Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Căn phòng riêng lờ mờ khói và nồng nặc mùi rượu. Tiêu Chiến cau mày chán ghét, anh không thích bầu khí ở đây cho lắm.

"Tiêu Chiến." Diệp Thanh Sơn quay lại nhìn anh với nụ cười trên môi, tay cầm bình rượu rót cho anh một ly nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Tiêu Chiến: "Tối nay anh sẽ bồi chủ tịch Trương uống chút rượu,hãy làm ông ta vui vẻ, anh chắc chắn sẽ có được hợp đồng lần này". Tiêu Chiến nhướng mắt, trên mặt không rõ cảm xúc gì, tay cầm lấy rượu cô ta mới rót, uống cạn. Trương Mặc mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu hồng, tóc có vài sợi hói,hắn ta nở một nụ cười nhẹ nhàng một tay đặt lên đùi Tiêu Chiến một tay nhẹ nhàng lướt qua mặt anh: "Tiêu Chiến, rượu có ngon không."

Khuôn mặt Tiêu Chiến càng trở nên tối sầm, ánh mắt hiện lên vài tia đỏ, ngón tay bấu chặt vào ly rượu trên tay,tưởng chừng sắp vỡ ra ."Tiêu Chiến của chúng tôi, chưa bồi ai uống rượu bao giờ đó chủ tịch Trương". Diệp Thiếu Sơn nói, tay rót thêm vào ly rượu của Tiêu Chiến: "Lần này chúng tôi rất vui khi được làm việc với chủ tịch Trương đây". Nụ cười trên khuôn mặt mập mạp của Trương Mặc càng trở nên biến thái,hắn đưa tay bóp đùi Tiểu Chiến "Cùng vui vẻ chút thôi". Tiêu chiến dường như không còn chút kiên nhẫn. Anh hất tay Trương Mặc , đứng lên đi ra ngoài.

"Tiêu Chiến!" Diệp Thiếu Sơn nói ẩn chứa cảnh cáo nhàn nhạt: "Cậu định đi đâu?

" Nhà vệ sinh. "

Trương Mặc nụ cười vàng trên mặt đầy da thịt:" Đi, đi, chúng ta ở trong phòng chờ cậu. "

Tiêu Chiến bước nhanh vào góc nhà vệ sinh và rửa sạch má mình bằng nước lạnh. Vừa rồi ở trong phòng hăsn, anh cảm thấy có gì đó không ổn, hiện tại cảm giác khó chịu càng ngày càng mạnh. Cảm giác khó chịu này rất không quen, giống như bị côn trùng bò trong người nổi dậy. Ánh mắt dò xét, vừa nghĩ tới ly rượu Diệp Thanh Sơn rót cho anh, như lập tức hiểu ra. Thân thể càng ngày càng khó chịu, Tiêu Chiến dựa lưng vào tường, hơi lạnh hướng phía sau có thể kích hoạt tỉnh táo trở lại. Nhưng anh biết đây không phải là con đường để đi. Anh ấy phải ra khỏi đây trước. Sau khi rửa mặt lại bằng nước lạnh, cố gắng tỉnh táo, anh mở cửa phòng tắm bước ra ngoài. Vì liều thuốc khiến Tiêu Chiến di chuyển khó khăn anh phải bám vào tường bước từng bước đi ra khỏi nơi đó.

Xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến chính là khuôn mặt đầy thịt của Trương Mặc! hắn nở một nụ cười tà ác, hưng phấn, hai mắt sáng lên: "Tiêu Chiến, ra ngoài lâu như vậy, tôi sợ cậu lạc đường, cho nên tôi tới đón cậu."

Tiêu Chiến cắn môi dưới, tỉnh bơ, đẩy người hắn qua một bên để tránh đi, sau đó xoay người chạy về phía cửa khách sạn.

Anh hiện tại đang bị hạ dược, không thể quay lại chỗ đó nữa. Nếu đi cầu cứu Diệp Thiếu Sơn, chắc chắn cô ta sẽ chẳng để cho anh thoát. Nhìn thấy Tiêu Chiến đang bỏ chạy, Trương Mặc lập tức theo đuổi: "Tiêu Chiến, cậu chạy làm cái gì?"

Tiêu Chiến vội vàng chạy, khi anh ấy chạy đến gần khách sạn, tự nhiên có người nắm lấy cổ tay anh, Tiêu Chiến nghĩ mình nhìn nhầm người. Người thiếu niên anh đang nghĩ đến trong đầu bỗng dưng lại xuất hiện trước mặt anh. Thấy anh hốt hoảng cậu khỏi thắc mắc: "Tiêu Chiến anh có chuyện gì vậy? Anh không thoải mái ở đâu sao?"

"Là cậu sao?" Tiêu Chiến chợt bừng tỉnh khi giọng nói cậu vang lên. Người đang nắm chặt cổ tay anh không ai khác chính là Vương Nhất Bác

"Tiêu Chiến anh bị sao vậy? Sao người anh lại nóng ran như vậy?"

"Có người, hạ dược tôi ..." Tiêu Chiến thở hổn hển,hơi thở không còn ổn định nữa ánh mắt có chút mờ ảo: "Mau,mau chạy đi ...

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn về hướng anh vừa chạy tới,cậu nhìn thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ với người quản lý đang đuổi theo anh. Tiêu Chiến ý thức bắt đầu trầm xuống, thân thể có chút không ổn định, lảo đảo gần như không thể đứng vững: "Mau ... đi ..."

Vương Nhất Bác rất nhanh chóng đỡ lấy anh, để anh dựa vào người mình, nhẹ giọng cảm thán: "Không sao đâu Tiêu Chiến, có em ở đây."

Tiêu Chiến thân thể như nóng bừng lên, hai mắt tối sầm lại,không còn chút kháng cự được,người như gần ngã xuống. Vương Nhất Bác liền đưa tay ôm lấy người anh. Trương Mặc nửa say nửa tỉnh chạy đến, thấy Tiêu Chiến đang ở trong vòng tay của Nhất Bác, đưa ánh mắt dò xét Vương Nhất Bác một lần lên tiếng : "Cậu là ai? Cậu đang ôm lấy của tôi thích, có phải cậu chán sống rồi đúng không! Mau đưa cậu ấy cho tôi! Tôi đưa cậu ta đi! "

Người đàn ông thở ra từng chữ hôi hám, nói xong liền định bước tới kéo Tiêu Chiến ra khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác. Chỉ là trước khi Trương Mặc đến gần Vương Nhất Bác đã kéo lại người thanh niên bên cạnh nắm lấy tay hắn ta. Tay thiếu niên rất khỏe, chưa kịp định thần đã nghe thấy tiếng rạn nứt, giây tiếp theo liền thấy Trương Mặc, người gục cả xuống, đau đớn kêu lên: "A! Được rồi! được rồi! Buông ra, buông! Làm ơn đi,cậu biết tôi là ai không? tôi là chủ tịch của Thập Vạn! "

Thập Vạn là thương hiệu xe hơi nổi tiếng trong nước được nhiều người trong giới và các ông lớn ưa chuộng.

Tiêu Chiến cau mày, không hổ là Diệp Thanh Sơn hy vọng có thể làm được điều này.

" Thập Vạn sao? "Doãn Chính bật cười chế nhạo, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường:" Thế nhưng, Vạn gia làm gì có thứ cặn bã như ông. "

Trương Mặc giật mình tỉnh dậy, hắn bắt đầu nhìn Vương Nhất Bác một lần nữa, đúng lúc bắt gặp ánh mắt xuyên thấu của Vương Nhất Bác. Dù không biết cậu là ai nhưng trong cậu thoát ra khí chất mạnh mẽ và bản lĩnh phi thường, chắc chắn cậu là một người có tiếng trong giới, không dễ gì gây chuyện. Chợt giật mình nhận ra Tiêu Chiến có một người bạn đồng hành với đôi tay và đôi chân mạnh mẽ như vậy ở bên cạnh, tự cảm thấy chắc chắn Tiêu Chiến không cần đến tài nguyên của hắn nữa. Hắn run rẩy trình bày: "Thực xin...lỗi đã làm phiền đến người của cậu."

"Vương Nhất Bác." Doãn Chính quay đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Tính thế nào đây?" Thấy Tiêu Chiến gần như đã đến cực hạn,cậu bình tĩnh ôm chặt lấy người bên cạnh,nở một nụ cười đáng sợ hơn bao giờ hết:

"Đương nhiên là nên để cho chủ tịch Trương đây thỏa lòng mong muốn vui vẻ như ngài ấy dự định vậy."

Nói xong, cậu nắm lấy vai Tiêu Chiến, nhẹ giọng hỏi: "Tiêu Chiến, anh có thể đi tiếp được không?". Tiêu Chiến khó khăn gật đầu.

"Được rồi, em đưa anh đi." Sau đó, cậu đỡ anh đi ra ngoài.

Sau khi cầm cự lâu như vậy, Tiêu Chiến thực sự rất không còn sức lực, nên đành dựa và cậu mà bước ra ngoài. Vương Nhất Bác trong lòng cảm thán Tiêu Chiến ngươi thật sự quá gầy đi,anh cần được tẩm bổ nhiều hơn. Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến vào xe đạp ga đi ra khỏi khách sạn, thời gian từng phút từng phút trôi qua, nhìn đến đèn đỏ, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ đạp thắng. Cậu nhìn về phía sau,thấy mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, môi bị cắn chặt đến bật máu, gân xanh trên cổ nhô ra, khó chịu dựa vào ghế. Anh trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê,nhưng vẫn cố gắng hết sức để kiềm chế tác dụng của thuốc. Vương Nhất Bác sốt ruột, cư nhiên muốn giết chết Trương Mặc ngay lập tức......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro