Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rõ ràng chỉ là một bữa cơm bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, lại bị hai người nào đó ăn đến mức xung quanh như tỏa ra vô số bong bóng màu hồng.

"Chiến ca, anh từ thành phố A về có mua quà cho em không?" Vương Nhất Bác phồng má trông vô cùng đáng yêu.

"Em nghĩ anh có mua không? Hửm?" Tiêu Chiến nhíu mày hỏi, tay không ngừng bóc vỏ tôm cho bạn nhỏ, chậm rãi đưa phần thịt đỏ au tới miệng người nọ.

"Chiến ca yêu em như vậy, chắc chắn là có mua rồi!" Nam hài trả lời chắc nịch, cười híp cả mắt.

"Bảo bối, nếu anh không mua thì sao?" Người lớn hơn vẫn kiên trì trêu chọc đối phương.

"Không mua cũng không sao, anh bình an trở về chính là món quà lớn nhất của em nha."

Thanh niên nghe vậy liền vui vẻ: "Câu nói này anh rất thích, quà trong va li, mau đi đi!!"

Vương Nhất Bác đứng bật dậy, hôn bẹp lên mặt nam nhân rồi nhanh chóng chạy đến va li hành lý, mở ra...

Giây tiếp theo chính là một trận tiếng thét như chuột chũi, âm thanh lớn đến nỗi Tiêu Chiến phải che kín hai tai.

"Chiến ca Chiến ca, đây... đây... đây... là bản giới hạn. Aaaaa!!!!!!! Toàn thế giới chỉ có một trăm bộ, hơn nữa giá còn cao tít trên trời!!!"

Thiếu niên cẩn thận ôm bộ lego bản limited ngồi xuống cạnh anh, khuôn mặt nhỏ không giấu nổi vẻ kích động.

"Có thích không?" Người lớn hơn đặt tay lên mái tóc mềm mềm của bạn nhỏ, xoa nhẹ.

"Rất rất thích, Chiến ca, sao anh lại tốt như vậy chứ!!!" Nam hài gật đầu như giã tỏi.

"Vì em chính là bảo bối của ca ca."

-

Thời gian luôn trôi cực kỳ nhanh.

Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của Tiêu thị, toàn thể nhân viên đều được nghỉ về nhà ăn tết khi tan sở. Lăng trợ lý sắp xếp xong xuôi công việc ở thành phố A cũng bay về, hai bên đều định sẵn ngày bắt đầu xây dựng trung tâm thương mại là sau tết.

"Tiêu tổng, đây là kế hoạch làm việc của công trình sau tết."

Lăng trợ lý vào phòng làm việc, đưa văn kiện cho Tiêu Chiến, lại thấy Vương Nhất Bác cũng có mặt ở đây. Hình như từ lúc nghỉ đông, tiểu bằng hữu ngày ngày đều theo anh đến công ty, trong phòng làm việc càng nhiều thêm mấy hộp lego.

"Ừm, để đó đi." Anh nhàn nhạt đáp, tiếp tục công việc đang làm.

"Chiến ca~" Đôi tay đang ráp lego dừng lại, bạn nhỏ đứng lên, đột ngột gọi một tiếng.

"Hửm? Sao vậy?" Giọng nói của thanh niên bằng mắt thường có thể thấy lập tức ôn nhu hơn nhiều. Anh ngừng việc trên tay, ngước lên nhìn tiểu bảo.

Lăng trợ lý OS: Quen rồi, quen rồi...

"Hình như đến giờ tan làm rồi." Ngón tay trắng nõn chỉ thẳng lên đồng hồ treo tường.

Lăng trợ lý ngẩn người, trong đầu không ngừng cảm thán, "Tiểu bằng hữu hôm nay ngược lại thật ngoan."

Tiêu Chiến nhìn theo hướng bạn nhỏ chỉ, khóe môi cong lên, một tay cài lại cúc, cầm lấy áo khoác. Anh bước đến chỗ cậu, nắm chặt tay bạn nhỏ, ngữ khí tràn đầy sủng nịch: "Ừm, chúng ta về nhà."

Lăng trợ lý đột ngột mở miệng vừa cười vừa nói: "Vậy Tiêu tổng, Nhất Bác, chúc hai người năm mới vui vẻ."

"Lăng trợ lý, chúng tôi cũng chúc anh năm mới vui vẻ." Thiếu niên cười cười.

Chỉ thấy nam nhân bên cạnh lấy từ túi áo ra một cái hồng bao, nói với Lăng trợ lý: "Đây là tiền thưởng và tiền lì xì của cậu, một năm này vất vả rồi, năm mới vui vẻ!"

Anh vỗ vỗ vai đối phương, dắt tay bạn nhỏ rời khỏi phòng làm việc.

Lăng trợ lý phát ngốc tại chỗ, cầm tiền thưởng cuối năm trên tay, nhỏ giọng: "Cuối cùng cũng cầm được tiền thưởng. Mặc dù bị Tiêu tổng trừ một nửa, ừm... hình như có chút dày."

Đến lúc mở hồng bao ra xem, bên trong là một xấp tiền thật dày, Lăng trợ lý kích động tới mức muốn khóc: "Thì ra Tiêu tổng không có trừ tiền thưởng của mình. Một năm làm việc thật không uổng phí, lần này về quê có thể ăn nói với gia đình rồi..."

Hai người ngồi vào xe, Tiêu Chiến vừa định khởi động máy đã thấy điện thoại của Vương Nhất Bác vang lên. Bạn nhỏ nhìn màn hình, ra hiệu cho người bên cạnh: "Là ông ngoại!"

Cậu trượt sang để nghe: "Alo, ông ngoại, có chuyện gì vậy?"

"Nhất Bác, bà con tỉnh rồi!"

Hai người một lớn một nhỏ đồng loạt nhìn nhau, trong mắt bao hàm rất nhiều cảm xúc, anh vội lái xe về hướng bệnh viện.

Vừa đến nơi, hai người cơ hồ chạy không ngừng nghỉ tới phòng bệnh. Vừa đẩy cửa, lão nhân gia trên giường thật sự đã tỉnh, thần sắc cũng tốt hơn nhiều.

Thiếu niên lập tức đỏ vành mắt, ông ngoại Tiêu thấy cậu đến liền đứng lên nhường chỗ: "Hai đứa tới rồi, bác sĩ nói máu ứ lúc trước của bà đã tiêu tan. Mạch máu bị nghẽn cũng lưu thông lại, các trị số đang dần khôi phục bình thường."

"Ông ngoại, cảm ơn người." Vương Nhất Bác chỉ biết dùng ánh mắt cảm tạ nhìn ông ngoại Tiêu.

Bà nội thấy cháu trai nhỏ của mình tới liền vẫy tay, ôn nhu gọi một tiếng: "Nhất Bác!!"

Nghe được giọng nói quen thuộc hệt như lúc trước bà nội vẫn hay gọi tên mình, nước mắt nam hài lập tức rơi xuống, cậu kéo Tiêu Chiến đi đến, nắm chặt tay bà: "Bà nội, người cuối cùng cũng tỉnh, người cảm thấy thân thể sao rồi?"

"Bà nội rất tốt, Nhất Bác, cháu trai ngoan của ta..." Lão nhân gia nhẹ nhàng sờ lên mặt tiểu bảo. Hốc mắt cũng xuất hiện một tầng hơi nước, bà gạt đi, quay sang nhìn anh, vươn ra một cánh tay khác.

"Tiểu Chiến."

Thanh niên nhanh chóng nắm tay đối phương: "Bà nội."

Bà nội Vương nắm chặt tay hai người cùng một chỗ, khuôn mặt đẹp lão nở nụ cười hiền lành: "Trước khi hai đứa đến, ông ngoại đã kể chuyện của cả hai cho ta nghe rồi."

Bà dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt người lớn hơn, chậm rãi nói: "Tiểu Chiến, bà nội giao Nhất Bác cho con."

"Bà nội, người yên tâm!!!" Anh gật gật đầu, ánh mắt tràn ngập sự chân thành.

"Bà nội, Chiến ca rất tốt với con, người cứ yên tâm nha." Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, hít hít mũi.

"Bà nội Nhất Bác, bà cứ yên tâm, nếu như tiểu Chiến không đối xử tốt với Nhất Bác, tôi sẽ không tha cho nó, nhất định đuổi ra khỏi nhà." Ông ngoại đứng một bên chỉ vào anh.

Lời vừa nói ra, tiếng cười lập tức vang khắp phòng bệnh, bà nội Vương nhìn tình cảnh trước mặt, khóe môi chưa từng một lần hạ xuống.

Ở lại bệnh viện theo dõi khoảng một tuần, bác sĩ nói bà có thể xuất viện rồi. Ban đầu thanh niên muốn đón bà nội về ở chung nhưng lão nhân gia lắc đầu từ chối, kiên quyết muốn về nhà của mình, hai người đành phải đưa bà về đó.

Tiểu bảo đỡ bà nội đến ghế sô pha ngồi xuống, rót một ly nước ấm, cầm chặt tay bà: "Bà nội, người thật sự muốn ở đây một mình sao?"

"Bà nội, vẫn là người đến ở nhà của bọn con đi!" Nam nhân kiên trì thêm lần nữa.

"Không cần không cần, hai đứa đều là hài tử hiếu thuận. Trước kia bà nội cũng ở một mình đây, hơn nữa không phải bác sĩ đã nói thân thể ta tốt hơn nhiều rồi sao, không có chuyện gì đâu." Lão nhân gia uống một hớp nước, vỗ vỗ tay trấn an bạn nhỏ.

"Nhưng mà..." Thiếu niên còn định nói gì đó đã bị bà cắt ngang.

"Được rồi, bà nội muốn ăn bánh rán ở con ngõ bên kia. Lâu rồi chưa được ăn, Nhất Bác đi mua về cho bà nội được không?"

Nam hài ngoan ngoãn "ò" một tiếng: "Chiến ca, em đi chút nha."

Tiêu Chiến cười gật đầu, vừa nhìn đã biết bà nội có lời muốn nói với mình.

Chờ Vương Nhất Bác đi rồi, lão nhân gia chậm rãi vỗ vỗ xuống chỗ trống bên cạnh: "Tiểu Chiến, qua đây ngồi."

"Bà nội, người có lời cứ nói." Thanh niên nghe lời, bước qua ngồi cạnh đối phương.

"Tiểu Chiến, trong khoảng thời gian này, ta cũng biết được chuyện lúc trước Nhất Bác vì tiền thuốc men nên mới kết hôn với con. Ban đầu ta vẫn có chút lo lắng, nhưng nghe những gì ông ngoại nói và theo ta quan sát mới phát hiện con thật sự rất yêu Nhất Bác, thằng bé cũng rất yêu con, bà nội cuối cùng đã có thể yên tâm rồi!!"

"Bà nội, con vốn không biết ăn nói, nhưng con rất yêu Nhất Bác, cực kỳ cực kỳ yêu em ấy, chuyện này không thể nghi ngờ được, người phải tin tưởng con!" Đây là lần đầu nam nhân cảm thấy mình rất không giỏi nói chuyện.

"Bà nội tin con. Từ sau khi cha mẹ Nhất Bác rời đi, thằng bé là do một tay ta nuôi lớn, có thể nói Nhất Bác rất độc lập, không thích ỷ lại vào bất cứ ai, chưa bao giờ làm nũng với người khác. So với hài tử cùng lứa, Nhất Bác trưởng thành hơn nhiều, nhưng chỉ khi đối với con, ta mới nhìn ra được sự ỷ lại của thằng bé, càng không có chút kiêng kị mà làm nũng, đùa giỡn giả vờ giận dỗi. Bởi vì đứa nhỏ này biết, càng tin tưởng con sẽ không bao giờ rời đi, sẽ bao dung thằng bé vô điều kiện." Bà nội chậm rãi nói.

"Cũng chỉ có ở trước mặt con, Nhất Bác mới lần nữa biến thành một tiểu hài tử."

Tiêu Chiến cong môi: "Bà nội, người thật hiểu rõ Nhất Bác."

"Ha ha ha ha, dù sao cũng là ta nuôi lớn. Đúng rồi, cho con xem một chút hình ngày xưa của Nhất Bác." Lúc lão nhân gia cười lên, nhìn qua có nét hao hao với bạn nhỏ.

Bà nội Vương vào phòng lấy ra một quyển album ảnh, trông có cảm giác đã rất nhiều năm rồi, đặt lên đùi, vừa lật từng trang bà vừa nói.

"Đây là lúc Nhất Bác mới ra đời, chỉ nhỏ xíu một đoàn. Các bác sĩ đều nói thằng bé là tiểu hài tử đẹp mắt nhất họ từng thấy từ khi đỡ đẻ."

Khuôn mặt thanh niên trong một khắc liền ôn nhu hẳn, đôi mắt tràn đầy ý cười, thầm nghĩ, "Lúc đó mình chỉ mới sáu tuổi."

"Tấm hình này là hồi Nhất Bác đầy tháng, con xem, mắt cũng không chịu mở."

"Đây là Nhất Bác một tuổi, chụp khi cha thằng bé đang ôm nó. Còn đây là hai tuổi, tấm này là ba tuổi, dạo đó đứa nhỏ được mẹ dẫn đến công viên trẻ em chơi. Ta vẫn nhớ lúc chụp ảnh, bàn tay nhỏ của Nhất Bác còn cầm đồ ăn..."

"Cái này là Nhất Bác lên tiểu học, con nhìn xem, biểu cảm lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, còn đây là khi lên sơ trung..."

Tiêu Chiến thấy rất may vì được xem hình của tiểu bảo nhà mình từ bé đến lớn, trong lòng lại thầm ảo não vì sao ông trời không cho anh được gặp đối phương sớm hơn!!!

"Bà nội, tấm hình này của Nhất Bác là khi nào vậy?" Ánh mắt thanh niên bỗng nhiên sáng lên, tràn đầy vẻ kinh diễm, tay chỉ vào một bức ảnh.

"Đây là hồi Nhất Bác mười bảy tuổi, lúc đó thằng bé để tóc dài, còn nhuộm thành màu bạch kim, nụ cười ngọt vô cùng. Mọi người cực kỳ thích tạo hình này của Nhất Bác, luôn gọi thằng bé là Bạch Mẫu Đơn, chỉ có một tấm này thôi. Đứa nhỏ kia lại nói đây chính là lịch sử đen của mình, cứ bảo ta phải vứt nó đi." Bà nội nhớ lại chuyện cũ, không khỏi bật cười.

Anh rất ưa thích tạo hình này của nam hài, cẩn thận hỏi lão nhân gia: "May mà không bị vứt, bà nội cho con tấm hình này được không?"

"Được nha." Đối phương lập tức đáp ứng, lấy bức ảnh ra đưa cho Tiêu Chiến.

Nam nhân cầm chặt tấm hình trên tay, ôn nhu ngắm nhìn bạn nhỏ trong ảnh, miệng lẩm bẩm: "Phong cách này của bảo bảo rất dễ nhìn, không có chút nào là lịch sử đen!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro