Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu nhả miếng thịt gà. Tiêu Chiến để thìa vào trong bát của cậu. Sau đó anh bưng một chiếc bát sứ nhỏ đựng bát canh đặt trước mặt Vương Nhất Bác: "Uống chút canh đi."

Tiêu Chiến tự tay nấu và múc canh cho cậu, Vương Nhất Bác hào hứng nhận lấy, vừa thổi vừa uống một ngụm nhỏ.

"Rất Ngon!" Cậu nhìn Tiêu Chiến cười nhẹ: "Đây là món canh ngon nhất mà em từng ăn!"

Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác, trong mắt mang theo ý cười: "Đừng nháo, mau ăn đi."

Sau khi ăn xong, Vương Nhất Bác xung phong xuống bếp rửa bát. Tiêu Chiến đứng ở phòng khách nhìn những bóng người bận rộn trong phòng bếp, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng mà bản thân chưa bao giờ để ý. Vương Nhất Bác bước ra sau khi rửa bát và nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng bên cửa sổ lớn. Ngoài cửa sổ là đường phố nhộn nhịp xe cộ qua lại hối hả, thế giới này vẫn phồn hoa như trước, nhưng Tiêu Chiến chưa bao giờ cảm thấy lưu luyến như giờ phút này.

Vương Nhất Bác đưa tay xoa xoa góc áo, đi tới: "Anh nhìn cái gì vậy?"

Tiêu Chiến không quay lại nhìn cậu mỉm cười: "Quang cảnh ở đây rất tốt."

"A....! Từ đây có thể nhìn xuống hầu hết khung cảnh của thành phố B." Vương Nhất Bác chạy kéo ghế cho Tiêu Chiến: "Anh ngồi đây mà xem."

Tiêu Chiến không khỏi nở nụ cười, giơ cổ tay lên nhìn thời gian, trầm giọng nói: "Anh phải đi."

"A? Nhanh như vậy?"

"Chiều nay anh có cuộc họp ở công ty."

Vương Nhất Bác nhớ rằng tối qua Vương Hạo Hiên đã nói với anh rằng anh chính thức ký thỏa thuận sáp nhập với Tianyu vào sáng nay. Tiêu Chiến sẽ được yêu cầu đi họp vào buổi chiều, đó có lẽ là một sự sắp xếp công việc. Dù bất đắc dĩ thế nào, nhưng chuyện này có liên quan đến sự nghiệp của Tiêu Chiến, chỉ có thể gật đầu tiếc nuối: "Vậy em đưa anh đi."

"Không cần đâu,Anh sẽ bắt taxi."

Tiêu Chiến khoác áo khoác, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ đưa anh đi vào cửa thang máy,như thể níu kéo thêm cơ hội: "Anh thật sự không cần em đưa đi?"

"Ừm,em vừa thi đấu xong,ngoan...nghỉ ngơi thật tốt." Khi thang máy tới, Tiêu Chiến quay đầu lại nói với cậu: "Chúc mừng em đã đoạt giải."

Vương Nhất Bác cười đến vui vẻ, ngoan ngoãn vẫy tay với anh.

Khi Tiêu Chiến chuẩn bị đến công ty, anh nhận được WeChat của Hạ Chi Quang.

"Chiến ca, mau tới công ty đi, Tianyu đã thay chủ rồi."

Tiêu Chiến liếc nhìn nó và tắt màn hình. Khi đến công ty, Tiêu Chiến nhận thấy bầu không khí bất thường. Vừa vào cửa liền bị đưa tới phòng họp, trong phòng họp tất cả các nghệ sĩ do Tianyu ký hợp đồng đều có mặt.

"Anh Chiến, anh đến rồi." Hạ Chi Quang đến gần Tiêu Chiến: "Em nghe nói rằng Tianyu Media của chúng ta đã được mua lại bởi một công ty tên là Starlight Entertainment. Người phụ trách của Starlight Entertainment sẽ đến tổ chức một cuộc họp cho chúng ta trong một thời gian tới. "

Starlight Entertainment? Tiêu Chiến trái tim khẽ run lên. Người đến gặp anh một thời gian trước là Chủ tịch Vương, người tự xưng là Starlight Entertainment. Anh bước sang một bên nửa bước và tránh xa Hạ Chi Quang. Thế lực của Tianyu Media vừa đủ lớn,làm sao có thể đột ngột bị thâu tóm? Đây có thể là một sự trùng hợp? Cuộc bàn tán xôn xao trong phòng họp hết trận này đến trận khác, tất cả đều thảo luận về Starlight Entertainment.

"Ai có chút thông tin gì về Starlight Entertainment này không?"

"Tôi không biết, tôi chưa bao giờ nghe nói về nó."

"Hình như là một công ty giải trí mới mở hơn nửa năm. Sao có thể mua được Tianyu của chúng ta?"

"Ừ, chúng ta ở Tianyu đã hơn ba năm, làm sao có thể bị một công ty nhỏ vô danh mua lại?"

"Có nghệ sĩ nổi tiếng nào trong Starlight Entertainment này không?"

"Tôi sẽ kiểm tra xem. Công ty của họ mới mở được nửa năm. Họ không thể đưa ra bất kỳ nghệ sĩ nổi tiếng nào, phải không?"

"Tôi nghĩ rằng việc sáp nhập và mua lại là tốt. Khi đó,hy vọng các nguồn tài sẽ được chia lại"

"Cậu nói vậy cũng có lý. Căn bản không phải chúng ta đã nhường toàn bộ tài nguyên của công ty cho Tô Tập sao?"

"Đúng vậy, cô ấy cũng tự nhận là một mình nuôi sống toàn bộ công ty của chúng ta sao. Tôi thực sự bị khâm phục cô ấy là một cô gái trẻ mà không biết bằng cách nào lại có thể bạo hồng như vậy..."

"Nhìn cách cô ấy kiêu ngạo mỗi lần đến công ty, thật sự rất khó chịu."

"Đúng vậy, tôi không biết  cô ấy đang kéo cái gì?!"

Không biết bắt đầu từ đâu, nhưng chủ đề của các nữ nghệ sĩ đột nhiên chuyển từ thảo luận về Starlight Entertainment sang chỉ trích Tô Thập.

Ngược lại, Tô Thập cũng ngồi thẳng lưng, eo thẳng tắp, hoàn toàn không để ý đến những lời bàn tán xung quanh.

Điện thoại di động của Tiêu Chiến đổ chuông, và Vương Nhất Bác gửi cho anh ấy một biểu tượng cảm xúc với một chú mèo con đang nghiêng đầu và một bức ảnh "Anh có ở đây không?"

Trong mắt Tiêu Chiến có một nụ cười nho nhỏ, anh gần như có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Vương Nhất Bác khi nhìn vào biểu tượng cảm xúc này. Anh ấy lưu các meme và trả lời cậu.

"Có anh đây, đang chờ họp,em nghỉ ngơi thật tốt."

"Anh Chiến, anh đang gửi tin nhắn cho ai vậy?" Hạ Chi Quang lại ngơ ngác đi tới.

Tiêu Chiến tắt màn hình, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, như thể chưa từng cười bao giờ.

"Tiểu Quang, không có ai dạy cậu cách cư xử sao?"

Hạ Chi Quang sững sờ một lúc, trên mặt lập tức lộ ra vẻ xấu hổ. Thật ra, khi mới vào công ty, quan hệ của cậu ta với Tiêu Chiến là tốt nhất, Tiêu Chiến là người lớn tuổi nhất trong nhóm, vì vậy anh ấy luôn chăm sóc mọi người như em trai của mình. Nhưng cũng chỉ vì cái tính hiền lành của  Tiêu Chiến nên mọi thứ  dần bị coi là chuyện đương nhiên. Chỉ cần Tiêu Chiến ở bên cạnh, sẽ không có ai chủ động trả tiền. Đồng phục biểu diễn của anh ấy cũng bị đồng đội bỏ lại lựa chọn cuối cùng, và nhiều khi không vừa vặn với anh ấy. Thậm chí, trong ca khúc mới của nhóm, phần solo của anh đã bị Triệu Lỗi tranh đoạt. Những điều này, Tiêu Chiến đã âm thầm chịu đựng. Hạ Chi Quang đã cảm thấy anh đã thay đổi vào cái đêm hôm trước khi quay quảng cáo thể thao, nửa đêm anh dậy đi vệ sinh, nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng ngẩn người bên cửa sổ, với vẻ thờ ơ đáng sợ. Sau ngày hôm đó, tuy hắn vẫn sẽ đối xử như bình thường, tuy nhiên hắn không còn tranh giành, cướp đoạt với Tiêu Chiến nữa. Hạ Chi Quang nhận thấy rõ ràng Tiêu Chiến đã khác. Đôi mắt anh trống rỗng và hoang vắng. Nếu như trước đây Tiêu Chiến nhẫn nhịn vì anh quan tâm, nhưng sau ngày hôm đó, anh lại tỏ ra hờ hững vì không quan tâm đến bất cứ điều gì. Hắn thực sự muốn nắm lấy tay Tiêu Chiến mà giải thích cho anh,rằng hắn không muốn làm như vậy, nhưng vì Triệu Lỗi dọa nạt đánh đập nên hắn đành phải ở bên cạnh Triệu Lỗi.

Nhưng liệu nói ra rồi có được ích gì? Liệu anh có tin tưởng cậu sau những nỗi đau mà hắn tạo ra cho anh đó là có thật, và họ sẽ không bao giờ quay trở lại như xưa.

"Em xin lỗi." Hắn cụp mi xuống, nhỏ giọng xin lỗi.


———————————————————————————————————————————————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro