Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn giờ sáng.

"Đinh đinh đinh đinh..." Âm thanh báo thức trên đầu giường không đúng lúc kêu lên inh ỏi, Tiêu Chiến vừa nghe đã tỉnh, vô thức quay sang bịt tai Vương Nhất Bác rồi với tay tắt điện thoại. Nhưng cục bông nào đó vẫn ra sức chui rúc vào ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, cậu khó chịu mở mắt, giọng nói còn ngái ngủ vô cùng mềm mại.

"Chiến ca, ồn quá."

Thanh niên ôn nhu dỗ dành, bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng nam hài: "Tắt rồi tắt rồi, ngoan, vẫn còn sớm, em ngủ thêm một chút đi."

Bạn nhỏ gật đầu, nhắm mắt tiếp tục dựa vào ngực anh, lát sau liền nghe được tiếng thở đều đều, người đã ngủ thiếp đi.

Tiêu Chiến giương mắt nhìn ra cửa sổ, trời vẫn còn chưa hừng sáng, bên ngoài tối đen như mực. Sau đó lại quay sang ngắm khuôn mặt say ngủ của Vương Nhất Bác, nghĩ đến gì đó, anh đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi cậu: "Đồ ngốc, báo thức cũng có thể đặt sai được."

Khẽ cười một tiếng, người lớn hơn đắp chăn kỹ càng cho thiếu niên, lại tiếp tục ôm cậu mà ngủ.

Vừa qua tám giờ sáng, bạn nhỏ đã tỉnh giấc trước thanh niên, nhưng vì trong chăn quá ấm áp nên không nỡ ngồi dậy, cậu tiếp tục nằm lười trên giường chơi điện thoại. Mãi đến khi người bên cạnh trở mình, lên tiếng, giọng nói lúc vừa ngủ dậy hơi khàn khàn lại có chút gợi cảm: "Tỉnh rồi?"

Vương Nhất Bác để điện thoại xuống, "ừ" một tiếng, tay chống lên má, đầu ngón tay hơi lạnh của cậu chạm nhẹ vào đôi mắt nam nhân, nhìn anh chăm chú: "Chiến ca, hôm nay em phải đi làm bài tập, anh có muốn đưa em đến trường không?"

"Được, đây có thể coi là tiểu bằng hữu muốn đem anh ra ngoài khoe cho người khác thấy nha." Tiêu Chiến nhếch môi nở nụ cười, đưa tay xoa xoa tóc người nhỏ hơn, cả hai cùng ngồi dậy, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Lúc chuẩn bị xong, thanh niên không quên mặc lên cho nam hài một cái áo len và áo khoác: "Sắp vào mùa đông rồi, nên mặc nhiều chút."

Vương Nhất Bác cười để lộ đôi dấu ngoặc nhỏ, nhón chân chủ động hôn lên môi nam nhân. Đối phương có vẻ không cam lòng việc chỉ được nhấm nháp môi liền hướng thẳng xuống cổ thiếu niên, cậu bừng tỉnh trong nháy mắt, đưa tay ngăn cản: "Anh dừng lại, em còn phải đi học, đợi một hồi anh không khống chế nổi bản thân thì em cũng không thể lên lớp được."

Tiêu Chiến bĩu môi, để mặc bạn nhỏ kéo mình xuống lầu. Hiện tại anh vô cùng khó chịu, cảm giác hệt như miếng thịt đã bày ra trước mắt mà lại không thể ăn, cực kỳ ủy khuất.

Ăn sáng xong, thanh niên đưa Vương Nhất Bác đến trường, lại gửi tin nhắn thoại bảo Lăng trợ lý hôm nay không cần đón, anh đưa cậu đi học rồi sẽ chạy thẳng qua công ty.

Lộc Hi lăn qua lộn lại trên giường, hoàn toàn không ngủ được. Từ sau khi cô trở về tâm trạng liền tuột dốc không phanh, ngày càng phiền muộn, nữ nhân kéo ngăn tủ đầu giường, bên trong có mấy lọ thuốc. Cô ra phòng khách rót một ly nước ấm rồi uống thuốc, uống xong cảm xúc cũng tốt hơn một chút, chiếc điện thoại được nắm chặt trong tay vẫn đang hiện lên hình ảnh của Vương Nhất Bác.

Phân vân hồi lâu, Lộc Hi thoát ra khỏi giao diện hình ảnh, tìm lại số điện thoại đã lưu tối qua, bấm nút gọi.

Tiêu Chiến vừa đưa bạn nhỏ đến trường liền chạy về hướng công ty, thấy số lạ trên màn hình điện thoại, anh trượt sang để nghe máy, thuận tiện đeo tai nghe bluetooth lên, mở miệng hỏi: "Ai vậy?"

"A Chiến, là em!" Lộc Hi hít sâu một hơi mới dám đáp trả.

Ánh mắt thanh niên trong phút chốc lạnh xuống thấy rõ: "Có chuyện gì?"

"A Chiến, anh có thể đừng lạnh lùng với em như vậy được không, anh quên chuyện của hai ta trước đây rồi sao? Ba năm xuất ngoại em rất nhớ anh. Tại sao khi xưa lúc em nghèo thì anh vẫn thích em, mà bây giờ lại không muốn cho em một cơ hội, hơn nữa anh thật sự thích người mà anh kết hôn cùng sao?" Lộc Hi cắn môi, tay siết chặt điện thoại đến mức trắng bệch.

"Lần gặp mặt hôm trước tôi đã nói rõ với cô rồi, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai." Tiêu Chiến tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn, giọng nói lạnh nhạt không có chút cảm xúc nào. Nhưng câu nói tiếp theo, ngữ khí của anh liền thay đổi, khẳng định chắc nịch.

"Còn nữa, tôi yêu em ấy."

Vừa nói xong thanh niên trực tiếp cúp máy, khuôn mặt lại trở nên lạnh như băng. Quả nhiên Lộc Hi vẫn chưa từ bỏ ý định, nếu cô ta dám động đến Vương Nhất Bác, anh nhất định sẽ không bỏ qua.

Nước mắt Lộc Hi như được bật công tắc, chảy xuống thành dòng, khóc đến lê hoa đái vũ, cô không ngừng lẩm bẩm: "Ha ha ha ha, anh yêu cậu ta, anh nói yêu cậu ta."

Cô và Tiêu Chiến quen nhau hai năm, anh chưa từng nói yêu cô. Mỗi lần Lộc Hi muốn nghe câu này thì miệng anh như bị ai đổ chì, nhất định không nói một lời.

Vậy mà bây giờ lại dễ dàng nói ra câu anh yêu cậu.

Trong nháy mắt, mọi ghen tị cùng hận thù xông thẳng lên đầu nữ nhân.

Vương Nhất Bác nộp bài tập xong cũng đã gần mười một giờ, cậu đang chuẩn bị ra khỏi lớp thì bị một nữ sinh ngăn lại, cô gái có chút xấu hổ hỏi: "Chuyện là... người lần trước đến xem cậu thi đấu bóng rổ là... là gì của cậu vậy."

Khuôn mặt nhỏ thanh lãnh có chút nghi hoặc, nghĩ lại mới biết cô gái này muốn hỏi về Tiêu Chiến, cậu đáp: "Ca ca của tôi."

"Ca ca cậu, vậy thì tốt quá, anh ấy đã có bạn gái chưa?" Ánh mắt nữ sinh đối diện đột ngột sáng lên, vui như muốn nhảy dựng đến nơi.

Vương Nhất Bác thầm mắng một tiếng, thản nhiên trả lời: "Không có!" Sau khi bước qua cô gái, cậu xoay lại nhìn người còn đang cười vui vẻ, hắng giọng: "Nhưng mà anh ấy kết hôn rồi, đã có chồng!"

Nói xong niên thiếu liền rời đi, dậm chân thật mạnh xuống đất.

"Tiêu Chiến thúi này cũng quá đào hoa đi."

Lộc Hi bắt xe đến đại học B, cô muốn thử vận may xem có thể gặp được Vương Nhất Bác hay không. Nếu gặp, cô phải nói với cậu rằng cô đã về, bạn gái cũ của Tiêu Chiến trở về rồi, còn muốn quay lại với anh. Việc này chắc chắn người kia sẽ không nói cho cậu biết vì sợ phiền phức.

Cho nên nữ nhân cố ý đứng trước cổng, đi qua đi lại vài vòng, quả nhiên thấy Vương Nhất Bác từ trong trường bước ra, mắt cô sáng lên, nở một nụ cười đắc thắng.

Lúc thiếu niên đang cố bắt xe về nhà, Lộc Hi tiến đến vỗ vai cậu, khóe môi cong lên một vệt ý cười xinh đẹp: "Cậu là Vương Nhất Bác?"

Nam hài quay người, cậu sững sờ một chút, lát sau mới nhớ ra đây là cô gái hôm trước mình đưa ô, nghi hoặc hỏi lại: "Chị biết tôi?"

Nụ cười của Lộc Hi ngày càng biến dạng, cô chậm rãi lên tiếng: "Tôi đương nhiên biết cậu, tôi là Lộc Hi."

-----

Đến rồi đến rồi, trà xanh mà dám tranh với chính thất. Dự là chương sau sẽ mưa máu gió tanh vs chị gái đờ ra ma này, mị đi edit tiếp đây. Chúc mn đọc vui ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro