Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ra khỏi nhà bếp trở lại ghế sô pha trong phòng khách ôm nhau xem TV.

"Nhất Bác, em không về ký túc xá sao?" Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác các ngón tay đan xen vào nhau.

Vương Nhất Bác nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của hai người, miễn cưỡng trả lời "A? Nhưng sáng mai em còn có tiết."

"Có muốn ở lại đây không?" Tiêu Chiến tựa đầu vào vai Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi.

Vương Nhất Bác quay đầu lại nói: "Hỏi thừa, đương nhiên là muốn."

"Vậy thì đừng về nữa." Tiêu Chiến cười nói bên tai Vương Nhất Bác, "Sáng mai anh chở em đi học."

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, suy nghĩ một chút liền gật đầu nói: "Vậy cũng được."

"Ngày mai hình như là —"

Vương Nhất Bác vươn tay định lấy điện thoại trên bàn xem lại thời khóa biểu, nhưng Tiêu Chiến đã kéo cậu lại vào lòng nói: "Mai em học lúc 10h, 8:30 anh sẽ gọi em dậy. "

"Ừm" Vương Nhất Bác ngạc nhiên quay lại, thở dài.

"Hả?" Tiêu Chiến vừa chỉnh lại mái tóc lộn xộn trước mắt Vương Nhất Bác.

"Sao anh rõ thời khóa biểu của em hơn em luôn vậy?" Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mím môi nhịn cười không nhìn cậu nói: "Chậc chậc..."

"Chậc chậc, nói đi mà!" Vương Nhất Bác cau mày, nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến đung đưa.

"Được, được, anh nói, anh nói." Tiêu Chiến giữ tay cậu lại cười nói: "Anh hỏi Lâm Dịch. Như vậy anh sẽ biết mấy giờ em có thể đến quán cà phê."

"Woww, Chiến ca, trước đây quả nhìn không ra anh còn có thể như vậy a..." Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến lắc đầu: "Anh đúng là sói đội lớp cừu non mà."

"Này nay, bảo bối em nắm chặt thế anh rất đau nha ..." Tiêu Chiến bĩu môi, buồn bực nói: "Anh sẽ không thích em đấy."

Vương Nhất Bác trợn to hai mắt, cúi người nhẹ nhàng hôn Tiêu Chiến: "Sao lại không thích?"

Sau khi đôi môi hé mở, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đắc thắng liếm khóe môi, sau đó không nhịn được lại cúi người hôn một lần nữa: "Còn giả bộ nữa không?"

Vương Nhất Bác vừa buông tay, Tiêu Chiến liền không ngừng kéo cậu đang dựa vào mình vào lòng, nhẹ giọng nói: "Làm sao có thể giả bộ được? Anh thật sự rất đau..."

Tiêu Chiến vùi đầu vào cổ cậu, khẽ thì thầm: "Em đã quên mất anh của em lâu như vậy rồi."

Tiêu Chiến vòng tay qua eo Vương Nhất Bác không đứng đắng véo véo, làm cậu run lên bậc người dậy, một lần nữa nắm lấy tay Tiêu Chiến.

"Chậc chậc, anh đúng là lưu manh." Liếc nhìn người không mấy thiện cảm trước mặt, Vương Nhất Bác ấn tay Tiêu Chiến vào tường nói: "Nếu nhớ không lầm em là người gây sự trước, tại sao giờ lại tố cáo anh?"

"Em cũng không nghe điện thoại của anh." Tiêu Chiến cúi đầu dụi vào cổ Vương Nhất Bác, trầm giọng nói.

"Có sao, sao em lại không nhớ?" Vương Nhất Bác hỏi, buông tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngẩng đầu hỏi: "Em có bệnh à, còn không chịu nghe anh nói?"

"Ừm... Em không biết." Vương Nhất Bác ngại ngùng gãi đầu, bối rối nhìn Tiêu Chiến.

Một lúc sau Vương Nhất Bác đứng dậy khỏi Tiêu Chiến nói: "Đừng lo lắng, dù sao em cũng rất tức giận."

"Buổi tối em muốn ăn mì, đi làm đi, không ngon thì chia tay đi, hừm." Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đang ngồi trên sô pha nói "Đừng chiếm sofa của em. "

Tiêu Chiến trợn mắt cười, lộ ra cái răng thỏ khiến Vương Nhất Bác bối rối, gật gật đầu: "Được, nghe lời chồng nhỏ!"

"Ai là chồng nhỏ của anh chứ!" Vương Nhất Bác đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tiêu Chiến đang cười toe toét, đứng dậy nói: "Kiên Quả, em đâu rồi? Lại đây với anh đi ~"

Dù Vương Nhất Bác lên tiếng phủ nhận nhưng cậu vẫn rất vui khi nghe Tiêu Chiến gọi mình như vậy. Bạn nhỏ quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện Tiêu Chiến đã không còn để ý tới mình, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên: Hưm bóng lưng nấu ăn cũng thật đẹp trai. Ahhh, không, mình vẫn còn rất giận vì anh ta bỏ đi lâu như vậy.

"Cún con, đến giờ ăn tối rồi!" Tiêu Chiến hét lên từ phòng bếp.

Qua mấy phút vẫn không nghe thấy giọng nói của bạn nhỏ, Tiêu Chiến bỏ tạp dề vào phòng khách kiểm tra: Không phải lúc nảy vừa ở đây sao? Lại chạy đi đâu rồi?

Phòng tắm cũng không có bật đèn?

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng ngáy của Vương Nhất Bác từ phòng ngủ, đi đến cửa phòng bật đèn lên thì thấy Vương Nhất Bác đang nằm trên giường, Kiên Quả nằm vắt vẻo kế bên.

"Này, chói quá ..." Vương Nhất Bác dụi dụi mắt định mở ra, nhưng lại bị bàn tay ấm áp của Tiêu Chiến che lại.

"Biết vậy mà còn vội mở mắt?" Tiêu Chiến chậm rãi thu tay về.

Vương Nhất Bác lại ngáp thêm một cái, duỗi tay ra nhìn Tiêu Chiến, ra hiệu cho anh kéo cậu dậy, nói: "Nấu mì xong chưa?"

"Ừm." Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác trên giường nói.

"Ca!" Vương Nhất Bác nhanh chóng ôm cổ Tiêu Chiến, vươn tay nói: "Kiên Quả, đến đây ~"

Cô nàng nhanh nhảu nhảy vào vòng tay của Vương Nhất Bác, dụi mặt vào Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác meow meow vài tiếng.

Tiêu Chiến cúi đầu, bĩu môi hỏi: "Tại sao em nói chuyện với Kiên Quả lại khác với anh như vậy?"

"Như thế nào? Không thích thì đừng nghe nữa." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nằm xuống tiếp tục trêu chọc tiểu cô nương nhà bọn họ.

"Thích thích, thích cả Nhất Bác nữa." Tiêu Chiến cười khúc khích.

Tiêu Chiến cẩn thận đặt Vương Nhất Bác xuống ghế, ôm Kiên Quả trên tay Vương Nhất Bác nói: "Nếu đói thì em ăn trước đi. Anh đi lấy hạt cho Kiên Quả ăn."

"Ừm, vậy em đợi anh." Vương Nhất Bác chống cằm nhìn Tiêu Chiến đổ thức ăn cho mèo mỉm cười.

Sau bữa tối, Tiêu Chiến đang rửa chén, đột nhiên bị Vương Nhất Bác ôm từ phía sau.

Tiêu Chiến cười hỏi: "Sao vậy?"

"Sao? Không thể ôm anh nếu không có việc gì à?" Vương Nhất Bác dựa đầu vào lưng Tiêu Chiến, hung dữ nói.

"Anh cũng đâu nói không."

"Hừm hừm." Vương Nhất Bác đổi hướng dựa vào lưng Tiêu Chiến, thì thào nói: "Anh..."

Tiêu Chiến nhanh chóng lau khô tay, xoay người ôm lấy Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, an ủi: "Anh đây, anh ở đây."

"Nếu đã tìm được anh, em nhất định sẽ không buông tha cho anh." Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, cảnh cáo: "Nếu như anh lại biến mất, em nhất định sẽ tìm được anh sau đó đánh chết anh! "

"Bảo bối của anh ..." Tiêu Chiến nâng cằm cậu, cúi đầu hôn lên khóe mắt cậu, sau đó hôn lên mũi cậu. Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hận không thể không hôn cậu đến khóc trước khi hai người tách ra.

"Nhất Bác, đừng khóc. Anh sẽ không chạy trốn đâu, anh tới đây là để tìm em, đồ ngốc: "Tiêu Chiến lau nước mắt trên mặt Vương Nhất Bác rồi bất đắc dĩ nói tiếp: "Anh sai rồi, sau này sẽ không để Nhất Bác khóc nữa. "

Vương Nhất Bác khịt mũi, vỗ vỗ ngực Tiêu Chiến vài cái, nói: "Tốt nhất là đừng để em khóc. Nếu em khóc, em sẽ đánh cho anh một trận!"

Tiêu Chiến nhéo cái mũi đỏ ửng của Vương Nhất Bác cười xấu xa: "Ừm, sẽ không để bạn nhỏ khóc nữa. Trừ khi ..."

"?" Vương Nhất Bác chớp mắt, khó hiểu nhìn anh.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu lập tức cau mày, tức giận đẩy Tiêu Chiến ra: "Tiêu Chiến, anh!"

Tiêu Chiến kéo cậu nhóc đang xấu hổ mà cười hỏi: "Em sao vậy? Sao lại không nói gì?"

Vương Nhất Bác, mặt và tai dần dần đỏ lên, muốn bắt tay Tiêu Chiến, nhưng anh đã kéo cậu vào trong vòng tay của mình.

Tiêu Chiến nhỏ nhẹ thì thầm vào tai cậu: "Anh đã hứa với em là sẽ không để Nhất Bác khóc nữa, trừ khi ở trên giường."

Nghe vậy, Vương Nhất Bác trợn to mắt, đẩy Tiêu Chiến ra, sau đó chạy về phòng nói: "Anh! Lưu manh!"

Một lúc sau, Vương Nhất Bác lon ton từ phòng Tiêu Chiến ôm chăn bông ra phòng khách xem TV.

Mười giờ tối, Tiêu Chiến bắt đầu thúc giục Vương Nhất Bác tắm rửa.

"Còn sớm quá, anh chơi một lát đi." Vương Nhất Bác nằm trên giường chơi game cũng không thèm ngẩng đầu lên.

Sau bữa tối, Vương Nhất Bác quấn chặt mình bằng chăn bông của Tiêu Chiến, đến nỗi anh chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu và bàn tay đang cầm điện thoại.

Trở lại phòng ngủ, Vương Nhất Bác lập tức đóng cửa lại, nói với Tiêu Chiến ở ngoài cửa: "Anh, em ngủ trên giường anh ngủ bên dưới. Bằng không anh cũng đừng vào!"

"Bảo bối, sao em có thể tàn nhẫn với anh như vậy—"

"Suỵt!" Vương Nhất Bác ngắt lời Tiêu Chiến nói tiếp: "Ai biết được anh sẽ làm gì em vào buổi tối chứ. Ngày mai em còn phải lên lớp."

"A? Vậy nếu không có lớp thì anh có thể làm gì em à?" Tiêu Chiến trêu chọc.

"Đó không phải là vấn đề!" Vương Nhất Bác vừa nói vừa nắm tay cầm với khuôn mặt đỏ bừng.

Cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn thỏa hiệp, Vương Nhất Bác cũng bằng lòng để anh ta vào phòng.

"Ván cuối cùng, nếu không ngày mai em đừng mong rời khỏi giường." Tiêu Chiến sờ sờ đầu Vương Nhất Bác  nói.

Sau khi Vương Nhất Bác chơi game xong thì Tiết Tĩnh Xu gọi đến.

"Nhất Bác, tối nay cậu không về sao?" Tiết Tĩnh Xu hỏi.

"Ừm, tôi vừa quên nói với các cậu đừng đợi tôi." Vương Nhất Bác có chút ngượng ngùng nói.

Vương Nhất Bác nghe thấy có tiếng khóc nhẹ qua điện thoại định hỏi, nhưng Tiết Tĩnh Xu nói "Hiểu rồi, ngày mai gặp" rồi cúp máy.

Tiêu Chiến cũng trở ra phòng từ phòng tắm, Vương Nhất Bác mới vào làm vệ sinh cá nhân. Bỏ qua sự tò mò, chắc là không có chuyện gì nghiêm trọng nên Tiết Tĩnh Xu không nói cho cậu biết. 

Sau khi hai người chuẩn bị ngủ, Tiêu Chiến bước ra cửa vặn công tắc: "Tiểu Bác, anh muốn tắt đèn. Em có chắc là không muốn anh ngủ với em không?" 

"Không, không cần thiết." Vương Nhất Bác tự tin chỉ vào ngọn đèn bên giường.

Tiêu Chiến gật đầu nói: "Vậy thì, chúc em ngủ ngon."

"Chúc anh ngủ ngon."

Ngay khi đèn vừa tắt, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn đèn bàn, nhắm mắt cười.

"Xoảng"

Nghe thấy thanh âm, Vương Nhất Bác chậm rãi mở ra một mắt, liền duỗi tay không thấy được năm ngón tay: Chuyện gì vậy? Sao tối vậy?

"Chiến ca ..." Vương Nhất Bác nắm lấy chăn bông thì thào nói: "Chiến ca, Chiến ca, Chiến ca!"

Tiêu Chiến đang nằm trên nệm dưới đất, nghe Vương Nhất Bác trên giường gọi mình, anh vội vàng ngồi dậy nắm tay cậu : "Anh đây."

"Chiến ca, em sợ." Vương Nhất Bác lập tức nắm lấy tay Tiêu Chiến, kéo anh lên nói: "Chiến ca, anh, lên ngủ với em."

"Ồ? Bây giờ em sẵn sàng để anh ngủ với em rồi à?" Tiêu Chiến đánh thẳng vào điểm yếu của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vội vàng gật đầu nói: "Được, Chiến ca, ôm em đi ngủ. Trời tối quá."

"Được." Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên trán Vương Nhất Bác an ủi cậu: "Nằm xuống trước đi ~"

Bị Tiêu Chiến thoát khỏi vòng tay của mình, Vương Nhất Bác đang nằm trên giường một lần nữa, bám vào tay anh. Cho đến khi Tiêu Chiến nằm bên cạnh Vương Nhất Bác lập tức vùi đầu vào ngực anh.

Tiêu Chiến cười cười, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Giọng Vương Nhất Bác dịu đi rất nhiều vì buồn ngủ: "Anh à, hát một bài đi ..."

"Ừm, được rồi." Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác vào lòng ngân nga một bài hát nhẹ nhàng, không quên gõ nhẹ theo nhịp cho cậu.

Hát được chừng nữa bài, Tiêu Chiến cảm thấy hơi thở trong lòng đều đều, bạn nhỏ trong lòng giường như đã thả lỏng hơn nhiều.

Tiêu Chiến nhìn xuống Vương Nhất Bác đang ngủ nói nhỏ: "Ngủ ngon Nhất Bác, gặp nhau trong mơ nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro