Chương 40: Mất phương hướng sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thần Tuấn muốn cản lại, kết quả lại bị Vu Bân ngăn cản.

“Vương tổng, tại hạ hi vọng ngài có thể hiểu rõ, Vương tiên sinh qua đời, người đau khổ nhất là Tiêu tổng”

Vương Thần Tuấn nhìn bóng lưng cô độc của Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác rời đi, không nói gì nữa, nhớ đến những ngày trước khi cậu chết vẫn còn nhớ tới hắn, Vương Thần Tuấn cảm thấy, nếu như cậu còn sống thì có lẽ cũng hy vọng được Tiêu Chiến ôm đi.

Thân thể Vương Nhất Bác rất lạnh lẽo, Tiêu Chiến cởi áo khoác bọc thân thể cậu vào bên trong, chăm chú ôm vào trong lòng, mặt kề sát trên mặt cậu, tựa hồ muốn lan truyền một ít hơi ấm sang cho cậu.

Vương Nhất Bác vô cùng “thuận theo”, mắt nhắm lại, vô thanh vô tức nằm ở trong lồng ngực hắn, đây chính là điều Tiêu Chiến từ trước đến nay luôn chờ đợi, một Vương Nhất Bác giờ khắc này, an lành yên tĩnh, trơn bóng như ngọc.

Trở lại biệt thự, hắn ôm Vương Nhất Bác lên lầu tiến vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu lên trên giường, hôn lên trán cậu một cái, thấp giọng nói “Anh sẽ lập tức sai người đi nghiên cứu chế tạo thuốc giải độc, ngoan, cố chịu đựng nhé.”

Tiêu Chiến đi tới phòng khách, cầm điện thoại di động lên gọi tới số của Uông Trác Thành, yêu cầu Uông Trác Thành lập tức sai nhóm nghiên cứu kia tiếp tục nghiên cứu thuốc giải độc.

Uông Trác Thành đang định hỏi tại sao, kết quả bị Tiêu Chiến ngắt máy trước.

“Tiêu tổng, Vương tiên sinh cậu ấy….” Vu Bân sắc mặt nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến.

“Câm miệng!!” Tiêu Chiến lãnh khốc ngắt lời Vu Bân, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị ra lệnh “Cậu lập tức sai người làm một hầm băng trong biệt thự ngay trong đêm nay, tôi muốn trước khi thuốc giải độc được nghiên chế ra, sẽ đem thân thể Tiểu Bác giữ ở trong đấy.”

“Tiêu tổng!” Vu Bân cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng nói “Vương tiên sinh đã chết rồi! Cho dù thuốc giải có được điều chế ra đi chăng nữa cũng không thể cứu được cậu ấy! Tiêu tổng, ngài tỉnh lại đi!”

Tiêu Chiến không phản bác Vu Bân, chỉ là ánh mắt sắc bén, toàn thân tỏa ra sát khí, âm trầm nói “Cậu dám cãi lời tôi?”

Vu Bân nắm chặt bàn tay, cúi đầu, khó nhọc nói “Không dám!”

“Vậy thì lập tức đi chấp hành!”

“Vâng!”

Vu Bân nói xong, liền xoay người rời khỏi biệt thự, vừa ra khỏi cửa biệt thự, liền lập tức gọi điện cho Uông Trác Thành, để cho nhóm nghiên cứu kia không phải làm việc cả ngày lẫn đêm nghiên cứu điều chế ra thuốc giải độc, sau đó lại gọi điện thoại cho đám người Lưu Hải Khoan kể hết tất cả mọi chuyện.

Vu Bân đã sớm thề chết sẽ theo Tiêu Chiến, nhưng chuyện này không có nghĩa là anh sẽ trơ mắt nhìn Tiêu Chiến cứ tiếp tục lừa mình dối người như vậy, cái chết của Vương Nhất Bác, sớm muộn gì Tiêu Chiến cũng phải nhìn thẳng vào sự thật này, nếu cứ một mực né tránh, đến thời điểm thi thể Vương Nhất Bác mục nát, có thể sẽ biến Tiêu Chiến thành một kẻ điên loạn.

“Tiểu Bác…”

Tiêu Chiến ngồi ở bên giường, đưa tay vuốt ve gò má lạnh lẽo gầy gò của Vương Nhất Bác, ánh mắt thương trầm “Em yên tâm, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, anh đã nói rồi, cho dù em chết, anh cũng sẽ không buông tay đâu….”

Kỳ thực hắn căn bản không có tư cách trách Vương Nhất Bác phản bội, từ trước đến nay, hắn đã làm tổn thương cậu quá nhiều, từ khi Vương Nhất Bác xuất hiện trong thế giới của hắn cho đến giờ, hắn luôn làm tổn thương đến cậu, hắn cưỡng bức cậu, ép buộc cậu, hành hạ cậu, hắn tự cho cậu là toàn bộ thế giới của hắn, tự nhận là tình yêu hắn dành cho cậu vĩ đại đến cỡ nào, kỳ thực, tình yêu của hắn, vẫn luôn tràn đầy ích kỷ, hẹp hòi, tàn nhẫn! Những gì hắn dành cho Vương Nhất Bác, đều là tổn thương!

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đã chết rồi, cậu sẽ chẳng bao giờ còn kháng cự hắn nữa, cuối cùng để kết thúc đoạn dây dưa này, không phải là do Tiêu Chiến buông tay, mà là do một người đã chết đi!

Tiêu Chiến nằm ở bên giường, ôm Vương Nhất Bác vào trong lòng, không ngừng hôn lên tóc cậu.

“Tiểu Bác, em không thể tàn nhẫn như vậy được, đem hết toàn bộ thống khổ để một mình anh chịu đựng….”

Tiêu Chiến nhẹ giọng nỉ non, khéo léo liếm hôn vành tai cậu, di chuyển đến bên gò má, bên môi.

Hắn vươn mình, đem Vương Nhất Bác đặt ở dưới thân, hôn sâu lên đôi môi cậu, chậm rãi hướng xuống phía dưới, lưu luyến ở giữa cái cổ trắng nõn của cậu.

Âu yếm say mê hôn ở giữa cổ Vương Nhất Bác, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên da thịt cậu, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, mặt chôn ở giữa cổ cậu, hắn suốt hai mươi mấy năm qua….

Lần đầu tiên bật khóc….

“Tiểu Bác…. anh cầu xin em…. hãy mở mắt ra đi…. cho anh một cơ hội nói xin lỗi…. anh cầu xin em đấy…. tỉnh lại đi…”

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, đám người Lưu Hải Khoan rốt cuộc cũng biết rõ được đầu đuôi sự tình, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, một Vương Nhất Bác nhìn qua yếu đuối mỏng manh, lại đem hết thảy mọi chuyện im lặng chịu đựng một mình.

Cái nhìn của bọn họ đối với Vương Nhất Bác, từ đầu đến cuối đều là sai!

Vương Nhã chết, là một đả kích rất lớn đối với Vương Nhất Bác, khiến cậu mất đi một nửa nhiệt tình với cuộc sống. Tình yêu, trở thành chống đỡ duy nhất trong lòng cậu, đến khi biết được hung thủ giết chết em gái duy nhất của mình lại là người mình yêu nhất, đả kích mà cậu phải chịu đựng càng to lớn hơn, cuộc sống trở thành một mảnh tro nguội, báo thù trở thành lý do duy nhất để cậu sống tiếp, khi Vương Nhất Bác tiết lộ con đường hành trình của Tiêu Chiến, hại hắn bị thương nặng, còn mất đi một người anh em sinh tử nhiều năm, lại đột nhiên biến được sự thật cái chết của em gái, khi ấy, trong lòng Vương Nhất Bác mức chịu đựng đã đạt đến cực hạn.

Từ trong miệng Phục Luân, Vương Nhất Bác biết Lạc Tần Thiên vì chính mình mà phản bội Lạc gia, rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Vì cứu Lạc Tần Thiên, Vương Nhất Bác không ích kỷ lựa chọn cái chết để tạ tội, vì thế chỉ có thể tiếp tục hợp tác với Phục Luân, chịu đựng sự chỉ trích của thủ hạ Tiêu Chiến, hổ thẹn đối diện với nhu tình của Tiêu Chiến, tâm cậu phải gồng gánh quá nặng nề, ai cũng không thể biết được Vương Nhất Bác sống có bao nhiêu khổ tâm, cậu chỉ có thể lặng im dùng cách của mình để trợ giúp Tiêu Chiến, chuộc tội. Cậu đem cơ mật giả giao cho Phục Luân, bỏ thuốc độc lẽ ra phải bỏ vào chén của Tiêu Chiến vào chén của chính mình.

Vương Nhất Bác trước nay vốn không phải là một nam nhân có tâm lý cứng cỏi như Tiêu Chiến, chỉ là cuộc sống quá mệt mỏi! Sự lựa chọn của cậu là cái chết!

Khi Phục Luân thả Lạc Tần Thiên ra, Vương Nhất Bác biết, cậu cách cái chết không còn xa nữa.

Vương Nhất Bác hy vọng Tiêu Chiến cuối cùng có thể hận cậu, như vậy, khi cậu chết đi, hắn sẽ không phải quá đau lòng, thế nên cậu không giải thích hay thanh minh gì cả, kể mặc người ta gán hết mọi tội danh lên người cậu, gánh chịu cái tiếng kẻ phản bội mà chết đi.

Vương Nhất Bác rất nhỏ bé gầy yếu, nhưng trước nay cậu không hề nhu nhược, chỉ là bởi vì quá thiện lương, cho nên mới không có cách nào giống như Tiêu Chiến, làm tổn thương đến người khác mà vẫn xem như không có gì.

Vương Nhất Bác chết rồi, cuộc sống của Tiêu Chiến cũng trở nên tĩnh lặng một mảnh, đối với chuyện này, thủ hạ của hắn không âm thầm tổ chức tiệc ăn mừng như họ tưởng. Hiện tại bọn họ mới hiểu ra rằng, sự tồn tại của Vương Nhất Bác trước nay đều không phải là phiền toái của Tiêu Chiến, cậu ấy là tia sáng duy nhất trong thế giới của Tiêu Chiến, cũng là nam nhân duy nhất xứng đáng được ở bên cạnh Tiêu Chiến.

Chỉ là khi hiểu rõ ra tất cả những chuyện này thì, mọi thứ đều đã muộn rồi.

“Lưu ca, anh cho một cái chủ ý đi, đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, Tiêu tổng vẫn không quan tâm đến tất cả mọi thứ, mỗi ngày đều ở bên trong hầm chứa đá bảo vệ thi thể Vương tiên sinh, nếu còn tiếp tục như vậy, tôi sợ sẽ có một ngày Tiêu tổng thật sự sẽ trở thành kẻ điên loạn.” Vu Bân sắc mặt nghiêm túc nói.

Vu Bân đã đi theo Tiêu Chiến nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy hắn suy sụp đến mức độ này, bề ngoài thì trông như không có gì thay đổi, nhưng bên trong thì như biến thành một người hoàn toàn khác, nói vốn ít lại càng ít, không làm việc, không tiếp kiến bất kỳ người nào, thậm chí còn không ra khỏi cửa biệt thự, ra lệnh cho người hầu mỗi bữa đều chuẩn bị hai phần ăn, khi dùng bữa, Tiêu Chiến ngồi ở trước bàn ăn, ánh mắt nhu tình nhìn chỗ ngồi trống vắng phía đối diện, mặt mỉm cười, lầm bầm trong miệng, giống như đang nói chuyện với một người nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww