Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi phát sóng trực tiếp, sắc mặt Triệu Lỗi lập tức tối sầm lại, vô cùng xấu xí. Hắn tức giận đá tung cửa phòng của Tiêu Chiến, dáng người cao lớn dựa vào khung cửa, liếc mắt nhìn anh: "Chúc mừng, Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nặng trĩu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, trên mặt không rõ chút cảm xúc tư vị gì,ba người cùng phòng ngủ còn lại đều giật mình, vô thức lùi người sang một bên. Ngôi nhà nơi nhóm X ở là do công ty cung cấp, có ba phòng, bốn người ở một phòng, và hai chiếc giường tầng truyền thống.

"Chỉ là may mắn thôi." Giọng điệu của Tiêu Chiến đều đều, không vui vẻ cũng không tức giận. Dáng vẻ hờ hững này hoàn toàn khiến Triệu Lỗi tức điên, hắn xông vào đẩy Tiêu Chiến ra, lưng anh đập mạnh vào tường, cảm giác đau đến không thở được khiến mặt Tiêu Chiến đỏ dần lên khó chịu. Triệu Lỗi từng bước đến gần,hắn giơ tay đấm vào mặt và nắm lấy cổ áo Tiêu Chiến kéo sát lại mặt mình mà hét lên: "May? Sao tôi không thấy vận may của anh tốt như mọi khi,vì cái cớ gì mà hôm nay lại gặp may?" Khuôn mặt của Tiêu Chiến bị đánh đến lật sang một bên, thậm chí còn có một giọt máu nhạt chảy ra từ khóe miệng. Các thành viên khác bị thu hút bởi sự náo loạn, và căn phòng nhỏ ngay lập tức chật ních người, nhưng không ai bước tới để ngăn cản. Họ chỉ đứng một cách thờ ơ, với một thái độ hoàn toàn vui vẻ như chuyện thường ngày.

"Có lẽ là ..." Sau khi im lặng hồi lâu, Tiêu Chiến mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười: "Kiếp trước tôi tích đức đi." Khi nói lời này, anh khẽ nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt Triệu Lỗi không chút sợ hãi. Nhiều người đã nói rằng đôi mắt của Tiêu Chiến rất đẹp, anh ấy là một đôi mắt phượng điển hình, mắt anh ấy sâu và đuôi mắt hơi kéo lên, xung quanh viền mắt anh ấy còn có một màu hồng nhạt. khuôn mặt cả hai rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Triệu Lỗi cảm thấy như bị điện giật khi Tiêu Chiến nhìn anh như thế này.

"Mẹ kiếp!"

Triệu Lỗi nhỏ giọng mắng mỏ và thả cổ áo Tiêu Chiến đẩy ra. Tiêu Chiến bất ngờ ngã xuống, trán đập vào mép giường, đỏ ửng lên. Triệu Lỗi vốn định mắng thêm vài câu cho bớt giận, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tiêu Chiến, những lời đó như mắc nghẹn trong cổ họng, không nói ra được lời nào. Mẹ nó hắn thầm chửi rủa trong lòng, tại sao trước đây hắn không thấy Tiêu Chiến đẹp như vậy. Hắn tức giận nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Chiến, đá vào cái bàn bên cạnh, cái bàn cọ vào sàn trượt ra một khoảng khá xa, mấy thứ trên đó rơi xuống đất.

"Tiêu Chiến!....Chết tiệt....Anh cứ chờ đấy!"

Nói xong hắn bước ra ngoài không thèm nhìn lại, vừa đi qua cửa đã tức giận đá vào cánh cửa. Sau khi Triệu Lỗi rời đi, những người khác cũng giải tán, ba người cùng phòng vẫn im lặng. Tiêu Chiến nửa quỳ dưới đất trong tư thế xấu hổ, một lúc sau mới chậm rãi đứng dậy nhặt từng đồ vật trên mặt đất lên. Thực ra chẳng có gì giá trị cả, nhưng chúng là một số bản vẽ thiết kế mà anh đã vẽ lúc rảnh rỗi.

Trước khi bước chân vào làng giải trí, ước mơ của anh luôn là trở thành một nhà thiết kế. Anh dừng lại, quay đầu vò nát bản thiết kế rồi ném tất cả vào thùng rác. Sau khi làm tất cả những điều này, Tiêu Chiến trở về nằm trên giường, cầm điện thoại di động lên và nhấp vào một tài khoản Weibo. Tên lưu trữ trong tài khoản rất đơn giản "Nhất Bác" hoàn toàn motor. Có cả video và hình ảnh, có thể thấy chủ nhân của tài khoản này rất thích motor. Tiêu Chiến đã lướt qua hơn 100 bài đăng trên Weibo và tìm thấy một bức ảnh chụp cậu cùng một chiếc motor của mình.

Cậu bé trong bức ảnh mặc bộ đồ đua, đứng cạnh chiếc motor, một tay đặt lên tay lái quay mặt về phía máy ảnh, trên má sữa nở nụ cười có cặp ngoặc nhỏ, trông vô cùng đáng yêu và ngoan ngoãn. Anh nhìn nó chằm chằm một lúc, sau đó cười nhẹ: "Trẻ con rất thích nói dối." Cậu ấy liên tục nói rằng cậu là fan của anh,nhưng anh không để ý đến anh một chút nào. Gần như vừa dứt lời, anh đã thấy trong danh sách theo dõi của bên kia còn có một người nữa "X-Tiêu ChiếnDAYTOY". Anh sững sờ, khóe miệng hiện lên một nụ cười, chính anh cũng không để ý. Tối hôm sau,Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi từ người đại diện và yêu cầu anh đến công ty. Khi anh đến, người đại diện đã đợi sẵn ở công ty. Nhìn thấy anh, người đại diện lập tức cau mày chỉ vào khóe miệng sưng đỏ:

"Chuyện gì vậy?"

"Chị Diệp nên nói rõ chuyện gì đang xảy ra chứ?"

Trợ lý Diệp mím môi dưới, vẻ mặt ủ rũ.

Cô đã ở trong vòng vây này nhiều năm, cô đương nhiên hiểu rằng mưu mô giữa các nghệ sĩ và tranh giành danh lợi là chuyện thường tình. Cho nên vào ngày thường, chỉ cần không làm quá lên, cô sẽ nhắm mắt đưa chân, cũng không can thiệp quá nhiều. Nhưng có một điều mà cô ấy đã cấm đoán rõ ràng, đó là không được đánh nhau và đặc biệt là đánh vào mặt. Điều quan trọng nhất đối với một nghệ sĩ là khuôn mặt này, nếu nó bị phá hủy, công sức của công ty bao lâu nay sẽ trở nên vô ích. Triệu Lỗi này phải tìm thời gian để chỉnh đốn lại anh ta. "Đi thôi." Diệp Thanh Sơn không định tiếp tục đề tài, bước ra ngoài. Tiêu Chiến dừng lại, cau mày nhìn cô, hơi thở trở nên lạnh lẽo: "Chúng ta đi đâu?"

"Đi gặp khách hàng." Diệp Thanh Sơn biết Tiêu Chiến là một kẻ cứng rắn, nếu không, dựa vào ngoại hình, nửa năm sau không thể ra mắt nổi. Cô nói chậm lại: "Tối hôm qua không phải cậu đứng top 1 sao? Một nhãn hàng muốn hợp tác với cậu."

"Tôi gặp họ ở đâu?" Tiêu Chiến vẫn đứng im, không có ý định tiến lên nửa bước.

"Tất nhiên là ở nơi của khách hàng rồi"

"Khách sạn?" Tiêu Chiến nhìn vào mắt cô, trong mắt như một vũng nước, không chút gợn sóng,lạnh lùng: "Là nhà hàng hay là khách sạn? Chị Diệp, tốt hơn hết nên nói rõ."

Thái độ của Tiêu Chiến không khỏi khiến Diệp Thanh Sơn không hài lòng, việc anh gia nhập làng giải trí và tham gia một số bữa tối và đồ uống là chuyện bình thường, nhất là với một nghệ sĩ trẻ như Tiêu Chiến vừa mới ra mắt và chưa có danh tiếng hay tác phẩm nào. một là không mài đầu của mình để tích lũy một số liên hệ. Tiêu Chiến này thật tốt, anh đã vào công ty được một năm rưỡi và đã ra mắt được nửa năm.

Nếu không phải hôm nay người phụ trách nhãn hàng hỏi tên Tiêu Chiến, cô thực sự cũng không cần nói chuyện với anh ở đây.

Diệp Thanh Sơn khẽ mím môi dưới, trên mặt lộ ra một chút không kiên nhẫn: "Khách sạn!"

Tiêu Chiến yên lặng đứng ở nơi đó, hai mắt thâm thúy không rõ.

Diệp Thanh Sơn làm sao có thể thích ứng được tính khí của hắn, làm sao có thể đơn giản như ăn cơm?

"Tiêu Chiến!" Diệp Thanh Sơn thấy anh vẫn không chịu rời đi, sắc mặt có chút xấu xa, nhếch môi chế nhạo: "Anh đã ký hợp đồng mười năm với công ty, nếu muốn rời đi thì sẽ có. phải trả những khoản tiền bồi thường thiệt hại cao ngất trời, nếu anh không đi, anh sẽ định sống dở chết dở ở đó sao? Có người hâm mộ đã đưa cho anh hơn một triệu đô la vào đêm qua để anh có cơ hội solo. Còn anh thì sao, anh định trả ơn những người yêu mến hâm mộ mình như thế này sao?"

Tiêu Chiến không nói, nhưng ngón tay hai bên vô thức nắm chặt thành nắm đấm. Trong đầu chợt lóe lên một bóng dáng cậu thiếu niên đã nói với anh rằng cậu là fan hâm mộ của anh, ánh sáng của cậu, niềm tin của cậu. Anh là sức mạnh của cậu ở những thời điểm quan trọng. Tiêu Chiến từ từ nhắm mắt lại và thở dài nhẹ nhõm.

"Đi thôi." Anh nhấc chân bước ra ngoài, giọng nói có chút khàn khàn, như đã hạ quyết tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro