Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng thét trên khán đài vẫn huyên náo không ngừng, âm thanh hò reo cỗ vũ tựa như từng đợt sóng cuồn cuộn liên tục đập vào bờ.

"Cố lên, cố lên, cố lên!"

Hiệp đầu đội đỏ không ngừng tiến công, bỏ xa đối thủ đến tám điểm khiến cho thành viên đội lam dần dần mất tinh thần. Thấy vậy, huấn luyện viên đại học A quyết định thay người ra sân.

"Nhìn xem, huấn luyện viên bên kia đã đổi dự bị rồi, người vừa vào sân là thành viên chủ lực của họ – Trịnh Lượng. Mấy đứa phải chú ý phòng thủ, tuyệt đối không được ỷ vào tỷ số dẫn trước mà buông lỏng cảnh giác." Huấn luyện viên đội đỏ tranh thủ củng cố tinh thần cho mọi người.

"Xem ra là át chủ bài của bọn họ nha." Uông Trác Thành lên tiếng: "Ngay cả vương bài cũng đưa ra, coi bộ bên đó muốn nghiêm túc rồi."

Vương Nhất Bác tựa lưng vào ghế, vỗ vai bạn mình: "Chúng ta cứ chơi hết sức là được, không cần quan tâm cái gì vương cái gì bài."

"Đúng." Sau đó cả hai cùng đập tay một cái.

Trọng tài lại thổi còi, cuộc tranh tài bóng rổ hiệp cuối liền bắt đầu.

Trịnh Lượng vừa ra sân đã giành được bóng trước, cách thức dẫn bóng khiến đội đỏ hoàn toàn hoa mắt không kịp nhìn. Hắn xuyên qua tầng tầng phòng tuyến của đối thủ, bước vào vị trí ba điểm, nâng tay ném bóng, lọt rổ.

Khán đài bên đại học A lập tức sôi trào lên, tiếng hoan hô hệt như ong vỡ tổ, lại có hy vọng.

Đội lam ghi được ba điểm.

Bình luận viên: "Xem ra việc thay người bên đại học A đã nâng cao tinh thần chiến đấu của đồng đội rồi, vừa mở màn đã có ba điểm."

Tiếng còi tiếp theo vang lên, lần này Vương Nhất Bác giành được bóng, quả bóng trong tay thiếu niên tưng trái nảy phải, Trịnh Lượng bày ra tư thế muốn chắn lại, định làm loạn tầm nhìn của cậu.

Nam hài bỗng nở một nụ cười tà, thực hiện động tác ném bóng giả đánh lừa Trịnh Lượng. Đối phương sau đó chỉ kịp thấy tốc độ nhanh nhẹn lách người qua trái của Vương Nhất Bác, cậu tránh được phòng thủ của bên kia liền phát hiện đồng đội của mình đang đứng ở vị trí hai điểm có thể tiếp bóng, thiếu niên tin tưởng ném bóng sang, người kia vững vàng chụp được, nhảy lên, quả bóng bay một đường cung rồi rơi vào rổ.

Vô cùng đẹp!!!

Đại học B ghi được hai điểm, lần nữa dẫn trước.

"Nhất Bác, khá lắm!" Uông Trác Thành phấn khích hô to, sau đó đập tay cùng người vừa ghi điểm.

"Tiêu tổng Tiêu tổng, mau nhìn xem, tiểu bằng hữu nhà anh thật lợi hại, dáng vẻ chơi bóng rổ rất đẹp trai." Lăng trợ lý kích động kéo tay áo người bên cạnh, vui vẻ kêu lên. Lát sau mới phát hiện hành động to gan lớn mật của mình với Tiêu Chiến, lập tức buông ra, còn vuốt vuốt áo lại cho thẳng.

"Tiêu tổng, là tôi quá kích động, anh đừng trừ lương tôi."

Thanh niên liếc mắt: "Ngậm miệng."

Lăng trợ lý đột nhiên cảm thấy lời nói này mang dáng vẻ rất 'Vương Nhất Bác'.

Đúng là tâm trạng tốt, khóe miệng Tiêu Chiến hoàn toàn không khống chế được khẽ cong lên, hơn nữa người lớn hơn cũng thấy dáng vẻ tùy tiện thoải mái của bạn nhỏ trên sân, bất kể ở đó có bao nhiêu người, ánh mắt của anh mãi mãi cũng chỉ hướng về một mình cậu.

Bên này đội lam đã liên tục thay đổi chiến lược, đa số thành viên chỉ kèm Vương Nhất Bác và Uông Trác Thành. Trịnh Lượng lần nữa cướp được bóng, hai người ở đây vẫn bị chặn lại hoàn toàn không thoát nổi, đối thủ liền ôm bóng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, úp rổ.

Đội lam ghi thêm một điểm.

Về sau đại học A như được thần phù hộ, thế tiến công vô cùng mãnh liệt, liên tiếp ghi toàn điểm hai điểm ba.

Bên đội đỏ ngay cả một quả cũng không lọt, bóng sắp bay vào rổ vẫn còn bị đối thủ cản được, cuối cùng đại học A dẫn trước một điểm.

Bình luận viên: "Hiện tại đội đỏ đang thua đội lam một điểm, chúng ta cùng chờ xem đại học B có thể lội ngược dòng vượt lên hay gỡ hòa tỷ số này hay không nhé."

"Tiêu tổng, xong rồi, đội của tiểu bằng hữu bị tụt lại phía sau một điểm, nếu không gỡ được thì chỉ ba phút nữa là hết giờ mất."

Ai cũng thấy đại học B đang thua một điểm, hơn nữa thời gian cũng không còn đủ, trong lòng có chút nhụt chí. Trịnh Lượng đội kia tấn công quá mạnh, phòng thủ bên này không sao cản được.

"Em ấy sẽ không thua." Tiêu Chiến cong môi cười nhẹ, nếu dễ dàng chịu thua như vậy thì chắc chắn không phải là Vương Nhất Bác, sư tử con háo thắng nhà anh hẳn là đang nghĩ kế sách gì rồi.

Thiếu niên yên lặng dò xét một vòng trên sân, mắt thấy sắp hết giờ liền tự nhủ: "Bây giờ đội mình đang thua một điểm, hơn nữa đây là lần cuối tiến công, xem ra..."

"Đại Thành!" Nam hài gọi lớn, trao đổi bằng mắt với Uông Trác Thành, hắn một giây liền hiểu, nhẹ gật đầu.

Tiếng còi vang lên, Uông Trác Thành giành được bóng trước nhưng bị đội lam chặn lại, căn bản không có cách nào chuyền cho đồng đội, càng không thể ném được vào rổ. Bỗng nhiên hắn đảo mắt, tay vòng qua sau eo ném bóng đi.

Trịnh Lượng cơ hồ còn đang đắm chìm trong cảm giác sắp giành chiến thắng, chưa kịp phản ứng. Đến khi nhận ra đã chậm một nhịp, Vương Nhất Bác bật người lên vững vàng tiếp bóng, lao nhanh qua sân của đối phương.

Đụng phải tuyến phòng thủ đầu tiên, nam hài linh hoạt xoay người vượt qua, tiếp tục vừa đập bóng xuống sàn vừa chạy về phía trước. Chạy vài bước đã đụng tuyến phòng thủ thứ hai, thiếu niên bày ra tư thế muốn vượt bên trái, đám người tự cho đây là động tác giả liền lôi kéo sang chắn bên phải. Bạn nhỏ lập tức đắc ý giương lên một nụ cười đẹp mắt, chạy nhanh về bên trái.

Lúc đến gần rổ, Vương Nhất Bác lùi một bước, đứng ở tuyến hai điểm, nhìn qua Tiêu Chiến, anh cười cười nhẹ gật đầu với cậu, trong mắt người nhỏ hơn tràn đầy vẻ tự tin.

Nam hài nhảy lên, ném bóng.

Trái tim mọi người như đang bị treo đến tận cổ họng, ngưng thở, cơ hồ gần toàn bộ khán đài đều đứng dậy. Thời gian sau cùng còn lại mười, chín, tám... ba, hai, một, bóng xẹt một đường vòng cung, vừa vặn lọt vào rổ.

Bóng vào rổ!

Vừa đúng giờ, đại học B lội ngược dòng thành công.

"Vương Nhất Bác tôi yêu cậu!!!" Uông Trác Thành kích động ôm lấy đồng đội kế bên, lớn tiếng hét vang, vừa hét xong liền cảm giác có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Không biết có phải là ảo giác không, Uông Trác Thành quay tứ phía mới phát hiện Tiêu Chiến ở khu ghế ngồi. Sự vui sướng trên mặt tắt dần, vì anh đang mỉm cười nhìn thẳng vào hắn, thì ra không phải là ảo giác.

Trọng tài tuýt còi: "Trận đấu này tôi tuyên bố đại học B chiến thắng!"

Toàn trường ngay lập tức sôi trào, hò hét tên từng thành viên của đội nhà, Lăng trợ lý cũng kích động đứng lên: "Tiêu tổng, tôi chưa từng xem trận đấu nào hay như vậy."

Vừa dứt lời đã phát hiện kế bên không có người, Vương Nhất Bác giương mắt nhìn Tiêu Chiến đi về phía mình, nhẹ nở nụ cười, tay ôm bóng rổ cũng bước đến chỗ anh.

Thanh niên yên tĩnh nhìn tiểu bằng hữu đang ôm quả bóng đến gần mình, trên trán là mái tóc có chút loạn, hơi thở còn chưa kịp bình phục. Trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui vẻ, giọng nói có mấy phần kiêu ngạo: "Chiến ca, em thắng rồi, có thưởng không?"

Vào giây phút nhìn thấy nụ cười cùng hai dấu ngoặc kia, Tiêu Chiến tựa như đang đối nghịch với ánh sáng của toàn thế giới.

Bởi vì bạn nhỏ trước mặt chính là ánh sáng của anh.

-----

Tại sân bay.

Một nữ nhân tay kéo theo chiếc va li đỏ chầm chậm bước đi. Cô gái đeo kính mát che gần nửa gương mặt, tóc dài như thác nước, uốn xoăn nhẹ, dáng người thon thả mà đầy đặn, bên trên mặc áo thun trắng, khoác ngoài bằng một chiếc blazer nâu nhạt, cặp chân được quần skinny ôm sát phác họa rõ ràng vừa dài vừa thon, đạp lên đôi cao gót màu đen sải bước tựa như đang trình diễn thời trang.

Cô gái đưa tay tháo kính, phía sau đó là một đôi mắt đào hoa phong tình vạn chủng, làn da cực kỳ trắng trẻo, người lớn lên lại vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt với hàng mi dày cẩn thận quan sát xung quanh, ánh nhìn như chứa đựng sự mong đợi xen lẫn một chút u buồn. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, giọng nói mang theo nồng đậm nhung nhớ: "A Chiến, em về rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro