3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác vẫn luôn là một người quật cường, quật cường đến ngay cả khi Vương thị phá sản,nhà bất động sản bị thu hồi, cha bị xử ở tù, cậu cũng không có khóc qua.

Thế nhưng giờ phút này, khi cậu bị Tiêu Chiến cứng rắn lôi trở về biệt thự, mới vừa vào cửa liền bị người nắm cằm đè xuống ghế sa lon, quần bị kéo đến nơi đầu gối, tay Tiêu Chiến mang mong mỏng vết chai từ vạt áo thăm dò vào, nặng nề thăm dò qua mỗi một tấc da thịt của cậu, qua lại va chạm, động tác càng ngày càng lớn, càng ngày càng dùng sức.

"Tiêu Chiến, anh làm gì? !" đôi môi Vương Nhất Bác đều run rẩy, nước mắt từ trong mắt rơi xuống, thân thể Tiêu Chiến nặng nề đè cậu có chút không thở được, ngón tay thon dài nắm thật chặt cánh tay Tiêu Chiến: "Anh thanh tỉnh một chút!"

Tiêu Chiến cúi người, một tay bóp cằm Vương Nhất Bác, cưỡng bách cậu há miệng, sau đó đem đầu lưỡi ấm áp đi vào, dùng sức hôn, liếm qua mỗi một nơi trong miệng.

Khí tức Vương Nhất Bác dần dần hỗn loạn, tiếng nghẹn ngào thật thấp từ giữa răng môi tràn ra, cậu dùng sức khước từ anh, hàm hồ không rõ kêu khóc : "Ca... Tiêu Chiến anh... Chiến ca..."

Tiêu Chiến cả người cứng đờ, hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh mắt ửng đỏ kia, một thời lại có chút hoảng hốt.

Anh không nhớ rõ lần cuối cùng nghe được Vương Nhất Bác kêu ca là chuyện bao lâu rồi, cũng không nhớ nổi, cái đứa bé trai này anh bảo bối từ nhỏ đến lớn là từ lúc nào, luôn là kêu Tiêu Chiến Tiêu Chiến, không muốn kêu một tiếng anh nữa.

Giữa hai người còn kéo một đạo dâm mỹ nước miếng, thân thể Vương Nhất Bác co ro, chật vật thở hổn hển, trong mắt sưng đỏ ngậm đầy nước mắt.

Tiêu Chiến nhớ tới, anh trước kia là sợ nhất Vương Nhất Bác khóc, Vương Nhất Bác vừa khóc, anh liền bế tắc, cái gì cũng chỉ biết theo cậu.

Sau đó, Vương Nhất Bác học xấu, chỉ cần anh có cái gì không theo cậu, cậu liền bắt đầu khóc, rất nhiều lần đều là giả khóc, nhưng hết lần này tới lần khác anh đều dính chiêu này của cậu.

Tiêu Chiến đưa tay ra, muốn giống như khi còn bé, vỗ vỗ sau lưng cậu, còn không có đến gần, Vương Nhất Bác theo bản năng co người một chút, ánh mắt nhìn về phía anh tràn đầy cảnh giác cùng phòng bị.

Cánh tay Tiêu Chiến cứ như vậy cứng trên không trung, cực kỳ lâu sau, mới giống như là mất đi khí lực vậy từ từ rũ xuống.

"Thật xin lỗi." Tiêu Chiến buông kiềm chế đối với cậu, đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng Tiêu Chiến như cũ ưỡn thẳng tắp, nhưng hết sức tiêu điều, trong lòng Vương Nhất Bác chợt có loại khủng hoảng không nói ra được.

Giống như, Tiêu Chiến đi lần này, liền sẽ không được gặp lại anh.

Vương Nhất Bác há miệng một cái, muốn nói gì, nhưng cổ họng phồng đau liền phát âm đều khó.

Vương Nhất Bác lại nằm mơ.

Trong mộng cậu trở lại mười lăm năm trước, khi đó cha cậu cùng mẹ Tiêu Chiến vừa kết hôn.

Năm ấy cậu tám tuổi, gặp mười bốn tuổi Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác từ lúc ra đời cũng chưa có mẹ, cha lại cả ngày bận bịu với công việc, không có dư thừa tinh lực chiếu cố cậu, cho nên từ nhỏ tính tình cậu liền tương đối cô độc, không quá thích nói chuyện.

Mẹ Tiêu Chiến là nhà thiết kế rất nổi danh trong nước, có đoàn đội cùng phòng làm việc của mình, sau khi gả cho cha dần dần đem trọng tâm công việc chuyển đến Vương Thị tập đoàn, khi đó Vương Thị đang chuẩn bị đưa ra thị trường, hai người vội vàng không thể tách rời, thường thường đi sớm về trễ, Vương Nhất Bác cơ hồ ngay cả thấy mặt cha mình đều rất khó khăn.

Cũng là vào lúc đó, nhiệm vụ đưa đón cậu đi học liền rơi xuống trên người Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến sẽ dắt tay cậu, xuyên qua mấy con phố, một đường đem cậu đưa đến cửa tiểu học, trước khi đi anh sẽ cúi người xuống, sờ một cái đầu nhỏ của cậu, mỉm cười nói: "Đến rồi, Nhất Bác ở trường học phải nghe lời của lão sư."

Bên người đều là học sinh đang lui tới, mặt cậu vo thành một nắm, kéo tay Tiêu Chiến thật chặt không chịu buông.

Tiêu Chiến ngồi xổm người xuống, vỗ nhè nhẹ mu bàn tay cậu, giọng ôn nhu lại cưng chiều: "Nhất Bác ngoan, không có chuyện gì, anh ở trường học bên cạnh, anh cùng em bảo đảm, khi tan học sẽ tới đón em, có được hay không?"

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ gật đầu, chậm rãi đưa tay ôm cổ Tiêu Chiến, đầu nhỏ ở gò má Tiêu Chiến thân mật cà một cái, úng thanh úng khí than phiền: "Anh nhất định phải tới sớm một chút đón em, mỗi lần em đều là người bạn nhỏ cuối cùng trong lớp trở về nhà."

Lúc ấy Tiêu Chiến khóa học nặng nhọc, thầy thường sẽ kéo dài tiết học, thời gian tan học căn bản không cách nào cố định, nhưng anh không nói gì, chẳng qua là nhéo một cái nãi phiêu của cậu, cười nói: "Biết."

Từ đó về sau, quả nhiên Tiêu Chiến không để cho cậu phải chờ, mỗi khi chuông tan học vừa vang lên, cậu lao ra lớp học, luôn có thể nhìn thấy đứng ở dưới mái hiên cửa trường học, mi mắt cười chúm chím Tiêu Chiến caca.

Ngủ mơ, khóe miệng Vương Nhất Bác cong lên một nụ cười mềm nhũn, đầu ở trên gối nhẹ nhàng cà cà, trong miệng vô ý thức nỉ non: "Tiêu Chiến ca ca... Anh... Anh..."

Hình ảnh đột nhiên chuyển, ở một cái nghỉ hè khi cậu đẩy ra cửa nhà, bên trong một mảnh đen nhánh, trong không khí tràn ngập mùi rượu, cậu chuẩn bị đi sờ chốt mở điện trên tường, một giây kế tiếp cổ tay cậu chợt bị người kéo, cậu bất ngờ không kịp đề phòng, cả người bị kéo vào trong một cái ngực tràn đầy mùi rượu, người nọ trở tay đem cậu nặng nề áp ở trên mặt tường.

"Ca?" Cậu đưa tay đẩy anh một cái: "Anh làm sao uống nhiều rượu như vậy?"

Tiêu Chiến không nói gì, siết tay cậu, năm ngón tay giao trứ, đem tay cậu dán vào trên vách tường, đôi môi ở trên môi của cậu hung hãn vuốt ve.

Đầu lưỡi không ngừng dò xét vào miệng của cậu, muốn dây dưa.

Vương Nhất Bác không thể tin trợn to hai mắt, mãnh liệt giãy giụa, nhấc chân hướng dưới háng anh đá vào.

Tiêu Chiến nhấc chân dài, đem thân thể cậu ngăn thật chặt, cũng nâng lên một cái tay nắm cằm cậu, sau đó hơi dùng sức.

Cậu bị đau, há miệng ra, mà Tiêu Chiến được thế xông vào.

Bàn tay Tiêu Chiến vuốt ve sau ót của cậu, đem cậu kéo hướng anh.

Vương Nhất Bác một thời không giãy ra, bị Tiêu Chiến ngang ngược xông vào, bá đạo hôn hoàn toàn cướp đoạt hô hấp cậu.

Lực đạo vuốt ve trên môi để cho cậu cảm giác được một trận tê dại, môi Tiêu Chiến bao quanh cái lưỡi mềm mại của cậu để cho cậu hít thở không thông.

Cũng không biết qua bao lâu, Tiêu Chiến mới buông cậu ra, đem đầu chôn ở bên cổ của cậu.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy có chất lỏng gì nóng bỏng rơi xuống, rơi vào trên bả vai cậu, cậu còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, liền nghe thấy thanh âm Tiêu Chiến có chút khàn khàn: "Nhất Bác, em là của anh, em không thể cùng người khác chung một chỗ."

Vương Nhất Bác cứng đờ, trái tim " ầm ầm " nhảy loạn, giống như là làm chuyện xấu bị bắt gặp, cậu vì khẩn trương, vội vội vàng vàng mở miệng biện giải cho mình: "Anh thấy được? Không phải như anh nghĩ, em... em... Không thích nàng..."

Tiêu Chiến một tay siết cổ tay cậu, một tay vuốt ve cậu nhu thuận tóc, trán để trên trán cậu, ra lệnh: " Nhất Bác, nói em yêu anh, nói em là của anh."

Vương Nhất Bác chinh lăng nhìn anh mấy giây, lúc sau mở miệng: "Anh uống say."

"Anh rất thanh tỉnh, Nhất Bác, vấn đề này anh chỉ hỏi em một lần." Tiêu Chiến đè bả vai cậu, ép cậu nhìn thẳng anh "Em có muốn cùng anh chung một chỗ hay không? Em không cần lo lắng mẹ anh cùng ba em bên kia, những thứ đó giao cho anh .."

"Tiêu Chiến " Vương Nhất Bác cắt đứt anh, ở trong bóng tối trợn tròn hai mắt, nhìn thẳng anh, từng chữ từng câu nói: "Chúng ta là không thể nào."

Vương Nhất Bác nhắm chặt hai mắt, mồ hôi trải rộng, sắc mặt thống khổ, ngay tại lúc này, hình ảnh lại thay đổi.

Cậu nhìn thấy Tiêu Chiến đẩy hành lý cũng không quay đầu từ nhà đi ra ngoài, thậm chí ngay cả một cái ánh mắt cũng không cho cậu.

"Tiêu Chiến, anh muốn đi đâu?" trong lòng cậu khủng hoảng cực kỳ, bước chân lảo đảo đuổi theo, kéo ống tay áo Tiêu Chiến, nước mắt ở trong hốc mắt không ngừng lởn vởn, tựa như lúc nào cũng có thể rơi xuống: "Anh đi đâu?"

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến hất ra cậu, đáy mắt căm ghét làm cho không người nào có thể khinh thường: "Tôi đi cậu hẳn rất cao hứng. Dẫu sao có một người anh đối với cậu có tâm tư bẩn thỉu như tôi ở bên cạnh, để cho cậu cảm thấy rất chán ghét đúng không ?"

"Em không có, em không có cảm thấy như vậy."Vương Nhất Bác liều mạng lắc đầu, hai tay lại dây dưa đi kéo hành lý của anh, đứt quãng nghẹn ngào: "Có phải hay không là bởi vì chuyện của dì, em...em nói xin lỗi với anh, em thay ba nói xin lỗi với anh, đúng... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."

Tiêu Chiến không nhúc nhích đứng ở nơi đó, mặc cho cậu một người vừa khóc vừa nháo, thần tình lạnh lùng.

"Tiêu Chiến, anh đừng đi..." Vương Nhất Bác gắt gao lôi hành lý của anh, mu bàn tay nổi gân xanh, cậu sợ mình vừa buông lỏng, Tiêu Chiến sẽ biến mất không thấy, chỉ có thể thật chặt kéo anh, không ngừng cầu khẩn: " không muốn... Không nên rời khỏi... em..."

"Vương Nhất Bác, tôi cho thêm cậu một cơ hội cuối cùng, cậu có muốn đi cùng tôi không?"

"Em..." Vương Nhất Bác cắn môi, trong lòng đau lan tràn: "em không thể cùng anh đi, em không thể... Không thể bỏ lại ba một người..."

"A... Tôi là điên mới có thể để cho cậu một lần lại một lần chà đạp tâm ý." Tiêu Chiến châm biếm đẩy ra cậu, ánh mắt băng lãnh tới cực điểm: "Vương Nhất Bác, cậu nhớ, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ Vương Tuyên, cũng vĩnh viễn không muốn gặp lại cậu!"

Cậu trơ mắt nhìn Tiêu Chiến rời đi, lòng đau giống như bị vỡ ra, nước mắt nhịn thật lâu rốt cuộc không thể đỡ được nữa xông ra hốc mắt,làm tầm mắt mơ hồ.

"Tiêu Chiến, van cầu anh đừng đi, chớ bỏ lại em..."

Vương Nhất Bác giùng giằng từ trong mộng tỉnh lại, kịch liệt thở dốc, khóe mắt còn treo nước mắt, cảm giác đau lòng không có biến mất phân nửa.

Cậu theo thói quen ngắm nhìn bốn phía, chung quanh trống rỗng , chỉ có cậu một người.

Tiêu Chiến là đi thật.

Gió đêm từ trong cửa sổ thổi tới, Vương Nhất Bác cả người mồ hôi trở nên lạnh như băng, run rẩy một chút, cậu từ từ rúc vào trong chăn, ngón tay nắm thật chặt chăn, nói thầm tên Tiêu Chiến, một lần hai lần ba lần... Nước mắt rất nhanh nhu ướt ga trải giường.

Vương Nhất Bác, hối hận không?

Hối hận.

Tiêu Chiến, em hối hận.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

dd vẫn là một người rất kiên cường, cho dù khó qua đi nữa cũng không tùy tiện rơi nước mắt, cậu có chừng mấy lần rơi nước mắt, đều cùng gg có liên quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro