2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại, bên người đã không có ai, trên giường lớn như vậy chỉ có một mình cậu, chỉ có vết nhăn trên giường nói rõ nơi này đã từng có người ngủ qua.

Một loại cảm xúc khó có thể dùng lời diễn tả được xông lên đầu, không thể nói là vui mừng hay là mất mác, luôn cảm giác có chút vi diệu.

Vương Nhất Bác ôm chăn chống giường ngồi dậy, ngón tay từ từ siết chặt chăn.

Tối hôm qua bọn họ cái gì cũng không có làm, hai người sóng vai nằm ở trên giường, trung gian thậm chí cách khá nhiều.

Năm năm không thấy, cậu tựa hồ đã xem không hiểu Tiêu Chiến .

Thật ra thì những năm này, cậu cũng không phải đối với Tiêu Chiến không biết gì cả, ít nhất cậu thường xuyên có thể ở trên mạng thấy các loại quan hệ bất chính tin tức liên quan tới Tiêu Chiến.

Rất nhiều người nói anh chơi rất mở, nhờ vào khuôn mặt mị hoặc chúng sinh, trai gái không kỵ, già trẻ thông chê, bên người tựa hồ không bao giờ thiếu người.

Những thứ này vốn là cậu không tin, ở trong ký ức của cậu Tiêu Chiến vẫn là cái kia sạch sẻ lại ôn nhu Đại ca ca.

Là trong những năm tháng rất dài của cậu, người duy nhất đã cho cậu ấm áp.

Nhưng tối hôm qua, cậu chính mắt nhìn thấy Tiêu Chiến ôm một người đàn bà, cử chỉ thân mật mập mờ, cậu không phải người mù, anh nhìn rất thân thiết.

Người kia là ai, bạn gái của anh? Bạn gái? Hay hoặc là... . . .

Điện thoại di động ở trên đầu giường chấn động một cái, Vương Nhất Bác hơi né người, giơ tay lên lấy điện thoại.

Giữa chân mày cậu hung hãn co rút một chút, là hình đại diện tiểu vương tử.

Vương Nhất Bác cơ hồ đã không nhớ rõ, lần cuối cùng bọn họ nhắn tin là lúc nào.

Tiêu Chiến phát tới là một đoạn giọng nói, ngón tay Vương Nhất Bác có chút run rẩy, tim thật chặt co rút lại, nhảy lên khó khăn mà trầm thống, cậu nhìn chằm chằm cái hình tiểu vương tử hồi lâu, mới mở ra.

"Tôi khoảng thời gian này không trở về, cậu trước ở chỗ tôi."

Giọng nói chỉ có năm giây, giọng Tiêu Chiến như cũ bình thản, nhưng cho người một loại không thể cự tuyệt.

Vương Nhất Bác mím môi, đem điện thoại khóa lại, một lát sau lại không nhịn được mở ra, trên khung đối thoại đánh chữ, đánh lại xóa, xoá lại đánh, cuối cùng vẫn xoá, đóng lại khung đối thoại.

Cậu đạp dép xuống giường, đi phòng vệ sinh rửa mặt, đến phòng vệ sinh mới phát hiện, Tiêu Chiến đã cho cậu chuẩn bị xong một bộ đồ rửa mặt mới tinh, thậm chí ngay cả phía trên bàn chải đánh răng đều đã nặn tốt kem đánh răng.

Giống như trước, giống như cái gì đều không đổi.

Cậu nhìn mình trong gương, một trận hoảng hốt, thời gian năm năm, nhớ tới thật như cách một đời, hôm nay cậu đã hai mươi ba tuổi, Vương thị ở nửa năm trước tuyên bố phá sản, cha cậu Vương Tuyên đi tù.

Mà cậu thì lưng đeo Vương Tuyên nợ, cuộc sống mỗi ngày trốn Đông trốn Tây.

Có lúc cậu suy nghĩ, nếu như mười lăm năm trước cha không có đi bước nữa, nếu như năm năm trước mẹ Tiêu Chiến không có xảy ra tràng tai nạn xe cộ kia, hết thảy mọi chuyện có phải hay không cũng sẽ không giống nhau?

Cậu cùng Tiêu Chiến, có phải hay không cũng sẽ không...

Nghĩ tới đây, cậu nắm thật chặt bàn chải đánh răng trong tay, đầu ngón tay trắng bệch.

Cuối cùng là cha cậu làm sai, cha làm con chịu, Tiêu Chiến oán cậu, trách cậu, đều là phải.

Trong đầu không biết thế nào bỗng nhiên hiện ra cái hôn tối hôm qua, Tiêu Chiến bấm eo cậu, đè gáy cậu, hôn kịch liệt mà nhanh mạnh, giống như là muốn đem cậu hóa giải vào bụng vậy.

Có nhiều lần, cậu cơ hồ không thở nổi, thiếu chút nữa nghẹt thở, nhưng Tiêu Chiến chính là không bỏ qua cho cậu, hung hăng đè, hôn càng dùng sức.

Trong khoảnh khắc không quá mức thanh minh đó, dưới ánh đèn, Vương Nhất Bác thấy rõ hai mắt Tiêu Chiến.

Thời điểm Tiêu Chiến hôn cậu, một mực đang nhìn cậu.

Bọn họ cách rất gần, gần đến cậu có thể đếm rõ ràng lông mi Tiêu Chiến thật dài,

Gần đến cậu có thể ở trong con ngươi anh thấy mình.

Vương Nhất Bác vặn mi nhổ ra bọt trong miệng, lại dùng nước lạnh rửa mặt, cưỡng bách mình không cần suy nghĩ nữa.

Cậu cùng Tiêu Chiến ở giữa, cách một cái mạng, mà cái mạng này vẫn là mẹ ruột Tiêu Chiến.

Bọn họ cuối cùng, không trở về được như trước kia.

Rửa mặt xong, Vương Nhất Bác đem quần áo ngày hôm qua lấy ra, hôm qua trốn ở trong thùng rác, y phục kia ngâm không ít nước dơ cùng vật dơ bẩn, giờ phút này đang tản ra mùi hôi thối nồng nặc.

Cậu có chút không rõ, Tiêu Chiến sạch sẻ như vậy, thấy bộ quần áo này ở trên sàn nhà là làm sao nhịn mới không có đem nó ném ra.

Cậu tưởng tượng Tiêu Chiến nhíu lên lông mày xinh đẹp, mặt đầy chê hình dáng, không khỏi cong cong khóe miệng.

Vương Nhất Bác sợ làm bẩn máy giặt, không thể làm gì khác hơn là đem quần áo để vào cái chậu bên cạnh tự giặt tay, cậu tựa như rất sợ giặt không sạch, qua lại xoa vò, giặt lại giặt, ước chừng mười mấy lần.

Đem quần áo giặt xong, Vương Nhất Bác ngồi ở trong phòng khách mở ra phần mềm xin việc, bắt đầu tìm việc làm, nhìn một hồi lâu, công việc không tìm được, ngược lại là bụng của cậu, không chịu thua kém chút nào kêu lên.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn một chút bụng mình, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy đi phòng bếp, phòng bếp nhà Tiêu Chiến rất lớn, trên mặt đá cẩm thạch màu trắng chỉ đặt một cái ấm đun nước, không có để nồi, máy hút bụi cũng là mới tinh.

Hiển nhiên, cái phòng bếp này cho tới bây giờ không có dính ra qua khói dầu.

Vương Nhất Bác lại kéo ra tủ lạnh, trong tủ lạnh cái gì trái cây rau cải cũng không có, chỉ thả mấy chai nước suối thật chỉnh tề cùng một ít thức uống thường gặp.

Ngón tay cậu nắm cửa tủ lạnh, bởi vì quá dùng sức, đốt ngón tay có chút trắng bệch.

Cậu nhớ Tiêu Chiến rõ ràng là giỏi nấu ăn, cũng rất thích nấu ăn.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới, không biết ở nơi nào thấy qua tin tức, nói cuộc sống riêng của Tiêu Chiến phong phú lại hỗn loạn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cơ hồ có ba trăm sáu mươi ngày là cùng đủ loại người trà trộn ở trong các đại tửu điếm.

Trong lòng Vương Nhất Bác giống như là có khối đá lớn nặng trĩu đè xuống, có chút buồn bực mơ hồ, khó mà hô hấp.

Lúc buổi tối, Vương Nhất Bác đem đồng phục làm việc đã hơ khô ra cửa.

Lúc cậu đến quán ăn nhỏ, chính là thời điểm làm ăn tốt nhất, trước kia các đồng nghiệp cũng là bận bịu vội vàng không thể dời tay, ông chủ thấy cậu còn sửng sốt một chút.

"Lý ca, em tới trả quần áo." Vương Nhất Bác đem đồng phục đã giặt sạch sẽ đưa tới.

"Nhất Bác a..." Lý ca đưa tay nhận đồng phục, thần sắc không rõ: "cậu có phải hay không đắc tội người nào? Cậu cũng không biết, tối hôm qua sau khi cậu chạy, tiệm này của ta thiếu chút nữa bị bọn họ đập ..."

"Thật xin lỗi Lý ca, cho ngài thêm phiền toái." Vương Nhất Bác lập tức liền biết ý đối phương, giọng thành khẩn nhún nhường: "Tháng này em cũng không có làm đủ, tiền lương hơn nửa tháng em cũng không cần, ngài cũng đang rất bận rộn, không có chuyện gì, em liền đi trước."

Lý ca cau mày, mặt lộ mấy phần khó khăn: "Theo lý thuyết tổn thất này nửa tháng tiền lương của cậu là không đủ, bất quá nhìn cậu ở nơi này cũng ngây người một đoạn thời gian, Lý ca liền cho cậu cái nhân tình, chuyện này cứ tính như vậy, bất quá Nhất Bác tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, cậu như bây giờ, cũng không có tiệm nào dám dùng cậu."

Vương Nhất Bác vểnh môi, phụ họa mấy câu rồi rời đi.

Chỗ này là đường phố phồn hoa buôn bán, hai bên đường đều là cửa tiệm, ăn uống vui đùa đều đủ, mỗi khi đến tối cũng rất náo nhiệt.

Vương Nhất Bác đứng ở bên đường, nhìn chằm chằm tiệm thịt nướng làm ăn tốt nhất kia nhìn rất lâu, cuối cùng vẫn cúi thấp đầu xuống, ở ven đường mua khối thịt nướng ba đồng tiền.

Cậu ôm nướng thịt nướng, từng bước từng bước tràn đầy không mục đích đi về phía trước, không biết nên đi kia, thậm chí không biết tiếp theo nên làm gì.

Cậu nửa năm góp được một ít tiền, nhưng là cách số tiền nợ cha thiếu còn rất xa, cậu không bỏ dám bỏ ra thuê phòng, mỗi lần tìm việc làm cũng là tìm chỗ có thể cung cấp chỗ ở, cho dù là tiền lương thấp một ít, sống mệt mỏi một ít cũng không sao.

Nửa năm này cậu bởi vì trốn trốn lủi lủi, không thể ở cố định một chỗ, cho nên cậu thử rất nhiều công việc.

Cậu từng bởi vì ở mùa hè mặc bộ mao nhung thú đứng ở bên đường phát tờ rơi mà cảm nắng hôn mê, cũng từng ở trong quán rượu làm phục vụ mà bị người trêu đùa ép rượu, cũng từng bởi vì khi trời mưa làm người giao hàng vô tình đổ đồ ăn của khách mà bị người chỉ lỗ mũi nhục mạ khiếu nại qua...

Thật ra thì những thứ này cũng không quan hệ, chỉ cần có thể kiếm tiền, cậu đều nguyện ý đi thử..

Nhưng hôm nay quán ăn nhỏ kia không trở về được, xin một công việc cũng không có mặt mũi...

Vương Nhất Bác đem xiên ăn xong ném vào trong thùng rác ven đường, đột nhiên nhớ tới buổi sáng Tiêu Chiến gửi tới tin nhắn kia, cậu thật giống như còn không có trả lời.

Mới vừa lấy điện thoại di động ra, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Vương Nhất Bác bị buộc dừng bước, ngẩng đầu lên không kiềm được trợn tròn cặp mắt, tim trong lồng ngực không ngừng nhảy, cảm thấy người trước mắt có chút không chân thật: "Tiêu Chiến ... Anh không phải khoảng thời gian này không trở lại... Tê..."

Đàn ông mặt che giấu ở trong bóng tối, không thấy rõ thần sắc, ngón tay thon dài đã nắm được cằm cậu, lực đạo lớn tựa như hận không được đem xương cậu bóp vỡ, thanh âm anh vô cùng nhạt nhẽo, mang khí tức lạnh như băng: "Tại sao không trả lời tin tức? Tại sao không ngoan như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro