Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này có màn đấu bóng rổ, mà nó cũng không phải sở trường của tui, đã tận lực edit rùi, nếu có chỗ nào từ ngữ ko hợp mn góp ý nhẹ nhàng cho tui sửa nha. Many thanksssss ^^

-----

Vừa chớp mắt đã một tuần trôi qua.

Cuộc thi đấu bóng rổ cuối cùng cũng tới.

Trường học hôm nay bỗng náo nhiệt hơn ngày thường, sinh viên khắp nơi trong khuôn viên đều đang bàn tán thảo luận ầm ĩ.

"Trường mình sắp có trận thi đấu bóng rổ đó, mau mau đi xem."

"Rất nhàm chán, không đi đâu, tôi về ký túc xá đây."

"Nghe nói Vương Nhất Bác cũng tham gia, hơn nữa còn có rất nhiều soái ca. Đi nha đi nha, cậu biết mà, Vương Nhất Bác cực kỳ cực kỳ đẹp trai luôn á."

"Vậy... mau đi đi đi, đột nhiên tôi cũng thấy bóng rổ thú vị rồi."

Trong nhà thi đấu rộng lớn, thành viên hai đội vẫn còn đang khởi động làm nóng người, bốn phía trên khán đài đã vang dội âm thanh reo hò cổ vũ đầy khí thế.

"Đại học B, cố lên. Đại học B, cố lên. Đại học B tất thắng!!!"

"Đại học B xông lên, đại học B xông lên."

Uông Trác Thành tùy tiện xoay cổ chân, xoay cánh tay, mắt lại liên tục nhìn quanh: "Không ngờ hôm nay nhiều người tới như vậy, xem ra tôi phải dùng tuyệt kỹ Slam Dunk của mình rồi."

"Vậy tôi chờ cậu gánh team." Vương Nhất Bác trả lời cho có lệ, ánh mắt vẫn luôn ngóng ra xa. Tiêu Chiến sáng nay đã đáp ứng là sẽ đến, bây giờ sắp bắt đầu rồi mà sao còn chưa thấy người? Chẳng lẽ anh không vào được?

"Thế nào? Chiến ca của cậu còn chưa..." Thấy dáng vẻ trông đứng trông ngồi của thiếu niên, Uông Trác Thành không nhịn được hỏi, còn chưa dứt lời đã nghe bạn mình vui vẻ hô lớn.

"Chiến ca, Chiến ca..."

Ngay sau đó cậu liền để lại cho người bên cạnh một cái bóng lưng.

Uông Trác Thành bực dọc liếc mắt, vô lực mắng: "Đồ trọng sắc khinh bạn." Sau đó lại nhìn về phía thanh niên, có chút kinh diễm, hắn đànhchấp nhận gật đầu: "Ừm, 'sắc' này xác thực đẹp mắt hơn 'bạn' nhiều."

Tiêu Chiến hôm nay mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản cùng quần jean xanh nhạt thoải mái, dưới chân phối với một đôi sneaker xám trắng. Trông dáng vẻ này nếu nói anh là sinh viên chắc chắn sẽ chẳng có ai nghi ngờ.

"Wow, Chiến ca hôm nay vô cùng soái khí! Lăng trợ lý cũng tới xem sao?" Hai mắt Vương Nhất Bác cơ hồ đang tỏa sáng, đây là lần đầu nam hài thấy người lớn hơn ăn mặc như vậy, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, sau đó cậu mới quay sang nhìn Lăng trợ lý bên cạnh.

Người được cue gật đầu cười cười, trong lòng thầm bổ não: "Lại bị coi nhẹ rồi."

Thanh niên ôn nhu xoa đầu bạn nhỏ, giọng nói mang theo sủng nịch vô hạn: "Lắm lời, mau đi khởi động đi, bọn anh lên ghế ngồi xem em thi đấu."

"Được, vậy em đi đây." Vương Nhất Bác nói xong liền chạy về chỗ Uông Trác Thành, nghiêm túc khởi động. Việc Tiêu Chiến đến xem thi đấu dường như càng tiếp thêm động lực cho cậu.

Mà lúc này vị Tiêu tổng nào đó cùng Lăng trợ lý cũng đã loay hoay tìm được chỗ ngồi.

Tiếng còi của trọng tài vang lên, toàn bộ nhà thi đấu đều im lặng: "Hoan nghênh mọi người đến với trận đấu bóng rổ hữu nghị giữa hai trường đại học A và đại học B ngày hôm nay. Lần tranh tài này bao gồm hai hiệp, mỗi hiệp kéo dài hai mươi phút, giữa trận sẽ có mười phút giải lao. Nếu trận đấu kết thúc với số điểm hòa nhau thì sẽ có thêm hiệp phụ năm phút để tìm ra đội thắng."

"Đại học A mặc áo màu lam, đại học B mặc áo màu đỏ. Hiệp một bắt đầu."

Lại một tiếng còi nữa vang vọng, trọng tài cầm bóng đứng giữa sân, dùng sức ném lên không trung. Phe lam cướp được bóng trước tiên, sau đó liền nhanh nhẹn di chuyển, thành viên phe đỏ chăm chú nhìn đội bên kia đang từ từ dẫn bóng tiến công, từng người cố gắng ngăn cản, đoạt bóng, không muốn cho đối thủ đến gần rổ đội mình.

Trong nháy mắt, người giữ bóng của phe lam lui về sau một bước, đứng ở khu vực hai điểm.

Bình luận viên: "Bạn học này vừa mở màn đã muốn kiếm hai điểm, không biết đội đỏ có cho đối thủ cơ hội đó không đây?"

Người kia nhảy lên, ném bóng. Khi quả bóng còn cách rổ không xa, Vương Nhất Bác và Uông Trác Thành nhìn nhau, hắn liền hiểu ý tung người lên cao, đưa tay cản bóng.

Toàn khán đài bỗng sôi trào, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang khắp nhà thi đấu.

Bình luận viên lên tiếng: "Chỉ thiếu một chút nữa thôi, bóng bây giờ đã rơi vào tay đội đỏ, hãy cùng xem bọn họ có giành được điểm không nào."

Uông Trác Thành vừa cướp được bóng đã linh hoạt lách người trên sân, tuyến phòng thủ bên đội lam cũng không nhìn kịp hướng dẫn bóng của hắn, lần lượt bị lừa bởi những động tác giả. Nhân lúc đối thủ không chú ý, hắn lập tức chuyền bóng cho thiếu niên.

Cậu tiếp lấy, khom lưng, quả bóng trong tay không ngừng rơi xuống rồi nảy lên. Nam hài đưa mắt quan sát xung quanh, muốn tìm cơ hội phá vòng vây. Lát sau mọi người chỉ thấy được tốc độ nhanh nhẹn của nam hài chạy bên này bước bên kia, tránh thoát được hai người phòng thủ của đội lam, tiến gần đến rổ đối phương. Vương Nhất Bác nhảy lên, bóng bay một vòng cung trên không, sau đó chuẩn xác chui vào rổ.

"Trâu thật!" Đồng đội ngay lập tức hô to, đập tay với cậu.

Đội đỏ ghi được một điểm.

Tiêu Chiến ngồi trên khán đài kích động đến mức muốn nhảy dựng lên, tiểu bằng hữu nhà anh thật giỏi.

Tràng cảnh vừa rồi liền góp phần gây nên một trận náo động, tiếng la hét trên khán đài càng ngày càng nhiều.

"A a a a a a a, Vương Nhất Bác đẹp trai quá."

"Trời ạ, vô cùng soái, tôi chết mất, cú nhảy lên vừa rồi đẹp trai muốn mạng."

Đội lam thấy đối thủ đã ghi được một điểm, thời gian cũng trôi qua rất lâu mà bên mình vẫn chưa ghi được điểm nào liền nôn nóng. Người càng quýnh quáng càng dễ phạm sai lầm, đội đỏ lập tức chớp thời cơ không ngừng tiến công.

Một hồi còi vang lên, trọng tài tuyên bố hiệp đầu tiên kết thúc, đội đỏ đang dẫn trước tám điểm, đội xanh bị tuột lại phía sau. Hai đội được giải lao mười phút, đợi đến hiệp sau.

Vương Nhất Bác nhận lấy nước suối, cầm khăn lau lau mồ hôi trên trán, giương mắt nhìn lên chỗ ngồi của nam nhân, cậu nhếch môi cười một cái.

Hai người vừa chạm mắt, Tiêu Chiến đã duỗi ra ngón cái khen ngợi bạn nhỏ nhà mình.

Tiểu bằng hữu của anh bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu đều là tuyệt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro