Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian hẹn đã đến, Vương Nhất Bác đã sẵn sàng, sau khi đứng trước gương mới chợt nhận ra đây không phải phong cách ngày thường của cậu, nhưng dù sao người cậu hẹn gặp là Tiêu Chiến, không phải những dịp đi chơi bình thường khác, bộ quần áo này cũng có hơi lạ mắt.

Nhưng cậu không có thời gian để thay đổi, cậu không thích đến muộn và cũng không thích người khác chờ đợi mình.

Lúc cậu xuống nhà, cha mẹ của cậu đang ngồi ở dưới nhà xem tivi, nhìn thấy cậu ăn mặc đẹp đẽ khác lạ so với ngày thường liền quở trách, "con nhìn con xem, ngày từng ngày, chỉ biết chơi, cũng không biết mang một người bạn gái trở về."

"Vâng! Con biết con biết rồi, nhưng nếu làm như thế không phải là bắt cóc người khác sao?" Vương Nhất Bác thuận miệng qua loa lấy lệ vội vàng chạy ra khỏi cửa, nếu không nhanh đi mất sẽ bị bọn họ nói đến điên mất.

Tiêu Chiến hẹn cậu ở một nhà hàng, khoảng cách thời gian ước chừng còn mười phút, cậu không muốn đến quá sớm cũng không muốn đến quá muộn, thời gian như vậy lại có chút vừa vặn.

Sau khi vào bên trong, đã nhìn thấy Tiêu Chiến đã có mặt ở đó, hắn đang ngồi xem menu, Tiêu Chiến mặc một chiếc áo khoác da màu đen, một chiếc áo sơ mi họa tiết màu xanh đen và quần tây màu đen. Cũng như mọi khi, hai chiếc cúc áo phía trên cũng được hắn mở ra, lúc chuyển động có thể nhìn thấy được khuôn ngực trắng nõn bên trong.

Nghe được âm thanh, Tiêu Chiến quay mặt nhìn sang, sửng sốt một chút, Vương Nhất Bác trời sinh giống như một cái móc áo, mặc cái gì lên cũng đẹp,  nhưng bộ quần áo hoa bướm này lại khác với phong cách thường ngày của cậu, có thể thấy giống  như hằng ngày cậu chỉ giả vờ mặc như thế kia, điều này làm trong lòng của hắn trở nên khó chịu, thu hồi ánh mắt ôn hòa lạnh lùng nói, "đến rồi?"

"Ừ, không muốn để anh chờ lâu." Vương Nhất Bác lịch sự chào hỏi rồi ngồi xuống đối diện với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đóng thực đơn đẩy đến trước mặt Vương Nhất Bác, giọng điệu hơi lạnh lùng, "tôi mới đến, hơn nữa chúng ta cũng không có ước hẹn thời gian cụ thể, cho nên tôi cũng không có chờ cậu."

Câu nói vừa rồi dường như có ý tứ gì đó, Vương Nhất Bác âm thầm chuyển chủ đề, "anh bây giờ vẫn đang làm thiết kế sao?"

"Ừm."

"Tại sao nhà anh đều xuất ngoại? Tôi còn tưởng rằng anh muốn phát triển ở nước ngoài?"

Tiêu Chiến dửng dưng trả lời, "lúc đó chi nhánh ở Anh không đủ nhân sự,  tôi nghĩ mình nên học hỏi thêm, cho nên tự mình đề cử bản thân, mà ba mẹ tôi vừa vặn cũng đến tuổi nghỉ hưu, sợ tôi một mình ở bên ngoài không yên tâm, cho nên đi theo tôi, mà ở bên kia thời tiết thường xuyên có sương mù và mưa, cho nên họ không quen lắm, vì vậy lần này trở về liền mang theo bọn họ cùng về."

Vương Nhất Bác nhớ đến bộ dáng giáo sư nhiều năm về trước, "nước Anh đúng là không hợp với giáo sư, vậy bây giờ giáo sư đang ở Bắc Kinh ư?"

"Không, hiện tại ông ấy đang ở quê Trùng Khánh."

"Ồ, tôi tưởng ông ấy đang ở Bắc Kinh, tôi định ghé thăm ông ấy."

"Nếu cậu thật sự có lòng, cho dù không ở Bắc Kinh cũng có thể đến thăm."

"Ừm."

Vương Nhất Bác cảm nhận được, đối với cậu Tiêu Chiến vẫn còn rất oán giận....nhưng mà Vương Nhất Bác chỉ yên lặng thở dài ở trong lòng, dù sao đây cũng là do cậu gây ra trước, hiện tại cậu và Tiêu Chiến còn có thể xem nhau như một người bạn để nói chuyện với nhau là được rồi.

"Trước tiên gọi món ăn đã."

Vương Nhất Bác chọn xong đưa qua cho Tiêu Chiến chọn, bây giờ cậu mới để ý trên ngón tay áp út bàn tay trái của Tiêu Chiến đã đeo nhẫn, có vẻ như Tiêu Chiến đã kết hôn, bất quá nghĩ lại cũng đúng, cho dù Tiêu Chiến lúc đó có yêu thích cậu đến mấy thì cũng là chuyện đã qua.

Biết được Tiêu Chiến có gia đình, cảm giác tội lỗi của Vương Nhất Bác không còn quá nặng nề, cậu cũng tò mò không biết nửa kia của hắn là con gái hay con trai? Hẳn là con gái, nhưng cậu không dám hỏi, nếu hỏi lại nhắc đến chuyện cũ trước kia, lại làm cho hai người không thoải mái, thôi thì quan tâm làm gì chứ.

Cứ thế cho đến khi món ăn được bê lên hai người cũng không nói câu nào, Vương Nhất Bác rất khó chịu, một mực chờ Tiêu Chiến mở miệng nói ra mục đích hẹn cậu đi ăn lần này.

"Cậu không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Vương Nhất Bác nhìn sang, đối diện với ánh mắt của Tiêu Chiến, cậu biết rõ giống như Tiêu Chiến đang ám chỉ đến cái gì, đây là điều mà cậu nhất định phải đối mặt gánh chịu.

Cậu đặt nĩa xuống, nghiêm túc nói, "tôi xin lỗi."

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Chiến lạnh đi vài phần.

"Lúc đó là do tôi quá ích kỷ, đã để anh thất vọng, còn làm tổn thương anh, tôi thật sự xin lỗi."

Tiêu Chiến cười lạnh nói, "A, nói thật dễ nghe, một câu xin lỗi là coi như xong sao?"

Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, "tôi biết tôi xin lỗi cũng vô ích, nhưng là tôi chân thành, anh muốn tôi làm thế nào? Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều có thể làm."

Cậu sẵn sàng trả giá cho tất cả những gì cậu đã làm.

Tiêu Chiến mặt lạnh lấy, sau đó nhếch môi nở ra nụ cười, "bảo cậu làm gì cũng được?"

Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu, "phải!"

Tiêu Chiến dựa lưng vào ghế và nói, "nếu không ngủ được với Vương Nhất Bác thì còn có ý nghĩa gì nữa."

"Anh là từ đâu nghe được vậy?" Vương Nhất Bác xấu hổ đến cực điểm, đây là bọn họ ở trong vòng nói với nhau, có rất nhiều người đối với cậu có ý đồ này, nhưng không ai thành công, mọi người liền hay dùng câu nói này nói giỡn với nhau, chẳng qua là cậu không nghĩ lại rơi đến lỗ tai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào mặt Vương Nhất Bác, đây là gương mặt để cho hắn phải nhớ thương, vừa đau khổ vừa khiến cho hắn không muốn để cho sống tốt, rõ ràng Vương Nhất Bác trêu chọc hắn trước, đến cuối cùng khổ sở chỉ có một mình hắn phải chịu, hắn không cam lòng.

"Một trong những khách hàng của tôi muốn ngủ với cậu." Tiêu Chiến chế nhạo nói.

"Bọn họ có lẽ nói đùa."

"Tôi không biết họ có nói đùa hay không nhưng không phải tôi."

"Nhưng anh đã ngủ với tôi rồi." Vương Nhất Bác buộc miệng nói ra.

Lời này vừa nói ra, cả hai người đều ngẩng người, Vương Nhất Bác chửi thầm trong lòng, bà mẹ nó, cậu đang nói cái gì vậy? Bây giờ nói chuyện này không phải càng thêm xấu hổ sao? Vương Nhất Bác ảo não không thôi, thật muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Ánh mắt Tiêu Chiến nặng nề, "ngủ qua không thể ngủ nữa sao?"

Vương Nhất Bác cau mày, "quan hệ của chúng ta không còn có thể lên giường."

"Cậu không cần nhắc nhở tôi." Trong lòng Tiêu Chiến đau nhói, hắn kìm nén tức giận, cười khẩy nói, "cậu không cho rằng tôi là còn nhớ mãi cậu không quên chứ? Tôi chỉ là hiếu kỳ, rất nhiều người muốn ngủ cùng cậu, bây giờ làm thế nào để có thể ngủ cùng thôi."

"Chiến ca, đừng nói đùa." Vương Nhất Bác thở dài, nhìn chiếc nhẫn trên tay hắn, chỉ chỉ, "anh cũng đã kết hôn rồi."

"Ai nói tôi kết hôn? Cậu nói cái này sao?" Tiêu Chiến cởi bỏ chiếc nhẫn trên tay, "chỉ là giảm bớt phiền phức."

Hóa ra cậu đã đoán sai, nhìn Tiêu Chiến đem chiếc nhẫn cất vào túi, rốt cuộc cậu vẫn hỏi câu mà cậu luôn quan tâm, " vậy bây giờ anh còn độc thân không?"

Tiêu Chiến không có lập tức trả lời, mà nhìn xem phản ứng của Vương Nhất Bác, nhìn thấy Vương Nhất Bác lảng tránh tầm mắt của hắn, hắn rũ mắt xuống, lộ ra tâm tình không vui, "bằng không thì sao?"

Chỉ là Vương Nhất Bác không có để ý đến tâm tình của Tiêu Chiến, cậu chỉ biết hiện giờ Tiêu Chiến vẫn còn độc thân, nhưng với điều kiện của Tiêu Chiến thì không thể nào không có ai....trừ khi hắn vẫn còn yêu thích cậu.

"Vì sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Bởi vì tôi bị  dùng rồi."

"....."

Vẻ mặt Vương Nhất Bác biểu hiện biến hóa thất thường, nhưng Tiêu Chiến có thể nhìn ra cậu buồn rầu và áy náy, hắn cầm ly rượu lên uống một ngụm, "cậu chớ tự mình đa tình, tôi không nói cậu."

Cậu không có nghi ngờ lời Tiêu Chiến nói là thật hay giả, mặc kệ thật giả cậu cũng không có tư cách để hỏi.

Thấy Vương Nhất Bác không nói lời nào, Tiêu Chiến lắc chút chất lỏng còn sót lại trong cốc, "tôi độc thân, tìm người để giải quyết vấn đề sinh lý cũng không phải chuyện trái pháp luật phải không?"

Tại sao nhiều người như vậy lại muốn đến tìm tôi? Vương Nhất Bác nghĩ như vậy, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt trở về, "tôi không làm được."

Tiêu Chiến đặt ly xuống, phát ra âm thanh nhẹ, nhưng Vương Nhất Bác biết là hắn đang tức giận.

"Là ai vừa rồi nói cái gì cũng có thể làm? Đây là một tờ ngân phiếu, cậu ngủ với tôi đi."

Vương Nhất Bác hối hận vì những gì đã nói lúc nãy, khi mà cậu đã nói Tiêu Chiến có thể làm bất cứ điều gì mà hắn muốn, có nghĩa là Tiêu Chiến có thể đánh mắng cậu, hoặc thậm chí là xúc phạm nhân phẩm của cậu, nhưng không có nghĩa là cậu có thể ngủ với Tiêu Chiến.

Nhưng câu nói, "ngủ với tôi" giống như chọt trúng tử huyệt của cậu. Tuy nhiên Tiêu Chiến không biết rằng, trước đây, cậu có thể nắm tay hắn, hôn môi, thậm chí là ngủ cùng nhau, nhưng cậu không yêu Tiêu Chiến, chỉ là muốn thử một chút cảm giác thành tựu của những việc này, cũng giống như là vui đùa Tiêu Chiến một chút mà thôi.

Chuyện cho đến hôm nay, cậu không có khả năng nói với Tiêu Chiến, bởi vì  cậu thực sự chơi hắn





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro