Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nằm dài dưới nền nhà nghịch điện thoai còn Kiên Quả thì cuộn tròn ngoan ngoãn bên cạnh.

"Trong nhà có đến hai mèo nhỏ à?" Tiêu Chiến đến gần đưa tay xoa đầu Vương Nhất Bác, nhưng cậu bị cậu chán ghét né tránh.

Tiêu Chiến nhướng mày nhìn cậu ôm Kiên Quả lên, dùng mũi cọ cọ vào mặt nó nói: "Kiên Quả, em thích anh lắm sao, anh dẩn em về luôn nhé?"

Vương Nhất Bác liếc xéo, phát hiện Tiêu Chiến vẫn đang nhìn mình nên cúi đầu hôn tiểu cô nương trên tay: "Thật đáng yêu ~"

Kiên Quả cũng liếm mũi của Vương Nhất Bác, ôm lấy cánh tay của cậu khẽ kêu vài tiếng.

"Oa, Vương Nhất Bác sao em không hôn anh mà lại hôn Kiên Quả?" Tiêu Chiến chống tay lên hông hỏi.

Vương Nhất Bác buông Kiên Quả xuống, lật người nói: "Anh là ai? Tôi~"

Cậu chưa kịp nói xong thì Tiêu Chiến đã cúi xuống, ép Vương Nhất Bác xuống dưới thân, chỉ để cậu nhìn mình, nhỏ giọng hỏi: "Bạn nhỏ, nói xem anh là ai?"

Vương Nhất Bác giật mình, vội vàng dùng tay chặn Tiêu Chiến lại, ngăn không cho anh đến gần môi, bướng bỉnh nói: "Tôi không biết anh là ai hết."

"A? Em không biết thật sao?" Tiêu Chiến nói khẽ bên tai Vương Nhất Bác.

"A, biết biết!" Vương Nhất Bác dùng tay đẩy Tiêu Chiến ra, nói: "Anh đúng là đồ lưu manh!"

Nghe vậy, Tiêu Chiến nắm lấy hai tay Vương Nhất Bác khóa lên trên đầu, cúi người xuống hỏi: "Em nói ai là đồ lưu manh?"

"Anh ..." Trước khi nói xong, Vương Nhất Bác thấp giọng thay đổi câu trả lời: "Em, em là đồ lưu manh, em là đồ lưu manh. Chiến ca anh là tốt nhất."

"Thật không?" Tiêu Chiến nhìn cậu cười xấu xa hỏi, "Vậy nói lại, anh là ai?"

Vương Nhất Bác vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, là Chiến ca."

"Chiến ca của Vương Nhất Bác là ai?" Tiêu Chiến nghiêng đầu, vuốt nhẹ lòng bàn tay cậu hỏi: "Hửm?"

"Là của Vương Nhất Bác ..." Vương Nhất Bác vặn vẹo khuôn mặt đang dần dần đỏ lên, trầm giọng nói: "Bạn trai."

"Ừm, ngoan." Tiêu Chiến cúi đầu hôn nhẹ lên môi Vương Nhất Bác: "Sáu tuổi."

"A?" Vương Nhất Bác bối rối liếm môi dưới.

Tiêu Chiến mỉm cười kéo Vương Nhất Bác lên, ôm cậu lên sofa nói tiếp, "Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em chỉ mới sáu tuổi."

Cắn cắn móng tay, Vương Nhất Bác kinh ngạc hỏi: "Sáu tuổi? Em biết anh từ nhỏ hả?"

Tiêu Chiến gật đầu nói tiếp: "Khi em mười tuổi, anh vẫn còn ở nhà của em."

Nhìn chằm chằm Tiêu Chiến như không tin được một lúc, Vương Nhất Bác đột nhiên vỗ tay nói: "A! Anh trai trong trí nhớ của em thật sự là anh sao?"

Trước khi Tiêu Chiến  trả lời, Vương Nhất Bác đã ôm lấy anh mà hỏi, "Anh trai cho em kẹo? Anh trai mua kem cho em?"

"Anh trai đó không biết đi xe đạp mà lại còn đạp mạnh, suýt nữa khiến em té?" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng chọc vào nốt ruồi dưới môi Tiêu Chiến, nhẹ giọng hỏi: "Con thỏ? Anh trai?

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn bạn nhỏ trước mặt, ôm chặt cậu ôn nhu gõ nhẹ trán: "Em cuối cùng cũng nhớ ra anh, đồ vô lương tâm nhà em."

Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến, hai tay áp chặt hai má của anh: "Có thật là anh không?"

Tiêu Chiến mỉm cười, lấy chiếc nhẫn nhỏ treo trong xe từ trong túi ra, đưa trước mặt Vương Nhất Bác nói: "Nhìn đi."

Vương Nhất Bác cau mày, cầm lấy chiếc nhẫn nhỏ, nhìn kỹ một lúc.

"A, đây là—!"

Vương Nhất Bác đột nhiên đỏ mặt, nhanh chóng đeo lại chiếc nhẫn nhỏ vào tay Tiêu Chiến, đứng dậy  lùi lại vài bước: "Ừm, trời nóng thật. Anh, anh, em đi tắm đây." ! "

Tiêu Chiến bật cười khi nhìn Vương Nhất Bác chạy vào phòng tắm, nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm, Tiêu Chiến mỉm cười lắc đầu quay trở lại phòng khách.

Sau khi lấy khăn tắm và quần áo, Tiêu Chiến bước đến cửa phòng tắm, gõ cửa nhẹ hỏi: "Nhất Bác, em tắm kiểu gì vậy? Em không mang theo khăn tắm cũng không mang theo quần áo sạch?"

"Cạch" Vương Nhất Bác chậm rãi mở cửa, thò tay ra nói: "Khăn tắm."

Một lúc sau Vương Nhất Bác tay vẫn không có, liền bắt tay hắn nói: "Anh, khăn ..."

Không  chờ được nữa, Vương Nhất Bác thu tay về, thò đầu ra hỏi: "Chiến ca?"

Nhìn Tiêu Chiến ngoài cửa vài giây, Vương Nhất Bác cảm thấy ánh mắt của người anh trai này rất không đúng.

Chắc chắn rồi, Tiêu Chiến đặt tay lên cửa với một nụ cười nhếch mép cố gắng mở nó ra, nhưng Vương Nhất Bác đã nhanh chóng chặn nó lại.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác dùng hết sức đóng cửa lại.

Nhìn thấy Tiêu Chiến ngoài cửa đột nhiên cười nói: "Được rồi, sẽ không trêu chọc em. Lau khô người rồi mặc quần áo vào, đừng để cảm lạnh."

Vương Nhất Bác lại từ từ mở cửa, nhanh chóng nhận lấy khăn tắm và quần áo trên tay Tiêu Chiến, đóng cửa một tiếng "bốp".

Một lúc sau, Vương Nhất Bác thay quần áo bước ra khỏi phòng tắm, chán ghét nhìn chiếc áo sơ mi của mình rồi nhìn sang Tiêu Chiến đang gọt trái cây trong bếp.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác tức giận đi đến phòng bếp, nói: "Anh xem đây là loại quần áo gì chứ?"

Tiêu Chiến quay lại, nhìn lên nhìn xuống Vương Nhất Bác cười khúc khích nói: "Ôi, bạn nhỏ này mới đáng yêu làm sao ~"

"Dễ thương cái mông anh ấy!" Vương Nhất Bác thò tay bóc một miếng táo Tiêu Chiến vừa cắt rồi tựa vào bếp nói: "Con heo nhỏ này sao lại đáng yêu được chứ? Em rất ngầu, ưm, em là báo."

"Báo đen?" Tiêu Chiến để bát xuống, đến trước mặt Vương Nhất Bác chống tay lên bếp nghiêng người: "Thơm không?"

"Uh, ngọt , rất thơm." Vương Nhất Bác dựa vào trong tiềm thức và thận trọng hỏi: "Có chuyện gì vậy anh?"

Ánh mắt của Tiêu Chiến từ từ ấn vào đôi môi hơi hé mở của cậu , nhìn chằm chằm vào nửa quả táo xanh trong miệng, cúi đầu ăn rồi nói: "Chà, đúng là rất ngọt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro