhất Bác lo lắng ngồi bật dậy, mím môi nhìn ông ngồi vuốt ve Kiên Quả.

Tiêu cô nương rất ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của ba Vương hưởng thụ, còn vương ta cào cào vào tay ba Vương như để lấy lòng.

Ba Vương ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt đang nhìn mình chằm chằm, ông lắc đầu thở dài: "Ba không phản đối việc hai đứa ở cùng nhau, nhưng mà, ba mẹ Tiêu Chiến có biết chuyện này chưa?"

Tiêu Chiến gật đầu  nói: "Dạ, con đã nói với họ trước khi con về lại Trung Quốc, và con cũng có thông báo cho ba mẹ sau khi con và Nhất Bác ở bên nhau. Ba mẹ cũng rất thích Nhất Bác nên rất nhanh chóng liền đồng ý ạ."

"Ừm, vậy là tốt rồi." Ba Vương nhìn Vương Nhất Bác nói: "Bọn con cứ sống thật vui vẻ, ba đã già rồi và không muốn quan tâm đến chuyện của bọn trẻ các con."

Sau khi được sự đồng ý của ba mẹ, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều, cậu mỉm cười bên cạnh Tiêu Chiến nói: "Vâng, vâng, cảm ơn ba mẹ ~"

"Cảm ơn chú dì đã đồng ý cho bọn con ở bên nhau." Tiêu Chiến vừa nói vừa vòng tay qua eo Vương Nhất Bác: "Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Bác ạ."

Bầu không khí trong giây lát thoải mái hơn rất nhiều, bốn người lại tiếp tục vừa trò chuyện vừa xem chương trình giả trí trên TV. Kiên Quả nhảy khỏi vòng tay ba Vương chạy đến lăn lộn dưới chân mẹ Vương.


-------------------------------

Vương Nhất Bác trước tiên trở về phòng để tắm, để Tiêu Chiến ở lại với ba mẹ xem TV cùng nhau.

Sau khi tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, Vương Nhất Bác vừa mặc quần áo vào thì Tống Tử Hàn liền gọi đến.

"Này! Ăn gà không?"

Vương Nhất Bác lau tóc xong, ném khăn sang một bên và đáp: "Được, online đi."

"Được, vậy tôi cúp máy." Tống Tử Hàn sau khi nói xong liền cúp điện thoại.

Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ nhỏ trên bàn thầm nghĩ: Chỉ mới hơn chín giờ, chắc có thể ăn gà ba bốn bàn đi. Dù sao thì Tiêu Chiến vẫn đang cùng bố mẹ xem TV dưới nhà.

Không biết Vương Nhất Bác đã tắm xong chưa, Tiêu Chiến tò mò đi lên phòng. Vừa mở cửa đã thấy Vương Nhất Bác đang nằm dài chơi game trên giường, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu xanh nhạt và chiếc quần đùi màu đen.

"Hướng 120 có địch, xem đi!" Vương Nhất Bác bị tên phía sau bất ngờ bắn đến, tức giận hét lên.

Vài phút sau, Tống Tử Hàn và Tiết Tĩnh Xu cũng bị hắn ta nhắm tới.

Tống Tử Hàn thở dài nói: "Ài, bỏ đi bỏ đi, chúng ta chơi ván khác."

"Được. Tôi xong rồi." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lặng lẽ đóng cửa ngồi ở góc giường nhìn mình, thì thào nói: "Ba mẹ đã ngủ chưa?"

Tiêu Chiến lắc đầu, nhìn về hướng Vương Nhất Bác: "Em chơi tiếp đi, anh nhìn em."

Vương Nhất Bác gật đầu, không còn để ý tới anh nữa, chuẩn bị nhảy dù: "Các cậu vẫn nhảy tới thành phố P à?"

"Đúng vậy, ngã ở đâu thì đứng dậy tại đó." Tống Tử Hàn giọng đầy tự tin.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang thoải mái lăn lộn trên giường mà yết hầu không tự chủ chuyển động lên xuống: Đứa nhỏ này tại sao không có chút cảnh giác nào thế?

Đôi mắt Tiêu Chiến dần dần rơi vào phần đùi hơi hở của cậu bé. Chiếc quần boxer màu đen mà cậu mặc có sự khác biệt nhất định về màu sắc với đôi chân trắng nõn của cậu, khiến đùi cậu trông trắng hơn và mềm mại hơn.

Tiêu Chiến ngước nhìn Vương Nhất Bác, người vẫn đang tập trung chơi game. Tiếp tục nhìn xuống mà không hề có ý che giấu. Thiếu niên bắp chân cũng rất gầy, lông chân cũng không lộ rõ, Tiêu Chiến càng nhìn càng không nhịn được muốn bắt đầu.

Cuối cùng nhìn đi chỗ khác, Tiêu Chiến đứng dậy lặng lẽ khóa cửa lại trước khi quay lại giường  ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Sao vậy?" Vương Nhất Bác liếc xéo người anh, không biết vừa rồi người đàn ông đó còn lén lút ăn đậu hủ của mình.

Tiêu Chiến cười lắc đầu: "Không sao, em cứ tiếp tục."

Vương Nhất Bác không mất bao lâu, liền cảm thấy bàn tay của Tiêu Chiến đột nhiên đặt lên đùi mình mà nhẹ nhàng vuốt ve. Vương Nhất Bác quay lại nghiêng nhìn Tiêu Chiến đang cúi đầu lướt điện thoại, tiếp tục nói vào micro: "Tống Tử Hàn, cậu lái xe đến chỗ tôi đã đánh dấu đi."

Tuy nhiên, bàn tay đó không ngừng di chuyển lên, chạm vào nơi bí mật của cậu hết lần này đến lần khác.

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn xuống, vỗ lên tay Tiêu Chiến, trầm giọng nói: "Em đang chơi game, anh đừng loạn."

Tiêu Chiến lấy tay ra tắt điện thoại ngoan ngoãn ồ một tiếng, không lâu sau anh lại không nhịn được mà đưa tay vuốt ve bên trong đùi của cậu thêm mấy cái.

"Tĩnh  Xu, hướng 215 có người - á!" Vương Nhất Bác đột nhiên rùng mình.

Cậu quay đầu lại trừng mắt với Tiêu Chiến, trầm giọng nói: "Tiêu Chiếu! Em còn đang chơi game!"

Tiêu Chiến nhìn cậu một cách ngây thơ, nhưng lại luồn tay vào chiếc quần đùi duy nhất của Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng kéo mạnh xuống.

"Vậy thì em tiếp tục chơi game của em đi. Anh cũng đang bận chơi." Tiêu Chiến cúi xuống bên tai cậu nói nhỏ, liếm vành tai cậu bé nói: "máy bay"*

Vương Nhất Bác trong tích tắc rung lên dữ dội, tựa vào vai người đàn ông suýt đánh rơi điện thoại: "Chậc chậc!"

"Nhất Bác thật nhạy cảm a~" Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói, mút dái tai của cậu như thể vừa tìm được thứ gì đó vui vẻ.

"Ừm ... Chiến, đừng, haha ..."

Vương Nhất Bác triệt để vùi mình vào vai Tiêu Chiến, không muốn để anh thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, cậu cũng không muốn phát ra âm thanh lạ lùng nào. Ngoài việc mút dái tai, Tiêu Chiến còn nhiệt tình phục vụ cậu nhỏ của Vương Nhất Bác khiến cậu suýt chút không kiềm chế được.

"Vương Nhất Bác! Cậu đứng ở yên đó làm gì? Không mau lên xe đi?" giọng Tống Tử Hàn từ trong điện thoại phát ra, đem Vương Nhât Bác tỉnh táo lại.

"Cậu đi trước, đi trước đi. Tôi - ưmm!" Vương Nhất Bác lập tức cúi đầu xuống, cắn vai Tiêu Chiến, trừng mắt ướt át nhìn anh.

Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, Vương Nhất Bác triệt để ném điện thoại sang một bên dùng hai tay ấn vào cổ tay Tiêu Chiến, cố gắng để cho anh dừng lại.

"Cậu sao vậy?" Tống Tử Hàn nghi ngờ hỏi.

"Chiến ca, đừng ..." Vương Nhất Bác đáng thương nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Tiêu Chiến mỉm cười nhéo eo Vương Nhất Bác, đổi vị trí của hai người rồi để cậu nhóc ngồi trên đùi mình, nói nhỏ: "Thật sự không muốn tiếp tục sao?" Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn em trai mình, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt như muốn khóc.

Nghe vậy, mặt của Vương Nhất Bác lập tức đỏ hơn, cậu thì thào cầu xin: "Anh à, mic của em vẫn còn bật."

Tiêu Chiến gật đầu, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại vứt sang một bên nói: "Thật xin lỗi, Nhất Bác hiện đang bận, không chơi nữa, tạm biệt."

Nói xong, bỏ qua lời cầu xin thương xót của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhanh chóng cởi bỏ quần đùi, nói: "Hiện tại em không cần phải lo lắng về trận đấu nữa."

Trên người chỉ còn lại áo thun mỏng,  Vương Nhất Bác vội vàng ngồi thẳng dậy, dùng hết sức nắm lấy tay Tiêu Chiến nói: "Không, không được... Ba mẹ em vẫn đang ở phòng khách!"

Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên cổ cậu, không thành vấn đề: "Nếu sợ, em đừng lớn tiếng là được."

Vừa dứt lời, Tiêu Chiến đã bắt hai tay cậu lên trên, tay còn lại tiếp tục khéo léo hầu hạ tiêu Nhất Bác.

"Ừm, ha, đừng..."

Vương Nhất Bác không chịu được nữa, chỉ có thể dựa vào Tiêu Chiến, bên tai khẽ thở hổn hển.

"Chiến ca, không, aha! Bọn họ, bọn họ sẽ...a~"

Đột nhiên, ba mẹ Vương trong phòng khách bật cười, Vương Nhất Bác sợ hãi cắn lấy Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác dừng lại một lúc, nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, trừng mắt giận dữ nhìn Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nào biết được, Tiêu Chiến buông tay sau đó liền ôm ghì gáy cậu tiến vào nụ hôn, dùng tinh dịch từ từ dời xuống hậu huyệt cậu.

"A" Vương Nhất Bác kinh hãi mở to hai mắt, định đẩy Tiêu Chiến ra, nhưng bị anh giữ chặt lại.

Miệt mài đến khi hài lòng, Tiêu Chiến nhẹ nhàng đưa một ngón tay lên ra hiệu cho cậu: "Suỵt, im lặng đi. Ba mẹ vẫn đang xem TV ~"

Vương Nhất Bác xấu hổ quay đầu tránh né muốn thoát khỏi Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến dể gì chịu tha cho cậu, anh vòng tay qua eo cậu nhỏ giọng: "Lửa là do em châm, nên em phải chịu trách nhiệm dập lửa."

"Uh, em, em làm gì, ... ah"

Vương Nhất Bác chưa kịp nói xong thì Tiêu Chiến đã đưa ngón trỏ vào trong hậu huyệt khuấy động một lần nữa. Nhìn Vương Nhất Bác đang ngẩng đầu thở dốc, Tiêu Chiến cúi người nhiệt tình liếm mút trái cổ đang không ngừng lên xuống của cậu rồi nói: "Sao em không mặc quần mà ngồi dang rộng hai chân ra vậy hả?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, bám vào vai Tiêu Chiến để ổn định bản thân, tiểu Nhất Bác vừa được buông ra cũng dần dần ngẩng đầu.

"A, em, a không được, không ..."

Tiêu Chiến mỉm cười, dùng miệng trêu chọc hạt đậu đỏ cách một lớp áo phông mỏng màu xanh nhạt của Vương Nhất Bác, thành công khiến cậu nâng ngực đến mong muốn được nhiều hơn.

Chất lỏng trong suốt lại chảy ra từ lổ nhỏ bên dưới, cậu ngẩng đầu lên cắn chặt môi để kìm nén tiếng rên rỉ của mình.

Hai ngón tay Tiêu Chiến đang thăm dò phía sau đột nhiên đụng phải một miếng thịt mềm. Tiêu Chiến cắn nhẹ vào hạt đậu của Vương Nhất Bác nhanh chóng ấn vào điểm nhạy cảm của cậu.

"Chiến ca, aha, dừng lại ~ ưmmm!" Vương Nhất Bác không chịu được nữa, phía dưới lại cao trào phun hết vào người Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác mệt mỏi chỉ có thể ngã vào lòng Tiêu Chiến thở hổn hển, không thể nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể lắc đầu yêu cầu người đàn ông rút ngón tay khỏi hậu đình mình.

Tiêu Chiến hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cậu nhẹ nhàng nói: "Bạn nhỏ à em đã bắn hai lần rồi, còn anh thì chưa a."

"Anh, anh tự mình làm đi!" Vương Nhất Bác muốn đẩy Tiêu Chiến ra đứng dậy, nhưng cậu quên hai ngón tay Tiêu Chiến vẫn còn bên trong cậu, ngã xuống gián tiếp đưa hai ngón tay sâu vào bên trong hơn

"Ưmm!"

Vương Nhất Bác nhanh chóng che miệng, run rẩy nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.

Tiêu Chiến nhân cơ hội tiếp tục ấn vào da thịt mềm mại bên trong, nhìn tiểu Nhất Bác lần nữa thức dậy.

Tiêu Chiến cười tủm tỉm nói: "Hay là lần này em tự động đi."

"Em, woo, em không, ưmm ~"

"Không muốn? Vậy thì ý em là không muốn tiếp tục?" Tiêu Chiến hỏi, dừng ngay động tác trước dưới của mình lại.

Vương Nhất Bác thở nhẹ một tiếng, trong nháy mắt cảm thấy không vui, tiêu Nhất Bác rất khó chịu, hậu huyệt cũng có chút không thoải mái.

Vương Nhất Bác khịt mũi, vòng qua cổ Tiêu Chiến rồi vùi đầu vào cổ anh ủy khuất: "Chiến ca, động ... mau động đi, tiếu Bác không thoải mái a..."

"Được, nói đi, anh phải làm gì? Của anh cũng cứng rồi." Tiêu Chiến ghé sát tai cậu nói.

Vương Nhất Bác cau mày, tiêu Nhất Bác đã cứng đến thật sự không thoải mái, cậu cố gắng đưa đẩy về phía trước nói: "Về nha, về nhà sẽ cho anh..."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng đánh vào mông cậu, không cho cậu cọ xát thêm, hỏi: "Cho anh, cho cái gì, hửm?"

"Hừm ~ cho anh vào, được không?" Vương Nhất Bác cắn vào vai Tiêu Chiến để trả đũa, thúc giục anh mau chóng thả cậu ra.

"Đượ thôi."

Tiêu Chiến nắm lấy tiểu Nhất Bác gọn trong tay, các ngon tay phía sau từng nhịp cọ vào điểm nhạy cảm của cậu. Trong phòng lúc này tràn ngập tiếng rên rỉ bị kìm nén và tiếng ra vào nhóp nhép từ phía sau Vương Nhất Bác.

Lúc tiểu Nhất Bác sắp đạt cao trào, Tiêu Chiến lại chơi xấu dùng ngón tay chặn lỗ nhỏ không để cậu bắn.

"Ưmm ~ Chiến ca!" Vương Nhất Bác bất lực mở mắt ra nhìn Tiêu Chiến đang nở nụ cười xấu xa trước mặt.

Tiêu Chiến đưa tay ra lấy điện thoại của Vương Nhất Bac, mở khóa bấm vào ứng dụng ghi âm.

"Anh, anh. Anh, ahh ~ anh là đang muốn làm gì vậy?"

Tiêu Chiến tiếp tục ôm lấy Vương Nhất Bác da thịt mềm mại nói: "Anh là sợ em khi về sẽ nuốt lời, thì anh phải làm sao đây?"

"Anh! Ưm ~ ha ..." Vương Nhất Bác hung hăng nhìn người đàn ông trước mặt.

Tiêu Chiến đưa điện thoại đến trước mặt Vương Nhất Bác nâng cằm cậu lên, để cậu nói tiếp.

"Em, em nói về nhà, ừm ~ sẽ để cho anh vào..."

Vương Nhất Bác nói xong với khuôn mặt đỏ bừng, nhưng Tiêu Chiến vẫn tỏ vẻ không hài lòng lắm vẫn chưa bỏ ngón tay cái ra khỏi lỗ nhỏ.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói tiếp: "Để cho Chiến ca, đi vào bên trong em, aaa ~"

Vừa dứt lời, Tiêu Chiến thỏa mãn buông ngón tay đang chặn quy đầu ra, nhanh chóng ấn vào da thịt mềm mại phía sau cậu đến khi cậu bé rên rỉ lắc lư thân thể.

Khoảnh khắc ngã vào vòng tay của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi. Tiêu Chiến cười nhẹ, hôn lên má cậu an ủi: "Thật sự muốn đợi thêm, ai bảo em lại quyến rũ như thế này chứ, bảo bối."

Cũng may, trong phòng của Vương Nhất Bác có phòng tắm riêng, nếu không cậu sẽ rất khó chịu.

Tiêu Chiến cởi quần áo trước, sau đó nhẹ nhàng dìu Vương Nhất Bác vào phòng tắm, dùng khăn tắm lau cơ thể đỏ bừng của cậu, nhẹ nhàng lau sạch sẽ rồi giúp cậu mặc quần áo sau đó mới bế cậu trở lại giường.

Cũng may Têu Chiến có chuẩn bị, để Vương Nhất Bác ngồi trên đùi mình, lúc phóng thích chỉ bắn vào quần áo, nếu không sẽ phải thay cả ga giường.

Nhìn bạn nhỏ đang ngủ say, Tiêu Chiến mỉm cười, xoay người vào phòng tắm tắm nước lạnh. Tiêu Chiến không muốn nhìn Vương Nhất Bác phải đau đớn không có gel bôi trơn, vì vậy anh chỉ đành làm bạn với tay phải.




————————————
* "Máy bay" từ gốc của nó là 飞机 /fēijī/, mà nếu thêm động từ 打 /dǎ/ vào thì nó thành tiếng lóng /dǎ fēijī/ là "thẩm du".
Chổ này tác giả chơi chử nên tui k biết dịch vậy có đúng không nữa 😅😅😅.
Xong chương này tui muốn xì trét ghê luôn á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro