Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Có thể thấy Tiêu Chiến không có cảm giác ngon miệng, Vương Nhất Bác sợ thần tượng của mình ăn không ngon, từ khi mở vung nồi ra, anh liên tục thêm rau cho Tiêu Chiến, không ngừng lẩm bẩm: "Tiêu Chiến, ăn nữa đi."

Nồi lẩu bốc khói nghi ngút, sương mù dày đặc, cả người trước mặt cũng trở nên mơ hồ.

Tiêu Chiến nhìn đống bát đĩa chất đống như đồi trong bát, có chút bất lực ngăn lại: "Vương Nhất Bác, anh sẽ tự mình làm."

Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến không thích dùng chung đũa với người khác, lập tức giơ chiếc đũa trong tay lên cho Tiêu Chiến: "Em dùng đũa khác cho anh, còn không có nước miếng của em."

Nhìn ánh mắt vô tội của cậu,Tiêu Chiến thở dài, cầm bát lên, cầm đũa, cúi đầu ăn đồ trong bát. Thịt bò vừa cho vào miệng, giây tiếp theo một con tôm lại sẵn sàng nằm trong bát của anh.

Tiêu Chiến :???

Chàng trai hai mắt sáng ngời, khóe miệng cong lên như một cặp ngoặc nhọn, trông có chút trẻ con: "Ăn tôm thật tốt, nhiều đạm."

Tiêu Chiến: ...

Một bữa ăn lẩu diễn ra trong khoảng một giờ. Còn Vương Nhất Bác căn bản không quan tâm đến việc ăn uống của bản thân, cậu ấy luôn nhìn Tiêu Chiến và liên tục đút rau cho anh. Trước khi Tiêu Chiến kịp nhân ra điều đó,thì Tiêu Chiến đã ăn rất nhiều. Vương Nhất Bác gắp miếng huyết vịt cuối cùng vào bát Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến,anh no chưa?"

"Ừm, rất no rồi." Tiêu Chiến nhìn cậu,hơi nhíu mày: "Là chính em mới ăn không nhiều."

"Em ăn no rồi." Vương Nhất Bác để đũa xuống, chống cằm nhìn anh, trên mặt mang một đôi dấu ngoặc nhọn: "Vừa rồi em cùng Doãn Chính đã cùng ăn thịt nướng."

"Thôi, ăn vừa đủ." Tiêu Chiến đặt đũa xuống, đứng dậy dọn đĩa. Vương Nhất Bác luống cuống đứng dậy dọn bát: "Em dọn,để em dọn."

"Anh sẽ làm." Tiêu Chiến nhận lấy cái bát từ trong tay cậu, cười rất nhẹ: "Em chuẩn bị lẩu rồi,anh sẽ rửa bát."

"Vậy thì em sẽ cùng anh rửa." Vương Nhất Bác đi theo vào phòng bếp, nhưng bị Tiêu Chiến ngăn lại, thấp giọng nói có chút bất lực: "Em ngồi đi, ngoan ngoãn đi."

Vương Nhất Bác bĩu môi: "Nhưng em muốn ở bên cạnh anh."

Ngón tay của Tiêu Chiến run lên không thể nhận thấy.

Vương Nhất Bác lắc đầu, đôi mắt đẹp mở to: "Em sẽ đứng bên cạnh xem anh rửa thôi, được không?"

Tiêu Chiến rũ mắt xuống: "Ừm..."

Vương Nhất Bác dựa vào cửa nhìn Tiêu Chiến,Tiêu Chiến xắn tay áo, lộ ra một phần nhỏ mảnh khảnh cánh tay, ánh đèn vàng ấm áp phủ lên khóe mắt và khóe mắt của hắn một tầng mềm mại. Hành động rửa bát của anh ấy rất điêu luyện và nghiêm túc. Ấn tượng của Vương Nhất Bác rằng Tiêu Chiến rất nghiêm túc trong mọi việc anh ấy làm. Trong kiếp trước,cậu đã hợp tác với nhóm X rất nhiều lần. Ngay cả khi Tiêu Chiến luôn đứng ở rìa của sân khấu, anh ấy vẫn làm mọi động tác cẩn thận. Anh ấy đã từng rất tích cực. Thật tuyệt vọng biết bao khi lựa chọn rời bỏ thế giới này. Mỗi lần nghĩ đến điều này,cậu như bị dao cứa vào tim, cảm giác đau đớn khiến cậu nghẹt thở. 

Bát đĩa ăn lẩu đều do Vương Nhất Bác chọn loại ăn liền, không có bao nhiêu bát đĩa để rửa,Tiêu Chiến lau khô tất cả bát đĩa đã rửa sạch sẽ, cất vào trong tủ. Vừa quay người lại, liền bắt gặp ánh mắt của thiếu niên, lông mày nhíu lại, trong mắt tràn đầy đau thương. Anh thì thào: "Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói quen thuộc đã kéo cậu ra khỏi giọt nước mắt xúc động vừa rồi. Vương Nhất Bác chớp mắt và Tiêu Chiến đã đứng trước mặt anh. Anh ấy vẫn còn sống. Sống tốt trên thế giới này. Vẫn tươi cười và nói chuyện. Vương Nhất Bác mím môi dưới, cố gắng hết sức kìm nén sự chua xót trong mắt, nhẹ giọng hỏi: "Tiêu Chiến, tối mai em còn có thể đến nhà anh ăn tối được không?"

Khi cậu nói ra điều này, khuôn mặt cậu đầy lo lắng và lo lắng không thể che giấu được. Tiêu Chiến sửng sốt một chút, liền muốn cười. Làm sao một đứa trẻ có thể lo lắng cho người khác nhiều hơn bản thân mình được như vậy,cậu vẫn đang ở độ tuổi hồn nhiên vô tư mà không phải suy nghĩ nhiều đến vậy. Anh cười nhẹ: "À, được."

Vừa thấy anh cười, nước mắt thiếu niên liền biến mất,anh mắt cũng không chủ động mà cong lên: "Vậy ngày mai chúng ta cùng đi mua chút đồ ăn."

Tiêu Chiến nhẹ xoa đầu: "Được."

Lưng của Vương Nhất Bác đột nhiên cứng lại, và hành động của Tiêu Chiến khiến người cậu như có hàng vạn con kiến bò bên trong. Tiêu Chiến thu tay về, giọng điệu rất bình tĩnh tự nhiên: "Có muốn xem phim không?" 

Vương Nhất Bác sợ làm phiền việc nghỉ ngơi của Tiêu Chiến, và định rời đi sau khi ăn lẩu, nhưng Tiêu Chiến đề nghị xem phim,cậu không thể nào từ chối Tiêu Chiến,phải không?

"Được!" Do dự một giây là thiếu tôn trọng thần tượng.

Tiêu Chiến cười: "Vậy em đi chọn phim trước,anh sẽ gọt hoa quả."

Vương Nhất Bác chạy đến sô pha trong phòng khách mở TV, thật ra Vương Nhất Bác đã xem gần hết các bộ phim, nhưng nếu muốn cùng Tiêu Chiến xem,cậu muốn chọn một vài loại phim thư thái, vui vẻ. , và Tiêu Chiến thích nó. Trước khi Tiêu Chiến bước ra khi bộ phim được chọn,Vương Nhất Bác lấy điện thoại di động của mình ra và phát hiện ra rằng cậu đã được lên hotshare trên Weibo về #giảiđuavôđịchGP #VươngNhấtBácnhậncúpvôđịchGP một giờ trước. Vào thời điểm này, không có nhiều người ở Trung Quốc chú ý đến đua xe mô tô, vì vậy vì tò mò, Vương Nhất Bác đã nhấp vào và xem. Danh sách nóng đầu tiên bên dưới mục nhập là một bài đăng trên Weibo của một cư dân mạng đang tìm kiếm mọi người.

"# MotorcycleGPchứcvôđịch # Help! Có ai biết em trai này là ai không? Tôi đã nhìn thấy nó ở giải đua GP sáng nay! Tôi thực sự siêu đẹp trai!" Ngoài ra còn có một bức ảnh bên dưới, là bức ảnh của Tiêu Chiến tại trận đấu sáng nay, có vẻ như nó nên được chụp trộm từ một góc nghiêng, và nó không có độ nét cao. Trong bức ảnh, Tiêu Chiến đang nhìn xuống đường đua một cách nghiêm túc, anh hơi cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào người con trai trên đường đua,rất tập trung, lông mi dài và dày trên mí mắt rơi xuống một tầng xám xanh. Trong lòng Vương Nhất Bác nảy sinh một niềm tự hào không thể giải thích được. Thần tượng của anh ấy thực sự trông rất đẹp cho dù cho ai chụp nó như thế nào. Weibo này có hơn 30.000 lượt thích và hơn 20.000 bình luận.

"Ai thế này? Đẹp trai quá! Ai đó làm ơn đánh cho tôi cái để tỉnh lại được không. "

"Khuôn mặt này cũng thật tuyệt vời! Ảnh chụp trộm mà trông đẹp quá !!!"

"Vẻ đẹp như vậy là thật sao?"

"Em xin info anh ấy? Có ai biết không?"

"Nhìn có chút quen mắt, hình như là một ngôi sao thì phải?"

"Ahhhhhh !!! Anh ấy là ai?! Tôi muốn hâm mộ anh ấy !!!"

"Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Thật sự là một ngôi sao, là Tiêu Chiến của X !!!"

...

Phù ~ Thần tượng của anh ấy không thể trốn được nữa. Khi Tiêu Chiến bưng trái cây ra, nhìn thấy Vương Nhất Bác nhếch mép cầm điện thoại: "Nhìn cái gì mà vui đến vậy."

Giọng nói của Tiêu Chiến đột nhiên từ trên đầu truyền đến, Vương Nhất Bác vui vẻ đưa điện thoại đến trước mặt Tiêu Chiến với vẻ mặt có chút tự hào: "Nhìn này Tiêu Chiến, có rất nhiều người thích anh."

Tiêu Chiến liếc nhìn điện thoại, sắc mặt tái nhợt ngồi xuống bên cạnh: "Em chọn phim chưa?"

"Rồi."Vương Nhất Bác đưa cho anh điều khiển từ xa, cẩn thận quan sát sắc mặt anh: "Tiêu Chiến, anh không vui sao?

Tiêu Chiến liếc xuống cậu, không nói gì, và nhấn nút phát. Vương Nhất Bác đã chọn bộ phim "Cuộc phiêu lưu của SpongeBob SquarePants". Cậu vẫn nhớ rằng trong một cuộc phỏng vấn trong cuộc sống cuối cùng của mình, Tiêu Chiến nói rằng nhân vật hoạt hình yêu thích của anh ấy là SpongeBob SquarePants. Phim mở đầu bằng một nhóm cướp biển đi tìm kho báu trên biển, trong không khí thoải mái và hài hước.

"Loại yêu thích này có thể kéo dài bao lâu?" Thật lâu sau,cậu nghe thấy Tiêu Chiến thấp giọng nói gì đó. Vương Nhất Bác đột nhiên quay đầu lại, Tiêu Chiến đang nhìn cậu, ánh sáng từ màn hình TV chiếu vào mặt anh, tăng thêm một chút lạnh lùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro