Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám giờ sáng, Tiêu Chiến tỉnh dậy ngay khi đồng hồ báo thức vang lên, anh nhanh chóng vươn tay tắt báo thức để không làm ồn Vương Nhất Bác vẫn còn đang ngủ.

"Chậc chậc chậc chậc chậc chậc ~" Vương Nhất Bác cau mày buông tay Tiêu Chiến ra, nhưng chân lại móc lấy anh, thì thào nói: "Ồn ào..."

Tiêu Chiến giật mình, nghĩ đã đánh thức cậu, nhưng khi nhìn xuống lại cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cậu vẫn đang nhắm mắt.

Tiêu Chiến đặt lại điện thoại, xoa đầu Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: "Ngủ thêm chút nữa, anh đi làm bữa sáng cho em."

Nói xong, Tiêu Chiến cẩn thận lấy chân Vương Nhất Bác đang quấn lên người mình đặt xuống giường.

"Hừ hừ." Vương Nhất Bác lập tức ôm lấy cánh tay anh lần nữa níu kéo.

"Sao lại ôm anh?" Tiêu Chiến cười nhẹ hôn lên má Vương Nhất Bác, sau đó từ từ gỡ tay cậu ra, nói: "Gấu túi nhỏ, ngủ tiếp đi ~"

Vương Nhất Bác không còn gì để ôm liền bĩu môi xoay người, quấn chăn bông vào nhau, ôm lấy rồi tiếp tục ngủ.

Tiêu Chiến cười lắc đầu, đứng dậy tắm rửa ra ngoài làm điểm tâm.

"Bảo bối, dậy thôi." Tiêu Chiến bưng cốc nước ấm đến bên giường, nhẹ giọng nói.

Vương Nhất Bác vùi đầu vào chăn bông, lắc đầu nói: "Buồn ngủ..."

"Bạn nhỏ, anh làm xong món ngon cho em rồi này." Tiêu Chiến đặt cốc nước trên bàn cạnh giường tiếp tục vỗ nhẹ vào lưng của cậu.

"Năm phút nữa." Vương Nhất Bác lăn qua lăn lại, nhẹ giọng nói: "Chiến ca là tốt nhất..."

Tiêu Chiến lập tức mềm lòng, ôm Vương Nhất Bác cùng chăn bông thở dài nói: "Được, năm phút nữa. Anh thật sự không nói được em."

Vương Nhất Bác mỉm cười, nhắm mắt lại, ngẩng đầu hôn Tiêu Chiến, nói: "Em yêu anh ~"

Một lúc sau, Vương Nhất Bác ngáp một cái, cuối cùng cũng mở mắt ra, nói bên tai Tiêu Chiến: "Chào buổi sáng, Chiến ca."

"Chào buổi sáng, Nhất Bác." Tiêu Chiến cười, đưa cốc nước ấm vào miệng Vương Nhất Bác: "Nước ấm."

Còn có chút buồn ngủ Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn, cười nói: "Em đói."

Tiêu Chiến nhìn đôi mắt nhắm nghiền và đôi môi đỏ mọng của cậu bé, sau đó nhìn chiếc cốc trong tay, nói: "Được."

Vương Nhất Bác không kiên nhẫn đợi nước ấm đã nghi ngờ mở mắt ra nói: "Anh Chiến - ờ!"

Ngậm một ngụm nước trong miệng, Tiêu Chiến cúi đầu, cúi người áp chặt môi mình vào môi Vương Nhất Bác, khẽ há miệng truyền nước qua cho cậu.

Vương Nhất Bác trợn to hai mắt, sửng sốt, sau khi hoàn hồn, liền nuốt nước xuống vỗ cánh tay Tiêu Chiến: "Ưm"

Tiêu Chiến nhếch môi cười nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác để cậu vùng vẫy không còn chỗ nào thoát ra, tiếp tục nụ hôn sâu hơn, đưa lưỡi vào miệng cậu. Sau khi thoát ra, Vương Nhất Bác nhìn  cánh tay đang giữ chặt mình của Tiêu Chiến, liền trừng mắt nhìn người đối diện trước khi từ bỏ hòa theo nhịp với anh.

Hai người hôn nhau cuồng nhiệt, Tiêu Chiến muốn đưa lưỡi vào sâu hơn nhưng Vương Nhất Bác lại muốn đẩy anh ra khỏi miệng.

Sau khi thỏa mãn buông tha cho Vương Nhất Bác đang đỏ mặt, quanh khóe môi vừa mới tách ra còn có chất lỏng màu bạc đọng lại, tiếng thở gấp gáp của hai người vây quanh căn phòng.

Tiêu Chiến đưa ngón tay nhẹ lướt qua môi dưới của Vương Nhất Bác, đắc ý nói: "Nhất Bác, đã tỉnh ngủ chưa?"

Vương Nhất Bác mím môi vỗ tay Tiêu Chiến đảo mắt nói: "Tỉnh rồi a!"

Vương Nhất Bác ngọ nguậy trong lòng Tiêu Chiến, đột nhiên chạm phải nơi nào đó khiến cậu vốn đang bình tĩnh bỗng đỏ bừng mặt, hoảng sợ đứng dậy nói: "Em, em, em vào toilet!"

Nhìn bóng lưng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không nhịn được cười: "Trẻ con dù sao cũng vẫn là trẻ con."

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Vương Nhất Bác chậm rãi đi tới phòng bếp, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến một hồi, sau đó lại nhìn từ trên xuống dưới.

"Anh lạ lắm sao?" Tiêu Chiến cười đặt bữa sáng lên bàn: "Ăn đi, nếu không sẽ bị nguội mất."

Sau khi xác nhận rằng Tiêu Chiến sẽ không có bất kỳ hành động kỳ lạ nào, Vương Nhất Bác mới an tâm ngồi xuống liếc nhìn thức ăn trên bàn - bánh mì kẹp, sữa đậu nành, mấy miếng quẩy và một ấm cà phê lớn.

"Lát nữa, em cứ lấy đồ của anh mà mặc." Tiêu Chiến vừa uống cà phê vừa hỏi "Có ngon không?"

Vương Nhất Bác gật đầu "Ưm, rất ngon."

Ăn xong bánh mì, Vương Nhất Bác chống cằm nhìn người đàn ông trước mặt hỏi: "Anh, sao anh lại uống nhiều cà phê vậy? Ngủ không đủ giấc à?"

"Ngủ với em, sao lại không ngon chứ?" Tiêu Chiến lắc đầu nói: "Anh hơi buồn ngủ. Không sao đâu."

Miệng thì nói thế này nhưng trong lòng lại nghĩ khác.

Đêm qua, Tiêu Chiến sao có thể ngủ được khi Vương Nhất Bác trong lòng không ngừng cựa quậy, nhưng Tiêu Chiến không thể chịu đựng được để bạn nhỏ ở trong phòng một mình. Nếu bạn nhỏ thức dậy và thấy cậu ở một mình, cậu nên khóc vì sợ hãi, cuối cùng Tiêu Chiến chỉ có thể cố gắng nhắm mắt ngủ.

"Hừm, tốt nhất không nên xen vào." Vương Nhất Bác nhấp một ngụm cà phê nhìn Tiêu Chiến nói: "Đừng uống nhiều như vậy."

"Được rồi, đều nghe em ~" Tiêu Chiến cười ngọt ngào.

"Được rồi." Vương Nhất Bác đặt ly cà phê xuống, nói: "Vậy em thay quần áo trước, anh dọn dẹp đi."

Tiêu Chiến gật đầu cười khẩy: "Em có cảnh giác đây là nhà anh không?"

Vương Nhất Bác trợn mắt, xua tay rồi trở về phòng chọn bộ quần áo yêu thích từ trong tủ ra, lục lọi một hồi, cậu quyết định mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng với quần thể thao dài rộng thùng thình màu đen.

Sau khi Vương Nhất Bác thay đồ ra, Tiêu Chiến đi vào chọn một bộ quần áo giống hệt như vậy.

"Chiến ca, anh muốn mặc đồ đôi với em lắm à?" Vương Nhất Bác đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại di động ngẩng đầu lên cười.

Tiêu Chiến nhướng mày, cầm lấy ba lô của Vương Nhất Bác nói: "Không được sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu cười, lon ton chạy đến bên cạnh Tiêu Chiến: "Được, được rồi ~"

Sau khi đóng cửa lại, Vương Nhất Bác tự nhiên nắm lấy tay Tiêu Chiến.

Trong lúc chờ thang máy, Vương Nhất Bác cười hỏi: "Chiến ca, tuần sau anh có rảnh không?"

"Ừm, sao vậy?"

"Em được nghĩ hai tuần, muốn cùng em ra ngoài chơi không?" Vương Nhất Bác dựa vào người Tiêu Chiến hỏi.

Tiêu Chiến sờ đầu Vương Nhất Bác nói: "Chỉ cần nói anh biết em muốn đi đâu, nhất định anh sẽ đi cùng với em."

May mắn thay, nhà Tiêu Chiến khá gần trường, nếu không Vương Nhất Bác có thể sẽ sẽ bị trễ giờ lên lớp.

Sau khi rời khỏi Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã thay đổi từ một bạn nhỏ dễ thương và đáng yêu thành một chàng trai lạnh lùng lạnh lùng trong tích tắc.

Sau khi vào lớp, đi thẳng theo hướng Tống Tử Hàn và Tiết Tĩnh Xu.

Vừa mới đặt túi xách ngồi xuống, Tống Tử Hàn đang nằm trên bàn liền ngồi dậy hỏi: "Vui không? Cùng với bạn trai của cậu."

"A? Làm sao cậu biết bọn tôi đi cùng nhau?" Vương Nhất Bác hỏi khi lấy laptop ra.

"Vớ vẩn, cậu đã ở nhà anh ấy một đêm rồi." Tống Tử Hàn ngồi phịch xuống bàn thở dài, "Cậu sẽ không sao đâu."

Vương Nhất Bác bối rối nhìn cậu ta hỏi: "Cậu bị sao vậy?"

"Chia tay rồi, Dư Mộng Nhiên đi với người khác." Tống Tử Hàn nói với đôi mắt đỏ hoe tràn ngập thất vọng.

Nói xong, Tống Tử Hàn liền gục đầu vào vai Tiết Tĩnh Xu khóc: "Tiết Tĩnh Xu..."

Vương Nhất Bác ngay lập tức hiểu ra ai đang khóc khi nói chuyện với Tiết Tĩnh Xu tối qua.

"Này, không sao đâu." Vương Nhất Bác và Tiết Tĩnh Xu nhìn nhau vài giây, thấp giọng an ủi Tống Tử Hàn "Có thể, sẽ có lựa chọn tốt hơn."

"Ừm..." Tống Tử Hàn gật đầu ngồi xuống, lau nước mắt nói: "Tôi chỉ khóc vài ngày thôi, trên đời nhiều người như vậy, nhất định phải có người hợp với tôi."

Vương Nhất Bác đặt tay lên vai Tống Tử Hàn nói: "Đúng vậy, gặp A Xu rất tốt đúng không?"

Tiết Tĩnh Xu đột nhiên mở to mắt liếc nhìn hai người bọn họ, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

"Tĩnh Xu thật là tốt," Tống Tử Hàn cúi đầu nói, "Nhưng cậu ta rất thẳng."

Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhìn Tống Tử Hàn, rũ mắt xuống, im lặng.

Trước khi Vương Nhất Bác tiếp tục, giáo sư đã bước vào lớp, mọi người bắt đầu chuẩn bị tài liệu cho lớp học.

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác trở lại trường học, đậu xe và đi đến quán cà phê.

Lý Yến Phàm đang lau bàn quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến ở cửa: "Chào buổi sáng, ông chủ!"

"Chào buổi sáng, A Phàm" Tiêu Chiến gật đầu, đi tới tủ, lấy tạp dề ra, hỏi: "Hôm nay Lâm Dịch có rảnh không?"

Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Tiêu Chiến đã thông báo với Lý Yến Phàm để cô mở cửa hàng trước vì anh cần đưa Vương Nhất Bác đi học về nên chắc chắn sẽ không thể mở cửa hàng đúng giờ.

"Lâm Dịch có buổi tập luyện tối qua, vì vậy cô ấy đã nhờ em đến vì cô ấy lo lắng rằng cô ấy không thể dậy được." Lý Yến Phàm trả lời.

Tiêu Chiến gật đầu nói: "Ừm."

Lý Yến Phàm nhìn nụ cười trên mặt Tiêu Chiến và hỏi: "Ông chủ, hôm nay có chuyện gì vui sao?"

"Rõ ràng đến vậy?" Tiêu Chiến dựa vào quầy bar hỏi.

"Đương nhiên." Lý Yến Phàm hào hứng hỏi: "Anh và Vương Nhất Bác ở cùng nhau à?

Tiêu Chiến cười nói: "Cũng không tệ."

Khóe miệng Lý Yến Phàm nhếch lên không tự chủ được, mím môi che đậy: "Tốt rồi, cuối cùng cũng đã ở bên nhau."

"Được rồi, làm việc đi. Đừng nói chuyện phiếm." Tiêu Chiến cười lắc đầu.

Một lúc sau, trong khi Tiêu Chiến đang bận rộn làm bánh, Lý Yến Phàm lấy điện thoại di động trong túi quần ra và bắt đầu chia sẻ tin tức với những người khác.

"Anh, tuần sau chúng ta lại về nhà em đi ~" Vương Nhất Bác nằm trên giường nói với Tiêu Chiến vừa nhìn điện thoại di động: "Mẹ em nói muốn gặp anh."

"Em đã nói với dì về mối quan hệ của chúng ta?" Tiêu Chiến ôm Kiên Quả hướng Vương Nhất Bác hỏi,.

"Vẫn chưa, chuyện đó để nói sau. Nhưng em đã nói với mẹ rằng A Chiến đã trở về Trung Quốc, bà ấy nói đã lâu không liên lạc với anh và muốn gặp anh." Vương Nhất Bác bĩu môi một chút buồn bã nói: "Anh à, em cũng muốn gặp anh ..."

"Chỉ mới vài giờ em đã nhớ anh rồi sao?" Tiêu Chiến cười nói: "Thôi, tuần sau chúng ta về đi, dù sao đi bằng oto cũng không xa lắm."

"Được rồi, thật may là anh biết lái xe." Vương Nhất Bác nhìn màn hình một cách đau khổ nói: "Này, em nhớ anh rất nhiều."

Mặc dù Vương Nhất Bác đến quán cà phê để tìm Tiêu Chiến sau giờ học, nhưng cậu phải trở về ký túc xá để hoàn thành bài tập nhóm cùng với Tống Tử Hàn và Tiết Tĩnh Xu.

Ngay khi trở về ký túc xá và hoàn thành dự án, Vương Nhất Bác đã gọi cho mẹ Vương để cho bà biết rằng mọi thứ vẫn ổn và hỏi bà có còn nhớ Tiêu Chiến không. Tất nhiên, mẹ Vương nhớ đến đứa trẻ ngoan ngoãn và hợp tính này, nên bà đã nói với cậu đưa Tiêu Chiến về nhà tụ họp.

"Anh cũng nhớ em, bảo bối." Tiêu Chiến nhìn xuống Kiên Quả nói "Tiêu Quả cũng nhớ em, em  có thấy nó đang cố giật lấy điện thoại không?"

"Này ~ Em thực sự muốn tốt nghiệp sớm." Vương Nhất Bác thở dài.

Tiêu Chiến nghĩ một hồi nói: "Kỳ thực em cũng có thể đến ở với anh."

"Có được không?" Vương Nhất Bác ánh mắt sáng ngời hỏi.

"Tại sao không?" Tiêu Chiến cười và nói, "Em có thể chuyển đến bất cứ lúc nào em muốn."

"Vậy sau khi về nhà em sẽ đến sống với anh." Vương Nhất Bác đưa điện thoại lại gần và nói, "Em không có nhiều việc."

"Được rồi ~" Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác trên màn hình.

"À, tiện thể, ngày mai em sẽ đến quán cà phê." Vương Nhất Bác bĩu môi: "Này, tuần sau nhanh lên."

"Thôi, sau này mỗi ngày anh đều có thể ôm em ngủ." Mặc cho Tiêu Chiến có nhẹ giọng nói, nhưng ánh mắt lại không đúng.

Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến trên màn hình: "Anh à, em nghĩ hình như anh lại đang âm mưu chuyện gì xấu xa nữa rồi đúng không?"

"Sao có thể chứ?" Tiêu Chiến cười nói:  "Anh sao có thể làm chuyện xấu chứ?"

"Tốt nhất là như vậy..." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến vẻ mặt không tin nói: "Được rồi, em cúp máy đây. Chúc anh ngủ ngon ~"

"Ngủ ngon, bảo bối." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói, "Ngày mai gặp lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro