Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc chuyến bay đáp xuống thành phố B đã là bốn giờ rưỡi sáng, bầu trời vẫn còn một màu đen kịt.

Trở về nơi quen thuộc, tâm tình của Tiêu Chiến tung tăng như chim sẻ, cộng thêm việc có thể lập tức nhìn thấy tiểu bảo nhà mình thì càng vui vẻ hơn.

Rời khỏi sân bay, trên đường có rất nhiều xe taxi trống gần đó. Thanh niên tùy ý vẫy một chiếc, bỏ va li vào cốp sau, anh vững vàng ngồi lên ghế đợi về nhà.

Taxi chạy tầm nửa tiếng liền dừng trước cửa, người lớn hơn vừa vào phòng khách đã thấy trên bàn trà còn vương tán loạn bộ bài poker, không cần nghĩ cũng biết là tiểu bằng hữu chơi cùng ông ngoại và chú Lý. Tiêu Chiến cong môi, cố gắng bước nhẹ nhàng đến phòng lão nhân gia nhìn một chút rồi mới lên lầu ba, anh đi thẳng đến phòng mình, mở cửa.

Âm thanh của TV ở kênh trung ương số năm vẫn được duy trì đều đều, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng cả phòng. Tủ quần áo vốn gọn gàng lúc anh đi lại bị bạn nhỏ nào đó làm loạn đến thảm thương, thân ảnh trên giường co người thành một đoàn, lấy chăn quấn mình thật chặt.

Người lớn hơn rón rén đi vào, chậm rãi ngồi xuống giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt còn đang ngủ say của Vương Nhất Bác, trong giọng nói là ôn nhu không cách nào che giấu: "Bảo bối, ca ca về rồi."

Tiêu Chiến chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo được ánh đèn hắt lên, hàng mi đen nhánh vừa dài vừa dày, còn thấy rõ từng sợi lông tơ mềm, đôi môi màu anh đào hơi hé mở.

Hình như trên mặt có chút ngứa, thiếu niên đưa tay nhẹ gãi gãi nhưng vẫn chung thủy không tỉnh giấc.

Nam nhân lập tức bị động tác đáng yêu này chọc cười, anh cúi đầu hôn xuống đôi môi mọng, lại nắm chặt tay Vương Nhất Bác, im lặng ngắm nam hài thêm một chút, đến khi thấy đủ rồi mới đứng dậy đi tắm rửa.

Sau khi tắm xong, thanh niên tắt TV, leo lên giường, đưa tay ôm cậu. Bạn nhỏ vô thức xê dịch về phía bên này, chui vào trong ngực Tiêu Chiến nằm ngoan ngoãn như thường lệ, khuôn mặt của người lớn hơn nhiễm lên một tầng ý cười, khẽ hôn tóc tiểu bảo rồi ôm người ngủ thiếp đi.

-

Ngày hôm sau.

Mặt trời chậm rãi nhô lên cao, ánh nắng hắt vào căn phòng ấm áp, Vương Nhất Bác duỗi người, đưa tay xoa xoa mắt, vừa ngẩng đầu đã trông thấy chiếc cằm quen thuộc của nam nhân, sau đó theo bản năng tiếp tục nhắm mắt.

Đột nhiên phát hiện sự lạ, tiểu bảo lần nữa mở to mắt ngồi bật dậy, khuôn mặt nhỏ tỉnh ngủ hoàn toàn, tóc trên đầu loạn đến mức có một nhúm dựng lên trông vô cùng ngốc.

Thiếu niên ra sức dụi mắt, đưa tay vỗ vỗ mặt, giọng nói tràn ngập hoài nghi: "Không phải mình còn đang mơ chứ?"

Cậu chầm chậm ghé sát lại, đưa tay chạm lên mặt anh ra vẻ thăm dò, cảm giác rất chân thực, chạm thêm một cái, một cái nữa. Sau đó bàn tay trắng nõn bị người nắm chặt. Anh từ từ mở mắt, khóe miệng cong cong, âm thanh có chút khàn khàn: "Bảo bối, chào buổi sáng~"

Vương Nhất Bác hóa đá ngay lập tức, đôi mắt cún con mở to đầy kinh ngạc, hóa ra không phải là mơ, Tiêu Chiến thật sự về rồi!!!

"Bảo bối, phát ngốc à? Sao lại có cảm giác ca ca trở về mà em không vui nhỉ." Người lớn hơn đưa tay chạm lên mặt bạn nhỏ, nhéo nhẹ chiếc mũi cao, giọng nói dễ nghe lọt vào tai nam hài.

Quá chân thực, xúc cảm chân thực, âm thanh cũng chân thực, mọi thứ đều chân thực.

Thanh niên thấy tiểu bảo nhà mình còn thất thần liền buông tay muốn rời giường, không ngờ giây tiếp theo đã bị đối phương đè xuống, cậu hôn bẹp mấy ngụm lên mặt anh, dáng vẻ vô cùng kích động.

"Chiến ca~"

Nam nhân bị hôn đến sững sờ: "Hửm?"

"Chiến ca, em rất nhớ anh nha." Vương Nhất Bác nằm sấp trên ngực anh, giọng sữa có chút nghẹn ngào, hốc mắt lập tức đỏ lên. Lúc Tiêu Chiến đi cậu cũng muốn khóc, lúc anh về vẫn muốn khóc, nhưng lần này là vui đến phát khóc.

"Bảo bối, sao lại khóc rồi, đúng là tiểu quỷ mít ướt."

"A." Nam hài lập tức lau nước mắt, bàn tay không thành thật sờ loạn khắp nơi, hơi thở của người lớn hơn có chút dồn dập, anh thấp giọng nói vào tai bạn nhỏ.

"Bảo bối, sáng sớm chớ lộn xộn, nếu không anh cũng không đảm bảo hôm nay em có thể đi học được."

Bàn tay trắng nõn vẫn chậm chạp hướng xuống dưới, khóe miệng cậu cong cong, bắt chước ngữ khí của anh: "Vậy thì thật tiếc, hôm nay em không có lịch học."

Sau đó ngón tay thon dài lần mò đến cúc áo ngủ của Tiêu Chiến, cởi ra.

Một viên...

Hai viên...

Ba viên...

Anh giữ chặt tay Vương Nhất Bác, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói tràn đầy nguy hiểm, khóe môi câu lên một nụ cười: "Bảo bối, là tự em đưa đến cửa. Thịt đã dâng tận miệng rồi, ca ca đâu có ngốc mà không ăn."

"Chiến ca, anh nói nhiều quá, chỉ là... phòng này có cách âm tốt không?"

"Bảo bối yên tâm."

-

Dưới lầu.

"Gần giữa trưa rồi, hai đứa nó sao còn chưa xuống nữa?!" Chú Lý liếc qua chiếc va li chỏng chơ nằm cạnh sô pha rồi nhìn lại lên lầu, biết Tiêu Chiến đã về liền hỏi lão nhân gia đang trầm mê trong game.

Sau đó chỉ thấy ông ngoại không ngẩng đầu mà đáp: "Vì tiểu Chiến trở về thôi."

Chú Lý nhàn nhạt lên tiếng: "Tôi biết là tiểu Chiến về rồi..."

Lời vừa thốt ra, người nói đột ngột hình như cũng rõ ràng chuyện gì đó, lại "a" một tiếng: "Ông đánh còn lâu không, xong trận này thì mời thêm tôi vào nữa."

"Sắp xong rồi, đang phối hợp đẩy trụ, cậu mau đăng nhập đi."

"Được."

-

"A~"

Vương Nhất Bác đỡ cái eo đau hít vào một ngụm khí lạnh, cho người bên cạnh một quyền: "Anh hư lắm."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa eo giúp cậu: "Bảo bối, là em trêu chọc trước chứ không phải anh nha."

"Vậy em cũng không có... không nghĩ anh... cái đó... lâu như vậy." Bạn nhỏ cảm thấy mình mệt mỏi đến mức sắp tê liệt rồi.

"Cái gì lâu cơ?" Người lớn hơn gối đầu lên cánh tay, biết rõ còn cố ý hỏi.

"Tiêu Chiến!!!" Nam hài hung dữ hét lên.

"Được rồi được rồi, không nói nữa, em đói bụng chưa?" Anh đưa tay đầu hàng, ôm chầm lấy tiểu bảo.

Vương Nhất Bác bĩu môi, nãi thanh nãi khí bĩu môi: "Đói."

"Vậy chúng ta xuống lầu ăn cơm." Tiêu Chiến vuốt ve khuôn mặt nam hài, hôn hôn lên hai chiếc má sữa của cậu.

"Em đau eo, mau ôm em~" Bạn nhỏ cười híp mắt, đưa tay về phía anh.

"Được."

Lúc đi đến lầu hai thiếu niên mới phản ứng lại, có thể ông ngoại bọn họ cũng ở dưới nữa, cậu ôm cổ nam nhân, mềm giọng: "Chiến ca, eo của em hình như hết đau rồi, thả em xuống đi!!"

"Em đây là sợ ông ngoại bọn họ thấy đi."

"Em sợ anh sợ á."

"Anh mới không sợ."

Dứt lời liền tiếp tục ôm tiểu bảo xuống lầu, người trong ngực anh có chút khẩn trương. Lỡ như bị lão nhân gia trông thấy thì thật không biết giấu mặt vào đâu, hai bàn tay gắt gao nắm chặt áo thanh niên.

"Hình như ông ngoại bọn họ ra ngoài rồi, dì Trương cũng không có ở đây." Người lớn hơn nhìn một vòng không thấy ai, Vương Nhất Bác nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, để anh xem trong tủ lạnh có món gì ăn, có được không?" Tiêu Chiến để bạn nhỏ ngồi lên sô pha, nhẹ nhéo chóp mũi cậu.

Thiếu niên ngoan ngoãn "ò" một tiếng, dựa vào thành ghế, ngắm nhìn nam nhân đang bận rộn trong bếp, cậu chu môi cầm lấy điều khiển mở TV.

Vương Nhất Bác buồn chán nằm trên ghế xem truyền hình, hai cái chân nhỏ bắt chéo, chốc chốc lại quay đầu nhìn người lớn hơn, cậu cực kỳ hài lòng với cuộc sống hiện tại.

"Tiêu Chiến~" Tiểu bảo hướng về thân ảnh đang loay hoay trong bếp gọi một tiếng.

"Hửm?" Nghe thấy bạn nhỏ gọi đầy đủ tên họ của mình, anh xoay người lại xem thử.

"Nhìn nè, bắn súng cho anh~" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro